Mùi thịt cháy thoang thoảng khắp ngôi làng. Nhưng kì lạ là những xác sống lại lao vào những nơi thịt chưa cháy khét mà ăn chứ không lao đến những thi thể cháy rõ mùi thịt.
Mười phút sau khi bị đốt, xác sống kia vẫn chưa chết. Cổ của nó tuy đã bị gãy nhưng vẫn cử động như bình thường. Vì vậy nên khi khám nghiệm tử thi và điều tra những phản ứng vật lý khác đều không phát hiện ra điều kì lạ. Âm thanh cắn xé nhai nuốt vang lên từng chập. Đôi mắt những xác sống dường như đỏ lên.
Chúng đồng loạt quay đầu về phía Reinhardt.
“Graa!!!”
“Gràoooooo!”
Từng nhóm xác sống lao đến chỗ Reinhardt. Anh nheo trán và dùng mũi chân gõ nhẹ xuống đất. Những xác sống nhìn thấy Reinhardt thì dang tay ra, lơ lửng trên không trung.
Một trong số các xác sống bắt đầu cựa quậy. Nó giẫm đạp lên các xác sống khác và nhảy lên, tiến về phía Reinhardt.
Reinhardt ngạc nhiên.
“Không thể cứ dây dưa mãi được.”
Sau khi kết luận, Reinhardt búng tay. Những ngọn giáo băng hiện lên trong không trung. Những ngọn giáo băng như những tia sáng bao phủ toàn bộ bầu trời của ngôi làng.
Đôi mắt của Reinhardt nheo lại. Anh hất nhẹ tay một cái, trong nháy mắt, giáo băng đổ xuống như mưa.
Rắc.
Những ngọn giáo băng không nương tình mà xuyên qua những xác sống. Tất cả những thứ kì quái rơi xuống đất. Tình huống lạ thường như vậy nhưng vẫn không có ai đến để kiểm tra.
“Có phải đây chỉ là một ngôi làng ở vùng nông thôn không?”
Dù có là nông thôn thì họ cũng không thể để một đống thi thể như thế này được… Reinhardt nheo mắt gõ nhẹ xuống mặt đất một lần nữa. Những ngọn giáo băng ghim lên các xác sống như lông nhím.
“Arghhh….!”
Một trong số chúng ngừng di chuyển như đã chết hoàn toàn, trong khi số khác vẫn còn vùng vẫy. Còn một số thi thể khác không có dấu hiệu sống lại.
Reinhardt di chuyển ngón tay để tách số xác sống đã ngừng di chuyển và số xác sống còn động đậy. Sau đó anh chuyển số thi thể không hồi sinh đến trước mặt mình.
Giữa ba đống thi thể riêng biệt, Reinhardt từ từ đảo qua bả ba nhóm. Tất cả những thi thể không thể sống lại đều có vẻ ngoài trông như bị dã thú cắn xé. Những thi thể sống lại thành xác sống là những thi thể bị khuyết thiếu vài bộ phận trên người hoặc bị cắt bỏ gọn gàng. Chúng rất giống với những người bị ảnh hưởng bởi “Lost”.
“Hừm, mình hiểu rồi.”
Reinhardt vừa thì thầm vừa mỉm cười. Đây quả thực là một đáp án khá thú vị. Có vẻ như ở một mức nào đó người bình thường cũng có thể xử lý theo phương pháp này.
“Sao lại có thể như vậy được nhỉ?”
Theo như anh biết, không có ma pháp nào có thể làm người chết sống lại. Cho đến khi vòng tròn ma thuật cổ đột nhiên được kích hoạt ở dinh thự của Công tước Delphine và khung cảnh người chết hồi sinh tuyệt mỹ kia.
“Thời gian tới chắc chắn sẽ rất vui đây.”
Nhưng bây giờ anh cần trở lại Ma tháp. Anh cần tìm một cuốn sách ở thư viện trong đó. Thông tin còn lưu trữ trong đầu không nhiều như anh nghĩ. Và hầu hết trong đó đều là những thông tin cơ mật, không phải ký ức của chính anh, vì vậy sẽ phải mất khá nhiều thời gian để nhớ lại.
“Đây là ngôi làng đầu tiên.”
Vì vậy, khả năng cao những ngôi làng khác cũng xảy ra trường hợp tương tự.
Anh nhanh chóng lấy bản đồ ra để kiểm tra. Reinhardt sau khi xác định địa điểm đã giết tất cả những xác sống còn cử động. Những xác sống bị chưa chết khi bị đâm bởi hàng ngàn ngọn giáo băng đã ngừng di chuyển hoàn toàn và gục ngã chỉ với một đòn của Reinhardt.
Một vòng tròn ma thuật được vẽ dưới chân Reinhardt khi anh nhìn qua những xác chết đang đổ xuống như những khối đá vụn.
“Mình cũng cần kiểm tra phần còn lại.”
Bỏ lại những xác chết, Reinhardt biến mất. Ngôi làng, nơi những người chết vẫn còn sống và đang di chuyển, dường như đã yên tĩnh trở lại.
“Aaa….”
Không lâu sau khi Reinhardt biến mất, một xác sống lại tự đứng dậy trong đống thi thể bị chôn vùi.
Cơ thể rung chuyển liên tục với hai cánh tay buông thõng về phía trước, chớp mắt. Nó không lâu trước khi nó có những ngọn giáo băng trên bụng và vai của nó.
Với bàn tay như tổ ong, những đường gân nổi lên, xác sống rút những ngọn giáo ra khỏi cơ thể. Sau đó, nó lại buông thõng tay xuống, nắm lấy những ngọn giáo, rút ra và nắm trong hai tay.
Lách cách.
Mỗi khi nó di chuyển, những ngọn giáo băng trên tay nó bị kéo lê trên sàn. Xác chết lật đôi mắt trông giống như mắt của một con cá chết, để lộ lòng trắng, rồi treo người về phía trước. Nó vẫn ở vị trí đó một lúc, nhưng sau đó nó bắt đầu đứng thẳng người và bước ra khỏi làng. Nó trông như thể nó đang bị bệnh hoặc ở một mình, nhưng nhìn từ xa, nó chắc chắn là một con người.
***
[“Bartio Balloxis, những gì ông làm thực sự rất thú vị. Nhờ có ông, lần này ta đành mắc nợ ông vậy.”
Khi Therion bước vào lâu đài đế quốc cùng quân nổi dậy để đánh bại Hoàng đế, Reinhardt cũng đang đứng trước kẻ đã phong ấn anh suốt mười năm để kết thúc trò chơi kéo dài.
“Tôi đã cho Chủ nhân nhiều cơ hội. Chính ngài đã làm tôi thất vọng.”
“Ma tháp không có Chủ nhân là biểu tượng cho sự vô dụng, vì vậy ta nghĩ tốt hơn là nên hủy nó đi.”
“Ta muốn tự tay phá hủy ma tháp yêu quý của mình hơn là nhìn thấy nó sụp đổ.”
“Đúng là ma tháp đã sắp sửa sụp đổ. Mặc dù con chó của ta đã canh giữ tháp rất tốt.”
“Tên chó canh đó!”
Bartio Balloxis nghiến răng giận dữ. Thứ duy nhất cản trở kế hoạch của ông ta chính là con chó canh kia. Không ai có thể ngờ tới một con chó canh cổng bị bỏ rơi và bị phớt lờ lại có thể ẩn chứa nhiều sức mạnh đến vậy.
“Tôi đã cố hết sức thuyết phục hắn, nhưng hắn vẫn không chịu nghe lời mà tất yếu phải che giấu bản thân để bảo vệ tòa tháp và hòn đảo xấu xí đó.”
Bartio khịt mũi. Vị pháp sư vốn rất khôn ngoan đã trở nên mục nát và thối rữa đến mức đẩy Ma tháp vào con đường sụp đổ.
Reinhardt lắng nghe câu chuyện, vẫn vô cảm và lơ đãng.
“Đúng là một hành động vĩ đại, nhưng sau đó, pháp sư mà hắn ngưỡng mộ sẽ sớm bị tiêu diệt thôi.”
Mười hai pháp sư tạo nên Đảo Bầu trời và Ma tháp. Họ cũng mong muốn hòn đảo xấu xí ấy biến mất hơn là tiếp tục duy trì nó.
“Nhưng tất cả đã kết thúc. Trước khi cái mạng già này mất đi, Đảo Bầu trời sẽ được hạ xuống lòng đất. Và tất cả sẽ chấm hết. Tất cả đều là vì ngươi không phải một vị Chủ nhân đích thực, mà là một tên bạo chúa!”
Reinhardt lặng lẽ chuyển hướng nhìn khi anh lắng nghe những lời phát ra từ giọng nói già nua với mái tóc bạc trắng.
“Tệ quá nhỉ.”
“Sao? Đã quá muộn…”
Một vòng tròn ma thuật bắt đầu mở ra dưới chân Reinhardt. Đứng giữa vòng tròn ma thuật đang ngày càng lan rộng khắp hòn đảo trên bầu trời mà anh đang đặt chân tới, Reinhardt nhìn Bartio bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Điều đầu tiên, ngươi đã quá tự mãn và không hiểu ý chí của mười hai pháp sư đã dựng nên hòn đảo và tòa tháp này…”
Đôi mắt đỏ của Reinhardt từ từ bắt đầu chuyển sang màu bạc, giống như màu tóc của anh. Bartio lùi lại khi nhìn thấy màu bạc nhuộm đôi mắt kia như thể ai đó đã làm sáng tỏ nó trên đôi mắt đỏ của anh.
“Điều thứ hai, ta đã quá mù quáng và tin tưởng vào khả năng của ngươi…”
Đôi môi của Reinhardt từ từ cong lên. Vòng tròn ma thuật bao phủ Đảo Bầu trời đang dần phát sáng. Tàn dư của những ngôi nhà bị hỏng và tháp nghiêng từ từ bay lên bầu trời và trở lại vị trí ban đầu của chúng. Cứ như thời gian đã quay ngược lại và đem tất cả trở về vị trí ban đầu của nó.
“Điều thứ ba, ngươi dám cấu kết với Sokor để phong ấn ta và cho ta thời gian hồi phục.”
“Này, thật quá đáng…”
Bartio há hốc miệng. Những gì đang diễn ra trước mắt ông thật không thể tin được. Đây không chỉ đơn giản và sửa chữa một món đồ và đặt những mảnh ghép bị hỏng lại với nhau. Thời gian đã quay ngược trở lại. Reinhardt đã đạt đến một cảnh giới mà con người không bao giờ có thể đạt được, không cần đến quyền trượng mà chỉ cần một cái búng tay.
Một nụ cười đẹp đến khó tin nở trên môi Reinhardt.
“Điều cuối cùng, ngươi đã quá coi thường năng lực của ta.”
Cùng lúc đó, ánh sáng của vòng tròn ma thuật bao phủ Đảo Bầu trời. Độ cao của Sky Island, nơi đang tỏa sáng rực rỡ như mặt trời lơ lửng trên bầu trời đêm, dần dần tăng lên và ánh sáng cuối cùng biến mất.
Đôi mắt của Reinhardt đã hoàn toàn chuyển sang màu bạc và sáng lấp lánh vốn không giống như con người bình thường.
Barrio ngồi trên sàn và ngước nhìn anh với vẻ mặt sững sờ, há hốc mồm.
“Cường giả… thật sao…?”
Như thể nghe thấy tiếng thì thầm lan man của Barrio, Reinhardt thư thái liếc nhìn qua Hòn đảo tràn đầy sức sống trở lại.
“Ta đã đạt được giác ngộ kể từ khi ngươi dẫn đầu trong việc phong ấn ta cùng tên pháp sư đã trở thành con chó của hoàng thất kia. Các Cường giả phải chịu một số hạn chế.”
“Không thể tin ngươi là một Cường giả…”
“Tự tay mình giết hàng loạt người đã sinh ra quá nhiều rắc rối. Vì vậy, ta đã nuôi dạy một con người thú vị trong loài người. Hoàng đế của Sokor sẽ chết, bị giết bởi món đồ chơi mà ta đã nuôi dạy. ”
Reinhardt lặng lẽ giải thích bằng một giọng lanh lảnh như đang hát.
Nhìn cảm xúc của anh, Bartio lắc đầu. Chủ nhân của ma tháp cao quý không thể là một kẻ máu lạnh và điên cuồng như vậy.
“Tại sao, người như ngươi… Một người không đủ tiêu chuẩn…”
“Bartio à, hầu hết mọi thứ trên thế giới này đều không công bằng. Và điều đó không thể tránh khỏi.”
Reinhardt tiến lại gần ông ta thêm một chút, ngồi xổm xuống và đối diện với tầm mắt của Bartio.
“Ngu dốt chính là một tội lỗi, và kiêu căng ngạo mạn cũng sẽ trực tiếp dẫn tới cái chết.”
Reinhardt dùng tay chầm chậm lướt qua làn da nhăn nheo của Bartio. Reinhardt lười biếng cười khúc khích.
“Ngươi có biết không, Bartio Balloxis?”
“Biết gì?”
“Mười hai pháp sư còn yêu Đảo Bầu trời hơn cả các ngươi. Họ luôn cố gắng sửa chữa và duy trì tòa tháp mà không từ bỏ, ngay cả khi nó đã bị rơi như ngươi nói.”
Bartio há hốc mồm.
“Không thể nào…”
Đầu ngón tay của Rainhardt quét nhẹ lên mặt Bartio và vỗ vào vai anh. Ngay sau đó ngón tay của anh rời đi và anh lùi lại …
Ngọn lửa bắt đầu từ khuôn mặt của Bartio và ngay lập tức lan khắp cơ thể ông ta. Bartio vội vàng lấy quyền trượng ra và dùng ma pháp tạo nước dội lên người.
Tí tách. Tí tách. Ngọn lửa gặp nước càng bùng cháy dữ dội hơn. Cứ như được đổ thêm dầu chứ không phải nước.
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên khắp Đảo Bầu trời, nhưng Reinhardt vẫn ngồi đó quan sát và chống cằm. Cơ thể của Bartio vật lộn với ngọn lửa và từ từ đổ về phía trước. Nhìn cái xác cháy đen đến nỗi không thể nhận dạng, Reinhardt vô cảm ném xác ông ta khỏi Đảo Bầu trời.
“Trò chơi kết thúc.”
Nó tẻ nhạt hơn anh nghĩ. Tung ra những tin đồn ác ý theo như mong muốn của Hoàng đế Sokor để chống lại ông ta thật vô nghĩa và viển vông. Thật bi đát làm sao.
Đôi mắt màu bạc vô hồn của Reinhardt vốn đang nhìn Đảo Bầu trời đã quay trở lại hình dáng ban đầu, chẳng mấy chốc đã biến mất.]