Thẩm Y Nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập: “Kết hôn?”
Hàn Tử Sâm đang đùa sao? Hai chữ này sao có thể nói ra dễ dàng như vậy.
“Đúng vậy, chúng ta kết hôn đi.” - Hàn Tử Sâm nói chắc chắn: “Đời này anh không có ý định có thêm người phụ nữ khác ở bên cạnh, nói cách khác, đời anh chỉ có thể có một mình em ở bên cạnh, vậy việc kết hôn có gì sai?”
“Nhưng mà…”
“Thẩm Y Nhiên, hay là em chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với anh?” - Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, đầu ngón tay chạm vào nơi nào cũng trở nên nóng rát. Cô làm sao có thể nghĩ đến việc kết hôn với anh, ngay cả hẹn hò cũng là quá đột ngột. Ngay cả chuyện trở thành bạn gái anh cô còn chưa từng nghĩ tới.
Nét mặt của cô lập tức khiến anh đoán được cô thật sự chưa từng nghĩ tới, khiến Hàn Tử Sâm có chút dở khóc dở cười.
Nếu là nữ nhân khác sớm tối bên nhau với anh, chắc chắn trong lòng đã nảy ra suy tính, muốn làm mọi cách gả vào Hàn gia.
Mà Thẩm Y Nhiên này, cô thậm chí còn không nghĩ tới.
“Chẳng lẽ chúng ta hẹn hò không phải với mục đích kết hôn sao? Hay là em đang muốn đùa giỡn tình cảm của anh rồi sau đó liền đá anh đi?” - Đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn cô như thiêu đốt.
Thẩm Y Nhiên suýt chút nữa thì bị sặc, đùa giỡn tình cảm? Bốn chữ này không thể áp dụng lên người như Hàn Tử Sâm được huống chi nói đến việc đá đi.
“Hay là em hẹn hò với anh, sau đó nghĩ đến việc chia tay?” - Anh nhấn mạnh thêm.
Cô nghẹt thở, muốn há miệng nói gì đó, nhưng giọng nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Hàn Tử Sâm dùng môi anh chặn lại.
Anh hôn cô thật mạnh mẽ, mạnh đến mức nuốt hết tất cả những lời cô muốn nói.
“Ưm…” - Thẩm Y Nhiên theo bản năng muốn quay đầu đi, muốn tránh nụ hôn quá mạnh mẽ.
Nhưng ngón tay của anh lại đang giữ chặt cằm cô, không cho cô được di chuyển.
Nụ hôn cuồng nhiệt đến mức khiến cô gần như ngạt thở. Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Y Nhiên dường như không còn chút sức lực, cơ thể được bàn tay to lớn ôm chặt trong lòng ngực.
“Tốt nhất em đừng bao giờ nghĩ đến việc chia tay.” - Hàn Tử Sâm nỉ non nói, trong đôi mặt đẹp đẽ đầy kiên định: “Nếu em đã đồng ý hen hò với anh, như vậy từ nay về sau, em chỉ thể có một mình anh, và anh, cũng sẽ chỉ có một mình em.”
Giọng nói mượt mà quyến rũ giống như một tấm lưới vô hình nhốt chặt cô.<code> Sáng hôm sau, Tần Giao Liên đi công tác về, gọi điện hẹn đến nhà thuê của Thẩm Y Nhiên thăm cô, Thẩm Y Nhiên liền hẹn Tần Giao Liên đến quán quen của hai người. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian cô đi công tác, Tần Giao Liên bắt đầu chửi bậy nhà họ Thẩm. “Vậy là cậu không những hẹn hò với Hàn Tử Sâm, mà còn sống thử với anh ta?” - Tần Giao Liên không thể tin được nói. Thẩm Y Nhiên xấu hổ nói: “Cái gì mà sống thử chứ.” “Cậu thật sự yêu Hàn Tử Sâm sao? Được rồi, nếu cậu đã quyết định thì tớ ủng hộ cậu. Dù cho là A Tử hay Hàn Tử Sâm, từ khi cậu gặp gỡ thì anh ta cũng đều đối với cậu không tệ.” - Tần Giao Liên mỉm cười nói. “Tớ cũng không biết mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, thật sự tớ cũng không còn tin vào tình yêu như trước kia.” - Thẩm Y Nhiên mơ hồ nói. Trong tình yêu, luôn không nói trước được điều gì. “Đúng, lần này tới đi công tác ở thành phố T, cậu biết tớ đã nhìn thấy ai không? Một trong những nhân chứng trong vụ án năm đó, hắn ta khai đã nhìn thấy xe của cậu đâm vào xe của Hà Dĩ Mai… Tớ thuê thám tử điều tra hắn ta, hừ… trước vụ án hắn ta ở Nam thành còn không có tiền mua nhà, bị bạn gái bỏ vì không có nhà… sau khi đứng ra làm chứng, thay tên đổi họ bay đến thành phố T mua nhà mua xe, cưới vợ sinh con, cuộc sống khá ổn.” “Thật sao? Vậy chúng ta đến đó tìm hắn ta đi.” - Thẩm Y Nhiên nghe xong thì trong lòng vô cùng đau đớn, muốn thật nhanh đến đó chất vấn. “Không vội, tớ còn muốn nắm được điểm yếu của hắn ta, thám tử vẫn đang theo dõi hắn, có thông tin tớ sẽ báo cho cậu.” - Tần Giao Liên nắm tay Thẩm Y Nhiên thật chặt, muốn cô bình tĩnh lại. “Chi phí thuê thám tử có cao không, tớ lúc này… còn chưa tìm được việc làm mới.” - Thẩm Y Nhiên có chút do dự nói. “Y Nhiên, đừng lo… tớ vẫn có thể cùng cậu đi tìm công lý. Cậu nhớ trước kia khi chúng ta học cùng không, lớp bị mất một số tiền, vừa khớp trong người tớ cũng có số tiền giống như vậy. Cả lớp ai cũng cho rằng tớ lấy nó, chỉ có cậu không tin tớ lấy, còn giúp tớ chứng minh công lý, từ đó chúng ta mới chơi với nhau đến hôm nay. Cậu đã tìm công lý cho tớ, tớ cũng sẽ đi tìm công lý cho cậu.” Thẩm Y Nhiên không ngờ chuyện cũ nhỏ nhặt như vậy cũng khiến Tần Giao Liên vì cô mà hy sinh như vậy. Lúc cô gặp nạn, Tần Giao Liên đã đi qua nước ngoài, chuẩn bị nhập học, nghe tin cô gặp nạn bỏ hết mọi thứ mà bay về Nam thành, đồng hành với cô đến hôm nay. Trước kia bao nhiêu đau khổ trong tù, Thẩm Y Nhiên bao nhiêu lần muốn tự sát, cũng may luôn có Tần Giao Liên động viên, an ủi cô, cô mới có thể giữ được cái mạng trở ra. “Giao Liên, cảm ơn cậu.” “Hừ, giữa chúng ta còn nói đến chuyện ơn nghĩa sao. Đúng, cậu đang tìm việc sao, cậu định đổi công việc gì? Tên Hàn Tử Sâm không giúp cậu được một công việc à?” - Tần Giao Liên muốn kéo Thẩm Y Nhiên ra khỏi ký ức. “Tớ định sẽ làm nhân viên giao đồ ăn, công việc đó không xét quá nhiều về bằng cấp nhưng mà các công ty vận chuyển đều vì lý lịch mà từ chối. Còn về Hàn Tử Sâm, tuy là hẹn hò nhưng tớ không muốn phụ thuộc quá nhiều vào anh ấy.” “Công việc đó rất vất vả, Y Nhiên… tớ nghĩ Hàn Tử Sâm cũng sẽ không muốn cậu vất vả.” - Tần Giao Liên xót xa nói. “Không sao, tớ có nhiều việc cần phải dùng tiền, dù vất vả thế nào tớ cũng muốn sống bằng đôi tay của mình. Đến một ngày nếu Hàn Tử Sâm cũng như Tiêu Tư Vũ, tớ sẽ không quá thất vọng.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng nói. “Nếu như vậy tớ vừa nhận thiết kế xong một nhà hàng nhỏ bán đồ ăn, chị ấy nói đang cần nhân viên giao đồ ăn, tớ sẽ giới thiệu cậu cho chị ấy.” - Tần Giao Liên đột nhiên nhớ đến nói. “Cảm ơn cậu…” Hai người nói chuyện một lúc, Tần Giao Liên nói Thẩm Y Nhiên đợi cô ấy đi lấy xe đưa cô đến nhà hàng nhỏ kia để xin việc, nào ngờ hai người đi ra khỏi cửa hàng, một chiếc Maybach thắng lại trước mặt hai người. Thẩm Y Nhiên và Tần Giao Liên có chút hoảng, lùi về sau mấy bước. Trên xe, một người đàn ông lạ mặt bước xuống, trên gương mặt đeo một cặp mắt kính khá tri thức, bề ngoài trong khá tử tế. Tần Giao Liện thoáng giật mình, ba năm rồi… người đàn ông này vì sao lại xuất hiện trước mặt cô? Ba năm qua thay đổi thật nhiều, tuy gương mặt hắn ta không có gì thay đổi, năm đó người đàn ông này giống như một chú cún nhỏ, luôn mỉm cười gãi đầu ngượng ngùng, không dám nắm tay chỉ dám kéo góc tay áo của cô, đáng yêu như một đứa trẻ. Còn bây giờ, trong hắn ta cần khí chất có khí chất, cần lạnh lùng có lạnh lùng, ánh mắt anh ta nhìn Tần Giao Liên giống như một con cho sói nhỏ… à không đó là một con sói lớn. “Xin chào, đã lâu không gặp.” - Người đàn ông đứng trước mặt Tần Giao Liên, ánh mắt lướt qua Thẩm Y Nhiên rồi lại nhìn về phía Tần Giao liên: “Lên xe.” “Hả…” - Tần Giao Liên lùi về sau một bước. “Anh là ai?” - Thẩm Y Nhiên thấy Tần Giao Liên khác lạ liền ngăn cản hắn ta. “Tần Giao Liên, tôi phải giới thiệu với bạn em tôi là ai? Lên xe đi, khi tôi còn có thể nói chuyện tử tế với em.” - Bạch Chính Đình nhếch môi nói. Tần Giao Liên cắn răng, liếc nhìn hắn ta, sau đó quay về phía Thẩm Y Nhiên nói: “Y Nhiên, cậu tự về được không, tớ có chút việc cá nhân cần giải quyết.” Thầm Y Nhiên nắm tay Tần Giao Liên: “Anh ta là ai? Nếu nguy hiểm thì cậu không cần đi, anh ta không có quyền cưỡng ép cậu.” “Không sao…cậu đừng lo, tớ đi trước nhé, cậu cứ theo địa chỉ này đến đó, nói với chị chủ nhà hàng cậu là bạn của tớ… khi nãy tớ đã báo cho chị ấy rồi.” - Tần Giao Liên đưa một danh thiếp nhà hàng vào tay Thẩm Y Nhiên lên bước lên chiếc Maybach đã được Bạch Chính Đình mở sẳn cửa. Lên xe, Bạch Chính Đình liền phóng xe đi mất hút. Trong xe hắn không nói một lời, Tần Giao Liên cắn răng không dám hỏi, người đàn ông này sau ba năm khí chất quá thay đổi. Hắn đưa cô đến một căn biệt thư ven biển Vịnh Tuyền, anh ta mở cửa, nắm lấy cánh tay Tần Giao Liên kéo vào bên trong. Tần Giao Liên ngồi trên ghế sô pha, nhìn Bạch Chính Đình, không hiểu sau ba năm anh ta kéo cô đến đây để làm gì: “Anh có việc gì thì nói đi.” “Gấp gáp như vậy.” - Bạch Chính Đình khoanh tay tựa vào ghế nhìn cô. Tần Giao Liên chột dạ: “Tôi…tôi có việc gấp.” Bạch Chính Đình hừ lạnh: “ Việc gấp, việc gấp của em chính là bay về Nam thành giúp bạn em kiện tụng? Em có thể về nước, nhưng em thậm chí không nói với tôi một câu… Tần Giao Liên, có phải ngay từ đầu em chỉ đang đùa giỡn với tôi phải không?” Tần Giao Liên biết mình đuối lý. Cô và Bạch Chính Đình gặp nhau ở nước M, khi đó cô đang đi tham quan trường đại học, gặp được một người đồng hương nên nhanh chóng kết thân. Anh ta đưa cô đi du lịch khắp nơi và ăn những món ngon, mấy ngày bên nhau rất vui, cô dự định sẽ du học mấy năm, có một người bạn ở bên này cũng tốt, còn về động tâm với hắn thì cũng là có… ai bảo bề ngoài của hắn thật hợp gu của cô. Cô biết hắn sống ở nước ngoài từ nhỏ nên nghĩ hắn bị ảnh hưởng tính hiếu khách nồng hậu nên cũng thoải mái cùng hắn thân thiết vui vẻ. “Chúng ta… không phải là gặp dịp thì chơi sao?” - Tần Giao Liên tự biện hộ: “Huống chi, người chịu thiệt là tôi phải không?” “Vậy sao?” - Bạch Chính Đình đứng lên, đi đến gần chiếc ghế của cô, cúi người nhìn vào mắt cô: “Em ngủ với tôi cả đêm, cuối cùng sáng hôm sau lại rời đi mà không nói một lời, em nói em đã đăng ký vào trường đại học M, nhưng cuối cùng đại học M không có ai giống em. Em nói dối và lừa gạt tôi, bây giờ em ở đây nói rằng em là người chịu thiệt?” Tần Giao Liên chợt nhớ đến đêm hôm đó, cô quá kích động nên uống hơi nhiều rượu trái cây, tưởng là không say lại say không tưởng. Lúc tỉnh lại cô đã bàng hoàng nhớ lại mọi chuyện đêm hôm trước, cô vậy mà chủ động lao vào anh, đè anh xuống, nói những lời dụ dỗ ngọt ngào giống như đàn ông hay nói với phụ nữ như trong phim truyền hình… Kết quả cô thành công ăn thịt một mỹ nam… sáng hôm sau tỉnh lại cô vô tình nhận được cuộc gọi của Y Nhiên nên cô vội vàng chạy về nước. Trong thâm tâm đó chỉ là một buổi tối lãng mạn, và cô nghĩ kiếp này sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa. Nhưng không ngờ, ba năm…anh ta lại xuất hiện trước mặt cô. “Tôi có để lại một tờ giấy.” - Tần Giao Liên có chút xấu hổ nói, thực tế cô cũng không phải bỏ đi mà không nói lời nào. Lời nói của cô khiến ánh mắt của Bạch Chính Đình lộ ra vẻ giễu cợt càng đậm: “Đúng, em lưu lại một tờ giấy viết Tôi xin lỗi, tôi có việc đi trước” đó là tất cả những gì em lưu lại cho tôi?” Đôi vai Tần Giao Liên co rúm lại, biết người ăn anh ta là mình, biết người ăn xong chùi mép là mình liền nói: “Vậy coi như anh là người chịu thiệt đi, anh muốn thế nào?” Vẻ mặt anh ta kiện định bình tĩnh lại hỏi: “Những năm qua em có tìm tôi không?” Tần Giao Liên cúi đầu cắn nhẹ môi không đáp, vẻ mặt rõ ràng cho anh câu trả lời rằng cô chưa từng tìm kiếm anh. Đột nhiên, anh ta cười lên, nụ cười cực lạnh lùng: “Tần Giao Liên, tốt lắm…em thật sự rất tốt.” Những năm qua cô không tìm anh, nhưng anh tìm cô đến phát điên ở nước M… “Nếu anh không có gì để nói thì hãy trả điện thoại cho tôi, tôi muốn về nhà.” - Tần Giao Liên nhìn điện thoại bị Bạch Chính Đình cướp mất từ khi ở trên xe, nó đang nằm trên tay anh ta. “Em phải nên đền bù đúng không, em đền bù xong tôi sẽ trả điện thoại cho em.” “Đền bù, ý anh nói đến chuyện đêm đó sao…khụ…được rồi…tôi sẽ trả tiền cho anh…” - Tần Giao Liên nói xong liền muốn bóp cổ mình, hắn đi Maybach ở biệt thự… cô phải trả cho đêm đó bao nhiêu mới đủ. Khóe miệng Bạch Chính Đình nhếch lên nhìn cô. “Vậy anh muốn cái gì?” - Tần Giao Liên dù sao cũng phải đền tội, cứ nói rõ ràng một lần. “Ba năm này, có yêu đương không?” - Bạch Chính Đình hỏi. Tần Giao Liên lắc đầu tuy không hiểu anh ta hỏi chuyện này làm gì. “Vậy có thích ai không?” Cô thích rất nhiều ngôi sao, nhưng đôi diện với vẻ mặt vô cảm của anh ta, cô vô thức lắc đầu. “Nhắc mới nhớ, lúc đó em nói nếu em có một người bạn trai như tôi, em sẽ rất hạnh phúc phải không?” - Anh ta lại thản nhiên nói, bàn tay vuốt ve điện thoại của cô. Tần Giao Liên cắn răng, cô lúc đó chỉ nghĩ anh ta là một người bình thường nên mới nói như vậy… nhìn xe anh ta đi, nhà anh ta ở hiện tại, biết rõ là hào môn, cô làm sao có thể nói như vậy được. “Ha ha, nào có thể, tôi chỉ cần một người bạn trai bình thường, yêu cầu về hạnh phúc của tôi khá thấp.” - Tần Giao Liên lúng túng không hiểu mình đang nói cái gì. Anh liếc nhìn cô không nói gì, lúc này đã mở được điện thoại của cô, xem lịch sử trình duyệt web trên điện thoại. Tần Giao Liên kinh hãi…cô còn nhớ mấy hôm trước cho truy cập vào trang web đọc truyện Đam Mỹ, anh ta… không thể cho anh ta biết được… Nhưng hy vọng của cô nhanh chóng tan vỡ, Bạch Chính Đình đã nhìn thấy lịch sử và ngẫu nhiên bấm vào. Tần Giao Liên nhảy dựng lên hét lớn: “Khoan đã.” “Sao?” - Anh nhướng mày nhìn cô. “Điện thoại này là quyền riêng tư của tôi, anh làm như vậy là không được.” - Cô nói. “Quyền riêng tư?” - Anh liếc nhìn cô: “Vậy em nói xem, năm đó em nhìn thấy toàn bộ cơ thể tôi, em đã xâm phạm bao nhiêu quyền riêng tư của tôi.” Cô nghẹn họng, khuôn mặt đỏ bừng. “Nhưng…đêm đó tôi cũng không ép buộc anh…” - Cô cố gắng biện hộ. “Đúng là không ép buộc, nhưng dường như em đã quên những gì em đã nói thì phải, đêm đó em nói em chỉ thích tôi, ngoài tôi ra sẽ không thích nam nhân khác, còn nói tôi vừa đẹp trai vừa nghe lời, đúng là mẫu bạn trai lý tưởng của em…” Gương mặt Tần Giao Liên đỏ bừng…đúng, cô thật là một kẻ cặn bả. “Cuối cùng em còn nói, sông cạn non dời cũng sẽ sủng tôi. Em cũng đã quên rồi sao? Câu nói như vậy thốt ra từ miệng em đêm hôm đó, có lẽ là điều buồn cười nhất trên đời này.” - Khuôn mặt hắn xích lại gần cô mà nói. “Là lỗi của tôi…tôi xin lỗi.” - Gương mặt đỏ ửng của cô chuyển sang trắng bệch, suy cho cùng cô là người nói mà không làm được. “Xin lỗi là xong sao, đêm đó em nợ tôi cái gì, hôm nay liền trả hết.” - Bạch Chính Đình đen mặt nói. Tần Giao Liên suy nghĩ cái gì đó liền đứng lên hỏi: “Tôi nợ anh một lần, trả lại anh một lần. Anh sẽ bỏ qua cho tôi, cũng sẽ không động vào gia đình tôi, đúng không?” “Ừ.” - Bạch Chính Đình đáp. Tần Giao Liên cắn răng đứng lên bắt đầu cởi áo khoác ra. Hai mắt Bạch Chính Đình nheo lại, nhìn Tần Giao Liên bắt đầu cởi luôn cả áo bên trong ra… “Hừ…em cho rằng tôi muốn em sao?” - Bạch Chính Đình lạnh lùng nói. Tần Giao Liên nhìn hắn: “Có lẽ là anh hận chết tôi, nhưng anh muốn đòi lại thì chỉ có cách này trả cho anh.” Sắc mặt anh ta trở nên khó coi, đi tới gần cô, chụp lấy cằm của cô: “Tần Giao Liên, em có thể tùy tiện cho một người đụng vào em sao?” “Vậy liền coi như… bị chó cắn. Nếu không thì làm sao trả nợ cho anh, làm sao để anh tha cho tôi. Anh có thể trả thù tôi, nhưng đừng động vào cha mẹ tôi, họ dù sao cũng là những công dân tốt, chưa từng hại ai.” - Tần Giao Liên có chút lo lắng nói. Anh nhìn ra cô đang sợ cái gì, nhưng thứ anh ta muốn không phải là sự sợ hãi này. “Tần Giao Liên, em có hối hận không?” - Mặt anh tiến lại gần cô, đôi môi gần như chạm vào môi cô: “Em có hối hận khi rời đi không một lời từ biệt không?” Tần Giao Liên tim đập thình thịch, gương mặt lại đỏ bừng muốn tránh đi: “Bạch Chính Đình, anh muốn gì?” “Hãy hẹn hò với tôi, chỉ cần em là người yêu của tôi… thì mọi thứ em nợ tôi sẽ được thanh toán hết.” - Bạch Chính Đinh đáp. Trong mắt Tần Giao Liên hiện lên tia nghi ngờ, Bạch Chính Đình không lẽ một đêm bị cô ăn xong liền bị ám ảnh cô, nhưng nếu chỉ cần đồng ý hẹn hò có thể thanh toán hết nợ nần thì cũng không khó: “Được, vậy chúng ta hẹn hò đi.” Tần Giao Liên đi về đến nhà, chui vào phòng để bình tâm lại chuyện điên rồ vừa rồi. Sau đó liền nhận được một tin nhắn: “Đây là số điện thoại của tôi, lưu vào.” Không cần đoán cũng biết là của ai. Tần Giao Liên liền soạn một tin nhắn: “Bạch Chính Đình, chúng ta chia tay đi.” sau đó nhanh chóng gửi đi. Tiện tay cho số điện thoại anh ta vào danh sách chặn. Anh ta nói chỉ cần hẹn hò, cũng không nói phải hẹn hò bao lâu đúng không? Bạch Chính Đình ngồi ở phòng ngủ, nhìn dòng chữ trên điện thoại, nở một nụ cười tàn ác…. Trên tay anh ta vẫn còn lưu lại mảnh giấy ba năm trước, sau vô số lần anh ta vò nát quăng sọt rác, bây giờ nó vẫn luôn ở bên cạnh anh ta ba năm qua… “Tần Giao Liên, em được lắm…”</code>