Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 64



Để kế nhiệm vị trí của Gillian? Hay vì lợi ích của con trai ông ta…

“Tất nhiên là không rồi.”

Hoàng đế có vẻ không phải người như vậy.

“Tiểu thư Valletta?”

“A, thần xin lỗi.”

Valletta chăm chăm xin lỗi khi thấy mình bị gọi tên, ngước đôi mắt đang cụp xuống.

Cô vỗ nhẹ vào cổ mình và trao đổi ánh mắt với Milrode.

“Điện hạ. Thần xin lỗi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến thần. Thần xin phép từ chối. Mong ngài hãy đi tìm người khác.”

“Nếu nàng không giúp đỡ, sẽ có nhiều người chết.”

Milrode nắm chặt tay và trả lời với một giọng nói nhẹ nhàng nhưng nặng nề.

Valletta nhìn anh ta một lúc rồi nghiêng đầu. Sau khi hít một hơi nhẹ, Valletta mở miệng.

“Đó là lý do thần phải giúp đỡ ngài sao, thưa Điện hạ?”

“Những người vô tội sẽ mất mạng.”

“Đó là việc do Thái tử điện hạ giải quyết, chứ không phải thần.”

Milrode không nói nên lời trong giây lát trước những lời nói dứt khoát của cô. Anh không phải là loại người tiếp tục trò chuyện khi hai bên không có cùng quan điểm, nhưng lúc này đây anh cảm thấy như mình đang đứng trước một người mà anh gặp lần đầu tiên.

“Chuyện này! Đúng, nhưng…”

Milrode cúi đầu chậm rãi.

“Tiểu thư Valletta đã nói mình có thể cứu mọi người, nhưng sao nàng lại từ chối?”

“Đúng vậy.”

Thật vô lý khi nói rằng chúng ta phải cứu ai đó chỉ vì chúng ta có khả năng làm như vậy. Một số người đi theo con đường đó, và một số người thì không muốn.

Thật không may, Valletta thích làm người bình thường hơn là có danh tiếng.

“Nếu ngài cần một nhà giả kim để trị bệnh Lost, hãy tìm một người khác. Trong Hoàng cung vẫn còn có Gillian mà.”

“Gillian đã làm việc trong Hoàng cung từ lâu. Bây giờ ngài ấy đã già, sức khỏe đã kém đi rất nhiều.”

“Vậy thì ngài có thể nhờ ông ta nghĩ ra một giải pháp nào đó. Vì ông ta chắc chắn sẽ biết.”

Valletta từ từ ngả đầu ra sau và nhẹ nhàng nói.

Đứng sau Thái tử, một bên mắt của Gillian nhắm vào Valletta. Người đàn ông một mắt mơ hồ nhìn cô, sau đó chậm rãi chớp mắt nhìn đi chỗ khác.

“Tiểu thư Valletta, sao nàng lại lạnh lùng như vậy? Chẳng phải nàng là người không dễ làm ngơ dù chỉ là một con vật nhỏ bị thương sao?”

“Từ trước đến nay thần vẫn không thay đổi. Điện hạ chắc chắn mới chỉ nhìn thấy mặt tốt của thần mà thôi.”

“Ta chưa bao giờ nghĩ lại đến một ngày như ngày hôm nay.”

Ngay cả lúc này, người đàn ông vẫn đang ngồi trong tư thế nghiêm chỉnh mà không bị xáo trộn. Anh ấy đã không thay đổi một chút nào kể từ ngày hôm đó. Ngược lại, anh ấy càng trở nên chói sáng hơn.

“Điện hạ không bao giờ coi thần là một công cụ, mà coi thần như con người, vì vậy thần đã điều chỉnh bản thân để có thể phù hợp với ngài.”

Từ khi còn nhỏ, mỗi khi họ gặp nhau, cô đều cố gắng tỏ ra bình thường. Ít nhất là trong những lần cô gặp anh, cô đã cố gắng không để lộ ra mặt đen tối của mình.

“Nhưng…”

Khi anh ấy tiếp tục dông dài, mắt Valletta nheo lại.

“Và điều này sẽ chấm dứt vào ngày hôm nay.”

“Ta không coi tiểu thư Valletta như công cụ…!”

“Nhưng hôm nay ngài đến đây vì năng lực của thần, đúng chứ?”

Milrode không nói nên lời trước những lời của Valletta.

Như thể bị người mình tin tưởng đâm vào cổ họng đến quên cả thở, chỉ biết há miệng ra mà không nói được lời nào.

Valletta nhìn xuống dụng cụ sáng bóng trên bàn ăn. Vẻ mặt của cô phản chiếu trên con dao được rửa sạch sẽ và vô cùng hấp dẫn.

“Điện hạ muốn có thần sao?”

“Đúng vậy, sao ta lại không thể có nàng được? Nàng là vị hôn thê của ta mà.”

“Nếu ngài muốn có thần thì vị trí đó hơi quá mức.”

Valletta nhún vai và trả lời.

Cố gắng bảo vệ mọi thứ mà không mất đi thứ gì, thật khó để người vốn đã lăn lộn trên vũng bùn như cô có thể ở bên anh.

Cô từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cứ ngồi đối đầu với anh lâu hơn nữa cũng chỉ tổ vô ích.

“Không đời nào câu chuyện này lại không truyền đến Ma tháp.”

Cô không biết Reinhardt đang nghĩ gì. Mặc dù cô chắc chắn rằng anh ta rất thẳng thắn vì cô nghĩ rằng anh ta không muốn tham gia vào vở kịch này.

“Ngài mang theo hiệp sĩ không phải để dùng vũ lực áp giải thần đi?”

“Đúng, họ chỉ đơn giản là hộ tống ta thôi.”

“Vậy ngài hãy quay về đi. Từ sáng đến giờ đầu thần vốn đã đau nhức, và cơn đau đầu đang bào mòn thần.”

Valletta lạnh lùng đuổi khách ra về.

Milrode không biết phải nhìn vào đâu, hoang mang trước một khía cạnh khác của cô mà anh chưa từng thấy trước đây.

Cô chưa bao giờ bày tỏ sự yêu mến, cũng chưa bao giờ lạnh lùng thế này.

“Ta đang nghĩ đến việc làm nàng thay đổi ý định một lần nữa…”

Sự kiên trì của Milrode đã tạo ra một vết nứt nhỏ trong biểu cảm của Valletta.

Cô quay lại với vẻ mặt khó chịu.

“Milrode Slaines.”

Milrode nín thở khi cô gọi tên anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cô gọi tên anh lại lạnh lùng đến thế này.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra, anh liên tục siết chặt và thả lỏng những nắm đấm vô tội vạ.

“Đừng ép thần phải làm việc tốt. Thần không phải người tốt. Ngài luôn làm mấy trò này kể từ lần đầu tiên hai ta gặp nhau. Đừng cố đem thần lắp vào cái khuôn toàn những quan điểm hạn hẹp của ngài.”

“Valletta…”

“Thần sẽ không bao giờ tự mình bước chân vào Hoàng cung nữa.”

Milrode không nói gì trước sự từ chối rõ ràng của cô ấy và lạnh lùng cúi xuống.

Mỗi lời nói đều trở thành một con dao găm sắc bén đâm vào trái tim anh. Nó cứ bị mắc lại như những chiếc đinh.

Đầu ngón tay rũ rượi của anh thoáng nao núng. Anh đưa đôi tay đeo găng lên thật chậm và xoa nhẹ lên mặt.

“Thưa điện hạ, đừng quên rằng hôm nay ngài đã vô lễ.”

“Ta sẽ ghé thăm vào lần tới.”

“…”

Milrode liếc nhẹ Carlon Delphine, người đã đứng dậy để tiễn anh và quay lại. Valletta không bao giờ động lòng vì anh.

“Vui lòng đợi một chút.”

Carlon Delphine vỗ đầu và đi theo Milrode. Ngay khi cửa phòng ăn đóng lại, cô xoay người về chỗ ngồi và ngồi xuống.

“Hoàng đế đã quyết định lợi dụng Thái tử như một quân cờ trong tay.”

Lần này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắt đứt quan hệ với Milrode. Cô thậm chí còn không thể lợi dụng anh như một lá chắn mềm.

Anh ấy sẽ hành động vì những lý do cao cả nhưng sẽ không bao giờ từ chối lời của cha mình, tức Hoàng đế.

“Hoàng đế đang nghĩ gì vậy?”

Vị Hoàng đế mà cô chỉ mới đối mặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại vô cùng thông minh. Ông ta dễ dàng hiểu được ẩn ý đằng sau những lời nói của cô, vì vậy ông ta đã quyết định trước lời từ chối ngắn gọn của cô.

Rõ ràng ông ta biết việc thuyết phục cô không hề dễ dàng. Không chỉ vậy, ông ta còn rất giỏi trong việc nhận biết cảm xúc của cô và che giấu cảm xúc thật sự của mình.

Chắc hẳn ông ta đã học được cách lợi dụng người khác khi sống trong Hoàng cung, cộng thêm kinh nghiệm nhiều năm của mình, đủ để so sánh ông ta với một Imoogi ngàn năm tuổi.

“Tại sao nhỉ…”

Cô từ từ ngẩng đầu lên trước âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.

“Ngài Valletta, sao ngài lại bình tĩnh như vậy?”

“Có lý do gì khiến ta không nên bình tĩnh à?”

Ceylon ngậm miệng trước giọng nói điềm tĩnh khác hẳn lúc nãy của cô.

Vừa rồi, cô đáp trả với giọng điệu như một lưỡi dao sắc bén, nhưng bây giờ anh không cảm nhận được chút cảm xúc nào.

Cứ như thể cô bộc lộ những cảm xúc cần thiết trong khoảng thời gian ngắn rồi thu lại khi không cần.

“Các pháp sư không thích Sokor. Sokor cũng không thoải mái với trường năng lượng độc nhất vô nhị của các pháp sư.”

“Ta biết.”

“Nhưng chúng tôi không vô cớ mà liều lĩnh giết Sokor. Có một hiệp ước ngầm cấm xâm phạm giữa Ma tháp và Đế quốc của Sokor. “

“Hiệp ước ngầm không thể xâm phạm?”

Valletta chọn ra những từ làm cô băn khoăn từ lời của Ceylon. Đây cũng là điều mà cô chưa bao giờ nghe thấy trước đây.

“Nhưng tại sao anh lại giết Bá tước Delight?”

“Chúng đã làm hại vị vua của chúng tôi, vì vậy chúng tôi chỉ sử dụng biện pháp xử lí thích hợp. Sẽ luôn có một sự cố nhỏ xảy ra mỗi khi Ma tháp chủ thức tỉnh.”

“Hừm…”

Một sự cố nhỏ sao… Cả một gia đình quý tộc đã bị xóa bỏ hoàn toàn đấy.

Đó là lý do tại sao tòa tháp hiện giờ không có bất cứ động tĩnh gì.

“Vấn đề này cũng có trong tiểu thuyết.”

Valletta tựa đầu vào ghế. Đây là miếng mồi cho Hoàng thất.

“Và vua của Sokor cũng biết điều đó. Vì vậy, thông thường, Sokor sẽ thông báo cho chúng tôi những gì họ muốn và kết thúc mọi thứ một cách êm đẹp. Lần này, mọi chuyện hơi quá mức một chút.”

“Tên kia có chấp thuận yêu cầu của họ không?”

“Không.”

Trước câu trả lời của Ceylon, Valletta khoanh tay và nhìn xuống một lần nữa. Vì vậy, có phải Hoàng đế làm điều này để khiến hiệp ước không xâm phạm sụp đổ?

“Nhưng đó có thực sự là việc Hoàng đế tự mình gây ra không?”

Nếu vậy thì, làm thế nào mà Hoàng đế có thể đến đến những ngôi làng khá xa trong một khoảng thời gian ngắn và làm những việc như vậy cùng lúc?

“Dù sao, vì hiệp ước không xâm phạm đó, Vua của Sokor đã ngầm cho phép sự tồn tại của hòn đảo trên bầu trời, giống như một quốc gia có chủ quyền.”

Valletta chậm rãi gật đầu khi nghe Ceylon giải thích. Có vẻ như lý do mà vị Hoàng đế luôn coi mình như mặt trời kia lại nhắm mắt trước sự tồn tại của một đất nước lơ lửng trên bầu trời là như vậy.

“Người đã kinh hãi đến mức mặt tái như tờ giấy.”

Valletta chống cằm xuống bàn và liếm môi.

Ceylon nín thở và từ từ cúi đầu nhìn Valletta.

Mặc dù trước đó cô đã được nghe câu chuyện khủng khiếp, nhưng vẻ mặt của cô vẫn thờ ơ và hành động cứ như đang cảm thấy buồn chán.

“Ngài ấy cứ như là…”

Ceylon im lặng một lúc, có vẻ như đang lựa lời để nói.

“Một đứa trẻ không thể kiểm soát sức mạnh tràn trề của mình. Mặc dù họ là Sokor, nhưng lại giết họ không vì lý do gì cả… ”

“Vậy, ngươi có ghét điều đó không?”

“Không. Chúng tôi là người dẫn đường cho ngài ấy. Dù ngài ấy có lựa chọn thế nào đi nữa, chúng tôi đều tin tưởng và dõi theo ngài. Chỉ cần…”

Ceylon ngậm miệng lại.

Anh cúi đầu khi cởi chiếc áo choàng đang mặc như cảm thấy ngột ngạt.

Cửa phòng ăn lại mở ra trong khi Valletta đang đảo đồ ăn trên đĩa. Carlon Delphine sải bước vào với nét mặt có phần cứng nhắc.

“Valletta, con ổn chứ?”

“Vâng, tôi ổn.”

Có vẻ từ bây giờ cô sẽ hơi đau đầu một chút.

“Thái tử có vẻ như sẽ không từ bỏ.”

“Vâng, có lẽ vậy.”

Ngay cả khi anh ta làm như vậy, Hoàng đế sẽ không cho phép anh ta rời khỏi trò chơi này. Ông ta sẽ thuyết phục anh bằng đủ thứ dối trá để giữ anh lại trên bàn cờ như một quân cờ.

“Carlon, tôi có thể mời người đó đến không?”

Vừa dứt lời, ánh mắt khó hiểu của Carlon Delphine hướng về Valletta.

“…Làm ơn.”

Valletta đảo mắt một lượt, rồi cẩn thận thêm vào từ này. Carlon Delphine nở một nụ cười nhạt và gật đầu.

“Nếu là điều do Valletta yêu cầu, tất cả đều được phép.”

“Cảm ơn ngài.”

Sau khi nghe câu trả lời của ông, Valletta uể oải chớp chớp mắt, nhìn xuống cốc nước đã vơi một nửa và hé môi.

“Reinhardt.”

Đây là lần đầu tiên cô có ý định gọi tên anh. Ít nhất là gọi bằng tên riêng của anh ta.

Cái tên ở đầu lưỡi cô cũng ngọt ngào như giọng nói và ngoại hình của anh.

Đèn chùm trong phòng ăn dường như đã tắt và âm thanh của vạt áo bay ra từ phía sau cô.

“Lần này người đã gọi đúng rồi đấy, Chủ nhân đáng yêu của tôi.”

Trong nhà ăn với ánh sáng lờ mờ, chỉ có ánh nắng xuyên qua ban công rộng rãi đã chiếu sáng gần hết tầm nhìn.