Không Thể Yêu

Chương 25: Mười Tám Cách Giữ Chồng



Khi nói ra lời này, cô không nhìn ra cơ thể anh cứng đờ.

“A Nhiên tỷ muốn nhìn thấy Hàn Tử Sâm sao?”

“Không có gì gọi là muốn hay không, anh ta cùng tôi là người của hai thế giới.” - Cô lắc đầu nói: “Nhưng mà nhắc đến, bóng lưng anh ta khi mặc âu phục có phần giống với lưng của A Tử. Tôi nghĩ nếu A Tử của tôi mặc bộ âu phục đó trông nó cũng phải rất đẹp.”

Anh mím chặt đôi môi mỏng và không nói gì.

Thẩm Y Nhiên lại nói: “Hãy tiết kiệm một số tiền và mua cho A Tử một bộ âu phục cho mùa xuân nhé. Sau đó, A Tử sẽ mặc nó khi đi tìm việc, sẽ rấp đẹp nếu cậu mặc nó đi phỏng vấn.”

“Một ngày nào đó khi A Nhiên tỷ nhìn thấy Hàn Tử Sâm, chị sẽ nói cái gì?” - Anh đột ngột hỏi.

Thẩm Y Nhiên bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, một lát sau cô nở nụ cười tự giểu: “Xin anh ta buông tha cho tôi.”

Hàn Tử Sâm sửng sốt: “Chỉ có như vậy thôi sao?”

“Ừm.” - Cô gật đầu.

“A Nhiên tỷ không muốn nói cho anh ta biết chị bị oan sao? Không phải chị muốn anh ta lấy ngược vụ án cho chị sao?”

“Vô ích thôi. Lúc đó Giao Liên vì chuyện của tôi mà chạy đến công ty anh ta, cầu xin được gặp anh ta nhưng anh ta không muốn gặp. Khi ở trong nhà lao, tôi không từ bỏ ý định mà viết thư cầu xin anh ta, nói rằng cái chết của vị hôn thê của anh ta không liên quan gì đến tôi, cầu xin anh ta đừng để ai hành hạ tôi nữa, nhưng mọi thứ đều vô ích.” - Cô gượng cười nói.

Những gì xảy ra trong quá khứ này là một nổi đau đối với cô.



Sắc mặt Hàn Tử Sâm u ám, ánh mắt trở nên tối sầm, khó có thể nhìn ra lúc này anh đang nghĩ gì.

“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi. Ít nhất sau khi ra tù, Hàn Tử Sâm hình như cũng không muốn trả thù nữa, nếu không tôi có lẽ ngay cả nhân viên vệ sinh cũng không thể làm được.” - Cô lắc đầu nói.

Anh bất ngờ nắm lấy đôi bàn tay chai sạn và thô ráp của cô đặt trong lòng bàn tay của mình, xoa bóp từng chút một để giữ ấm cho cô.

Nếu sớm biết như thế, trước kia, anh sẽ không phớt lờ cô, không để cô bị vào tù oan, càng không để bọn người kia tùy ý làm vui lòng anh mà đến nhà tù động thủ với cô.

Nhưng mà, nếu tương lai khi thân phận anh bị bại lộ trước mặt cô, anh sẽ không đồng ý yêu cầu của cô.

“Tôi xin lỗi.” - Anh thì thầm.

“Sao vậy?” - Thẩm Y Nhiên khó hiểu.

“Để đan khăn quàng cổ và găng tay cho tôi mà tay của A Nhiên tỷ lạnh quá.” - Anh thì thầm, và còn có… đời này của anh, anh cũng sẽ không buông tay cô.

Anh sẽ đền bù cho cô, sẽ cho cô tất cả những thứ tốt nhất trong cuộc đời này, để cho cô trở thành người phụ nữ tất cả nữ nữ ở Nam thành phải ngưỡng mộ. Sẽ tẩy đi tất cả vết nhơ trong quá khứ, chỉ có thứ duy nhất chính là sẽ không để cô đi khỏi cuộc đời anh.<code> Mấy ngày sau, cuộc sống của Thẩm Y Nhiên khá nhàn nhã, cô không đan len thì xem tin tức trên điện thoại. Vết thương ở chân cũng thuyên giảm, mỗi ngày A Tử đều cõng cô ra công viên nhỏ để tắm nắng một chút. Trong công viên, mấy người lớn tuổi nhìn thấy cảnh này không khỏi trêu chọc. “Cô gái, bạn trai lại cõng con ra ngoài tắm nắng à” Thảm Y Nhiên đã nhiều lần giải thích đây không phải bạn trai mà là em trai của cô, tuy nhiên khi biết hai người không có quan hệ huyết thống mà chỉ là em trai nửa chừng thì họ càng khẳng định A Tử là bạn trai của cô. “Bây giờ còn chưa phải, sau này liền là như vậy, cái gì chị chị em em, tất cả chỉ là đang tán tỉnh nhau thôi.” - Bà lão cười nói. Thế là Thẩm Y Nhiên cũng lười giải thích. Ngược lại A Tử lại mỉm cười đáp lại khi bà lão gọi anh là “bạn trai.” Hàn Tử Sâm đặt Thẩm Y Nhiên ngồi trên ghế trong công viên, sau đó nói: “Hôm nay lạnh hơn hôm qua, tôi đi lấy thêm áo ấm cho A Nhiên tỷ.” “Ừm.” - Cô gật đầu. Khi anh mang áo ấm quay trở lại, anh nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang vây quanh Thẩm Y Nhiên nói chuyện với cô, sau đó cô đỏ mặt và liên tục xua tay. Hàn Tử Sâm đi chậm lại, nhìn thấy bờ má đỏ ủng của cô trông thật đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ, để cho người ta không thể nhịn được mà muốn trêu đùa một chút. Những bà cô nhìn thấy Hàn Tử Sâm đi tới, lập tức mỉm cười rời đi, còn nhìn Thẩm Y Nhiên ra hiệu nháy mắt một cái, làm cho gương mặt của cô càng lúc càng phát đỏ lên. “Sao vậy?” - Hàn Tử Sâm bước tới, mang áo ấm khoác cho cô rồi hỏi. Đôi mắt đen láy của cô ngượng ngùng nhìn anh, con ngươi đen nhánh như nước trong veo, hai gò má của cô đỏ bừng, giống như quả táo đỏ để cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Một cỗ dục vọng bỗng nhiên từ trong cơ thể Hàn Tử Sâm dâng lên, anh cố gắng đè nén dục vọng xuống, nhúng trong lòng tràn ngập kinh ngạc. Dường như sức ảnh hưởng của cô đối với anh ngày càng lớn, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô cũng khiến anh… muốn cô. “Bọn họ… cho rằng cậu là bạn trai của tôi.” - Cô nhỏ giọng nói. “Chuyện này không phải bọn họ luôn nói như vậy sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi. “Họ còn nói, cậu quá đẹp trai.” - Cô càng xấu hổ hơn. “Sau đó nữa thì sao?” - Anh hỏi tiếp. “Vậy nên họ dạy cho tôi mười tám cách giữ chồng.” - Nhưng chi tiết thì… thôi… cô quá xấu hổ để nói ra với A Tử. “Vậy sau này A Nhiên tỷ có thể dùng nó để sử dụng với tôi xem xem có tác dụng gì không?” - Hàn Tử Sâm nói. “Sao…sao có thể…” - Thẩm Y Nhiên lúng túng cắn lên cánh môi dưới. Nhìn cảnh này, cổ họng Hàn Tử Sâm không khỏi nuốt một ngụm xuống. Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Y Nhiên vang lên, cô trả lời cuộc gọi, sắc mặt lập tức thay đổi, sâu đó trầm giọng trả lời. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Thẩm Y Nhiên nhin Hàn Tử Sâm nói: “Tôi có thể sẽ về quê ngoại vào dịp Têt năm nay. Vừa rồi là cuộc gọi nói rằng bà ngoại muốn gặp tôi.” Đối với cô, bà ngoài là người mẹ thứ hai của cô cho cô sự ấm áp. Sau khi ba cô cưới mẹ kế, ông đẩy cô về nhà bà ngoài một thời gian, mãi đến khi lên lớp 3 cô mới trở lại Nam thành. Sau đó qua hệ giữa cô và bà ngoại rất tốt cho đến khi vụ tai nạn ô tô xảy ra, lúc đó bà ngoại sức khỏe không tốt chỉ có thể nằm trên giường, những người thân khác tìm cách cắt đứt quan hệ giữa cô và bà. Lần này có thể nói đã ba năm rồi lần đầu tiên quê ngoại mới gọi điện cho cô. “Vậy A Nhiên tỷ có muốn đi không?” - Hàn Tử Sâm hỏi. Thẩm Y Nhiên gật đầu: “Ừm, chỉ là cậu…” - Cô do dự: “A Tử có muốn đi cùng tôi không?” Hàn Tử Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải làm thêm giờ vào đêm 30, mức lương sẽ được gấp ba lần. Như vậy đi, A Nhiên tỷ mang địa chỉ đưa cho tôi, qua mùng 1 tôi sẽ đi tìm A Nhiên tỷ.” “Cũng được.” - Thẩm Y Nhiên có chút cắn nhẹ môi, ngập ngừng nói: “Nhưng khi cậu cùng tôi đến đó, có một số người thân sẽ nói lời không hay, cậu đừng để ý được không?” Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, tôi không quan tâm.” Hiện tại điều duy nhất anh quan tâm chỉ có cô mà thôi. Nhà ngoại của Thẩm Y Nhiên là một thị trấn cũng không xa Nam thành lắm, khoảng một giờ ngồi xe là đến nơi, vậy nên cũng không cần tranh vé. Khi Thẩm Y Nhiên đang đặt vé, cô hỏi Hàn Tử Sâm: “A Tử, căn cước công dân của cậu đâu, tôi sẽ đặt vé cho cậu.” Nhắc mới nhớ, cô thậm chí còn chưa nhìn thấy CCCD của A Tử. “Tôi đã đặt vé rồi.” - Hàn Tử Sâm nói. Thẩm Y Nhiên nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, sau đó mang chiếc khăn quàng cổ đã đan xong đưa cho A Tư đeo lên. “Nó có hơi ngắn không?” - Cô nhìn vào chiếc khăn hỏi. “Không, rất vừa.” - Anh nói, trên khăn quàng cổ dường như có hơi thở của cô, khiến anh có cảm giác như mình bị hơi thở của cô bao bọc. “Vậy dịp Tết này A Tử sẽ có một chiếc khăn quàng cổ để mang rồi, còn găng tay cần thêm chút thời gian nữa, có thể phải qua Tết mới có thể đan xong.” - Cô mỉm cười nói. Tần Giao Liên dự định sẽ đến tìm Thẩm Y Nhiên vào dịp Tết nhưng biết được Thẩm Y Nhiên sẽ đi về quê ngoại, trong lòng lo lắng căn dặn đủ thứ, bọn người ở quê ngoại của Thẩm Y Nhiên cũng không tốt lành gì. Đêm giao thừa, Thẩm Y Nhiên sáng sớm khởi hành, trước khi rời đi còn dặn dì A Tử chú ý an toàn. “Được rồi, tôi hiểu rồi, A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm cười nói. Sau khi Thẩm Y Nhiên rời đi, Hàn Tử Sâm nhìn căn nhà thuê và cảm thấy trống rỗng. Anh cầm chiếc khăn quàng cổ cô đặt trên bàn lên quàng quanh cổ mình, khóe môi hơi cong lên. Khi Hàn Tử Sâm bước ra khỏi căn nhà thuê, Cao Trí đã đợi bên ngoài rất lâu, vừa nhìn thấy ông chủ của mình, hắn ta liền sửng sốt. Ông chủ vốn không thích đeo khăn quàng cổ, nhưng bây giờ… lại đeo một chiếc khăn quá giản dị. Cho đến khi Hàn Tử Sâm đến gần hơn, Cao Trí nhận ra đây là loại khăn được đan tay. Bây giờ thì đã có câu trả lời tại sao Hàn gia lại đeo khăn quàng cô rồi, bởi vì chiếc khăn này có lẽ là do Thẩm Y Nhiên đan. “Hàn gia, bây giờ là đi…” “Đi đến bệnh viên, hôm nay dù sao cũng nên cùng lão gia tử ăn cơm đón năm mới.” - Hàn Tử Sâm phân phó. “Vâng.” - Cao Trí đáp lại, khởi động xe lái về hướng bệnh viện. </code>Xe dừng lại ở ngay cổng thị trấn không xa, Thẩm Y Nhiên xuống xe, trong ba năm không quay lại, cái thị trấn nhỏ đã thay đổi nhiều, một số con đường đất đã thay bằng đường xi măng.

Cô đi ngang qua trên đường gặp được một số người hàng xóm của bà ngoại, họ thì thầm với nhau về cô, Thẩm Y Nhiên đã quen với việc này.

Khi cô đến nhà bà ngoài, bên trong đã chật cứng họ hàng.

Chú hai nhìn thấy cô, cố nở nụ cười nói: “Là Y Nhiên sao, mau vào nhà ngồi xuống, chúng ta chờ con nữa ngày rồi.”



Thẩm Y Nhiên hơi ngạc nhiên, cô còn nhớ ba năm trước khi xảy ra tai nạn, chính chú hai đã nhờ người gửi tin nhắn cho cô trong tù bảo cô đừng liên lụy tới họ.

“Nào, ngồi đi.” - Dì ba cũng nhiệt tính đi tới, kéo Thẩm Y Nhiên ngồi xuống, sau đó các chú, cô, dì,… những người thân đều tụ tập xung quanh cô nhiệt tình chào đón.

Trong mắt Thẩm Y Nhiên hiện lên vẻ khó hiểu: “Bà ngoại đâu rồi?” - Cô hỏi.

“Bà ngoại của con bây giờ đang ngủ trưa, một hồi tình lại con vào thăm bà.” - Thím ba nói.

Bác cả ngồi một bên nói: “Y Nhiên bây giờ con đã ra tù, con phải làm người tốt, hiện tại bên cạnh con cũng không còn nhiều người, là phụ nữ thì phải tìm một người đàn ông để dựa vào, để bác giới thiệu cho con một đối tượng tốt.”

“Bác cả hiện tại con không muốn đối tượng gì cả.” - Thẩm Y Nhiên từ chối đáp.

“Này, sao con lại thế này…” - Ông ta dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng dì ba nhìn ông ta một cái, sau đó ông ta lập tức không nói gì nữa.

Mà lúc này, bà ngoại của Thẩm Y Nhiên là Lục lão thái đang cùng Lục lão gia tử tranh cải nảy lửa.

“Tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý đem Y Nhiên gả cho thằng ngốc kia, đây là muốn hủy cả đời của con bé.”

Lục lão gia tử hừ lạnh: “Cuộc đời của nó đã bị hủy hoại từ lâu rồi, bà nghĩ bây giờ nó ra tù thì có thể làm được gì? Tôi đã hỏi rồi, nó bây giờ chỉ là một kẻ quét rác ngoài đường. Chi bằng thừa dịp vẫn còn trẻ tuổi thì sớm lấy chồng. Phùng gia giàu có như vậy, chỉ cần nó sinh cho Phùng gia một đúa cháu trai, Phùng gia liền có thể nuôi nó cả đời, tôi cũng là đang nghĩ cho nó.”

“Ông nghĩ cho Y Nhiên cái gì? Ông chỉ tham tiền của Phùng gia mà thôi.” - Lục lão thái cay đắng nói: “Ông là bán Y Nhiên.”

“Mẹ ơi,sao lại mẹ nói là bán?”- Dì ba chạy tới: “Ba cũng là vì đại gia đình chúng ta. Cháu trai lớn và cháu trai thứ hai sắp kết hôn, bây giờ Phùng gia đồng ý sính lễ 1 tỷ tiền, liền lấy tiền đó đi đặt cọc mua nhà cho cháu trai của người chuẩn bị kết hôn. Mẹ, bây giờ không có nhà ở thật không thể tìm vợ được.”