Không Thể Yêu

Chương 4: Ai đánh cô ấy sẽ bị tàn tật tay



“Buông tôi ra.” - Thẩm Y Nhiên vùng vẫy.

Hắn ta mượn rượu liền tát Thẩm Y Nhiên thật mạnh quát lớn: “Tôi nói cô uống, cô liền phải uống, bất quá chỉ là một thứ nghèo kiết xác, kiêu căng cái gì?”

Hắn vừa nói vừa giữ đầu Thẩm Y Nhiên rót rượu vào miệng cô.

Thẩm Y Nhiên muốn đẩy hắn ra, nhưng sức đàn ông quá mạnh, lại còn có Thẩm Lạc Nhân giúp sức cho hắn.

Hắn ta hài lòng nhìn Thẩm Lạc Nhân trợ giúp: “Lạc Nhân, em làm rất tốt, sau này về anh sẽ nói đạo diễn thêm cảnh cho em.”

Thẩm Lạc Nhân vui vẻ càng giữ mạnh hơn: “Cảm ơn anh Hạ, chị gái em là người không hiểu chuyện, xin anh dạy bảo.”

Đổ hết một chai rượu, cuối cùng bọn chúng cũng buông Thẩm Y Nhiên ra.

Cô vốn tửu lượng rất kém, không biết đã nuốt bao nhiêu, cảm thấy hơi ngà say, cố gắng kéo ý thức còn lại của mình: “Tôi… tôi về nhà.”

“Được, anh đưa em về.” - Hắn ta ôm lấy Thẩm Y Nhiên, ánh mắt tràn đầy khao khát.

Hắn còn chưa kịp đi ra khỏi cửa, liền nhận được một cuộc điện thoại, định không muốn nghe, nhưng thấy người gọi là đạo diễn cũng là anh trai hắn, liền phải nghe.

Sau khi nghe xong, sắc mặt tái nhợt như không thể tin được: “Sao có thể, cô ta chỉ là loại quét rác ngoài đường, dù là trước kia là bạn gái của Tiêu Tư Vũ, nhưng hắn ta cũng đã có vợ sắp cưới rồi, căn bản sẽ không quan tâm cô ta.”

‘Tóm lại, cậu không được động vào cô gái đó. Tổng giám đốc đã gọi điện cho tôi và nói rằng nếu cô ta xảy ra việc gì đêm nay, ngày mai đoàn phim sẽ giải tán, còn cậu, đừng mong có thể lăn lộn ở Nam thành nữa.” - Đạo diễn Hạ vừa nói vừa nghĩ đến cuộc điện thoại cảnh cáo kia liền nóng nảy.

“Giải tán, sao có thể chứ, cô gái này là ai?” - Hắn không thể tin nổi.

“Tôi không biết, tóm lại cậu dám động vào một sợi tóc của cô gái đó, xem tôi xử lý cậu thế nào?”

Phó đạo diễn sắc mặt tái nhợt, hắn ta sao dám nói mình đã tát cô ta và đồ phần rượu trong chai vào miệng cô ta.

Thẩm Y Nhiên loạng choạng bỏ chạy muốn rời khỏi phòng bao, nhưng bị Thẩm Lạc Nhân chặn lại, chỉ cần cô trở nên nổi tiếng chị em cũng chẳng là gì cả.

Chỉ là không ngờ phó đạo diễn Hạ xông tới tát Thẩm Lạc Nhân một cái, cô ta kinh hãi loạng choạng muốn ngã xuống đất.

Thẩm Lạc Nhân kinh ngạc nhìn phó đạo diễn Hạ mở cửa mời Thẩm Y Nhiên ra ngoài: “Phó đạo diễn Hạ, anh…”

“Cô muốn bẫy chết tôi à? Chị gái của cô là ai? Sau lưng cô ta là vị nào bao che?” - Hắn ta trừng mắt hỏi.

Thẩm Lạc Nhân ngơ ngác, sau lưng Thẩm Y Nhiên có người chống lưng sao, sao cô ta lại không biết.

Sau khi rời khỏi phòng bao, Thẩm Y Nhiên đã say đến mức đi không vững, kéo tất cả lý trí rằng cô phải về nhà, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Về nhà… về nhà… nhưng đi hướng nào…

Cô nhìn về phía trước rất mơ hồ, trong ánh mắt lạc vào bóng dáng quen thuộc, như thể tìm được điều gì đó khiến cô có cảm giác an toàn.

Cô cố gắng đi thật nhanh về phía đó, thật rất khó khăn, nhưng cuối cùng cô cũng chạm được người trước mặt, đưa hai đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh, dần dần mất đi tiêu điểm, chỉ còn sót lại một tia nhẹ nhõm.

Chỉ mấy giây, hai mắt không tự chủ nhắm lại, cơ thể cô lắc lư ngã xuống.

Một cánh tay đưa ta đỡ lấy cơ thể cô, Hàn Tử Sâm nhìn chăm chăm vào bờ má đỏ hồng hào của người nằm trong ngực, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sưng đỏ rõ ràng trên má cô, trong ánh mắt đầy sự lạnh lẽo.

“Hàn gia.” - Cao Trí cất điện thoại di động vừa mới nhận tin báo cáo, đi tới giải thích tình huống hiện tại: “Thẩm tiểu thư là bị đổ rượu và bị tát.”

“Vậy sao? Ai đánh cô ấy sẽ bị tàn tật tay.” - Hàn Tử Sâm nhẹ giọng nói, sau đó bế Thẩm Y Nhiên đi vào trong xe.

Cao Trí kinh ngạc, Hàn gia đây chính là muốn ra mặt vì Thẩm tiểu thư sao? Ngay cả khi bị hôn thê bị đâm xe chết đi, Hàn gia đây cũng không làm bất cứ chuyện gì, vậy mà bây giờ đang vì người đã gây tai nạn lại như vây?



Trên xe, Hàn Tử Sâm nhìn vết đỏ vì bị tát trên gương mặt Thẩm Y Nhiên rất rõ ràng, đối với anh cô rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng tại sao khi thấy cô bị đánh bị thương, anh lại cảm thấy cực kỳ không vui như vậy?

Là lòng thương hại sao? Anh là Hàn Tử Sâm, anh có thể biết thương hại người khác sao?

Khi Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, cô nhìn thấy trần nhà của căn nhà thuê, còn có một gương mặt quen thuộc.

“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên đột nhiên ngồi dậy, trong đầu truyền đến cơn đau nhức, nhớ lại chuyện đêm qua liền hít một hơi thật sâu: “Tôi..sao tôi có thể quay lại đây, đêm qua tôi còn ở câu lạc bộ kia..”

“Tôi vô tình đi ngang qua câu lạc bộ liền nhìn thấy A Nhiên tỷ, liền chạy đến đón A Nhiên tỷ về nhà.” -Hàn Tử Sâm đáp.

“Nhưng tôi không nói với cậu là tôi sẽ đến đó.”

“Lúc A Nhiên tỷ nghe điện thoại, tôi có nghe thấy địa chỉ.” - Anh rót một ly nước: “A Nhiên tỷ uống một chút nước đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Cô uống ly nước mà A Tử đưa đến, uống vào ngụm liền cảm thấy dễ chịu hơn.

“Lúc tôi say tôi có làm điều gì kỳ lạ không?” - Cô không nhịn được hỏi.

“Không.” - Hàn Tử Sâm lắc đầu.

Nhưng anh lại nhớ tối hôm qua khi anh bế cô quay về nhà thuê, lúc anh định đặt cô lên giường liền bị cô đẩy anh xuống giường với vẻ mặt say sỉn.

Lúc đó anh rất kinh ngạc vì sự sơ suất của bản thân, nếu có người muốn ám sát anh, ngay lúc đó liền có thể giết chết anh.

Anh xưa nay luôn cảnh giác, nhưng lại thả lỏng cảnh giác với cô?

Bàn tay cô chạm vào mặt anh, gạt đi phần tóc mái dày trên trán anh, dùng đầu ngón tay chạm xung quanh mắt anh.

“Đội mắt của cậu thật đẹp… tôi thích nó quá… rất thích.” - Cô lẩm bẩm.

“Thích?” - Đối với Hàn Tử Sâm điều này không lạ, nữ nhân thích hắn có rất nhiều.

Đôi mắt của anh là thứ duy nhất anh giống mẹ mình.

Trước kia còn nhỏ, cha của anh luôn nhìn vào đôi mắt của anh và thì thầm: “Đôi mắt đó nhìn thì có vẻ đa tình, nhưng thật ra cực kỳ vô tình, cũng không biết A Tử của chúng ta về sau, là đã tình hay chính là vô tình.”

“Ừm… ưa thích… bởi vì… ợ… nhìn sạch sẽ.” - Cô vừa nói vừa ợ rượu.

Sạch sẽ? Anh cười nhạo một tiếng, đâu là lần đầu có người dùng từ sạch sẽ để nói về ánh mắt của anh.

“Giống như.. không bị vấy bẩn bởi tội ác nào… rất sạch sẽ…” - cô say đên mức gần như chạm vào mặt anh: “A Tử, đừng sợ… A Nhiên tỷ… sẽ bảo vệ cậu…”

Nói xong, cô nằm trên ngực anh say khước mà ngủ.

Bảo vệ anh? Cô gái này ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, lại nói muốn bảo vệ anh? thật nực cười!

“A Nhiên tỷ không có làm gì cả, chỉ ngủ thôi.” - Hàn Tử Sâm nhìn Thẩm Y Nhiên nói.

Cô nghe xong liền thở dài một hơi.

Ánh mắt anh rơi vào bờ má sưng tấy của cô: “Mặt còn đau không?”

Cô kinh ngạc một chút liền nói: “Không sao đâu.”

Cô nói sự thật, trước kia trong lao tù cô còn chịu đau khổ hơn cái tát này rất nhiều.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, sao A Nhiên tỷ lại bị thương và say rượu?” - Anh nhìn cô chằm chằm hỏi.



“Không có gì đâu, tôi chỉ gặp một gã say rượu và xảy ra mâu thuẫn thôi.” - Cô nhẹ giọng, không muốn kể A Tử nghe chuyện đen tối đêm qua.

Cô luôn cảm giác A Tử rất trong sáng, sạch sẽ, dù là lang thang trên đường nhưng vẫn rất ngây ngô, nếu có thể, cô hy vọng A Tử cứ như vậy mãi.

“Thật sao?” - Lông mi anh khẽ run lên, anh mắt kìm nén sự sắc bén: “Vậy nếu tôi đến sớm hơn thì tốt rồi, như vậy A Nhiên tỷ sẽ không bị thương.”

Thật ra hắn không phải không thể giải quyết chuyện này sớm hơn, chỉ là với hắn đây chỉ là một trò chơi, vì cuộc sống có chút nhàm chán nên muốn tăng thêm một chút vui thú. Hắn thậm chú đoán trước khi cô tiến vào phòng riêng liền sẽ phát sinh cái gì.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy kết quả, hắn lại phát hiện mình không vui vẻ chút nào.

“Thật là tốt khi câu đón tôi ở câu lạc bộ, nếu không có lẽ tôi đã phải ngủ ngoài đường cả đêm.” - Thẩm Y Nhiên vừa nói vừa kéo tay HÀn Tử Sâm: “A Tử, cảm ơn cậu, có cậu thật tốt. Tôi thật sự không sao đâu, chỉ là một cái tát mà thôi, nó không là gì với tôi cả.”

Nụ cười của cô nhẹ nhàng và dịu dàng như vậy nhưng sao anh lại cảm thấy thật chói mắt.

“Cái gì? Thẩm Lạc Nhân dám lừa cậu cùng đi tiếp rượu? Thật quá đáng, tớ đi tìm cô ta tính sổ.” - Tần Giao Liên hôm nay đến tìm bạn thân, nhìn thấy vết đỏ trên mặt Thẩm Y Nhiên liền tra hỏi mới biết chuyện xảy ra đêm đó.

“Tôi cô ta cũng có thể làm gì?” - Thẩm Y Nhiên ôm lấy Tần Giao Liên: “Do tớ quá bất cẩn, cứ nghĩ nó muốn lấy từ tớ ít tiền, nhưng không ngờ… Nhưng không sao cả, lúc tớ say rượu đã có A Tử đến đón tớ.”

“A Tử?”

“Cậu ấy đang sống cùng tớ, xem như là tớ nhận nuôi em trai, tên thường gọi là A Tử.” - Thẩm Y Nhiên nói, nhắc đến A Tử trên mặt vô thức xuất hiện một nụ cười.

“Em trai? Cậu ta bao nhiêu tuổi.” - Tần Giao Liên hỏi.

“27 tuổi, nhỏ hơn tớ mấy tháng.”

Tần Giao Liên suýt chút thì bị sặc nước bọt, cô không thể tin bạn thân lại sống cùng một người đàn ông khác.

“Này, cậu nghĩ cái gì vậy? Nếu hắn ta có ý đồ xấu thì sao? Thật nguy hiểm? Cậu học pháp luật, những vụ án nam nữ ở chung nhà thuê còn thiếu sao?”

“Tớ hiểu lo lắng của cậu, nhưng mà Giao Liên, có người sống cùng mình sẽ cảm thấy không còn cô đơn nữa, hơn nữa A Tử là người tốt.”

“Cô đơn cái gì? Chẳng phải cậu còn có tớ sao?” - Tần Giao Liên nói: “Tớ chuyển ra ngoài sống cùng cậu nhé.”

“Không được, nếu cậu rời khỏi nhà, bố mẹ cậu sẽ càng ghét tớ hơn.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng nói.

Khi xảy ra tai nạn, rõ ràng cô không uống rượu, nhưng tất cả bằng chứng đều chứng minh cô lái xe trong tình trạng say rượu, không ai tin cô, chỉ có Giao Liên tin cô.

Cô ở trong tù ba năm, chỉ có Giao Liên đứng ra giải quyết vụ án của cô, thậm chí còn từ bỏ việc đi du học vì cô, điều này khiến bố mẹ Giao Liên rất tức giận vì cho rằng Thẩm Y Nhiên đã làm trễ nãi tương lai của Giao Liên.

Quả thật nó cũng là sự thật, thay vì có môt tương lai tương sáng hơn, thì Giao Liên hiện tại chỉ là một thiết kế nhỏ trong văn phòng thiết kế kiến trúc.

“Tớ luôn muốn có một em trai, hiện tại có A Tử thật tốt.” - Thẩm Y Na nói.

Tần Giao Liên đoán mình không thể khuyên can được Thẩm Y Nhiên đành nói: “Vậy lần sau cậu đưa tớ gặp mặt cậu ta nhé.”

“Được.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.

Tần Giao Liên đưa cho Thẩm Y Nhiên toàn bộ hồ sơ vụ án và tất cả tư liệu năm đó cô nắm giữ và khuyên Thẩm Y Nhiên lật lại vụ án đề lấy lại thanh danh cũng như vị trí luật sư của mình.

Thẩm Y Nhiên chỉ cười khổ, có lẽ ba năm trước cô đã cố gắng lật ngược bản án cho mình, nhưng sau ba năm ngồi tù, tinh thần khí thế kia đã sớm bị nổi đau đớn làm nguội lạnh.

Thẩm Y Nhiên cầm lấy đống tư liệu quay về căn nhà thuê, A Tử vẫn chưa quay lại nên căn nhà trở nên trống rỗng.

Có lẽ A Tử đang đi phát tờ rơi, gần đây cậu ấy rất chăm chỉ.

Thẩm Y Nhiên nấu hai quả bắp, một bát canh cà chua trứng, chờ A Tử quay về.