Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên kết hôn sau đó, cô mở một văn phòng luật sư, đạt được rất nhiều thành tựu trong giới.
Vì sức khỏe của Thẩm Y Nhiên không tốt, hai người quyết định sẽ không sinh thêm con, nuôi dưỡng Thiên Tử và Tiểu Từ thật tốt.
Thiên Tử năm mười hai tuổi đã đậu vào một trường danh giá ở nước M và đi du học.
Hàn Tử Sâm muốn đưa cả hai con đi du học nhưng Tiểu Từ một mực từ chối, miệng mồm nhanh nhảu luôn nói không muốn rời xa baba và mami.
Hàn Thiên Từ năm nay 16 tuổi, học một trường danh giá ở Nam thành, còn là một diễn viên mới đầy triển vọng, gia nhập công ty Cố thị.
Từ bé Hàn Thiên Từ đã rất yêu quý Cố Lệ Thần, hai bên Cố gia và Hàn gia quan hệ không tệ, Tiểu Từ hiện tại đối với Cố gia cũng như ngôi nhà thứ hai.
Đến mức ông bà Cố cũng xem Tiểu Từ như cháu ruột.
Cũng là bởi Cố Lệ Thần một mực không kết hôn sinh con, cũng không hẹn hò với bất cứ nữ nhân nào.
Văn phòng tổng giám đốc Cố thị…
“Hàn tiểu thư, Cố tổng đã đi họp rồi, không có ở văn phòng.” - Trợ lý của Cố Lệ Thần nhìn thấy Hàn Thiên Từ đi lại trong Cố thị như chốn không người liền khom lưng cúi đầu tiểu gia hỏa này, cục cưng bảo bối của ông chủ.
“Vậy tôi vào bên trong đợi chú ấy.” - Hàn Thiên Từ nắm lấy tay vặn cửa, lại ngừng lại nhìn trợ lý hỏi: “Anh nói, chú ấy có phải tránh mặt tôi không?”
“Nào…nào có… Hàn tiểu thư, Cố tổng thương yêu người như vậy, sao có thể tránh mặt cô được.” - Trợ lý lạnh sống lưng đáp.
“Tốt nhất là như vậy.” - Hàn Thiên Từ nhún vai, đẩy cửa bước vào bên trong.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, chuyện là vị tiểu tổ tiên này muốn vai nữ chính trong một dự án phim mới của Cố thị, nhưng Cố tổng nhất quyết không đáp ứng nên trước khi công bố vai diễn liền nến tránh né tiểu tổ tiên, không ngờ Hàn tiểu thư kia đã tìm đến tận cửa một mực đòi đi cửa sau.
Tiểu Từ ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Cố Lệ Thần, xoay vòng vòng chiếc ghế mấy vòng, lại mở máy tính chứa đựng cơ mật tập đoàn, tự đánh mật khẩu là sinh nhật của bản thân vào, sau đó liền ngồi chơi game bắn trứng giết thời gian.
Trên bàn làm việc của Cố Lệ Thần có rất nhiều ảnh của Tiểu Từ từ bé đến lớn, Tiểu Từ rất là hài lòng.
Đang ngồi chơi game, có chút khát nước, Tiểu Từ đứng lên muốn đi lấy nước liền làm rơi một xấp tài liệu trên bàn xuống đất, cô vội cúi người xuống nhặt.
Ai ngờ vừa cúi người, đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Hàn Thiên Từ mỉm cười, có lẽ Chú Cố đã họp xong rồi, đang định đứng lên thì nghe giọng nói vang vọng trong phòng làm việc rộng lớn.
“Lệ Thần, ba mẹ anh cũng đã nói chuyện xong với ba mẹ em rồi, sau dự án phim này, chúng ta sẽ kết hôn.” - Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Cố Lệ Thần không đáp, đi về phía bàn làm việc.
Vừa kéo ghế liền nhìn thấy Hàn Thiên Từ đang núp dưới bàn: “…”
Hàn Thiên Từ vội vàng đưa tay lên miệng, suỵt một cái.
Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót đi tới: “Ba mẹ anh nói tuổi anh không còn trẻ nữa, chúng ta kết hôn liền tính đến việc sinh con, sau bộ phim này em sẽ tuyên bố giải nghệ, em sẽ sinh con và dành thời gian chăm sóc con của chúng ta.”
Hàn Thiên Từ bụm miệng nhìn Cố Lệ Thần che đi giọng cười…đôi mắt đen láy híp lại đầy ý trêu chọc.
Cố Lệ Thần: “…”
“Lệ Thần, anh mệt sao, sao không nói gì?” - Vu Yến bước một bước tới: “Em bóp vai cho anh nhé.”
Cố Lệ Thần vội nói: “Không cần, nếu không còn chuyện gì em ra ngoài trước đi. Tôi còn chút việc phải giải quyết.”
Vu Yến hai mắt có chút thất vọng, sau đó tìm thêm lý do để ở lại: “Đúng rồi, cảm ơn anh đã cho em vai nữ chính trong bộ Thiên Sơn Vĩ Ái, em tin em sẽ để lại tiếng vang lớn sau khi quay bộ phim ấy rồi giải nghệ.”
Hàn Thiên Từ mở to hai mắt, vai nữ chính đó chính là cô muốn… chú Cố lại giao cho Vu Yến.
Bàn tay nhỏ bé của Hàn Thiên Từ bắt đầu hành động, sờ lên bắp đùi của Cố Lệ Thần, dùng sức nhéo.
Cố Lệ Thần cau mày, chụp lấy tay Hàn Thiên Từ, ánh mắt lộ ra cảnh cáo…
Nhưng ánh mắt của Cố Lệ Thần lúc nào cũng như là dành tất cả ôn nhu cho Hàn Thiên Từ, nên bé con không có chút nào sợ sệt.
“Vu Yến, tôi đang bận.” - Cố Lệ Thần đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Vu Yến.
Vu Yến liếc nhìn qua màn hình máy tính, là đang mở trò chơi game bắn trứng…
Lại nhìn thấy hình của Hàn Thiên Từ trên bàn của Cố Lệ Thần liền cảm giác ganh ghét, vì cái gì cô ta là vợ sắp cưới, nhưng tất cả mọi thứ của Cố Lệ Thần đều là Hàn Thiên Từ.
“Lệ Thần, mấy khung ảnh này cũng cũ rồi, ngày mai em sẽ đổi ảnh khác cho anh nhé.” - Vu Yến cầm khung ảnh của Hàn Thiên Từ lên nhìn.
Hàn Thiên Từ ngồi dưới gầm bàn liền bĩu môi.
Đôi mắt phượng sắc bén nhìn về bàn tay Vu Yến chạm vào khung ảnh của mình, giọng nói không còn hòa hoãn trở nên lạnh lẽo khiến đối phương khiếp sợ: “Đừng động vào đồ của tôi, lăn ra ngoài.”
Cố Lệ Thần đứng lên giật lại khung ảnh, sau đó liền rút khăn tay ra, tuy bàn tay ngọc ngà xinh đẹp chăm sóc kỹ lưỡng của Vu Yến không chút nào dơ bẩn, nhưng Cố Lệ Thần lại lấy khăn tay lau chùi nhưng nó vừa chạm vào thứ gì đó ghê tởm.
Hành động của Cố Lệ Thần chính thức khiến Vu Yến gương mặt trắng bệch, không nói được lời nào bỏ chạy ra ngoài.
Hàn Thiên Từ nghe tiếng đóng cửa, từ từ bên trong chui ra ngoài, Cố Lệ Thần còn sợ bé con cụng đầu, dùng tay ra sức che chắn phần trên bàn.
“Chú Cố, chú thật không biết thương hoa tiếc ngọc a.” - Hàn Thiên Từ nhìn về cánh cửa, đôi môi đỏ tươi nhếch lên cười.
Cố Lệ Thần vẫn ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn Hàn Thiên Từ nghi hoặc: “Sao Tiểu Từ lại ở dưới bàn làm việc của chú?”
Hàn Thiên Từ chợt nhớ ra cái gì đó, liền ngồi lên đùi Cố Lệ Thần, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Chú Cố, chú không yêu Tiêu Từ nữa sao?”
Đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần đầy ôn nhu tràn ngập nét cưng chiều: “Lại gây tai họa gì nữa sao?”
Đôi mắt đen láy sáng long lanh, gương mặt thanh tú xinh đẹp, giọng nói nũng nịu: “Tiểu Từ rất ngoan, chú còn nhớ ngày xưa hứa với Tiểu Từ, khi nào muốn kết hôn, phải được Tiểu Từ đồng ý.”
Cố Lệ Thần gật đầu: “Ừm.”
Lời hứa từ lúc 5 tuổi, bé con này trí nhớ rất tốt.
“Chú sẽ kết hôn với Vu Yến.” - Hàn Thiên Từ bĩu môi hỏi.
Vu Yến là người ba mẹ Cố Lệ Thần ưng ý, ngoài là ảnh hậu, cô ấy còn có nhà họ Vu phía sau hậu thuẫn, theo như ba mẹ anh chính là môn đăng hộ đối.
“Sao vậy, Tiểu Từ cảm thấy cô ấy có được không?” - Cố Lệ Thần tựa lưng vào ghế, bàn tay nghịch mái tóc đen dài của bé con.
Tiểu Từ lắc đầu, gương mặt xị xuống: “Không thích…không thích… không thích… cô ấy không tốt.”
Tiểu Từ lần trước đi phim trường, nhìn thấy Vu Yến chỉnh một diễn viên mới, cảm thấy nhân cách cô gái này không tốt, không xứng với chú Cố một chút nào.
“Vậy thì sẽ không cưới cô ấy.” - Cố Lệ Thần gật đầu, thật ra anh cũng không có ý định cưới Vu Yến.
Hàn Thiên Từ hài lòng mỉm cười, sau đó đứng lên, đi vòng ra phía sau, dùng đôi bàn tay trắng sứ nõn nà xoa lên vai Cố Lệ Thần, xoa nắn lấy lòng.
“Chú Cố, khi nãy Tiểu Từ nghe hai người nói về bộ phim Thiên Sơn Vĩ Ái.” - Giọng nói nũng nịu phía sau vang lên bên tai Cố Lệ Thần.
“Ừm.”
“Chú Cố xem, vai nữ chính đó, có thể giao…”
Cố Lệ Thần đưa tay nắm lấy bàn tay đang xoa bóp trên vai, kéo bé con lại trước mặt anh: “Chú đã nói, vai nữ chính bộ phim đó khôn hợp với con.”
Gương mặt của Hàn Thiên Từ chuyển sang giận dỗi, quay lưng lại về phía Cố Lệ Thần: “Vậy mà có người từng hứa sẽ cho Tiểu Từ mọi thứ con thích, dù là có hái sao trên trời. Có người nói chỉ cần Tiểu Từ muốn, chú sẽ tận lực dành cho con… mọi thứ đều là lừa gạt con nít.”
Cố Lệ Thần thở dài: “Hàn Thiên Từ, dù ta có đồng ý, baba của con cũng sẽ không đồng ý, mami con cũng sẽ không cho phép… cảnh quay Thiên Sơn Vĩ Ái có rất nhiều cảnh thân mật của nam chính và nữ chính, còn có… địa điểm quay cũng là ở vùng núi… con nghĩ ba mẹ con cho phép?”
Hàn Thiên Từ tất nhiên biết nội dung của Thiên Sơn Vĩ Ái, nhưng cô nghĩ đã làm diễn viên thì phải hy sinh vì vai diễn, cô rất thích vai diễn này, cô liên hệ với đạo diễn, đạo diễn nói bộ phim này đang chọn nữ chính.
“Con sẽ có cách để baba và mami đồng ý.” - Hàn Thiên Từ quả quyết, sau đó lại dùng gương mặt nịnh nọt hướng về Cố Lệ Thần: “Chú Cố, chỉ là một vai diễn thôi, để cho Tiểu Từ được không? Tiểu Từ sẽ không làm chú thất vọng.”
Cố Lệ Thần không thể chịu nổi sự nũng nịu này liền nói: “Được rồi, nếu baba và mami con cho phép, nó là của con.”
Hàn Thiên Từ hai mắt đen sáng láy, nhào vào lòng Cố Lệ Thần như lúc còn bé, trộm hôn lên má anh cười khúc khích: “Chú Cố là tốt nhất, Tiểu Từ yêu chú Cố nhất…”
Hàn Thiên Từ đạt được mục đích liền tạm biệt rời khỏi Cố thị, Cố Lệ Thần nhìn theo bóng lưng bé nhỏ mà anh đã dõi theo từ bé đến lớn…