Không Thể Yêu

Chương 33: “Bởi vì anh không phải là A Tử.”



Thẩm Y Nhiên đang ngủ, bỗng nhiên toàn thân run rẩy không yên, mồ hôi lạnh đổ ướt cả áo, sau đó cô liên tục lắc đầu như muốn né tránh điều gì đó.

Hàn Tử Sâm cau mày, đang định gọi bác sĩ thì Thẩm Y Nhiên đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt hét lớn: “Không…”

“A Nhiên tỷ, sao vậy?” - Hàn Tử Sâm vội hỏi.

Thẩm Y Nhiên mở to mắt, nhào vào lòng Hàn Tử Sâm: “A Tử…thật tốt…là A Tử của tôi…là cậu A Tử…tôi gặp ác mộng, mơ thấy mình ở trong tù, những người đó không chịu buông tha tôi, tôi cầu xin họ tha cho tôi, tôi…quỳ xuống xin họ tha cho tôi nhưng bọn họ vẫn cứ tiếp tục đánh tôi…”

Cho dù mà một giấc mơ, nhưng dường như cơn đau rất dữ dội, ngay cả khi cô đã tỉnh lại, bụng dưới của cô vẫn đau nhức.

Nhưng chỉ nói một nửa, cô đột nhiên dừng lại, toàn thân cứng đờ.

Bởi vì cô nhớ ra, đây là Hàn Tử Sâm, không phải là A Tử! Người cô đang ôm chính là Hàn Tử Sâm, người gây ra nỗi đau trong lao tù của cô… cũng chính là anh.

Thẩm Y Nhiên cứng đờ buông lỏng bàn tay, vô thức lùi về phía sau.

Nhưng lúc này hai tay anh đã vòng qua eo cô, trực tiếp ôm cô vào ngực: “A Nhiên tỷ đang sợ tôi sao?”

Khi anh ôm cô, anh cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy, giống như một con vật nhỏ trong vòng tay của sói lang.

Cô cắn môi, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Ừ, tôi sợ.” cô thành thật nói: “Trong tù tôi bị dạy dỗ rất nhiều lần, tôi sợ bị đánh…”

“Sẽ không còn ai đánh em nữa.” - Anh ngắt lời cô: “A Nhiên tỷ, tôi hứa, từ nay về sau sẽ không có ai dám đánh em.”

Thẩm Y Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Anh khẽ cười một cái: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn em ở cùng tôi.”



“Có rất nhiều người khác muốn ở cùng anh, có rất nhiều cô gái sẽ rất vui mừng.” - Cô đáp.

Nụ cười của anh càng lúc càng đẹp, nhưng ánh mắt anh tối sầm: “Nhưng em không vui phải không?”

Cô im lặng không biết trả lời thế nào…

“Thế nhưng cho là em không vui, em có thể làm được gì?” - Anh giống như buồn cười nói: “Em xem, ngay bây giờ, nếu tôi thật sự muốn em ở đây, em nghĩ em có thể làm được cái gì?”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu xuống hôn thẳng vào môi cô.

Cô kinh hãi đến mức quên cả phản ứng, mãi cho đến khi anh hôn sâu hơn, cô mới chợt tỉnh táo lại, muốn quay đầu đi, muốn tránh đi nụ hôn kia.

Nhưng không thể, ngón tay thon dài của anh đang giữ cằm của cô, chỉ cần cô quay đi, anh sẽ nhanh chóng kéo cô về vị trí cũ, cô không có cách nào né tránh, chỉ có thể chịu đựng.

Ngay khi cô cảm thấy thở không thông, anh rốt cuộc cũng buông miệng cô ra, cô thở hổn hển: “Hàn Tử Sâm, buông tôi ra.”

Nhưng anh không để ý đến lời cô nói, môi anh di chuyển dọc theo cổ cô, hôn cô từng chút một, ngón tay nhẹ nhàng cởi nút áo bệnh nhân của cô.

“Đừng…” - Cô hét lên và vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng dù có dãy thế nào cũng vô dụng, mặt cô đỏ bừng, lớp da dưới quần áo hở ra: “Thả tôi ra… anh thả tôi ra…”

Hàn Tử Sâm ngược lại rất bình tĩnh, dùng ngón tay dài ấn cổ tay cô xuống, cười nói:”A Nhiên tỷ, kêu lớn hơn nữa đi, bên ngoài có vệ sĩ, có y tá, có bác sĩ trực, tất cả đều có thể nghe được tiếng la hét của em, nhưng mà…”

Anh dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm: “Tôi có thể đảm bảo, không một ai đi vào cứu em.”

Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đờ, cô biết anh nói là sự thật, cho dù đêm nay cô có gào đến mất giọng thì cũng sẽ không có ai dám tiến vào.



Bởi vì người đàn ông này… chính là Hàn Tử Sâm.

Cô im lặng, anh cúi người, áp môi vào quai hàm… cổ… rồi cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp của cô, lần lượt rải lên đó những nụ hôn.

“Ở lại với tôi, em không phải đã từng nói trên đời này em sẽ quan tâm tôi, tôi sẽ quan tâm em sao? Vậy tại sao tôi cho em cơ hội ở bên cạnh tôi, em lại không muốn.” - Anh thì thầm vào tai cô.

Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình siết lại.

Là cô từng nói điều này, nhưng bây giờ nghe lại nó có bao nhiêu sự châm chọc.

“Bởi vì anh không phải là A Tử.” - Không phải là một người vô gia cư cùng đẳng cấp với cô…mà lại là Hàn Tử Sâm…

Anh dừng lại, hơi nâng người lên, nhìn cô chằm chằm: “Là tôi đây, nếu đây là điều em muốn, tôi vẫn sẽ như trước kia, ở trước mặt em là A Tử mà em yêu thích.”

Cô cười khổ nói: “Cho dù anh có ăn mặc như A Tử, anh cũng không thể là A Tử nữa.”

A Tử của cô đã không còn ở đó nữa, tất cả từ đầu đến cuối chỉ là ảo ảnh của cô.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt đào hoa đẹp đẽ có chút lạnh lùng, một lúc sau mới nói: “A Nhiên tỷ cứ như vậy bài xích tôi là Hàn Tử Sâm sao? Nhưng mà em có từng nghĩ tới chính bởi vì tôi là Hàn Tử Sâm, cho nên toàn bộ Nam thành chỉ có một mình tôi mới có thể cho em một tương lai tốt đẹp và thoát khỏi vận mệnh.”

Anh đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô một cái, sau đó tự ý rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này Thẩm Y Nhiên mới ngồi dậy, cài lại nút áo, sau đó dùng mền quấn chặt cơ thể đang run rẩy của mình.

Vừa rồi là anh không thực sự muốn cô, anh chỉ nói cho cô biết sự thật rằng nếu anh muốn cô, cô sẽ không có khả năng phản kháng.

Cô muốn cự tuyệt, đó là điều không thể.<code> Cao Trí báo cáo kết quả điều tra trước mặt Hàn Tử Sâm, anh nhìn qua liền nheo mắt lại: “Tiêu Tư Di, em gái của Tiêu Tư Vũ.” “Vâng, theo các đồng nghiệp của Tần Giao Liên, Tiêu Tư Di đã nhắc đến tên của ngài trong cuộc tranh chấp với Tần Giao Liên.” - Cao Trí báo cáo. Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói: “Đúng là không nghĩ tới, sơ suất lại là xảy ra ở chỗ Tiêu Tư Di.” Nhà họ Tiêu thật đúng là… lại khiến Y Nhiên biết được thân phận của anh vào thời điểm tồi tệ nhất có thể như vậy: “Vậy để Tiêu Tư Di tới bệnh viện đi.” “Vâng.” - Cao Trí đáp, lại nói đến một chuyện khác: “Hàn gia, tin tức anh đưa Thẩm tiểu thư đến bệnh viện đã bị lộ ra, là y tá đăng lên mạng xã hội, mặc dù tất cả nội dung đã bị xóa bỏ nhưng không biết có bao nhiêu người đã xem qua nội dung liên quan.” “Truy cứu trách nhiệm pháp lý của y tá đó, thắt chặt an ninh xung quanh bệnh viện, tôi không muốn có bất cứ kẻ nào làm phiền.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói. “Vâng, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.” - Cao Trí đáp. ~~~~ Lúc này tại Tiêu gia. Kể từ khi lỡ miệng nói ra bí mật với Tần Giao Liên, Tiêu Tư Di đều đứng ngồi không yên, hiện tại đang thật sự lo sợ. Thấy được sự bồn chồn của em gái, Tiêu Tư Vũ quan tâm hỏi: “Tư Di, em sao vậy, sao cứ đứng ngồi không yên, không phải lại đi ra ngoài gây chuyện đó chứ.” "Anh hai.” - Tiêu Tư Di cuối cùng cũng quyết định mở miệng nói: "Xin hãy cứu em với, em vô tình để lộ sự thật về việc Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên ở bên nhau.” "Cái gì?” - Tiêu Tư Vũ từ trên ghế sô pha nhảy lên: "Chuyện này em nói với ai?” "Một người bạn của Thẩm Y Nhiên tên là Tần Giao Liên! Em không biết cô ta có nói với Thẩm Y Nhiên hay không, nếu Thẩm Y Nhiên nới với Hàn Tử Sâm, liệu anh ta có tìm đến em báo thù không?” - Tiêu Tư Di lo sợ. Sắc mặt Tiêu Tư Vũ tái nhợt, lúc này người giúp việc đến báo rằng thư ký riêng của Hàn gia đến, nói rằng muốn đón Tiêu Tư Di đến gặp Hàn gia. Hai anh em nghe vậy lập tức nhìn nhau, trong mắt đều có sự sợ hãi. Nhưng mà Hàn Tử Sâm nói muốn gặp, ai dám không gặp? Hai anh em họ Tiêu được đón đến bệnh viên, khi đến trước cửa phòng VIP, Tiêu Tư Vũ bị chặn lại bên ngoài, Cao Trí chỉ đưa Tiêu Tư Di vào bên trong. Ngay cả người có tiền cũng khó có thể ở được căn phòng VIP như thế này, Tiêu Tư Di nhìn thấy Thẩm Y Nhiên mặc áo bệnh nhân đang ngồi trên giường bệnh. Thẩm Y Nhiên bị bệnh? Cũng không biết là bệnh gì? Tiêu Tư Di đang thầm hy vọng bệnh tình của Thẩm Y Nhiên sẽ càng nghiêm trọng càng tốt. Nhưng sau đó Tiêu Tư Di lại rùng mình, chỉ vì cô ta nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ngồi ở ghế sô pha cạnh giường bệnh. Nếu là lúc trước Tiêu Tư Di nếu ở gần Hàn Tử Sâm như vậy liền cảm thấy vô cùng phấn khích, nhưng bây giờ cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi. "Tới.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói. Tiêu Tư Di làm ra vẻ đáng thương thận trọng nói: "Hàn gia, khôgn biết ngài gọi tôi đến đây có việc gì không?” Thẩm Y Nhiên trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, cô không biết tại sao Hàn Tử Sâm lại gọi Tiêu Tư Di đến đây. Hàn Tử Sâm mỉm cười, trả lời sự nghi ngờ của Thẩm Y Nhiên: "A Nhiên tỷ không biết sao? Vào mùng hai Tết, Tần Giao Liên đã gặp cô Tiêu đây, và cô ta đã gây khó dễ cho Tần Giao Liên không nhỏ.” Thẩm Y Nhiên ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh hiểu ra nguyên nhân… Tiêu Tư Di nghe Hàn Tử Sâm gọi Thẩm Y Nhiên là A Nhiên tỷ, đôi mắt cô ta muốn bật ra khỏi đầu, người phụ nữ quét rác kia lại khiến ông vua ở Nam thành gọi một tiếng tỷ tỷ? "A Nhiên tỷ có muốn biết ngày đó cô ta đã làm khó Tần Giao Liên thế nào không?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi. “Cô ta đã làm gì?” - Nghĩ đến tai họa mà Tần Giao Liên vô cớ phải gánh chịu, Thẩm Y Nhiên cảm thấy trong lòng tắc nghẽn. "Vậy sao không để Tiêu tiểu thư làm mẫu cho A Nhiên tỷ xem một chút.” - Hàn Tử Sâm như đang nói chuyện tán gẫu, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, cúi người bắt đầu mang lên chân Thẩm Y Nhiên một đôt giày. Động tác của anh nhẹ nhàng và cẩn thận, thậm chí anh còn quỳ xuống và ôm trọn cả bàn chân của cô trong lòng tay anh. Tiêu Tư Di cảm thấy sự kích thích này liên tiếp kéo đến, Hàn Tử Sâm gọi Thẩm Y Nhiên là tỷ tỷ đã là quá cường điệu rồi, bây giờ lại còn đi giày cho cô ấy. Thẩm Y Nhiên đến cùng có bùa mê gì mà khiến Hàn Tử Sâm che chở như vậy. Tiêu Tư Di đang nghĩ ngợi thì thấy Thẩm Y Nhiên đã đi giày xong, Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói với Tiêu Tư Di: "Bắt đầu đi.” Bắt đầu? Bắt đầu cái gì? Tiêu Tư Di có vẻ bối rối. Lúc này Cao Trí đứng phía sau bước đến đưa cho Tiêu Tư Di một tờ khăn giấy, vẻ mặt ôn hòa nói: "Mời Tiêu tiểu thư lau giày cho Thẩm tiểu thư, giống như ngày đó, Tần Giao Liên đã lau giày cho cô.” Tiêu Tư Di biến sắc: "Anh nói cái gì, muốn tôi lau giày cho cô ta?” "Đây là ý của Hàn gia.” - Cao Tri vẫn thản nhiên nói. Tiêu Tư Di nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Y Nhiên, yêu cầu cô ta lau giày cho một người mà cô ta luôn coi thường, sao cô ta có thể làm được. “Hàn gia, cô ta chỉ là một người quét rác ngoài đường, lại giỏi nhất trong việc câu dẫn đàn ông. Khi xưa khi quen anh trai tôi, cô ta đã dùng không ít thủ đoạn, không phải như vậy thì anh trai tôi sao có thể vừa mắt một nữ nhân gia thế bình thường như cô ta. Hàn gia, ngài tuyệt đối đừng để cô ta lừa gạt.” Hàn Tử Sâm bên này thờ ơ vuốt ve ngón tay của Thẩm Y Nhiên, thản nhiên nói: “Tôi liền muốn cô lau giày cho một người quét rác thì thế nào?” Tiêu Tư Di nghẹn họng. “Tiêu tiểu thư, xin hãy nhanh lên, Hàn gia không có nhiều kiên nhẫn đâu.” - Cao Trí ở một bên thúc dục: “Khi Hàn gia mất kiên nhẫn, sẽ không chỉ có lau giày.” Tiêu Tư Di không còn cách nào khác phải ngồi xổm xuống mà lau đôi giày vốn sạch sẽ dưới chân Thẩm Y Nhiên. Thẩm Y Nhiên có chút bối rối nhìn Tiêu Tư Di, cô chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng những gì Tiêu Tư Di đang làm là những gì Tần Giao Liên đã trải qua sao? Cô cảm thấy có lỗi với Giao Liên, đồng thời cũng hiểu được lý do vì sao Hàn Tử Sâm lại gọi Tiêu Tư Di đến đây và bày ra cảnh tượng này trước mặt cô. Anh ấy đang muốn nói với cô rằng, anh ấy có thể dễ dàng đổi mây thành mưa ở Nam thành này. Ngay cả những người trước kia từng vênh váo và kiêu ngạo trước mặt cô, chỉ cần một lời nói của anh, đối phương liền phải quỳ xuống ngoan ngoãn lau giày cho cô. Tiêu Tư Di lau một lúc lâu lại nói: “Hàn gia, như vậy đã được chưa?” Hàn Tử Sâm nhếch môi cười nói: “Vẫn chưa xong, sao cô lại mau quên như vậy?” Lúc này, Cao Trí bước đến, nói với Tiêu Tư Di: “Tiêu tiêu thư, mạo phạm.”- nói xong, hắn liền dẫm vào mu bàn tay của cô ta. Tiêu Tư Di bị đau liền kêu lên: “ Hàn…Hàn gia, ngài đang làm gì vậy?” “Hôm đó, cô không làm như vậy với Tần Giao Liên à?” Hàn Tử Sâm thản nhiên hỏi. Lúc này Tiêu Tư Di chỉ có thể chịu đựng mà không phản bác được. Lúc này Hàn Tử Sâm nhẹ giọng nói với Thẩm Y Nhiên bên cạnh: “A Nhiên tỷ không phải từng nói Tần Giao Liên đối với em rất quan trọng sao? Bây giờ tôi giúp em trút giận, em có vui không?” Giọng nói như là đang muốn lấy lòng cô, anh vừa nói vừa đưa năm ngón tay đan vào tay cô, để mười ngón tay đan vào nhau. Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy bàn tay bị anh nắm giữ hoàn toàn cứng ngắc, cô chỉ muốn rút ra khỏi lòng tay nóng bỏng của anh. Cô chưa từng nhìn thấy A Tử như vậy, vừa cười nói vừa làm những việc như vậy, nhưng đây mới là con người thật của anh ta, những gì cô thấy trước đây chỉ là ảo ảnh. Tiêu Tư Di cảm thấy mu bàn tay đau nhức khủng khiếp, nếu như còn không buông ra, cô ta chỉ sợ tay của mình sẽ giống như chân mình. “Hàn gia, tay của tôi…tay của tôi sẽ phế mất…Hàn gia, xin ngài…tha cho tôi.” - Tiêu Tư Di đau đến mức nước mắt nước mũi chảy dài, hoàn toàn mất đi hình tượng trước kia. </code>