‘Dường như Reinhardt không nghe được giọng nói của tinh linh.’
Lần trước và lần này cũng vậy, không có hồi âm. Điều này có lẽ sẽ tốt hơn.
Cô không biết liệu các linh hồn có thể chết hay không, nhưng tốt hơn hết là anh không nên nghe thấy gì vì con diều hâu này có thể bị tiêu diệt do quá ồn ào.
<Ta được triệu hồi và thả đi cả chục lần mặc dù ngươi còn chẳng phải là người kí khế ước, và lần này ngươi còn triệu hồi một tinh linh khác! Đồ vô lương tâm! Đây là lần đầu tiên ta thấy có người đối xử với tinh linh như vậy đấy! Sao ngươi dám triệu hồi ta rồi ngoảnh mặt làm ngơ như vậy!>
‘Nhiều lần…’
Không phải phóng đại. Nói cách khác, chắc chắn Jin đã bắt gặp lúc cô đang cố triệu hồi một tinh linh khác.
Valletta không quá khó để hiểu ra nó muốn gì.
“Um, xin lỗi.”
Cô lịch sự xin lỗi.
Cô cảm thấy mình như người mất hồn khi những lời cằn nhằn bắn phá tâm trí cô.
<Hừm, chắc lần này ngươi triệu hồi ta là để làm đúng như khế ước nhỉ.>
Jin liếc nhìn Reinhardt và tránh xa anh ta.
Reinhardt mỉm cười khi nhìn Jin lùi lại.
“Hãy làm sạch không khí ở đây. Tôi muốn loại bỏ tất cả những thứ không trong sạch.” Valletta ra lệnh.
<Được. Cái giá là gì?>
“Tôi sẽ cho người máu của tôi…”
“Chủ nhân. Người không thể.”
Reinhardt chặn miệng Valletta bằng và một nụ cười kèm theo lời nói.
“Thay vì đưa máu cho con gà đó thì người nên đưa cho tôi thì hơn. Tôi sẽ liếm và ăn sạch mà không để sót bất cứ giọt nào.”
“…Anh định làm gì với máu của ta?”
“Tôi nghĩ nó sẽ rất ngon.”
Sắc mặt Valletta trở nên xấu đi.
Reinhardt mỉm cười. Cô nhìn Jin với ánh mắt ái ngại. Jin đã tránh xa tự lúc nào.
‘…Tinh linh sợ hãi Reinhardt.’
Nó hoàn toàn có thể hiểu được rằng anh ta rất đáng sợ. Kể từ lần đầu họ gặp nhau.
Reinhardt vẫn mỉm cười nhìn Jin.
Đương nhiên, chỉ có khóe miệng vẽ một đường vòng cung, còn ánh mắt thì vẫn lạnh lùng.
Cổ con diều hâu không màu và trong suốt rung lên một cái.
<…Vậy thì cứ coi như là ta giúp ngươi đi.>
Jin do dự liếc nhìn Reinhardt rồi nói với Valletta.
“Có chuyện như vậy sao?”
<…>
Jin không trả lời.
Nó liếc nhìn Reinhardt, rồi dang rộng đôi cánh và vỗ mạnh nhất có thể.
Một luồng gió xuất hiện từ sâu bên trong lối đi, lướt qua Valletta và Reinhardt, và thoát ra qua cánh cửa phía sau họ.
Reinhardt ôm chặt Valletta đang loạng choạng trước gió. Anh lấy tay che đôi mắt đang nhắm chặt của cô, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn Jin.
Jin run rẩy trước ánh mắt lạnh lùng vô cảm đó và đột ngột lùi lại.
Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng rút kiếm.
“Hình như có người bên trong!”
“Mau bắt lấy chúng! Ta cần phải tìm manh mối về tiểu thư Delight!”
Trước âm thanh của giọng nói quen thuộc, vẻ mặt của Valletta đầy vẻ thất thần. Cùng lúc đó, nụ cười trên mặt Reinhardt biến mất.
“Những kẻ xâm nhập bên trong, ta cho các ngươi cơ hội đầu hàng! Ta là Milrode Slaines, người chỉ huy cuộc điều tra về vụ thảm sát nhà Bá tước Delight!”
Valletta ôm trán trước giọng nói nghiêm khắc kia. Đó là Thái tử, người đã đính hôn với Valletta.
‘Làm sao anh ấy biết được nơi này?’
Có tài liệu nào còn sót lại chăng?
Tất nhiên Valletta không nhìn thấy những việc mà Bá tước Delight làm, và cô không thể chắc chắn rằng anh có bất kì giấy tờ nào.
Tuy nhiên, cô không nghĩ họ sẽ gặp lại nhau như thế này ở đây.
‘…Thật phiền phức, cả chuyện kia cũng vậy.’
Về chuyện đính hôn, cô chắc chắn đang giải quyết nó. Nhưng tình hình hơi mơ hồ.
“Tôi có thể giết chúng không, Chủ nhân?”
“Đừng khiến mọi thứ trở nên phức tạp.”
“Đừng lo, tôi có thể giết chúng mà không gây phiền phức gì.”
Reinhardt vừa cười vừa nói.
Cô nhận thức rõ rằng anh có thể làm được như vậy. Tuy nhiên, họ vẫn chưa trả tự do cho các nô lệ.
Sau một hồi suy nghĩ, Valletta quyết định phớt lờ những người bên ngoài.
Cô xác định rằng sẽ nhanh hơn nếu các nô lệ được thả trước và theo dõi tình hình bên ngoài.
Bên ngoài dần ồn ào hơn.
Valletta lấy chìa khóa từ người bảo vệ bên ngoài.
Reinhardt liếc nhìn tay cô và cười khổ.
Chỉ cần cô ra lệnh cho anh, chỉ với một cái búng tay, anh ta có thể biến cả tòa nhà cũng như nhà tù này thành cát bụi.
Tuy nhiên, cô từ chối không lợi dụng anh. Anh cảm thấy bụng mình đang quặn lại.
Reinhardt đưa tay ra và nắm lấy cổ tay Valletta.
“Chủ nhân, mau ra lệnh cho tôi đi.”
“Ta không phải chủ nhân của anh.”
“Vậy người định mở từng cái song sắt ra à? Hay dùng con chim ngu ngốc đó để thổi bay cả tòa nhà?”
Trái ngược với nụ cười dịu dàng và ánh mắt tràn đầy ý cười kia, Valletta ngậm miệng lại.
Anh nói đúng. Những người từ bên ngoài chuẩn bị xông vào, cô đã không còn kịp nữa.
Reinhardt hôn lên mu bàn tay cô.
Valletta lùi lại một bước, nhíu mày.
Cô khó có thể quen được với dáng vẻ thanh tao và nụ cười rạng rỡ ở trước mặt.
‘…Không còn cách nào khác sao?’
Cô nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ôm mặt. Sau khi hít thở sâu, cô từ từ mở miệng.
“Mở cửa nhà tù đi.”
“Người đang hỏi ai vậy?”
“Gì cơ?”
“Người phải gọi đúng tên tôi đã, Chủ nhân. Nếu không thì tôi không thể chắc chắn liệu Chủ nhân có đang ra lệnh cho tôi hay không.”
Cơn gió dày lên do giọng nói thì thầm của anh.
Cô liếc nhìn Reinhardt một lượt rồi tặc lưỡi. Tại sao anh ta lại bị ám ảnh bởi việc gọi tên như vậy?
“…Reinhardt.”
Một nụ cười thâm thúy nở trên môi khi anh nghe rõ giọng nói trầm thấp của Valletta.
Chẳng mấy chốc, mắt anh ta càng đỏ rực hơn.
Anh thậm chí không cần phải búng tay. Khi đôi mắt anh nhuộm một màu đỏ, những phản ứng ngay lập tức xuất hiện.
Tách! Tách! Tách!
Các ổ khóa nổ liên tiếp kèm theo tiếng sắt xoắn lại.
Sắt va vào khắp nơi đầy đe dọa. Một trong những chiếc khóa sắt bật ra khỏi tường và bật ra ngay trước mũi Valletta.
Khi anh búng tay, những thanh sắt bay biến thành bột và cháy hoàn toàn, biến mất không để lại dấu vết.
Anh quay lại và mỉm cười ngọt ngào.
“Người không bị thương, đúng không?”
Reinhardt cẩn thận vuốt tóc Valletta. Cô gật đầu lia lịa.
Có những nô lệ không muốn rời khỏi nhà tù, trong khi có những người do dự không ra dù cửa đã mở.
“Chủ nhân bắt nhốt các ngươi trước đây đã chết. Giờ các ngươi được tự do, hãy trốn ra từ cửa sau và sống tự do theo ý mình đi.”
Trước những lời của Valletta, các nô lệ tiếp tục do dự.
Những nô lệ mới bị bắt đã sớm nhận ra sự thật trong lời nói của cô và vội vàng bỏ chạy.
Chỉ còn trẻ em và những nô lệ ở một mình vẫn chưa chịu đi.
‘Mình đã xong việc rồi.’
Cô không đủ khả năng để chịu trách nhiệm cho những người này. Cô vội quay đầu đi một cách thờ ơ.
Lối vào bên ngoài rất ồn ào.
“Bọn ta đang tiến vào đây!”
Cuối cùng, sự náo động bên trong dường như đã buộc những người lính bên ngoài phải mạnh mẽ tiến vào.
Reinhardt nhàn nhã mỉm cười nhìn biểu cảm của Valletta.
“Tôi nên làm gì đây, thưa Chủ nhân? Giết hết bọn chúng? Hay…để chúng sống?”
Reinhardt hỏi cô bằng một giọng trầm và quan sát cô với đôi mắt của mình. Valletta không muốn tham gia vào cuộc chiến của họ.
Cô cũng không muốn theo anh trở lại tòa tháp.
“Ta không muốn về Ma tháp với anh.”
“Điều đó không do Chủ nhân quyết định.”
Reinhardt vui vẻ cười nói. Valletta siết chặt tay trước giọng nói nhẹ nhàng của anh.
Cô thực sự muốn đấm vào mặt anh ta.
“Tôi là chủ nhân của người, và người cũng là chủ nhân của tôi. Ngay từ đầu đã là như vậy. Bởi vì trong dinh thự đó người duy nhất hiểu tôi chính là người, và người duy nhất hiểu người lại là tôi. ”
Trước những lời của Reinhardt, Valletta im lặng một lúc.
“Người có thể ra lệnh cho tôi, nhưng đừng cố thoát khỏi tôi. Chủ nhân khiến tôi muốn xích người lại và nhốt vào lồng để người không thể đi đâu được ”.
Reinhardt nhẹ nhàng vuốt cổ tay cô bằng ngón tay cái.
Khi Valletta nao núng và cố gắng lùi lại một bước, anh mỉm cười, ấn vào giữa cổ tay cô nhưng không làm cô đau.