Thẩm Lạc Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười: “Lệ Thần, sao anh lại nhìn em như vậy….Đúng rồi, anh và chị gái em…trước kia từng quen nhau sao?”
“Thế nào, muốn điều tra?” - Cố Lệ Thần không trả lời mà hỏi lại.
“Em…em chỉ hơi tò mò… em chưa từng nghe chị em nhắc tới.” - Thẩm Lạc Nhân đáp.
“Đúng vậy, chị gái của cô ở một căn nhà thuê tồi tàn và nhỏ bé, làm nghề quét rác ngoài đường, bây giờ vì vai diễn quần chúng để lấy 470k mà phải quỳ lạy dập đầu liên tục trước mặt em gái là cô, thì cô ấy làm sao kể cho cho nghe được.” - Giọng nói của anh tràn ngập lạnh lẽo.
Thân thể Thẩm Lạc Nhân không khỏi run rẩy: “Lệ Thần… trước đây em và chị ấy có chút hiểu nhầm…”
“Ồ, là hiểu nhầm gì khiến cho cô để chị gái mình phải quỳ lạy dập đầu liên tục trước mặt cô?” - Cố Lệ Thần hỏi.
Thẩm Lạc Nhân hoảng hốt một lúc rồi nói: “Em…em chỉ muốn cảnh quay tốt hơn, vì động tác của chị rất tốt nên em muốn để chị làm mẫu…em thật sự không có ý gì khác.”
“Được rồi, chuyện này cô không cần nói nữa.” - Cố Lệ Thần lạnh lùng cắt lời: “Cô cho rằng cô là kẻ ngốc hay tôi là kẻ ngốc.”
Sắc mặt Thẩm Lạc Nhân tái nhợt, giống như bị anh nhìn thấu.
Cố Lệ Thần nắm lấy cổ tay Thẩm Lạc Nhân, trên cổ tay trắng tinh xảo, cô ta đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương của một thương hiệu nổi tiếng.
“Cô cảm thấy cô có thể xoay người, cho nên muốn kiêu ngạo trước mặt chị gái cô sao? Muốn cho cô ấy biết bây giờ cô có bao nhiêu năng lực, có thể dễ dàng bắt cô ấy quỳ lạy, cô có thể muốn làm gì thì làm mà cô ấy không thể phản kháng, phải không?”
Toàn thân Thẩm Lạc Nhân nghe xong liền run rẩy.
“Nhắc mới nhớ, khoảng thời gian này tôi cho cô không ít thứ, chưa kể những kẻ muốn lấy lòng lén lút đưa cho cô không ít thứ. Nếu bây giờ chọn bất cứ thứ gì trên người cô, tôi đoán chị gái cô có làm vất vả mấy năm cũng không kiếm đủ tiền, còn cô thì sao, chưa bao giờ có suy nghĩ giúp đỡ cô ấy một chút à?”
“Em…” - Đôi mắt Thẩm Lạc Nhân mở to, không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Cố Lệ Thần tháo chiếc đồng hồ giá trị trên tay Thẩm Lạc Nhân ra, cầm trên tay chơi đùa.
“Tôi có thể nâng cô lên, nhưng không có nghĩa là cho phép cô làm bậy. Bằng không, tôi cho cô lên cao bao nhiêu, cũng có thể cho cô ngã xuống thảm bấy nhiêu.”
Giọng nói Cố Lệ Thần rơi xuống, chiếc đồng hồ cũng rơi theo từ ngón tay anh ta, tạo thành vết nứt.
Thẩm Lạc Nhân toàn thân cứng đờ, hoàn toàn sợ hãi.
Buổi tối, tiệc sinh nhật của Diệp Kỳ Phong đãi tại nhà hàng ngoài trời sang trọng. Hàn Tử Sâm đến nơi, lúc này đã có rất nhiều cậu ấm cô chiêu cũng như các giới kinh doanh, khi anh bước vào đã rất nhiều người chú ý đến. Diệp Kỳ Phong đi đến bên cạnh Hàn Tử Sâm, nhìn hôm nay anh ta mặc âu phục sang trọng như ngày thường, chỉ là trên cổ có một chiếc khăn quàng cô và găng tay cùng màu…trông có vẻ cũ? Dạo này thương hiệu thời trang nổi tiếng nào muốn thiên về hoài cổ sao? “Tử Sâm, cách ăn mặc này đúng là rất đáng chú ý, khăn quàng cổ và găng tay không hợp với phong cách của cậu đâu.” Hàn Tử Sâm nhướng mày: “Vậy thì phong cách nào hợp với tôi.” Diệp Kỳ Phong nhìn màu sắc của khăn quàng cổ liền thầm mắng chửi. Thấy Hàn Tử Sâm tháo đôi găng tay xuống, Diệp Kỳ Phong đột nhiên giật lấy đôi găng tay của Hàn Tử Sâm như phát hiện ra điều gì đó. “Này, chiếc găng tay này hình như được đan bằng tay, kỹ thuật đan không tốt lắm.” - Diệp Kỳ Phong nhìn nó một cách khó hiểu: “Nhìn sợi len này giống như là len cũ, này… cậu bị cửa hàng nào lừa bán cho cậu vậy?” “Ai nói là mua.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói. Diệp Kỳ Phong tỏ vẻ không thể tin được: “Không lẽ có người đan tặng câu?” Hàn Tử Sâm không trả lời, nhưng vẻ mặt chính là thừa nhận. Diệp Kỳ Phong đang bàng hoàng không hiểu ai có thể khiến Hàn Tử Sâm đeo lên chiếc găng tay tự đan? Đang suy nghĩ thì Hàn Tử Sâm đã đưa tay giơ ra nói: “Trả lại cho tôi.” Diệp Kỳ Phong đang định trả lại cho Hàn Tử Sâm, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói: “Đôi găng tay này…” “Đây là găng tay của Hàn Tử Sâm đeo hôm nay, chỉ là ….” - Diệp Kỳ Phong nhìn về phía sau nói. Chỉ là hắn chưa nói hết, Cố Lệ Thần đã xen vào: “Là tự tay đan…” “À… cậu cũng phát hiện à?” - Diệp Kỳ Phong ngạc nhiên. Đôi mắt của Cố Lệ Thần dán chặt vào chiếc găng tay, sau đó anh ta có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Tử Sâm. “Sao, bao tay của tôi có vấn đề gì à?” - Hàn Tử Sâm hỏi, anh cảm nhận được nét mặt Cố Lệ Thần thay đổi khi nhìn thấy đôi găng tay này. “Người khác tặng cậu?” - Cố Lệ Thần hỏi. “Ừ.” - Hàn Tử Sâm nheo mắt lại, ánh mắt ngày càng thâm trầm: “Cậu đã từng nhìn thấy đôi găng tay này chưa?” Cố Lệ Thần bắt gặp ánh mắt của Hàn Tử Sâm, trực tiếp sảng khoái trả lời: “Từng thấy qua.” Trong tức thời, không khí căng tràn cảm giác áp bức. Diệp Kỳ Phong không nhịn được hét lên: “Này, các người thật quá đáng, sinh nhật tôi không ai chúc mừng lại nói những lời khó hiểu. Đúng rồi, Lệ Thần, sao hôm nay không mang bạn gái mới của cậu đến, haha hôm nay tôi nghe nói bạn gái của cậu hôm nay thể hiện uy phong ở trường quay, cuối cùng cậu lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, mà lại là một người khác.” Cố Lệ Thần nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Kỳ Phong: “Thông tin của cậu rất tốt.” “Này, Lệ Thần, không thể tin là bạn gái của cậu chỉ chỉnh một diễn viên quần chúng khiến cô ta phải quỳ lạy dập đầu không ngừng, kết quả bị cậu chạy đến bế cô quần chúng kia đi vào phòng nghĩ, thế nào, cậu yêu thích cô quần chúng kia sao, lại định thay bạn gái à?” “Ừm, yêu thích.” - Cố Lệ Thần thản nhiên nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Hàn Tử Sâm. Sắc mặt Hàn Tử Sâm đột nhiên trầm xuống, không khí xung quanh tựa như đang đóng băng. “Này, Tử Sâm, cậu sao vậy, mặt nghiêm trọng vây?” - Diệp Kỳ Phong cảm thấy không khí có chút kỳ lạ. Hàn Tử Sâm không trả lời Diệp Kỳ Phong mà nhìn Cố Lệ Thần với đôi mắt đào hoa sâu thẳm, khóe môi nhếch lên: “Diễn viên quần chúng đó có phải là chị gái của bạn gái cậu không?” “Đúng vậy, khá là trùng hợp.” - Cố Lệ Thần đáp. Khóe môi Hàn Tử Sâm càng nhếch lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Ừ, thật sự là trùng hợp.” Nói xong, Hàn Tử Sâm quay người rời khỏi bữa tiệc. Diệp Kỳ Phong gọi theo nhưng Hàn Tử Sâm đã đi mất. Cố Lệ Thần nhìn theo bóng dáng của Hàn Tử Sâm, vẻ mặt cũng lộ ra sự lạnh giá. Anh ta thật không ngờ người phụ nữ mà Hàn Tử Sâm yêu thích lại là Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên buổi tối dọn ăn cơm hộp trên bàn, vừa ăn vừa lướt xem tin tức trên điện thoại.Hôm nay tin tức đồng loạt đưa tin tập đoàn Hàn thị vừa tài trợ cho một chương trình nhân đạo, mọi người ai nấy đều ca tụng lấy lòng vị tổng tài Hàn Tử Sâm.
Thẩm Y Nhiên vô tình nhấn vô bài báo, lướt lên lướt xuống xem thông tin, vẫn giữ phong thái bí ẩn, không có một bức ảnh nào của anh ta.
Thẩm Y Nhiên vô thức nhớ đến gương mặt tuấn tú với cặp mắt đào hoa trong trẻo, chiếc mũi cao cùng dáng người đẹp mê người, nếu anh ta xuất hiện trên báo chí, có lẽ sẽ có nhiều cô gái kêu gào muốn gả cho anh ta.
Trên thực tế, dù chưa từng gặp Hàn Tử Sâm, nhưng cũng là có vô số cô gái muốn gả cho anh là không cần suy nghĩ.
Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thẩm Y Nhiên đứng dậy mở cửa, sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa cô cảm thấy bị nghẹn.
“Khụ…Khụ…” - Cô không nhịn được mà ho lên, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Cô vừa nghĩ tới anh, anh liền xuất hiện trước cửa.
Hàn Tử Sâm cau mày, đưa tay vỗ lưng Thẩm Y Nhiên, giúp cô thở đều hơn: “Sao vậy, sao lại bị sặc, em bị cảm à?”
Khó khăn lấy lại bình tĩnh, Thẩm Y Nhiên nhìn Hàn Tử Sâm hỏi: “Sao…sao anh lại tới đây?”
“Sao, tôi không thể đến đây được à?” - Anh hỏi ngược lại.
Cô cắn môi, không phải là không thể chỉ là…
Anh bước vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, căn nhà thuê nhỏ bé dường như nhỏ hơn vì có anh.
Ánh mắt anh rơi vào bàn tay trái của cô, sưng to ửng đỏ rõ ràng: “Sao tay của em lại bị thương, có phải lúc làm diễn viên quần chúng không?”
Anh chỉ nghe Diệp Kỳ Phong nói về việc phải quỳ lạy, nhưng anh không ngờ cô lại bị thương như thế này.
Vết sưng đỏ trên bàn tay trắng trẻo thật chói mắt.
“Bị đạo cụ đập trúng.” - Thẩm Y Nhiên hời hợt đáp, sau đó nghĩ ra cái gì đó, cô ngạc nhiên nhìn anh: “Anh biết tôi đi làm diễn viên quần chúng.”
Anh nhìn thấy vết sưng u đỏ trên trán cô, chân mày càng nhíu lại: “Đây là do hôm nay quỳ dập đầu?”
Thẩm Y Nhiên cảm thấy nếu anh ta biết cô đi làm diễn viên quần chúng thì việc quỳ lạy dập đầu là việc rất bình thường, vả lại cũng không phải chỉ một mình cô phải quỳ.
Nhưng lúc này sắc mặt của Hàn Tử Sâm rất u ám, giống như ai mắc nợ anh ta một món khổng lồ.
Vẻ mặt ngây ngô của Thẩm Y Nhiên khiến Hàn Tử Sâm càng cảm thấy cáu kỉnh không thể giải thích được.
Hàn Tử Sâm tức giận đưa tay lên, gõ nhẹ vào vết đỏ trên trán cô.
“Đau.” - Thẩm Y Nhiên không nhịn được kêu đau một tiếng.
Hàn Tử Sâm cười lạnh: “Em cũng biết đau.”
Tất nhiên là cô biết đau rồi, anh ta còn đánh vào vết thương của cô.
Thẩm Y Nhiên mở tròn đôi mắt đen láy nhìn anh.
Hàn Tử Sâm có vẻ tức giận hơn: “Thẩm Y Nhiên, làm rất tốt, tôi muốn em ở bên cạnh tôi, em liền từ chối, tôi còn tưởng em có uy nghiêm cốt khí ra sao, kết quả hiện tại thế này? Chạy đi làm diễn viên quần chúng, bị em gái ép quỳ lạy dập đầu, chơi vui không?”
Cô cắn môi, vô thức lùi về phía sau một bước, nhưng cô lùi một bước anh liền tiến một bước.
Cho đến khi đến bức tường không còn đường lui, anh đặt tay lên hai bức tường, như thể ôm cô vào lòng.
“Tôi hỏi em, chơi vui không?” - Ánh mắt anh dán chặt vào cô, giọng nói chứa đựng tức giận.
“Tôi…không có chơi.” - Cô thờ ơ đáp.
“Chơi không vui. Vậy em tới phim trường để làm gì? Làm diễn viên quần chúng làm gì? Em có phải muốn trở thành minh tinh không? Vậy bằng không em trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nâng em lên thành ngôi sao, em muốn bao nhiêu tài nguyên chỉ cần nói với tôi. Sao lại phải đi quỳ lạy dập đầu, còn để cho tay bị thương như thế này?” - Anh lạnh lùng nói.
Nếu không phải là còn giữ lại một chút lý trí, chỉ sợ anh liền trói cô lại nhốt cô ở bên cạnh mình, để cho cô không thể đi đâu được, không để ai ức hiếp cô.
Thẩm Y Nhiên nâng cằm nói: “Vì 470k tiền công, đây là lý do mà tôi muốn làm diễn viên quần chúng được không?”
Hàn Tử Sâm kinh ngạc: “470k”
“Đúng vậy, chính là 470k.”
“Chỉ vì 470k thôi sao? Em cần tiền sao không nói với tôi, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, tôi…”
“Nhưng khi anh cho tôi tiền tôi liền phải đổi lại bằng cái gì đó phải không?” - Cô nói, cô chỉ không muốn dính líu tới anh nữa, cô muốn quay lại như trước kia, thời điểm mà cô chưa gặp anh, khi đó tuy rất cô đơn nhưng cũng không phải là trò chơi của anh ta.
“Vậy nếu tôi không bắt em phải đổi bất cứ điều gì thì sao?” - Hàn Tử Sâm nói.
“Không cần thiết, tôi có thể tự nuôi sống bản thân mình.” - Cô đáp.
Hàn Tử Sâm cười lạnh: “ Tự nuôi sống bản thân chính là mang bản thân thành bộ dạng này thê thảm này sao?”
Ánh mắt cô hiện lên tia buồn bã, cô chậm rãi buông mi xuống, nhẹ giọng: “Ít ra số tiền này tôi tự tìm, nên yên tâm tiêu xài, không cần phải sợ cái gì?”
“Cho nên, tôi khiến em sợ tôi?”
Cô do dự một chút: “Tôi biết anh chỉ xem tôi là một trò chơi. Bây giờ anh vẫn quan tâm đến tôi là vì anh còn cảm thấy hứng thú. Một khi sự hứng thú mất đi, tôi sẽ trở thành một kẻ không đáng một đồng. Thậm chí nếu tôi vô tình chọc giận anh, kết cục của tôi sẽ chẳng khác ngày tháng ở trong tù.”
Cô không muốn một cuộc sống u ám và đau khổ như thế nữa.
Xung quanh im lặng đến đáng sợ, cô có thể nghe nhịp tim của anh, hơi thở của anh.
Cô không biết qua bao lâu, cô nghe được giọng của anh: “Nếu như tôi nói tôi không coi em là trò chơi, em có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại nói như vậy.
“Được không?” - Đôi mắt đào hoa nhìn vào mắt cô.
Cô cười khổ: “Tôi ở bên cạnh anh với vai trò gì? Tiếp tục làm chị gái của anh sao? Hay là một người bạn thân? Tôi nghĩ dù là vị trí nào tôi cũng không gánh vác nổi.”
Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, chữ “vợ” gần như mắc kẹt trong cổ họng.
Nếu cô hỏi cô có thể làm vợ anh không, anh sẽ đồng ý… chỉ là anh là Hàn Tử Sâm, chưa từng cần cầu xin một nữ nhân làm vợ.
Hàn Tử Sâm buông cô ra, đi về chiếc bàn nhỏ ngồi xuống: “A Nhiên tỷ còn chưa ăn cơm xong, tiếp tục đi.”
Thẩm Y Nhiên ngồi xuống, làm bộ tự nhiên mà ăn phần cơm trong hộp. Muốn ăn xong càng nhanh càng tốt, lấy cớ đi ngủ mà đuổi anh ta về.
Cô đang ăn, Hàn Tử Sâm đột nhiên hỏi một câu: “A Nhiên tỷ thích Cố Lệ Thần sao?”