[Tân chủ nhân Ma tháp đã trở thành một sự tồn tại xa lạ đối với tòa tháp.
Trong Ma tháp, vị trí của Chủ nhân Ma tháp thường không bị bỏ trống trong thời gian dài. Khoảng thời gian dài nhất trong lịch sử mà vị trí này bị bỏ trống là mười năm. Chủ nhân của Ma tháp phải tìm được đời chủ nhân tiếp theo sau đó chết đi, và nếu họ không tìm được, các pháp sư khác sẽ đi tìm người đó.
Tuy nhiên, Reinhardt là một sự tồn tại bất thường. Hắn không được sinh ra ngay sau cái chết của cựu Chủ nhân Ma tháp. Đó là một tình cảnh kỳ lạ, khi mà sự kế vị của Chủ nhân Ma tháp diễn ra khi cả người tiền nhiệm và người kế vị đều còn sống.
Reinhardt được sinh ra mười năm sau cái chết của cựu Chủ nhân Ma tháp. Không những thế, hắn còn tự mình trì hoãn việc trở lại Ma tháp, nên vị trí này bị bỏ trống trong suốt ba mươi năm. Những vết rạn nứt nhỏ hình thành từ sự lo lắng, và sự lo lắng đó khiến các pháp sư đề bạt một người lãnh đạo mới.
“Batio Balloxis”.
Trong hoàn cảnh không có Reinhardt, người ta nói rằng Bartio Balloxis là pháp sư kiệt xuất nhất trong Ma tháp, và được cho là người khôn ngoan nhất. Ông ta là một ông già có mái tóc bạc mà ta không dám đoán tuổi. Tuy nhiên, ông dường như còn đang ở tuổi trung niên.
Bartio Balloxis không tham vọng, nhưng có niềm tin của riêng mình. Ông ta nhận ra rằng Chủ nhân đang ở cùng Caspelius, người canh gác của Ma tháp, theo một tiêu chuẩn khác. Reinhardt đã tàn sát các pháp sư trong Ma tháp cùng thời điểm mà hắn trở thành Chủ nhân của Tháp. Những kẻ nổi loạn chống lại hắn chỉ có thể nhận lấy cái chết.
“Ngài nghĩ hành vi trẻ con này sẽ hiệu quả trong bao lâu?”
“Với khả năng mạnh mẽ thậm chí có thể đánh bại một vị thần kia.”
Reinhardt khịt mũi đáp lời Bartio Balloxis.
Hắn kiêu ngạo, mạnh mẽ, và không may, hắn cũng rất thông minh. Hắn thích hành động hơn là suy nghĩ.
“Loại hành động này sẽ tiếp tục trong bao lâu à? Trừ khi ai đó mạnh hơn ta được sinh ra… ”
Đôi mắt đỏ của Reinhardt ánh lên vẻ điên cuồng. Vẻ ngoài của hắn không khác gì một con thú không thể kiềm chế.
“Ta sẽ tiếp tục.”
“Aaaa…”
Bartio Balloxis buồn bã khóc trước mặt hắn. Ánh trăng phản chiếu giọt nước mắt chảy dài trên má ông ta. Mặc dù được sinh ra với vẻ đẹp rực rỡ, và khả năng vượt trội hơn tất cả các cựu Chủ nhân Ma tháp khác và gần như tương đương với một vị thần, nhưng hắn không hề tin tưởng vào bản thân. Chỉ có sự tàn nhẫn.
“Nếu ngài hứa sẽ hành xử đúng mực như một vị Chủ nhân Ma tháp thích hợp, tôi, Bartio Balloxis, sẽ là tay chân của ngài.”
“Xin lỗi, nhưng ta không đủ kiên nhẫn để nghe chó sủa.”
Reinhardt nở nụ cười rạng rỡ khi hắn búng nhẹ ngón tay. Cùng lúc đó, Bartio Balloxis vung cây quyền trượng mà ông ta đang cầm. Một mana tối và một mana màu nâu sẫm va chạm và tạo ra một làn sóng dữ dội.
“…Thật đáng buồn. Ngài chính là vị Chủ nhân Ma tháp mà chúng tôi hằng mong đợi.”
“Suy nghĩ nực cười gì thế này?”
“Ngài cần nếm trải qua tuyệt vọng. Thực ra quyền lực không phải là tất cả.”
Sau câu nhận xét đó, Bartio Balloxis biến mất.
Chủ nhân mới của Ma tháp, người từng là nô lệ của Bá tước đã thức tỉnh, thân bao phủ bởi máu của nhiều người, đứng ở trung tâm của hòn đảo nhỏ lơ lửng trên bầu trời Ma tháp, Tartarus. Reinhardt trở thành thủ lĩnh của các pháp sư, và cai trị họ bằng sự sợ hãi. Các pháp sư ở trong một nơi đầy máu và sợ hãi, chỉ mong cho thời đại trị vì của hắn nhanh chóng kết thúc.
Ngay sau khi Reinhardt làm Chủ nhân của Ma tháp, những cái chết kỳ lạ không rõ nguyên nhân bắt đầu xảy ra ở nhiều khu vực khác nhau trên Đế quốc. Đó là một căn bệnh gần giống như một lời nguyền. Một người sẽ đột nhiên mất tỉnh táo, cơ thể khô héo như xác ướp, và sẽ mất các bộ phận trên cơ thể. Vì vậy, thay vì gọi nó là một căn bệnh, người ta gọi nó là “lời nguyền của Chúa”.
Thời gian trôi qua, tin đồn lan truyền rằng các xác chết di chuyển, và những câu chuyện kỳ lạ về xác động vật chết đang phân hủy lan truyền khắp nơi. Những xác sống được gọi là “Lesir”, bốc ra mùi thối rữa, lây lan đủ loại bệnh tật, và Đế quốc rơi vào hỗn loạn. Cùng lúc đó, các vụ giết người bắt đầu xảy ra ở nhiều nơi khác nhau trong Đế quốc giống như cách mà Reinhardt tiêu diệt Bá tước Delight.
Thủ phạm cho tất cả mọi thứ đều chỉ vào một người. Ngay sau đó mọi người bắt đầu rút kiếm và chĩa về phía người đó. ]
***
Đầu cô cảm thấy dễ chịu. Valletta từ từ mở mắt. Kí ức của cô về việc xuống xe ngày hôm qua thật mờ mịt. Cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm chạm vào cổ mình.
Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể của anh luôn cao hơn cô nên cơ thể cô rùng mình theo phản ứng. Valletta nhấc người lên, dựa vào đầu giường và ôm lấy đầu gối.
“…Lại là tên đáng ghét đó.”
Có lẽ nhờ anh mà cô có một giấc ngon lành và tỉnh dậy. Anh ta đã đến đây, vậy mà không hiểu sao lại không ló mặt ra ngoài, cũng không có hành động trẻ con nào? Nếu anh ta đến tận đó, thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
“Vậy là có chuyện gì đó đã xảy ra?”
Câu chuyện đã đến mức cô không thể nhớ nổi. Hơn bất cứ điều gì khác, đó là điềm báo cho cô rằng Reinhardt đã gặp chuyện gì đó.
“Mình hiểu rồi.”
Hóa ra đó là lý do Reinhardt đã nói như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy nam chính. Có một lý do tại sao Reinhardt muốn biến Therion trở thành một anh hùng.
Cô nghĩ đó chỉ là vì sở thích của riêng anh ta, nhưng không phải vậy. Mà là để trả thù.
Reinhardt đã không xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết trong một thời gian vì một sự cố. Anh ta xuất hiện trở lại ngay sau khi Therion học kiếm thuật và trưởng thành.
“Các thi thể…”
Cách Carlon Delphine kể lại như thể hoàng tử út là người gây ra vụ đó.
Ngoài ra, Carlon cũng không nói về các thi thể. Nói cách khác, có sự khác biệt giữa những gì xảy ra vào thời của Reinhardt trong tiểu thuyết và khi Hoàng đế hiện tại vẫn còn là một hoàng tử.
“Những cái chết bí ẩn đó có phải là dấu hiệu của hiện tượng “Lesir” không?”
Ít nhất cô biết rằng có sự khác biệt với thời điểm Hoàng đế còn là hoàng tử và những gì Reinhardt sẽ phải đối mặt trong tương lai. Và trước đây cũng vậy.
Nghĩ lại thì, làm thế nào một hoàng tử 12 tuổi có thể biến mọi người thành những thi thể kỳ lạ và giết họ?
Nếu có người đứng sau hoàng tử út năm xưa thì sao? Người đáng ngờ nhất trong đầu cô lúc này là Bartio Balloxis. Người còn lại là nhà giả kim Gillian, người có mối quan hệ thân thiết với hoàng tử.
“Dù sao thì, tình huống đó không phải là không thể xảy ra.”
Nếu đó là một nhà giả kim dùng giả kim thuật, hay nếu là ma thuật, Reinhardt sẽ biết.
Cô đặt cuốn sổ lên đầu gối và bắt đầu từ từ viết. Khi cô viết ra từng thứ trong đầu mình, một bức tranh đã được vẽ ra.
Trên thực tế, dòng chảy của cuốn tiểu thuyết không thay đổi nhiều. Cho dù có chút thay đổi, cũng chỉ là từ bản thân cô mà ra, kết cục cũng không thay đổi nhiều.
Dù trễ một tuần, Reinhardt vẫn giết Bá tước Delight. Ngoài ra, mặc dù cứu tất cả những người trong phòng Giáo huấn mà không giết họ, anh vẫn cứu Therion và bắt cậu học kiếm thuật.
Cô không biết chi tiết, nhưng có lẽ anh ta đã nổi cơn thịnh nộ trong Ma tháp. Caspelius thì không rõ nhưng Reinhardt trông rất vui khi anh trở lại. Cuộc thanh trừng có thể chưa bắt đầu vào thời điểm đó, nhưng có thể nó đang diễn ra.
Mọi thứ vẫn diễn ra theo mạch truyện. Chẳng qua là do cô nên thời gian có chút thay đổi hoặc cách thức khác đi một chút, nhưng kết quả vẫn vậy.
“Sự biến mất của Reinhardt không phải là một phần của trình tự tự nhiên?”
Đó là một trong những bất ngờ. Lý do tại sao cô có thể chạy lung tung như vậy là vì cô có những tinh linh cao cấp như Jin và Nereid, và cô chắc chắn rằng Reinhardt sẽ không giết cô. Sự biến mất của Reinhardt sẽ là điều bất ngờ.
“…Hy vọng đó là tình huống xấu nhất.”
Nếu sự kiện hiện ra trong đầu cô hôm nay là do Hoàng đế hoặc những người xung quanh dẫn dắt thì sao? Và nếu ông ta muốn làm điều đó một lần nữa?
Điều gì sẽ xảy ra nếu “Valletta Delight” bất thường bị kẹt ở giữa? Giả sử rằng có ai đó đang trốn sau Hoàng đế, họ có thể thoát khỏi Reinhardt và bắt được Valletta. Đồng thời, Ma tháp cũng nằm dưới sự kiểm soát của cá nhân này ở một mức độ nào đó.
“Mọi thứ kết thúc gọn gàng khi Reinhardt thức tỉnh thành Cường giả.”
Cô nhớ đến Ma tháp… Tartarus, nhà tù của thế giới ngầm, đã từng bị phá hủy bởi bàn tay của ai đó.
“… Đã có lúc Reinhardt không ổn định.”
Ma tháp không phải lúc nào cũng hoàn hảo tuyệt đối. Bên trong Tháp đã từng xảy ra vài vấn đề. Người canh giữ, Caspelius, hầu như không duy trì hình dạng của bản thân bằng cách sử dụng sức mạnh của mình, nhưng hầu hết các pháp sư đã biến mất.
Nơi mà Reinhardt trở về sau khi chỉ nhìn thấy đống đổ nát còn sót lại chính là nơi mà anh đã gặp lại Therion.
“Đó là những gì đã xảy ra.”
Những mảnh ghép kỳ lạ đã ghép lại với nhau. Valletta rùng mình vì cảm giác dễ chịu này. Nhưng cuối cùng, cô nhớ rõ cả Caspelius và Ma tháp đều trở lại trạng thái ban đầu. Không phải cuốn tiểu thuyết đã kết thúc với cảnh Reinhardt đang nhìn xuống từ phòng Bầu trời sao?
“… Một công thức giả kim thuật sẽ có thể giết người bằng cách loại bỏ một bộ phận cơ thể.”
Có vẻ như cô nên tìm hiểu thêm về những cái chết kỳ lạ. Trong thuật giả kim, trao đổi tương đương là luật lệ cơ bản. Bạn sẽ nhận được giá trị tương đương với những gì bạn đã cho đi.
Thay vì mạng người, họ đang nhận được những gì? Thứ gcó giá trị tương đương với một mạng người? Cứ từ từ lấy đi một phần cơ thể có nghĩa là họ đã tạo ra một thứ gì đó.
Trong thuật giả kim, không có chuyện cho đi mà không nhận lại. Bạn sẽ được đáp lại bằng một thứ gì đó. Bạn không cần phải nhận lấy cái chết của một người nào đó, vì vậy không cần thiết phải từ bỏ một thứ có giá trị tương tự. (?)
(Hic chỗ này hơi tối nghĩa, mình không biết beta sao cho dễ hiểu nữa T.T)
“Ha… đã lâu rồi mình không thấy khó chịu thế này.”
Ý nghĩ rằng có thể cô sẽ quen với những trò chơi này khiến cô càng khó chịu hơn. Cô đã chơi cùng Reinhardt cho đến khi anh ta phát mệt, và bây giờ, cô còn phải chơi cùng Hoàng đế?
“… Ngoài ra, mọi thứ còn lại đã kết thúc như thế nào?”
Cô không thể nhớ cái kết của Therion.
Sau câu chuyện của họ, khi mọi thứ đã được mô tả kết thúc, Reinhardt vẫn cô độc một mình. Đó là kết thúc của câu chuyện về anh ta.
Reinhardt đi đến một nơi cao và lặng lẽ nhìn xuống mọi thứ, như thể anh đã trở thành một vị thần giám sát mọi thứ.
Chỉ riêng cảnh đó thôi vẫn in sâu vào tâm trí Valletta dù đã qua một thời gian dài.
“Tại sao mình chỉ nhớ được những chi tiết về nhân vật phụ?”
Tất nhiên, đó có thể là do quá khứ khi cô tuyệt vọng lật lại kí ức, cố gắng nhớ lại thông tin về riêng anh.
Valletta khẽ vò rối mái tóc của mình. Cô ghét bản thân vì đã nghĩ về anh, nhưng cô càng hận bản thân mình hơn khi không thể ngừng làm như vậy. Cô bối rối đến nỗi không thể không nghĩ về anh.