Hàn Tử Sâm quay về căn nhà thuê, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang giặt quần áo, bàn tay cô ngâm trong nước lạnh liền đỏ bừng.
“Sao không giặt bằng nước nóng.” - Anh cau mày.
“Nước nóng phải cần đun rất hao điện, giặt nước lạnh một chút tay cũng sẽ ấm lên.” Thẩm Y Nhiên vừa giặt đồ vừa nói.
Anh nắm lấy tay cô, tay cô rất lạnh và tê cứng.
“Lần sau giặt quần áo phải dùng nước nóng, hao điện thì cứ hao điện, tôi sẽ kiếm tiền.” - Anh không vui nói.
Cô mỉm cười: “Cái gì có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, sau này có rất nhiều việc cần tiêu đến tiền… Ừm, hôm nay ăn tối với đồng nghiệp có vui không?”
“Không tệ.” - Đó chỉ là lý do mà anh nói để quay về biệt thự họ Hàn, có lẽ hiện tại Hà Dĩ Nguyệt đang lội dưới bùn để tìm chiếc nhẫn.
“A Tử, có vẻ tóc của cậu dài hơn rồi.” - Giọng nói ấm áp của Thẩm Y Nhiên vang lên, cô đưa tay lên tóc mái trên trán anh: “A Tử, tôi cắt bớt tóc mái trên trán cậu nhé, nó che mất tầm nhìn của cậu rồi.”
Anh nhìn cô một chút, hồi sau lại nói: “Được.”
Thẩm Y Nhiên đẩy A Tử ngồi xuống ghế, mang ra lược và kéo, lấy chiếc khăn quấn lấy cả người anh chỉ ló ra một cái đầu.
Cô dùng lược và kéo tỉa tóc mái của anh, vẻ mặt rất tập trung, mọi sự chú ý đều dành cho phần tóc mái, thậm chí không thể nhận ra cặp mắt đào hoa kia đang chăm chú ngắm nhìn cô.
Gương mặt Thẩm Y Nhiên lúc này rất gần trước mắt anh, khuôn mặt cô vì lạnh mà có chút phiến hồng, một đôi mắt đen láy, chiếc mũi nhỏ xinh, môi màu hồng nhạt, khuôn mặt thanh tú khiến anh không thể rời mắt, dưới ánh đèn cô như tỏa ra sự ấm áp.
“Rất tốt.” - Qua một lúc, giọng nói Thẩm Y Nhiên vang bên tai anh.
“Xong rồi à?” - Anh hỏi giống như thời gian anh bên cạnh cô trôi qua rất nhanh.
“Ừm.” - Cô mỉm cười, lùi về sau hai bước, chăm chú nhìn một chút liền nói: “Tay nghề của tôi cũng không tệ, rất tốt, tiết kiệm được 50k.”
Cô mỉm cười dùng khăn khô lau đi những vụn tóc rơi trên mặt và cổ của anh.
“Được rồi A Tử, cậu đi tắm đi.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Hàn Tử Sâm gật đầu, cầm khăn đi vào bên trong nhà tắm, nước ấm qua người, cúi nhìn vết sẹo trước ngực.
Thời gian trôi qua vết sẹo này đã mờ đi, nhưng mỗi lần nhìn vết sẹo này anh lại nhớ đến người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đã từng bỏ rơi anh và cha anh.
Vết thương này có lẽ là thứ duy nhất bà ta để lại cho anh.
Khi đó, anh đã quỳ xuống van xịn bà ta đừng bỏ rơi anh và cha anh, nhưng nà ta liền đẩy mạnh anh ra và rời đi không ngoảnh đầu lại.
Một thanh sắt đâm vào ngực anh, bác sĩ nói rất may nó không trúng tim, chỉ một chút nữa thì mạng cũng không giữ được.
Từ đó anh tự nhủ với bản thân rằng mình không có mẹ, người đó sẽ không còn là mẹ của anh nữa.
Từ khi cha của anh chết đi, anh càng không bao giờ đặt kỳ vọng ở bất cứ ai nữa, không kỳ vọng sẽ không có thất vọng.
Chỉ là…
Hàn Tử Sâm tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên ngồi ở bàn, ánh mắt chăm chú nhìn cái gì đó.
Không biết từ khi nào anh bắt đầu có sự mong đợi với cô? Muốn thấy cô cười, muốn thấy cô vui vẻ, chờ mong cô dùng ánh mắt diu dàng và giọng nói ôn nhu gọi anh một câu A Tử.
“A Tử, cậu tắm xong rồi à, để tôi sấy tóc cho cậu nhé.” -Thẩm Y Nhiên đứng lên đi lấy máy sấy tóc.
Anh đi tới bên cạnh bàn, nhìn thấy hồ sơ trải ra trên bàn, đó là… hồ sơ vụ án năm đó của cô.
Anh mắt của anh lóe lên tia sắc bén: “A Nhiên tỷ, đây là gì vậy?” - Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Một số nội dung liên quan đến vụ án năm đó của tôi.” - Cô nhìn lại tài liệu nói: “Là Giai Liên thu thập cho tôi.”
“Vì sao lại xem những thứ này?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.
Vì sao ư? cô cũng là đang tự hỏi mình. Sau ba năm, cô vẫn không giải quyết được vụ án, những nhân chứng không tìm được nữa, cô không thể làm gì khác ngoài thân phận công nhân vệ sinh.
“Ừm… chỉ là tôi có chút khó hiểu về vụ án này thôi.” -Thẩm Y Nhiên có chút mơ hồ nói.
Cô không hiểu tại sao cô không uống rượu, nhưng kết quả kiểm tra máu của cô lại có cồn, thậm chí còn vượt mức tiêu chuẩn khá cao.
Cũng không hiểu vì sao xe của Hà Dĩ Mai tại sao lại đâm vào xe của cô.
Càng không hiểu vì cái gì những nhân chứng đó đều chỉ tội cho cô.
Cô không thể tự bào chữa, nhân chứng vật chứng lúc đó đều chỉ điểm cô chính là thủ phạm.
Lúc đó, Hà Dĩ Mãi chuẩn bị kết hôn với Hàn Tử Sâm, đang sống ở giai đoạn đỉnh cao danh vọng, không thể nghĩ đến việc cô ta tự sát.
“A Nhiên tỷ là muốn lật lại vụ án sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên cười tự giễu: “Tôi chỉ là có chút không cam lòng thôi, lật lại vụ án cũng không dễ dàng. Hơn nữa tôi cũng được thả rồi, được rồi, đừng nói nữa, tôi sẽ sấy tóc cho A Tử nhé.”
Vừa nói cô vừa cất đi đống tài liệu, mang máy sấy tóc ra giúp Hàn Tử Sâm làm khô tóc.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm dần dần tối sầm…
Sáng hôm sau, Cao Trí nhìn thấy mái tóc của ông chủ dường như đã được cắt tỉa, thân là trợ lý hắn ta không nhớ là đã hẹn nhà tạo mẫu tóc thời gian nào?
“Sao?” - Có lẽ Cao Trí nhìn quá lâu, Hàn Tử Sâm liền hỏi.
“Hàn gia, có vẻ đã lâu ngài chưa cắt tóc, có muốn tôi hẹn nhà tạo mẫu cho ngài không?” - Cao Trí nói.
“Không cần, tối hôm qua Y Nhiên đã giúp tôi tỉa một chút rồi.”
Y Nhiên? là Thẩm Y Nhiên, Cao Trí kinh ngạc khi Hàn gia đã để cho Thẩm Y Nhiên cắt tóc cho anh ấy, điều mà trước nay đều là những nhà tạo mẫu tóc hàng đầu thực hiện.
Mà Thẩm Y Nhiên hiện tại lại là nhân viên quét rác ngoài đường, ngay cả trước kia cô ấy cũng là luật sư chứ không phải thợ cắt tóc.
“Nhìn cũng không tệ lắm.”- Hàn Tử Sâm vuốt ngược mái tóc kên, tựa như rất hài lòng.
Cao Trí giật giật khóe môi, Hàn gia trước nay rất kén chọn, những nhà tạo mẫu tóc nếu biết được Hàn gia ưng ý một người quét đường cắt tóc, không biết họ sẽ nghĩ thế nào.
Giờ nghĩ trưa Tầng Giao Liên tranh thủ chạy đến tìm Thẩm Y Nhiên ăn cơm, sau khi biết chuyện Hà Dĩ Nguyệt đã làm, Tầng Giao Liên không khỏi mắng chửi nhưng Thẩm Y Nhiên ngược lại còn an ủi bạn thân đừng tức giận.
Tầng Giao Liên nhớ ngày xưa, Thẩm Y Nhiên giống như một thiên thần may mắn, học hành xuất sắc luôn đạt thứ hạng cao nhất trong trường, khi ra trường lại làm một công ty luật lớn nhất Nam thành, và thậm chí còn hẹn hò với ông chủ trẻ tuổi của Tiêu thị.
Vậy mà…
“Con khốn Hà Dĩ Nguyệt đó đã đi quá xa, trước kia Hà gia sai người làm khó cậu trong tù, bây giờ cậu đã ra ngoài, vậy mà còn muốn đến khó dễ cậu.” - Tần Giai Liên tức giận.
Thẩm Y Nhiên im lặng, trước kia ở tù cô đã thụ rất nhiều đau khổ, một phần là những kẻ muốn lấy lòng Hàn Tử Sâm, một phần chính là do người nhà họ Hàn sai khiến.
“Trong mắt nhà họ Hà, tớ là kẻ đã giết chị gái của cô ta.” - Thẩm Y Nhiên một hồi lâu lên tiếng.
“Hừ, tớ nghĩ so với việc chị gái cô ta chết, việc cô ta vui mừng vì giật lấy được đồ của cậu thì đúng hơn.” - Tầng Giao Liên giận dữ: “Sau khi cậu bị bắt chưa đầy một tháng, Hà Dĩ Nguyệt đã hẹn hò với Tiêu Tư Vũ. Với tốc độ này, tớ không tin trước kia hai người bọn chúng không có quen nhau.”
“Điều này chứng minh mối quan hệ giữa tớ và Tiêu Tư Vũ không có gì sâu đậm, có thể nhìn rõ một người, cũng là điều tốt.” - Thẩm Y Nhiên cười cười.
“Đúng vậy, loại đàn ông như Tiêu Tư Vũ không đáng để yêu.” - Nói đến đây, Tầng Giao Liên lại nghĩ ra cái gì đó: “À, cậu và em trai mới kia của cậu ở chung thế nào? Cậu chẳng lẽ dự định ở chung với hắn mãi sao?”
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu: “Nếu A Tử vẫn muốn sống cùng tới thì đó là điều tốt nhất.”
“Người không biết sẽ cho rằng hai người là người yêu sống chung.” - Tầng Giao Liên lo lắng: “Hắn ta không có làm gì cậu chứ?”
“Không…” - Cô đáp, đột nhiên nhớ tới ánh mắt đào hoa xinh đẹp đó, nhìn cô rất gần, nhịp tim cô bắt đầu loạn xạ đập nhanh hơn.
“Này…này…” - Tầng Giao Liên nhìn bạn mình đỏ mặt, có chút kinh ngạc: “Cậu có phải đã động tâm với hắn phải không?”
“Không có.” - Thẩm Y Nhiên thẳng thừng phủ nhận: “Câu biết những chuyện tớ đã trải qua mà, từ khi ở trong tù tớ đã không có ý đinh yêu ai nữa.”
Nhắc tới việc đã xảy ra trong tù, sắc mặt Tầng Giao Liên tối sầm lại: “Y Nhiên, chúng ta có thể đi tìm bác sĩ lần nữa, có thể vẫn sẽ có thể…”
“Không cần, kiếp này tớ không có ý định kết hôn, có đi khám lại cũng vô dụng.”
Khi ở trong tù, cô bị bọn họ đạp vào bụng rất mạnh và đau đến mức vỡ tử cung, mặc dù đã được phẩu thuật lại, nhưng nếu cô muốn có con thì sẽ rất nguy hiểm, thậm chí bác sĩ còn khuyên cô không nên mang thai.
Vậy nên kiếp này, cô sẽ không thể có một đứa con cho riêng mình.
Tầng Giai Liên đau lòng nhìn bạn thân, không biết khuyên cái gì đành đổi chủ đề: “Đúng rồi, cái em trai mới của cậu dù sao trước kia cũng là người xa lạ, cậu phải tìm hiểu kỹ về hắn ta, đừng để bị lừa.”
“Tớ biết rồi.” - Thẩm Y Nhiên vẫn nói: “Nhưng dù tớ không biết nhiều về A Tử, nhưng có một điều chắc chắn, A Tử sẽ không bao giờ làm hại tớ.”
Tầng Giao Liên nhìn nụ cười trên môi Thẩm Y Nhiên khi nhắc đến A Tử, cảm thấy nụ cười này rất đẹp.
Cỏ vè như tên A Tử kia cũng không phải quá vô dụng.
Hà Dĩ Nguyệt ngâm mình trong hồ gần như cả đêm mới tìm thấy chiếc nhẫn của Hàn Tử Sâm, cô ta biết nếu cô ta không tìm thấy, Hà gia bị Hàn gia quay, cô sẽ trở thành tội nhân gia tộc.
Sau đó cô ta gần như không đứng vững, còn đi bệnh viện truyền nước. Đương nhiên không quên chụp hình lại để lấy lại sự thông cảm của công chúng/
Sau đó, Hà Dĩ Nguyệt liền tổ chức họp báo với dáng vẻ ốm yếu. Cô ta công khai xin lỗ và giải thích chiếc nhẫn kia là do Tiêu Tư Vũ tặng cô nên cô rất trân trọng, hôm đó đi ra ngoài cô cứ ngỡ vẫn còn đeo chiếc nhẫn đó. Khi bạn cô hỏi về chiếc nhẫn cô mới phát hiện không thấy trên tay nên mới cho rằng đã rơi mất.
Hà Dĩ Nguyệt thành khẩn cúi đầu xin lỗi, kèm theo mua chuộc truyền thông nên rất nhanh đều được nhiều sự đồng tình.
Sau đó Hà Dĩ Nguyệt còn trực tiếp đến trạm vệ sinh để tố chức xin lỗi và tặng quà đền bù tinh thần để cảm ơn vì đã bỏ công sức ra giúp cô tìm chiếc nhẫn của mình.
Tại trạm vệ sinh, giám đốc đã sắp xếp để các nhân viên đã giúp Hà Dĩ Nguyệt tìm chiếc nhẫn ngày hôm đó lên bắt tay với cô ta từng người một và nhận quà của cô ta để bày tỏ lòng biết ơn.
Chị Hứa rất vui vẻ khi nhận được quà và phong bì 2 triệu, món quà là một chiếc áo khoác mùa đông, nhìn trên nhãn thì nó có giá hơn 1 triệu.
“Y Nhiên, sao em không lên nhận quà đi.” - Chị Hứa nhìn Thẩm Y Nhiên ngồi một minhg trên ghế liền nói.
“Em không cần nó.” - Thẩm Y Nhiên mỉm cười nói.
“Cái áo khoác cũng là hơn 1 triệu, còn có một phong bì 2 triệu, sao em lại không cần?” - Chị Hứa khuyên nhủ.
Nhưng Thẩm Y Nhiên vẫn lắc đầu.
“Ha… đứa trẻ này, chỉ là đi ngang qua sân khấu một cái liền cầm được đồ.” - Chị Hứa nói, trực tiếp kéo Thẩm Y Nhiên đi ra ngoài.
“Không cần, chị Hứa, thật sự không cần.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng đã bị chị Hứa kéo ra ngoài: “Vẫn còn một người nữa chưa nhận được quà.”
Đột nhiên máy quay của phóng viên tập trung vào cô.
Thẩm Y Nhiên lập tức muốn trốn tránh những máy quay kia.
Nó khiến cô nhớ lại lúc ở tòa án, bị ống kính truyền thông chụp ảnh như liều mạng, những phóng viên cầm mic không ngừng muốn xông tới cô.
Lúc đó Tiêu Tư Vũ ở đâu? Thẩm Y Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Tư Vũ đứng ngoài ống kính.
Ba năm trước trong tù, người đàn ông lạnh lùng đứng đó, khi Hà Dĩ Nguyệt nói muốn phế tay của cô, anh ta nhìn xuống những ngón tay đẫm máu của cô và lạnh gióng nói: “Được.”
Ba năm sau, trong câu lạc bộ, khi cô gần như bị tra tấn đến ngạt thở, Hà Dĩ Nguyệt hỏi muốn anh ta rời đí đến chổ hẹn, anh ta nhẹ nhàng nói: “Được.”
Có những việc sau ba năm, vẫn y như cũ.
Thẩm Y Nhiên đưa tay xuống, trong lòng kiên định bình tĩnh lại.
Tiêu Tư Vũ nhìn thấy Thẩm Y Nhiên có chút giật mình, dù sao so với lần trước gặp nhau trong hoàn cảnh kia, lần này có thể nhìn đối phương rõ ràng hơn.