Không Thể Yêu

Chương 29: “Anh rốt cuộc là ai?”



Thẩm Y Nhiên nằm trên giường bệnh, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, dù sao quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô không thể thả lỏng.

Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Thẩm Y Nhiên nhìn về phía người bước vào, người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo cà vạt, trong thật lịch lãm, có lẽ anh ta không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.

Đối phương nhìn cô cười nói: “Thẩm tiểu thư, tôi là Cao Trí, là thư ký riêng của… A Tử, đây là điện thoại của cô, còn có túi xách, cô có thể kiểm tra vật dụng bên trong xem có thiếu thứ gì không?”

Cô nhận lại vật dụng của mình, ngay khi Cao Trí muốn rời đi, cô liền chặn lại là hỏi: “Ừm… vậy… A Tử là ai?”

Cao Trí cung kính nói: “Đến thời điểm Thẩm tiểu thư nên biết tự nhiên sẽ biết, tôi chỉ là một thư ký mà thôi.”

“Vậy anh có thể cho tôi biết tình hình những người nhà của tôi bên kia bây giờ thế nào không?” - Thẩm Y Nhiên hỏi tiếp.

Chuyện này thì Cao Trí liền đáp: “Các cô, dì, chú, bác và anh chị em họ trong bữa tiệc đều bị bắt giữ, vốn dĩ ông ngoại của cô cũng bị cảnh sát giam giữ nhưng vì tuổi tác của ông ấy và sợ bà ngoại của cô không có ai chăm sóc nên ông ấy đã được thả ra.”

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, cô không ngờ tất cả mọi người đều bị bắt. Người duy nhất bảo vệ cô chỉ có bà ngoại, nghĩ đến chuyện này trong lòng cô có một tia cay đắng.

“Ngoài ra, gia đình Phùng gia cũng bị giam giữ.” - Cao Trí nói thêm.

Sau khi Cao Trí rời đi, Thẩm Y Nhiên nhìn quanh căn phòng rộng lớn, có thể ở phòng VIP cao cấp, còn có thư ký riêng, các vị bác sĩ vừa khám cho cô đều là những vị trưởng khoa, hơn nữa còn rất thận trọng đối xử với cô.

Thẩm Y Nhiên biết đương nhiên bọn họ không phải là cung kính với cô, mà chính là họ cung kính vì có “A Tử” đằng sau cô.

A Tử, rốt cuộc là ai?

Thẩm Y Nhiên mở điện thoại lên, có vô số cuộc gọi nhỡ, có số của bà ngoại, của Tần Giao Liên và những số lạ khác.

Cô gọi lại cho Giao Liên và kể lại chuyện đêm qua, cũng như báo bình an cho bạn thân, Giao Liên lại tiếp tục mắng chửi người nhà cô một trận, đòi đến bệnh viện nhưng Thẩm Y Nhiên nói sẽ rất nhanh xuất viện và quay lại gặp nhau ở Nam thành.

Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi gọi lại cho bà ngoại, không lâu sau điện thoại bên kia truyền đến giọng nói run rẩy của bà ngoại: “Là Y Nhiên sao?”

“Vâng.” - Thẩm Y Nhiên không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Y Nhiên, Y Nhiên hôm qua con có làm sao không? Bà nghe nói có người đã cứu được con, con có bị tên đần họ Phùng kia…”

"Không sao, bà ơi, con không sao, đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.” - Thẩm y Nhiên đáp.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” - Bà ngoại thanh âm có vẻ nhẹ nhõm: "Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, sau này xuống suối vàng bà ngoại không biết làm sao nhìn mặt mẹ con.”

Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy tràn ngập sự chua chát.

Đúng lúc này, điện thoại truyền đến giọng nói của ông ngoại cô thúc giục: "Sao bà không nói nó đến cục cảnh sát hủy bỏ án, để cho những người khác được thả ra.”

"Thả ra? Thả tụi nó ra để làm gì? Bản thân bọn chúng làm điều ác sẽ phải trả giá?”

"Bọn chúng là con cái của bà, bà nhất thiết vì một cái khác họ mà như vậy sao?”

"Cái gì người ngoài, Y Nhiên là cháu gái của tôi, mẹ của nó đã không còn, vì vậy một bà lão như tôi phải cho nó làm chỗ dựa.”

Hai bên tranh chấp nhau mà quên mất điện thoại bên này Thẩm Y Nhiên vẫn nghe lấy tất cả…

"Y Nhiên, con còn đó không?” - Bà ngoại sực nhớ tới liền nói.

"Vâng” - Thẩm Y Nhiên đáp.

"Bà ngoại đã biết con không có chuyện gì liền an tâm, về phần bọn người kia con không cần đến hủy án, bọn chúng bị giam bao lâu cũng không cần quan tâm.” - Bà ngoại kiên quyết nói rồi cúp điện thoại.

Thẩm Y Nhiên cầm điện thoại òa khóc thành tiếng, cô cứ ngỡ bà sẽ yêu cầu cô đến hủy án, không ngờ bà lại nói sẽ cho cô chỗ dựa… nước mắt cứ thể lăn dài, ướt đẫm bàn tay và ga trải giường.

Khi Hàn Tử Sâm bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang ôm điện thoại di động và khóc không ngừng.

Anh cau mày bước nhanh đến bên giường, ôm mặt cô nói: "A Nhiên tỷ, sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”



Cô nhìn người trước mặt với đôi mắt đẫm lệ và lắc đầu.

Nhưng càng như vậy càng khiến anh lo lắng hơn: "A Nhiên, đã xảy ra chuyện gì khiến em khóc như thế này? Chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em giải quyết.”

Tay anh lau nước mắt cho cô, khi nước mắt thấm vào ngón tay anh, anh cảm thấy đầu ngón tay mình nóng hổi.

Đây là nước mắt của cô, thật nóng, quá nóng bỏng.

Những giọt nước mắt của cô dường như luôn khiến anh cảm thấy luống cuống, như thể anh có thể làm bất cứ điều gì miễn là anh có thể khiến cô ngừng khóc.

Thẩm Y Nhiên đột nhiên nhào vào lòng Hàn Tử Sâm khóc lớn hơn.

Cô cũng không biết vì sao mình lại hành động như vậy, nhưng khi cô ôm anh, khi mặt cô tựa vào lòng ngực của anh, cô cảm nhận được bản thân không cần kìm chế, có thể thỏa thích mang những thứ trong lòng phát tiết ra ngoài.

Hàn Tử Sâm cúi đầu, nhìn người đang khóc lớn trong ngực mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô khóc cho thỏa lòng.

Thẩm Y Nhiên không biết mình đã khóc trong lòng anh bao lâu, cho đến khi dường như không thể rơi được giọt nước mắt nào nữa.

Hàn Tử Sâm cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chưa khô trên mặt cô: “A Nhiên tỷ, bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”

“Là bà ngoại.” - Cô hít mũi một cái.

“Bà ngoại em muốn tìm em tha cho bọn người kia?” - Anh khẽ cau mày, đôi mắt tối lại.

“Không phải, bà ngoài chỉ hỏi tôi có sao không, nói tôi đừng quản chuyện của bọn họ, nói bọn họ bị giam bao lâu cũng mặc kệ.” - Thẩm Y Nhiên nặng nề nói.

Hàn Tử Sâm có chút kinh ngạc: “Bà ngoại của em cũng tốt đó.”

“Bà ngoại đối với tôi rất tốt.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng, nhưng cô không ngờ bà ngoại lại tốt với cô đến mức sẵn sàng trở thành kẻ thù của cả gia đình chỉ vì tìm công lý cho cô.

“Vậy còn em thì sao? Em có định buông tha cho bọn họ không?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

Thẩm Y Nhiên ngước mắt lên nhìn chăm chú vào người trước mặt.

Hàn Tử Sâm tiếp tục nói: “Nếu em muốn thả họ ra tôi có thể yêu cầu cảnh sát thả họ, nhưng nếu em muốn trừng phạt họ thật nặng, tôi có thể khiến họ không bao giờ ra khỏi tù được nữa.”

Hàn Tử Sâm nói rất thản nhiên cứ như đối với anh chuyện này rất đơn giản.

Thảm Y Nhiên học luật nên cô biết rõ, có đôi khi một khi bản chất sự việc thay đổi, tội danh cũng sẽ thay đổi rất lớn.

“Anh rốt cuộc là ai?” - Thẩm Y Nhiên hỏi, khi câu hỏi này thoát ra khỏi cổ họng, cô cảm thấy trái tim mình khẩn trương đập mạnh, ngay cả hô hấp cũng vô thức bị nghẹn lại.

Lông mi dài khẽ run lên, Hàn Tử Sâm nhìn Thẩm Y Nhiên đang căng thẳng nắm chặt hai tay thành nắm đấm, anh không khỏi cau mày, vươn tay nâng bàn tay đang bị quấn băng gạc của cô lên, mở ra những ngón tay đang nắm lại của cô.

“A Nhiên tỷ đừng quá lo lắng, nắm tay như thế này sẽ khiến vết thương khó lành lại.” - Anh vừa nói vừa nhìn miếng băng gạc trong lòng bàn tay cô, quả nhiên máu đã rỉ ra.

Hàn Tử Sâm nhấn chuông gọi y tá.

Y tá lập tức đi tới, nghe xong tình hình liền thay mở miếng băng gạt ra, bên trong vết cắt đang không ngừng rỉ máu, y tá nhanh chóng cầm máu.

Hàn Tử Sâm sau đó tự mình muốn băng bó cho Thẩm Y Nhiên, động tác nhẹ nhàng pha chút cẩn thận, khiến cô gần như không cảm thấy chút đau nhức nào.

Sau khi băng bó xong, anh nói: “Lần sau không cho phép siết tay như vậy, em muốn chảy bao nhiêu máu.”

Cô nhìn chiếc gạc quấn quanh tay mình và nút thắt được thắt rất đẹp: “Anh có vẻ rất thành thạo trong việc này.”

Trong mắt anh lóe lên một tia sắc bén, sau đó ánh mắt âm trầm: “Hồi nhỏ có học qua.”

Khi còn nhỏ, lúc cha anh chạy ra đường tìm mẹ, không biết bao nhiêu lần nhìn nhầm bóng lưng liền tiến tới giữ chặt người ta, bị ăn đòn không ít.

Và anh luôn là người băng bó vết thương cho cha mình, theo thời gian anh thậm chí còn rất chuyên nghiệp.

Chỉ là sau khi cha anh qua đời, anh chưa từng băng bó cho người khác, ngoại trừ cô.



“Đau không?” - Anh nhỏ giọng hỏi, tối hôm qua khi anh xông vào nhìn thấy cô cầm mảnh thuỷ tinh trong tay, máu chảy không ngừng, hình ảnh đó còn khắc ghi trong tâm trí anh.

“Không sao đâu.” - Cô cụp mắt xuống: “Thật ra, nỗi đau này đối với tôi chẳng là gì cả. A Tử, anh có biết không? Cho dù là anh đã nói dối nhưng tôi vẫn biết ơn anh vì đêm qua đã cứu tôi. Trước kia khi tôi ở trong tù, dù tôi có cầu xin đến mức nào, cũng không có ai buông tha cho tôi. Cũng bởi vì tôi đã đắc tội với người không thể nào đắc tội, cho nên những thống khổ kia, liền biến thành tôi nên chịu.”

Dừng một chút, cô hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Nhưng đêm qua lại khác, lúc tôi đau đớn, anh đã đến, anh đã khiến tôi cảm giác không còn cô đơn nữa.”

Cô nói thật trầm nhưng lại không để ý rằng gương mặt anh trở nên rất khó coi.

Nếu trên đời có thứ khiến Hàn Tử Sâm hối hận thì đó chính là… trước kia mặc kệ những kẻ động thủ với cô trong tù.

Vốn dĩ anh không quan tâm đến một người phụ nữ phải chịu đựng những đau khổ như thế nào trong tù, cho dù là có chết trong tù, đối với anh đó cũng là một việc rất nhạt nhẽo.

Nhưng bây giờ, anh hy vọng cô không chịu bất cứ tổn thương nào dù chỉ là một chút.

“Thật xin lỗi.” - Anh nhỏ giọng.

Cô không hiểu ngước mắt nhìn anh: “Sao anh lại nói thật xin lỗi, nếu như hôm qua anh không đến, có lẽ bây giờ tôi đã không bình an vô sự.”

Tiếp đó cô nghĩ đến cái gì đó liền lo lắng nói: “A Tử, là tôi đắc tội với Hàn Tử Sâm, trước đây Tiêu Tư Vũ vì sợ tôi liên lụy tới Tiêu gia nên đã chia tay với tôi, bây giờ anh giúp tôi như vậy, chỉ e Hàn Tử Sâm giận lây sang anh…”

Tuy không biết A Tử là ai, nhưng với cách ăn mặc và hành động hiện tại chắc chắn anh ấy là một người có tiền, có thể là có qua lại giao dịch với Hàn gia. Ở Nam thành bày, Hàn gia rất có thế lực thao túng tất cả các ngành nghề.

Hàn Tử Sâm cổ họng hơi nghẹn lại, lúc này anh không có cách nào nói ra mình chính là Hàn Tử Sâm.

Dưới ánh sáng của căn phòng, mái tóc dài của cô xõa trên vai, khuôn mặt cô có chút nhợt nhạt, đôi mắt đen láy nhìn anh với vẻ đầy lo lắng.

Như thể cuộc sống này đặt nặng quá nhiều gánh nặng và áp lực quá lớn lên vai cô, và cô đã cam chịu chấp nhận những bất công đó.

“A Nhiên tỷ, em ở đây dưỡng thương thật tốt, những chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều, đợi em xuất viện, tôi sẽ nói cho em biết tôi là ai.” - Hàn Tử Sâm nói.

Cô nhìn anh rồi gật đầu một cách ngập ngừng.

Dường như nói ra được điều mình lo lắng, Thẩm Y Nhiên ngáp một cái, mi mắt rủ xuống.

“Nếu A Nhiên tỷ buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, bác sĩ nói A Nhiên tỷ mấy ngày nay sẽ rất hay buồn ngủ.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa đỡ Thẩm Y Nhiên nằm xuống.

Một lúc sau, Thẩm Y Nhiên ngủ thiếp đi.

Hàn Tử Sâm ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Thẩm Y Nhiên, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

“A Nhiên tỷ, em nói, tôi phải làm sao để nói với em đây.”

Đáp lại anh, chỉ là một mảng yên lặng.

Anh ngồi đó nhìn cô cho đến khi cô tỉnh lại.

“Đói không? Tôi cho người mang đồ ăn đến nhé.” - Anh nói khi thấy cô tỉnh lại.

Thẩm Y Nhiên có chút đói nên gật đầu.

“Vậy trước tiên tôi sẽ bế A Nhiên tỷ đi rửa mặt một chút, ăn cơm sẽ ngon hơn.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa trực tiếp bế Thẩm Y Nhiên đang nằm trên giường bệnh.

“Tôi có thể tự mình…” - Thẩm Y Nhiên chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy toàn thân như bay lên không trung, vô thức ôm lấy cổ của Hàn Tử Sâm.

Anh bế cô vào phòng tắm, cẩn thận đặt cô lên bồn rửa mặt, sau đó lấy một đôi dép lông mềm mại giúp cô mang vào rồi bế cô xuống sàn.

“Có thể đứng vững không?” - Anh ôn nhu hỏi.

“Ừm.” - Cô nhỏ giọng đáp, lúc này anh đang đứng sau lưng cô, hai tay đặt lên bồn rửa tay ở hai bên người cô, gần như đang ôm cô vào lòng.

Lúc này rõ ràng hai chân cô đang đứng trên mặt đất nhưng cô có cảm giác mình như đang bay lơ lửng.

Chỉ cần ngước đầu lên, trong gương chiếu kia là hình ảnh của anh và cô thật gần.