Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 67



Gwang-!

“Valletta! Người có ổn không?!”

“Chúa quân!”

Giọng nói vang lên từ phía xa, có thể là do anh đã lặn xuống để tránh các mảnh vỡ từ trên cao rơi xuống.

Reinhardt đứng giữa đống đổ nát rơi xuống từ tòa nhà, tặc lưỡi, ôm lấy eo cô và mở miệng.

“Người có sao không?”

“Không sao, ta chỉ bị mắc kẹt một chút.”

“Nếu có bị sao thì đừng cố chịu đựng. Hãy triệu hồi Jin đi.”

“Nếu để lộ ra ở đây sẽ không hay. Ta đánh giá cao tình cảm của anh, nhưng ta sẽ để dành sau này tự bảo vệ bản thân.”

Reinhardt thì thầm bên tai cô, bắt đầu lẩm nhẩm những từ ngữ cổ. Cô luôn thắc mắc liệu anh có biết niệm chú cơ bản không vì anh chỉ luôn búng ngón tay.

“Hắn chưa bao giờ niệm chú.”

Sau khi niệm chú gần 30 giây, một làn sóng vô hình lan truyền mạnh mẽ xung quanh Reinhardt.

Rầm!

Đống đổ nát của dinh thự rơi xuống ngay lập tức biến thành bột và đổ ra xung quanh.

Cạch, có thứ gì đó rơi xuống và lăn trên đất.

Nhưng do tiếng ồn quá lớn nên không ai nghe rõ.

Viên bi đỏ rơi xuống một góc của vòng tròn ma thuật, và sau đó một bóng đen xuất hiện với ánh sáng yếu ớt.

Bóng đen mặc áo choàng xuất hiện từ trong khói bụi, từ từ cúi xuống.

Hắn nắm lấy viên bi đỏ bị vỡ và rồi vút- hắn biến mất.

“Giữ chặt.”

Chậc chậc, tiếng tặc lưỡi đã vang lên. Khi anh chuẩn bị di chuyển, cơ thể của Reinhardt dừng lại.

“Tôi không biết đó là gì, nhưng không khí khó chịu đã biến mất.”

Tách-!

Khi anh búng tay một lần nữa, ma pháp được kích hoạt như mọi lần.

Áo choàng của anh bay tứ tung vì làn sóng xung kích.

“Chậc.”

Tách, tách!

Reinhardt búng tay hai lần liên tiếp, trồi lên từ đống đổ nát của tòa nhà đang sụp đổ và bay lên cao.

Khi bay lên cao, họ có thể thấy rõ dinh thự đổ nát.

“Chắc chắn ta vừa nói các ngươi tự lo mà giữ mạng của bản thân.”

“Tôi xin lỗi, thưa Chúa quân.”

“Cảm ơn.”

Reinhardt búng nhẹ ngón tay rồi hạ ba người bọn họ xuống, sau đó từ từ nhìn lướt qua căn biệt thự với ánh mắt lạnh giá đang nheo lại.

Sự hiện diện của vòng tròn ma thuật kia đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt đỏ rực của anh càng nheo lại, nhưng không có dấu vết nào còn sót lại.

“Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Là cái người vừa trở thành Ma tháp chủ… Hắn ta chẳng phải là tên đã giết Bá tước Delight sao?”

“À, và ngươi đã nghe tin đồn chưa? Về sự điên loạn của Ma tháp chủ…”

“Điên loạn…?”

Reinhardt nghe thấy những tiếng xì xào từ đâu đó, cúi xuống và phá lên cười.

Những người xem tụ tập bên dưới cảm thấy thật khủng khiếp vì bụi vỡ vụn và rải rác.

“Người ở trong tay hắn ta… Đó chẳng phải là vị tiểu thư đang mất tích sao?”

“Là cô ấy! Trước đây tôi đã từng nhìn thấy vị tiểu thư ấy. Đó là đứa con gái đáng kính của Bá tước Delight…”

“Gì cơ, sao chuyện này lại xảy ra? Chuyện này có thực sự như những gì người ta đồn thổi?”

“Tin đồn gì cơ…”

Tất cả đều đã sụp đổ, cả tòa nhà và những người chứng kiến đều không thể nhận ra.

Reinhardt xuất hiện trên đỉnh tòa nhà trong khi đang ôm cô.

Và thông qua những lời bàn tán cô nghe được từ người chứng kiến, không cần nghĩ nhiều cô cũng biết chuyện này sẽ tạo ra tin đồn như thế nào.

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Valletta. Có vẻ như cô ấy đang bị cưỡng ép đưa vào một vở kịch rất trẻ con.

“…Họ đã thấy chúng ta.”

“Tôi biết, chúng ta đã bị lừa.”

Reinhardt nhẹ nhàng đáp lại giọng nói nhỏ nhẹ của Valletta.

Vẻ mặt của Reinhardt bộc lộ sự điên cuồng theo đúng nghĩa đen. Reinhardt mỉm cười khi anh ta để lộ một biểu cảm đẫm máu.

“Đúng là một tên điên. Tôi thực sự muốn nhìn thấy mặt họ ít nhất một lần.”

Khuôn mặt tươi cười của Reinhardt hệt như một kẻ điên.

Valletta không thể thốt ra những lời đó, nên cô vỗ vào vai anh ta.

Reinhardt hạ mắt xuống và nhìn cô.

“Trước tiên, hãy đi xuống, đeo lại vòng tay và quay về đi.”

“Vòng tay?”

“Là chiếc vòng ta đã phá lần trước. Dù sao thì anh cũng đã sửa rồi.”

Khi Valletta đưa tay ra, anh nhìn cô với một vẻ mặt kỳ ​​lạ.

“Tự nhiên nghĩ đến chuyện Chủ nhân là của tôi, tôi không thể đòi hỏi gì hơn.”

Khi Reinhardt búng nhẹ ngón tay, một chiếc vòng bạc giống như chiếc nhẫn được đặt trên cả hai cổ tay của cô. Vòng tay ôm sát được thiết kế liền mạch và vừa vặn, chỉ chừa một khoảng hở vừa đủ trên cổ tay để không gây cảm giác khó chịu.

Nếu không có sự cho phép của anh thì sẽ rất khó để tháo ra, và nếu cô thử như lần trước, cô sẽ mất rất nhiều máu.

Nó chỉ ổn cho đến lúc đó. Vì tên này không phải kiểu người sẽ lặp lại một sai lầm tương tự.

Vấn đề là…

“Anh không tháo sợi dây?”

Một sợi dây chuyền mảnh nối hai chiếc vòng tay cũng được tạo ra.

Trước lời nói của Valletta, Reinhardt nở nụ cười rạng rỡ với vẻ mặt ngây thơ.

“Mau bỏ nó đi ngay lập tức, trước khi ta cắt bỏ tất cả.”

“…Thật đáng sợ.”

Reinhardt bật cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng búng tay. Sợi xích mảnh biến mất.

“Cởi bớt một cái.”

“Nếu hai cổ tay va nhẹ vào nhau khi đang đeo, chiếc bên trái sẽ bị rơi ra. Để đeo lại, người chỉ cần tròng lên cổ tay mình.”

Reinhardt đặt cô xuống nơi có Ceylon, Quilt và Carlon, và bản thân anh đặt chân xuống đất.

“Dù sao đi nữa, nếu họ đã tiến xa đến mức này, tôi tò mò không biết họ đang nhắm tới điều gì”.

“Dinh thự của ta…”

Carlon Delphine vò tóc.

Ông vẫn không thể quên cảnh tượng nó sụp đổ ngay lập tức, giống như một tòa lâu đài được xây dựng từ những lá bài chồng lên nhau.

“Carlon…!”

Ông nghe thấy một giọng nói the thé bên tai. Công tước Leon đang chạy đến nhanh một cách bất thường với đôi đồng tử giãn ra.

Carlon Delphine ngơ ngác nhìn anh, sau đó anh nhìn thấy một cô hầu gái mình đầy bụi bặm, có thể là vừa từ bên trong chạy ra, và cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên.

“C-Chủ nhân! Bên trong… Bên trong…!”

“Ôi không, những người làm…! Vẫn còn quản gia và người hầu bên trong dinh thự…!”

Reinhardt liếc nhìn Carlon Delphine rồi lại quay sang Valletta.

“Chủ nhân, tôi về trước đây. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc chỉ với một trò đùa nhẹ nhàng thế này đâu.”

“Được, vậy…”

“Cứu với! Ngài là pháp sư đúng không? Bạn bè của tôi đang ở bên trong… Đồng nghiệp của tôi đang bị mắc kẹt trong đó! Họ sẽ chết mất… X-Xin hãy cứu giúp chúng tôi!”

Người hầu gái nắm lấy vạt áo choàng của Reinhardt và quỳ xuống.

Reinhardt cúi đầu và liếc nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ, sau đó anh cười thật tươi và nhìn lại Valletta.

Đó là một nụ cười rạng rỡ không chứa đựng những lo âu.

“Chủ nhân, người có bị thương ở đâu không?”

“Cứu với…”

Cô hầu gái vừa xoa tay như sắp rụng rời, vừa ngơ ngác ngước lên nhìn anh.

Biểu cảm của Carlon Delphine và Công tước Leon cũng tối đi trước vẻ mặt trống rỗng của anh ta.

Reinhardt chỉ nói chuyện với Valletta như không có cô hầu gái nào bám lấy anh.

“Không, may mắn là không sao.”

“May quá. Sắp có điều thú vị xảy ra, nhưng Chủ nhân sẽ ổn thôi, đúng không?”

“Ta sẽ tự lo liệu. Dù sao thì, hãy cẩn thận… A.”

Valletta chậm rãi chớp mắt như đã cảm nhận được những ánh nhìn chăm chú xung quanh mình.

Người hầu gái đang giữ Reinhardt buông gấu áo choàng ra, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Valletta chuẩn bị nói lời tạm biệt, từ từ chuyển mắt về phía Carlon Delphine, người đang thất thần lạ thường và có biểu cảm méo mó.

Ông đang nhìn cô với vẻ mệt mỏi.

“Nhưng mà, chẳng phải nên giúp những người đó sao?”

“Gì cơ?”

“Giúp những người dưới đống đổ nát.”

Valletta thấp giọng lẩm bẩm khi liếc nhìn anh.

Nếu có một con vật vô tội nằm trong đống đổ nát ấy, cô có thể sẽ lao vào cứu giúp. Ở một mức độ nào đó, khi nghĩ như vậy, cô vẫn có suy nghĩ tương tự.

“Vậy sao? Họ nên tự lo cho bản thân mình chứ?”

“Vì đó là điều cơ bản.”

“Nếu Chủ nhân đã nói như vậy, tôi hiểu rồi.”

Reinhardt mỉm cười và quay đầu lại.

Hầu như không có chút sinh khí nào còn sót lại bên trong. Hầu hết trong số họ đã bị nghiền nát cho đến chết, và những người vẫn còn sống dở chết dở. Ngay cả những người sống sót dường như tứ chi không còn nguyên vẹn.

Tách!

Khoảnh khắc anh ta búng tay, những người sống sót từ đống đổ nát bay lên trời.

Anh thô bạo đặt họ xuống đất và hôn lên gáy Valletta.

“Vậy thì, tôi đi đây.”

Sự sống tràn ngập trong đôi mắt đỏ rực ấy. Anh cứ thế biến mất cùng với Quilt.

Cô đến gần Carlon Delphine và hơi cúi xuống.

“Công tước, ngài có sao không?”

“…Có.”

Carlon Delphine đáp lại những lời của Valletta chậm hai nhịp rồi quay đi.

Valletta chớp mắt một cái và đứng thẳng lưng. Khoảnh khắc kinh ngạc trong mắt cô ấy ngay lập tức biến thành hiện thực.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.