Không Thể Yêu

Chương 17: Tôi ngoại trừ A Nhiên tỷ, tôi không có nhà



Bên trong căn nhà thuê, Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm cùng nhau ăn cơm, Thẩm Y Nhiên cũng kể lại chuyện xảy ra ở trạm vệ sinh cho Hàn Tử Sâm nghe: “Tôi không biết tại sao giám đốc lại sa thải Phương Mộng Hề, vốn dĩ tôi nghĩ mình mới là người bị sa thải.”

"Như vậy không phải rất tốt sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

Thẩm Y Nhiên có chút do dự: "Không bị sa thải tất nhiên là rất tốt, nhưng mà không biết Phương Mộng Hề loại người này có tìm cách trả thù hay không?” - Khi cô rời đi nhìn thấy ánh mắt Phương Mộng Hề tràn đầy oán hận.

"Cô ta không thể gây ra được chuyện gì.” - Hàn Tử Sâm nói, anh đã tự giải quyết mọi nguy hiểm từ Phương Mộng Hề giúp cô.

Điều khiến anh lo lắng chính là người bên ngoài đang núp trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng người đó, nhưng nếu anh đoán không nhầm thì rất có thể hắn là Tiêu Tư Vũ.

Đêm qua ngoài đường Tiêu Tư Vũ đã nhìn thấy anh đi cùng Thẩm Y Nhiên cho nên hôm nay hắn cố ý tới đây để kiểm chứng.

"A Nhiên tỷ có thích sống chung với tôi như thế này không?” - Hàn Tử Sâm đột ngột hỏi.

"Tôi rất thích.” - Thẩm Y Nhiên trả lời không chút do dự.

"Vậy sau này dù tôi có thay đổi thân phận, A Nhiên tỷ vẫn đồng ý sống chung với tôi sao?” - Anh hỏi, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Thẩm Y Nhiên có chút nghi ngoặc nháy mắt mấy cái… thay đổi thân phận? Y A Tử là ngoài thân phận người vô gia cư sao? Giao Liên từng nói cô phải hiểu rõ A Tử hơn, sợ cô bị A Tử lừa…

Hơn nữa cô cũng chưa từng hỏi về thân phận của A Tử, ngay cả tên thật của A Tử là gì, cô chỉ biết A Tử không có đình.

Giao Liên nói A Tử không giống như một kẻ vô gia cư, cô đôi khi cũng cảm giác như vậy.

Nhưng nếu A Tử không muốn nói cho cô biết thì cô cũng sẽ không chủ động hỏi, dù sao mỗi người đều có bị mật cho riêng mình.

"Đồng ý.” - Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng đáp.

"Mặc kệ thân phận của tôi là gì, A Nhiên tỷ vẫn đồng ý?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.

"Đúng vậy, thân phận của cậu thế nào không quan trọng.” - Thẩm Y Nhiên cười cười nói: “Được rồi, nhanh ăn đi, nếu không ăn đồ ăn sẽ nguội cả.”

Anh cũng mỉm cười, đôi môi mỏng nhếch lên và lông mày cũng cong lên.

Cô ngơ ngác, chỉ cảm thấy nụ cười của A Tử thật đẹp, giống như phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, không gì có thể đẹp hơn thế này.

"Tư Vũ, anh thấy thế nào?” - Trong tiệm váy cưới, Hà Dĩ Nguyệt mặc một chiếc váy cưới mà cô đã đặt may, bỏ ra một khoảng tiền rất lớn cho chiếc váy của tiệc đính hôn.

Tiêu Tư Vũ nhìn người phụ nữ xinh đẹp cao quý trước mắt, mọi người đều ghen tỵ với hắn vì có bạn gái như Hà Dĩ Nguyệt, một ngôi sao nổi tiếng và là con gái nhà họ Hà. Sau khi Hà Dĩ Mai qua đời, Hà Dĩ Nguyệt chính là người thừa kế duy nhất của Hà gia, kết hôn với Hà Dĩ Nguyệt tương đương với quyền sở hữu gia tộc họ Hà.

Vì thế bản thân hắn rất hài lòng và mong chờ vào lễ đính hôn này.

Nhưng lúc này nhìn bạn gái mặc váy cưới xinh đẹp như vậy nhưng tâm trí của Tiêu Tư Vũ chính là cảnh tượng tối hôm qua, chính là khuôn mặt của Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của Tiêu Tư Vũ, Hà Dĩ Nguyệt cau mày nói: "Anh sao vậy? Sao lại lỡ đãng như vậy, nếu anh không muốn đính hôn thì cứ nói thẳng.”

Tiêu Tư Vũ sửng sốt, vội vàng xin lỗi cười nói: "Sao lại như thế được? Làm sao anh lại không muốn đính hôn với em? Em cũng biết anh đối với em toàn tâm toàn ý.”

"Toàn tâm toàn ý?” - Hà Dĩ Nguyệt hừ lạnh: “Vậy anh thật sự không có tình cảm với Thẩm Y Nhiên sao?”

Vẻ mặt Tiêu Tư Vũ cứng lại, sau đó anh hơi khó chịu nói: “Sao em lại nhắc đến cô ta? Anh và cô ta đã chia tay ba năm rồi, sao có thể còn chút tình cảm gì với nhau.”

"Vậy tại sao anh lại muốn giới thiệu việc làm cho cô ta.”

"Anh chỉ cảm thấy cô ta quá thảm thôi.” - Tiêu Tư Vũ đáp.

"Cô ta như vậy mà thảm cái gì? Chị gái em vì cô ta mà mất mạng mới thảm.” - Hà Dĩ Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu anh còn dám thương hại cô ta, nếu Hàn Tử Sâm tìm đến anh cũng đừng đổ lỗi cho nhà họ Hà em đã không giúp anh nói tốt với anh ta.”

Vẻ mặt Tiêu Tư Vũ có chút cổ quái, nếu là lúc trước hắn sẽ không cảm thấy bạn gái mình nói ra những lời này có gì sai. Nhưng mà bây giờ… hình như có gì đó không đúng.

Do dự một chút, Tiêu Tư Vũ ngập ngừng hỏi: "Dĩ Nguyệt, em có biết gần đây Hàn Tử Sâm có người phụ nữ mới không?”



"Làm sao có thể?” - Hà Dĩ Nguyệt lập tức phủ nhận: "Hàn Tử Sâm nổi tiếng không gần nữ sắc, ba năm nay anh ta chưa từng có người phụ nữ khác.”

Cũng chính vì vậy, bên ngoài mới đồn đại Hàn Tử Sâm yêu Hà Dĩ Mai nhất kiến chung tình, nhưng mà chỉ có Hà gia biết rõ kỳ thực chưa hẳn là sự thật.

Nhưng mà nhà họ Hà cũng sẽ không vạch trần sự hiểu lầm này, thậm chí còn hy vọng người khác sẽ hiểu nhầm sâu hơn. Với sự che chở của Hàn gia, nhà họ Hà thu được rất nhiều lợi ích trong kinh doanh.

Tiêu Tư Vũ nghe vậy cũng không hỏi thêm điều gì nữa.

Khi hai người rời khỏi tiệm váy cưới, một chiếc ô tô chạy tới trước mặt họ, người bước xuống chính là thư ký riêng của Hàn Tử Sâm - Cao Trí.

"Thư ký Cao, sao anh lại ở đây?” - Hà Dĩ Nguyệt bất ngờ hỏi.

Nhưng Tiêu Tư Vũ cứng đờ, trong lòng mơ hồ hiểu được vì sao Cao Trí lại đến đây.

Cao Trí mỉm cười: "Tôi đến mời Tiêu tiên sinh.” - Vừa nói hắn vừa nhìn Tiêu Tư Vũ nói: "Tiêu tiên sinh, Hàn gia muốn gặp ngài.”

Linh cảm đã thành hiện thực, Tiêu Tư Vũ thở dài một hơi và đáp: "Được rồi, tôi sẽ cùng cậu đi gặp Hàn gia.”

“Tư Vũ, chuyện gì xảy ra vậy?” - Hà Dĩ Nguyệt vội hỏi.

Sắc mặt Tiêu Tư Vũ có chút khó coi: “Chờ anh trở lại sẽ nói sau.”

Nói xong hắn liền lên xe của Cao Trí mà rời đi.

Trong xe, Tiêu Tư Vũ với vẻ mặt lo lắng nhìn Cao Trí hỏi: “Thư Ký Cao, anh có biết tại sao Hàn gia lại muốn gặp tôi không?”

Cao Trí cười nửa miệng nói: "Gặp được Hàn gia ngài sẽ tự nhiên biết.”

Tiêu Tư Vũ ngày càng lo lắng.

Xe dừng trước cửa nhà họ Hàn, Tiêu Tư Vũ đi theo Cao Trí vào trong nhà, nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm thiệp mời.

Khi Tiêu Tư Vũ đến gần hơn, mới nhìn thấy tấm thiệp mời kia chính là thiệp mời đính hôn của hắn và Hà Dĩ Nguyệt.

"Lại gặp rồi.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.

Tiêu Tư Vũ rùng mình, lúc này Hàn Tử Sâm mặc một bộ âu phục màu xanh xám, mái tóc được chải ngược về phía sau, để lộ vầng trán trắng mịn đầy đặn, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt mang theo vẻ lười biếng, đôi môi mỏng giương nhẹ lên có một vẻ quyến rũ khó tả.

Chẳng trách rất nhiều nữ nhân mê mẩn anh ta, trong giới thượng lưu có rất nhiều muốn liên hẹ với Hàn Tử Sâm, vì gương mặt này cũng là vì xuất thân của hắn.

Chỉ là… khi cặp mắt đào hoa kia liếc nhìn về phía Tiêu Tư Vũ. Hắn ta cảm thấy như đang bị dac thú nhìn chằm chằm, máu như đông cứng lại, thậm chí muốn ngạt thở.

Giống như… cảm giác của hắn khi bị người khác nhìn chằm chằm đêm qua.

Tiêu Tư Vũ cười khô khan ở cổ họng: “Đúng vậy, Hàn gia.” - Trong lòng đang suy đoán Hàn Tử Sâm nói lại gặp chính là ám chỉ chuyện tối hôm qua.

“Chuyện tối hôm qua, anh có nói qua với người khác không?” - Hàn Tử Sâm thờ ơ nói.

Nhưng mà khiến Tiêu Tư Vũ cực kỳ sợ hãi.

Quả nhiên… là bởi vì chuyện đêm qua! Mặc dù Tiêu Tư Vũ sớm đã có dự cảm, nhưng khi nghe được Hàn Tử Sâm chính miệng hỏi khiến suy đoán của hắn cuối cùng đã được giải quyết.

Cho nên, Hàn Tử Sâm thực sự đang ở cùng Thẩm Y Nhiên.

“Không có, tôi không nói với bất cứ ai cả.” - Tiêu Tư Vũ đáp.

“Vậy thì tốt.” - Hàn Tử Sâm nói: “Tôi không hy vọng chuyện này còn có người khác được biết.”

Tiêu Tư Vũ nhanh chóng gật đầu đáp ứng, cảm thấy ánh mắt của Hàn Tử Sâm đang nhìn hắn, khiến hắn không khỏi nuốt xuống một chút nước bọt trong cổ họng, toàn thân như bị áp lực nặng nề đè xuống.

“Còn có, tôi không hy vọng sẽ gặp lại anh ở đó, tôi không quan tâm vì sao hôm qua anh xuất hiện ở đó, nhưng trước kia anh đã lựa chọn chia tay với Y Nhiên, về sau tốt nhất không còn quan hệ gì, hiểu chưa?” - Hàn Tử Sâm nói tiếp.



Tiêu Tư Vũ lộ ra sự kinh ngạc, giọng điệu của Hàn Tử Sâm đầy sự uy hiếp xen lẫn một loại mãnh liệt độc chiếm.

Chẳng lẽ Hàn Tử Sâm thật sự có hứng thú với Thẩm Y Nhiên sao? Chỉ nghĩ đến chuyện đó liền khiến Tiêu Tư Vũ sợ đến tê cả da đầu.

“Tôi hiểu rồi.” - Tiêu Tư Vũ đáp.

“Được rồi, vậy đi đi. Cao Trí, tiễn khách.” - Hàn Tử Sâm ra lệnh cho Cao Trí.

Cao Trí nhanh chóng bước tới nhận lệnh.

Tiêu Tư vũ chuẩn bị rời đi, không nhịn được hỏi một tiếng: “Không biết Thẩm Y Nhiên và Hàn gia ngài…”

Ánh mắt sắc bén như dao trong đôi mắt đào hoa khiến Tiêu Tư Vũ rùng mình.

“Đến lượt anh hỏi sao? Chẳng lẽ đạo lý này Tiêu tổng cũng không hiểu được?” - Cao Trí nhanh lên tiếng.

Tiêu Tư Vũ rời đi với khuôn mặt tái nhợt và xấu hổ.

Hàn Tử Sâm tựa lưng vào ghế sô pha lấy ra một chiếc điện thoại rẻ tiền, trong điện thoại chỉ có một số liên lạc duy nhất.

Anh bấm số điện thoại duy nhất kia, một lúc sau đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ nhân dịu dàng.

“A Nhiên tỷ, tối nay muốn ăn cái gì tôi sẽ mang về.” - Anh nhẹ nhàng nói, vẻ mặt lạnh lùng trong mắt vừa rồi giờ lại tràn đầy dịu dàng.

Buổi tối, Thẩm Y Nhiên cầm khăn tay lau sạch khung ảnh của mẹ cô trên chiếc bàn nhỏ trong căn nhà thuê, cứ vài ngày cô lại lau bui trên đó.

Trong lúc cô lau ảnh, Hàn Tử Sâm ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.

“Mà này, A Tử, sắp đến Tết rồi, cậu đã mua… mua vé tàu hay gì chưa?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.

Hàn Tử Sâm hiểu cô đang muốn hỏi cái gì, liền đáp: “Tôi không cần mua vé.”

“Cậu không về nhà?” - Cô kinh ngạc hỏi.

“Tôi ngoại trừ A Nhiên tỷ, tôi không có nhà.” - Dù là ở nhà họ Hàn nhiều năm như vậy nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy như ở nhà.

Cô nhớ A Tử từng nói không có gia đình, nhưng… hầu hết mọi người đều có họ hàng và sẽ quay về thăm họ hàng vào Tết đến.

Khi cô hỏi về họ hàng, Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Tôi cũng có chút người thân, nhưng tôi không cần đến.”

Ngay cả ông nội của anh, mặc dù là ông bà nhưng trong nhà họ Hàn không nói đến tình cảm gia đình, thứ ông ấy cần chỉ là người thừa kế nhà họ Hàn.

Chỉ cần anh tốt nhất, mạnh nhất thì ông nội sẽ muốn anh. Còn như anh không tốt nhất, không mạnh nhất, dù có là cháu ruột thì chỉ e lại cũng sẽ bị ông nội đá ra ngoài.

Hơn nữa, bởi vì trong người anh có một nửa dòng máu của người phụ nữ đó cho nên đã khiến cho ông nội chán ghét. Thậm chí anh nhớ khi còn nhỏ, anh đã nhìn thấy ánh mắt chán ghét và hung dữ của ông ấy và nói: “Tại sao trên người của mày lại có máu của người phụ nữ đó? Mày căn bản không nên tồn tại.”

Khi đó, anh đã bị ông nội lấy gậy đánh rất nhiều, phải đến khi anh lớn lên và bắt đầu bộc lộ năng lực của mình thì thái đọ của ông nội đối với anh mới dần thay đổi.

Nhưng việc trong cơ thể anh vẫn có dòng máu của người phụ nữ kia là việc không thể thay đổi được.

“Còn… cha mẹ của cậu thì sao? Họ…” - Cô do dự một lúc rồi không nhịn được hỏi.

Sắc mắt anh hơi thay đổi, đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ nhìn cô.

Thẩm Y Nhiên cắn môi nói: “Nếu như cậu không muốn nói thì hãy xem như tôi chưa hỏi.”

“A Nhiên tỷ rất muốn biết sao?” - Hàn Tử Sâm mở miệng, trong giọng nói mang theo một tia lơ đãng.

“Tôi chỉ muốn hiểu cậu hơn một chút thôi. Nhưng nếu là cậu không muốn nói, thì đừng nói gì cả. Dù sao quá khứ đều không quan trọng, tương lai mới quan trọng, đúng không?”

Hàng mi dài của anh khẽ run lên, rồi cụp xuống: “Ba tôi mất rồi. Ngày A Nhiên tỷ gặp tôi cũng là ngày giỗ của ba tôi. Ngày đó, ông ấy chết ngay nơi mà tôi đã ngồi ngày hôm ấy.”