“Tôi biết.” - Cô nghẹn ngào nói, nhưng bây giờ ngoài cách này cô không biết còn cách nào có thể kiếm được 5 tỷ.
Anh chợt cười nhẹ: “Nhưng tôi không muốn.”
Cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, toàn thân tràn ngập cảm giác thất vọng, ngay cả tia sáng cuối cùng trong mắt cũng vụt tắt.
Đúng, anh đương nhiên không muốn, Thẩm Y Nhiên tự giễu cợt mình, cô cho rằng giá trị mình quá cao, chẳng lẽ cô cho rằng chút hứng thú của anh với cô đáng giá 5 tỷ sao?
Thẩm Y Nhiên im lặng cúi đầu, buông tay Hàn Tử Sâm ra.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm sâu thẳm nhìn Thẩm Y Nhiên, một lúc sau mới đứng lên hỏi: “A Nhiên tỷ, em nên nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa tôi sẽ cho người hầu mang đồ ăn vào, em có thể ăn chút gì đó trước khi đi ngủ.”
Nói xong, Hàn Tử Sâm rời khỏi phòng Thẩm Y Nhiên.
Đôi tay cô dần dần vòng qua người mình, quả nhiên… cô lại bị bỏ lại một mình.
Thì ra sự cô đơn và bất lực thật sự có thể ăn mòn tâm hồn của một con người, hóa ra dù muốn bán mình cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bên này, Hàn Tử Sâm đi thẳng đến thư phòng, trực tiếp gọi cho Cao Trí, điều tra về chuyện hôm nay liên quan đến Thẩm Y Nhiên.
Sau đó khoảng hơn 30 phút sau, Cao Trí mang lại chuyện hôm nay báo cáo chi tiết lại cho Hàn Tử Sâm, kể cả việc Thẩm Y Nhiên đã gọi cho nhà họ Thẩm bao nhiêu lần bị từ chối đều tra ra tất cả.
Theo lời Cao Trí báo cáo, Hàn Tử Sâm sắc mặt ngày càng đen tối.
Lúc này anh ít nhiều có thể đoán được 5 tỷ kia là cái giá để cô biết được tung tích của mộ phần hiện tại mẹ của cô.
Vậy là cô liền muốn bán mình cho anh chỉ để đổi lấy nơi chôn cất của một ngôi mộ?
Cô gái này… Hàn Tử Sâm cảm thấy trong lòng ngực có một loại cảm giác khó tả nào đó đang tràn ngập.
Sau đó Hàn Tử Sâm lệnh cho Cao Trí tìm nơi chôn cất hiện tại của mẹ Thẩm Y Nhiên.
Lúc này, bên trong thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, người hầu đến báo Thẩm Y Nhiên dù thế nào cũng không chịu ăn, dù bọn họ cố gắng nói chuyện thế nào, cô cũng không có phản ứng.
“Tôi hiểu rồi.” - Hàn Tử Sâm đi về phía phòng của Thẩm Y Nhiên.
Khi anh đi vào phòng cô, nhìn thấy một dĩa thức ăn đặt trên bàn, còn cô vẫn giữ nguyên bộ dạng cuộn tròn mà anh nhìn thấy khi bước vào khi nãy.
Anh bưng dĩa thức ăn lên, mang đến trước mặt cô, đặt thức ăn ở trước mặt cô: “ A Nhiên tỷ, nếu em thật sự muốn biết nơi chôn cất của mẹ em thì tốt nhất bây giờ hãy ăn hết phần ăn này.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy đỏ ửng sưng tấy nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Anh nói vậy là có ý gì?Chẳng lẽ là…
"Anh biết mẹ tôi chôn cất ở nơi nào?”
"Em ăn đi, tôi sẽ nói cho em biết.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thẩm Y Nhiên nghe vậy, cô liền cầm khay đồ ăn lên, bắt đầu ăn một cách hung hăng.
Hàn Tử Sâm khẽ cau mày, nhìn vệt nước mắt mới trên mặt Thẩm Y Nhiên và đôi mắt của cô dường như còn sưng hơn lúc nãy.
Vậy trong lúc anh rời đi khi nãy, cô lại khóc nữa sao?
"Anh từ từ thôi, cho dù hôm nay mẹ của em bị ông ta chôn ở Bắc cực tôi cũng sẽ đưa em đến đó.” - Hàn Tử Sâm nói: "Nếu em thật sự bị nghẹn vì đồ ăn, chỉ sợ đến lúc đó lại càng lãng phí thêm thời gian.”
Thẩm Y Nhiên nghe vậy, tay cầm đũa dừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu ăn nhưng tốc độ đã chậm lại.
Đợi đến khi cô ăn hết, Hàn Tử Sâm rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch khóe môi cô.
"Tôi… tôi đã ăn xong rồi, nói cho tôi biết mẹ tôi chôn cất ở đâu?” - Thẩm Y Nhiên nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy vội vàng chờ đợi… kèm theo chút lo lắng.
Cô sợ hy vọng của cô lại tan tành mây khói.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô, nước mắt ướt đẫm của cô vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay của anh.
"Em đi rửa mặt đi. Nếu mẹ em nhìn thấy em thế này, e rằng bà ấy cũng sẽ không vui.” - Anh nói.
"Nhưng…”
"Sao vậy, em không tin tôi sẽ dẫn em đi tìm nơi chôn cất của mẹ em à? “ - Hàn Tử Sâm nhếch môi: "Nhưng hiện tại em chỉ có thể tin tưởng tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể đưa em đến nơi chôn cất của mẹ em.”
Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của anh, sau đó cô quay người, đi vào phòng tắm, vặn nước rửa mặt.
Hàn Tử Sâm nói đúng, người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này chính là anh.
Sau khi Thẩm Y Nhiên rửa mặt xong, cô bước ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ngồi trên sô pha, tay bấm điện thoại.
"Là cha của em nói sẽ nói cho em biết mộ phần của mẹ em với giá 5 tỷ.” - Hàn Tử Sâm hỏi.
"Ừm.” - Thẩm Y Nhiên cúi đầu đáp.
"Em hỏi tôi 5 tỷ, sao em không nhờ tôi giúp em tìm nơi chôn cất của mẹ em?” - Anh tiếp tục hỏi.
Cô khẽ giật mình, anh nhắc nhở như vậy cô mới nhận ra mình thật sự ngu ngốc, cho dù cô thật sự đưa cho Thẩm Chí Ninh 5 tỷ, liệu ông ta đã hài lòng sao?
Khi đó cô vừa lo lắng và lo sợ, cho nên ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ tới.
"Vậy bây giờ anh có thể đưa tôi đến đó được không?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng nói, khi cô biết được nơi chôn cất của mẹ mình, cô mới có thể yên tâm.
"Không vội, em trước tiên hãy nghĩ ngơi một chút, nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi.” - Hàn Tử Sâm nói.
Nhưng lúc này Thẩm Y Nhiên nào có tâm trạng để ngủ, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.
Khoảng 15 phút sau, điện thoại của Hàn Tử Sâm vang lên, anh nhấc máy một lúc mới trả lời: “ Tốt, tôi đã biết, cậu ở đó chờ tôi, những chuyện khác nhanh chóng phân phó an bài thật nhanh đi.”
Nói xong, anh đứng lên nhìn về phía Thẩm Y Nhiên nói: “Đi với tôi.”
Thẩm Y Nhiên nhận ra Hàn Tử Sâm sẽ đưa cô đi đến mộ phần của mẹ mình nên vội vàng đi theo anh.
Nhưng xe không đi về hướng các nghĩa trang ở Nam thành, nó chạy rất lâu ra một trấn nhỏ ở bên ngoài thành phố.
Xe dừng lại, nơi này không phải là nghĩa trang, Thẩm Y Nhiên nghi ngờ nhìn Hàn Tử Sâm.
“Đi thôi.” - Anh chủ động nắm tay cô đi vào bên trong.
Hai người đi bộ vào bên trong một con hẻm nhỏ, xe không thể chạy vào được, đi đến một ngôi nhà nhỏ, bên ngoài đã có Cao Trí đang đợi.
Ngoại trừ Cao Trí còn có mấy người nữa như vệ sĩ đang đứng bên ngoài.
Cao Trí nhìn thấy Hàn Tử Sâm liền đi tới cúi đầu trang trọng: “Hàn gia, ở bên trong.”
Hàn Tử Sâm nắm tay Thẩm Y Nhiên bước vào bên trong căn phòng.
Bên trong như căn phòng cho thuê rất nhỏ, nhưng không có ai ở, bên trong bài trí đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái giường, thậm chí trên giường cũng không có nệm hay chăn mền.
Khi Thẩm Y Nhiên bước vào, nhìn thấy trên bàn có một chiếc hủ, ngoài ra không còn gì khác.
Đó là…hủ tro cốt.
Đôi mắt Thẩm Y Nhiên gần như nheo lại tiến gần hơn, đôi tay gần như run rẩy chạm vào chiếc hủ, có thể nhìn thấy trên hủ có khắc tên mẹ cô và ngày mất của bà.
Đây là… hủ tro cốt của mẹ cô.
Trái tim cô run rẩy, cô nghĩ Thẩm Chí Ninh dời mộ phần cho mẹ cô thì ít ra ông ta phải mua cho mẹ cô một ngôi mộ ở nghĩa trang để mẹ cô yên nghĩ.
Không thể tin rằng ông ta không chôn cất mẹ cô mà thuê một căn phòng tập thể và đặt mẹ cô ở đây.
Theo lời tường thuật của Cao Trí bên cạnh, liền xác nhận suy nghĩ của cô.
“Theo điều tra của tôi, ba của Thẩm tiểu thư sau khi lấy được hủ tro cốt của mẹ Thẩm tiểu thư ra, ông ấy đã trả tiền thuê phòng ở đây ba tháng, chỉ đến đây đặt hủ tro cốt đúng một lần và không quay lại một lần nào nữa. Đồng thời, ông ấy cũng không hề liên lạc với bất cứ nghĩa trang nào cũng như thực hiện việc mua một phần mộ nào bên trong nghĩa trang.”
Thẩm Y Nhiên cúi đầu nhìn hủ tro cốt.
Thẩm Chí Ninh…ông ta ngay từ đầu đã không có ý định dời mộ cho mẹ cô, ông ta chỉ dùng việc này để tống tiền cô.
Khi lấy được tiền từ cô, đoán chừng ông ta sẽ ném nó cho cô.
Ông ta sẽ tiết kiệm được một khoảng tiền để mua mộ phần ở nghĩa trang.
Nếu mẹ cô biết người đàn ông bà ấy yêu thương sẽ đối xử với bà ấy như thế này sau khi bà ấy mất thì sẽ cảm giác thế nào?
Đến khi chết đi… cũng bị lợi dụng.
Trong lúc này Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy đáng buồn nhưng cũng thật nực cười.
“Cảm ơn anh.” - Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu nói với Hàn Tử Sâm, nếu không có anh cô e rằng sẽ không thể tìm được hủ tro cốt của mẹ mình.
“Nếu như thật muốn cảm ơn, đợi một chút nữa liền cảm ơn một lần.” - Hàn Tử Sâm, sau đó quay người nhìn Cao Trí: “Mọi việc thu xếp xong chưa?”
“Hàn gia, đã an bài xong.” - Cao Trí đáp.
Hàn Tử Sâm lại quay về phía Thẩm Y Nhiên: “Hãy mang tro cốt của mẹ em theo, việc đầu tiên cần làm chính là an táng cho bà ấy.”
Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy lại khiến trái tim cô an định đến lạ thường.
Dường như chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Chiếc xe ngừng lại ở một nghĩa trang lớn ở trung tâm Nam thành, vị trí rất tốt, giao thông thuận tiện, nghĩa trang được xây dựng bài bản, bởi vậy mộ phần ở nơi này có tiền cũng khó mua.
Hàn Tử Sâm đưa cô đến một trong những địa điểm còn trống, Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn tấm bia mộ khắc sẵn đã có tên mẹ của cô.
Những thứ này, là anh đã chuẩn bị xong, những thứ cô không làm ngay được nhưng anh đã giúp cô làm.
“Sau này mẹ em sẽ chôn cất ở đây, nếu em cảm thấy ở đây không hài lòng thì có thể chọn nơi khác.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Không cần, ở đây rất tốt.” - Thẩm Y Nhiên vội nói, nơi anh chọn chôn cất mẹ cô là một nơi riêng biệt trong nghĩa trang, không cùng hàng mộ với người khác, xung quanh có hàng cây xanh tươi mát, phía xa có những bàn đá.
“Vậy thì tốt rồi.” - Hàn Tử Sâm nói: “Vậy em mang tro cốt của mẹ em bỏ vào.”
Thẩm Y Nhiên gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, đặt hủ tro cốt vào đúng vị trí, sau đó nhân viên nghĩa trang liền lấp lại.
Một nhân viên khác đưa cho Thẩm Y Nhiên một bảng hợp đồng, liên quan đến việc chôn cất mẹ cô ở đây, thời hạn 50 năm.
Nhìn đến phần chi phí, Thẩm Y Nhiên còn không dám đếm có bao nhiêu số 0, cô chắc chắn không có đủ số tiền này.
“Hàn gia đã thanh toán toàn bộ chi phí, Thẩm tiểu thư chỉ cần ký tên là được.” - Nhân viên nghĩa trang liền nói.
Thẩm Y Nhiên biết mình lại nợ Hàn Tử Sâm một ân huệ rất lớn.
Cô cắn nhẹ môi, lấy bút ký tên, dù sao lúc này cũng không phải là lúc lo lắng đến lòng tự trọng.
Khi nhân viên nghĩa trang rời đi, Hàn Tử Sâm nói Cao Trí mang nến hương, hoa quả và đồ ăn ra để thờ cúng.
“Hôm nay em chưa bái lạy mẹ em phải không, lúc này cũng không sao?” - Nói xong Hàn Tử Sâm ngồi xổm xuống, tự tay sắp xếp đồ cúng, sau đó đốt ba nén hương đưa cho cô.
Thẩm Y Nhiên cầm nén hương, ngơ ngác nhìn mộ phần trước mắt, mẹ cô sẽ ngủ ở đây, trong lòng cô cuối cùng cũng yên bình.
Thẩm Y Nhiên cung kính cúi đầu trước bia mộ ba lần, mang tưởng niệm về mẹ để trong lòng.
“Mẹ, con gái bất hiếu hôm nay mới đến thắp nhang cho mẹ, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng: “Mẹ, mẹ linh thiêng hãy phù hộ cho con, để con có thể tìm được chân tưởng vụ án tai nạn xe, và một ngày nào đó con sẽ đòi được công lý.”
Hàn Tử Sâm đứng bên cạnh nghe được lời nói của Thẩm Y Nhiên, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, bàn tay khẽ run lên.
Khi Thẩm Y Nhiên cắm ba cây nhang trước mộ mẹ mình, Hàn Tử Sâm cũng ở phía sau, cúi đầu lạy ba lần trước mộ phần mẹ của cô.
Cảnh tượng này khiến Cao Trí và cả vệ sĩ đều kinh hãi.
Đây là Hàn gia đang dâng hương cho mẹ Thẩm tiểu thư sao? Cho dù là người đã mất… nhưng đây là Hàn Tử Sâm, tại Nam thành, có bao nhiêu người có thể khiến Hàn gia cúi đầu?
Thẩm Y Nhiên cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Tử Sâm, cô cũng không ngờ Hàn Tử Sâm lại dâng hương và cúi đầu trước mẹ cô: “Anh…”
“Nếu bà ấy là mẹ của A Nhiên tỷ, tôi đương nhiên phải thắp cho bà một nén hương.” - Hàn Tử Sâm nói xong, đặt nén nhang trước bia mộ.
Nếu không có bà ấy, thì trên thế giới này sẽ không có cô.
Và anh sẽ không biết rằng trên đời này có một người mà anh lại quan tâm đến như vậy.
Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp đến mức không có góc chết, lúc này dường như cả thế giới trở nên trống rỗng, dường như trong mắt cô chỉ có sự tồn tại của anh.