Hàn Tử Sâm ở lại cửa hàng ăn tối cùng Thẩm Y Nhiên, đợi đến tan làm mới cùng Thẩm Y Nhiên rời đi.
Trên đường trở về, Hàn Tử Sâm nói với Thẩm Y Nhiên: “Bà chủ cửa hàng của em cũng không tệ lắm.”
“Ừm, chị Lâm rất tốt.” - Thẩm Y Nhiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói: “Đúng rồi, ngày mai Tiểu Vũ con trai của chị ấy sẽ tiến hành phẫu thuật, tội nghiệp thằng bé rất thông minh nhưng lại bị bệnh tim bẩm sinh, chị ấy đã rất khó khăn khi nuôi Tiểu Vũ một mình. Vì Tiểu Vũ làm phẫu thuật nên nhà hàng sẽ đóng cửa vài ngày, cho nên em sẽ được nghỉ vài ngày.”
“Vậy ngày mai em có dự định gì không?” - Hàn Tử Sâm ngồi trên xe xoa tay cho Thẩm Y Nhiên, tuy trời đã hết lạnh nhưng đó giống như một sở thích của anh.
“Tôi định chiều ngày mai sẽ đến bệnh viện xem Tiểu Vũ, A Tử, tôi từng nghe nói những cuộc phẫu thuật tim này rất quan trọng, ở Nam thành này anh có quen bác sĩ khoa tim nào không?” - Thẩm Y Nhiên có chút lo lắng hỏi, vì cô không thể sinh con, nên cô rất yêu quý Tiểu Vũ.
Hàn Tử Sâm đưa mắt nhìn Thẩm Y Nhiên, cô gái này sao lại lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác, muốn xin anh cũng là xin cho người khác.
“Ừm, anh sẽ cho Cao Trí an bài.” - Hàn Tử Sâm cưng chiều nói: “Chiều mai anh có cuộc họp nên không đưa em đến bệnh viện được, nhưng anh sẽ đón em.”
“Được, vậy khi nào anh xong việc thì nhắn cho tôi.” - Thẩm Y Nhiên cũng không từ chối, dù sao hai người cũng đang hẹn hò, anh muốn đến đón cô cũng là điều không có gì phải sợ làm phiền.
Ngày hôm sau, sáng ngủ dậy Hàn Tử Sâm đứng trước mặt Thẩm Y Nhiên nói: “Thắt cà vạt cho anh.”
Thẩm Y Nhiên nhớ trước kia cũng từng thắc cà vạt cho Tiêu Tư Vũ, cô cứ nghĩ khi người phụ nữ thắt cà vạt cho người đàn ông, chính là có thể thắt cả đời anh ta bên cạnh.
Nhưng mọi thứ có lẽ đều không phải như cô nghĩ.
Thẩm Y Nhiên đứng lên, thắt cà vạt cho Hàn Tử Sâm, lúc này hơi thở của anh phả vào mặt cô, khoảng cách hai người thật gần.
“Y Nhiên, em biết không, em đang nắm giữ sinh mạng của anh. Nếu em muốn anh chết, chỉ cần siết một cái, anh liền chết trong tay em, trước giờ anh chưa từng cho bất cứ ai cơ hội này.” - Hàn Tử Sâm nhìn vào mắt cô nói: “Nhưng anh tin em, đời này muốn thắt cà vạt cho anh, chỉ có em, ngoài ra không ai được phép.”
Thẩm Y Nhiên tim đập mạnh, tay nhanh chóng thắt xong cà vạt. Mặc kệ anh nói có thật hay không, nhưng hiện tại cô thấy được sự nghiêm túc trong mối quan hệ của anh.
Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên đến bệnh viện thăm Tiểu Vũ, chị Lâm nói lần này bệnh viện có đoàn tài trợ, giảm hơn 80% chi phí phẫu thuật, đã vậy còn được trực tiếp bàn tay vàng trong làng phẫu thuật nổi danh cầm dao cho nên cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp.
Thẩm Y Nhiên mừng rỡ, xem ra Hàn Tử Sâm thật sự đã giúp đỡ Tiểu Vũ, lúc cô đến thì Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh lại, nói với chị Lâm một lúc thì Hàn Tử Sâm nhắn tin nói rằng anh đang trước cổng bệnh viện.
Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Y Nhiên không ngờ Hàn Tử Sâm lại lái xe đưa cô đến phố ẩm thực.
Cũng là do khi xe lái ngang qua nơi này, Thẩm Y Nhiên nói mình đã lâu chưa đến nơi này, kết quả Hàn Tử Sâm cho xe dừng lại ở bãi xe, nắm tay cô đi vào bên trong.
“Anh thực sự muốn đi chơi ở đây à?” - Thẩm Y Nhiên nghi ngờ.
“Không được sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi lại: “Không phải trước kia em cũng dẫn anh đi chợ đêm à? Cũng giống nhau thôi.”
“Nhưng lúc đó tôi không biết thân phận của anh.” - Thẩm Y Nhiên nói, nếu trước kia biết anh là Hàn Tử Sâm, cô cũng không dẫn anh đi chợ đêm mua quần áo.
“Có gì khác nhau, bất kể là trước kia, bây giờ hay là tương lai, anh đều là của em.” - Anh nhìn cô nói.
Ánh mắt đó… thật kiên định…
“Vậy chúng ta đi dạo thôi.” - Cô mấp máy môi, nắm lấy tay anh cùng đi dạo.
Khi còn học đại học, cô thường đến đây cùng bạn học ăn uống cũng như mua sắm, sau khi đi làm và quen Tiêu Tư Vũ cũng không có quay lại.
Sau nửa ở trong tù 3 năm ra ngoài, lúc đó biết cơm ăn áo mặc cũng chật vật, huống hồ là đi mua sắm.
Trời tối, hai người nắm tay nhau, cùng ăn những đồ ăn nhẹ mà cô yêu thích trước kia, xiên que hay bánh rán để lấp đầy hai cái bụng đói.
Khi hai người đi dạo, rất nhiều cô gái đều ngoái đầu lại nhìn anh, vẻ ngoài của Hàn Tử Sâm quá bắt mắt không khác gì một ngôi sao hàng đầu.
Khi hai người đi ngang qua quầy phụ kiện tóc, Thẩm Y Nhiên dừng lại nói: “Đúng rồi, tôi muốn mua một ít dây cột tóc.” - Dây buộc tóc của cô càng ngày càng bị lỏng dây thun.
Hàn Tử Sâm đưa mắt nhìn đồ cột tóc trên đầu Thẩm Y Nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy dây thun màu trắng lộ ra dưới sợi dây buộc tóc màu đen của cô.
Lúc này Thẩm Y Nhiên đang ngồi xổm dưới quầy, lựa những loại rẻ nhất, và bắt đầu mặc cả với chủ quầy hàng.
Nhưng cô còn chưa mặc cả xong đã bị Hàn Tử Sâm kéo cô đứng dậy rời đi.
“Nay, tôi vẫn chưa mặc cả xong mà.” - Thẩm Y Nhiên nói.
“Anh sẽ mua cho em.” - Hàn Tử Sâm nói, trong giọng nói mang theo chút kiềm chế, trước đây anh chưa bao giờ để ý đồ cột tóc của cô rẻ như vậy, đã vậy đã sờn rách rồi.
Nhưng để có những sợi dây rẻ tiền đó, cô phải mặc cả với chủ cửa hàng.
Nhất thời trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả.
“Nhưng…”
Hàn Tử Sâm ngắt lời cô: “Thẩm Y Nhiên, chẳng lẽ anh mua cho em vài thứ, em khó tiếp nhận đến như vậy sao?”
Cô nghẹn lời, vẻ mặt của anh lúc này? Là tức giận sao?
“Em nói em muốn tự lập và muốn đi làm giao đồ ăn ở nhà hàng, em không muốn dựa dẫm vào anh bất cứ điều gì, tốt, những thứ này anh có thể chấp nhận.” - Hàn Tử Sâm hít một hơi nói tiếp: “Nhưng ngay cả một người bạn trai bình thường mua tặng cho bạn gái của mình một ít quà tặng cũng là chuyện rất bình thường. Thẩm Y Nhiên, em có coi anh là bạn trai em không?”
Thẩm Y Nhiên cắn môi, nhất thời không biết nên trả lời anh thế nào.
“Y Nhiên, anh biết em không muốn ỷ lại vào anh, nhưng em không thể cự tuyệt tất cả những gì anh muốn tặng cho em, đừng khiến anh thành một người bạn trai tồi.” - Hàn Tử Sâm nói.
Anh không tức giận cô, anh tức giận chính mình nhiều hơn…
Nếu trước kia anh không để những chuyện đó xảy ra, nếu anh sẵn lòng trả lại công bằng cho cô, như vậy cô đâu thể trở thành như bây giờ.
Chính anh đã làm tan nát cuộc đời cô, chính anh đã khiến cô từ một luật sư tài giỏi tương lai rộng mở biến thành một người có tiền án và khó tìm được việc làm, chính anh khiến cô trở nên nghèo khó, mỗi một đồng tiền đều phải chi tiêu thật tiết kiệm.
Thẩm Y Nhiên nhìn Hàn Tử Sâm rồi nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, vậy anh hãy mua cho tôi một cái cột tóc nhé.”
Nghe vậy, Hàn Tử Sâm kéo tay Thẩm Y Nhiên đi một vòng lựa chọn cột tóc cho cô, nhưng nhìn cách nào cũng không vừa mắt anh.
Cuối cùng, anh quyết định kéo cô đến trung tâm thương mại và mua đồ cột tóc bên trong đó.
Thẩm Y Nhiên nhìn những đồ cột tóc ở đây, tuy chất lượng hơn hẳn nhưng giá tiền gần như gấp mười lần loại cô hay dùng.
Hàn Tử Sâm liếc nhìn, cảm thấy có lẽ không còn chỗ nào tốt hơn đành nói: “Vậy chúng ta lấy cái này đi, 10 cái.”
“10 cái.” - Thẩm Y Nhiên kinh ngạc.
“Vừa rồi ở quầy bên kia, không phải em nói muốn mua 10 cái sao?” - Hàn Tử Kỳ cảm thấy kỳ lạ…
Thẩm Y Nhiên: “…”
Đó là bên kia cô muốn được mua giá sỉ được không?
Tất nhiên, Hàn Tử Sâm cảm thấy 10 cái cột tóc này còn chưa đủ, anh liền chỉ vào hàng phụ kiện nói: “Em thích cái nào?”
Kỳ thực con gái đều thích phụ kiện làm đẹp, Thẩm Y Nhiên cũng thích nhưng kẹp tóc này nhưng…: “Những thứ này quá đắt, vả lại lúc tôi đi làm cũng không có cơ hội đeo những thứ này, không thích hợp.”
“Vậy thì liền mua hết, sau này sẽ có lúc cần đến.” - Hàn Tử Sâm nói: “ Còn về giá cả, khi nào đồ mua cho em mất hơn một nửa gia sản của anh, lúc đó em hãy nói với anh về vấn đề giá cả.”
Thẩm Y Nhiên: “…”
Hàn Tử Sâm thanh toán và xách túi nắm tay Thẩm Y Nhiên bước đi, cô cũng không muốn từ chối nữa, vì đây là tấm lòng của anh.
“Chúng ta đi mua quần áo và giày dép đi.” - Hàn Tử Sâm nói như thể bị nghiện mua sắm.
“Quần áo tôi có rồi nên không cần mua thêm nữa.”
“Nhưng anh muốn thấy em ăn mặc đẹp hơn.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói: “Chẳng phải phụ nữ luôn nói tiền của đàn ông nên dành cho phụ nữ sao? Hơn nữa trước kia em mua quần áo cho anh, anh cũng không có từ chối.”
Chà, anh đã nói như vậy thì cô không còn gì để nói.
Thẩm Y Nhiên sợ để anh chọn liền chọn một đống đồ hiệu xa xỉ nên cô liền nói: “Nếu vậy… tôi sẽ tự chọn quần áo mình thích.”
“Được.” - Hàn Tử Sâm mỉm cười nắm tay Thẩm Y Nhiên đi vào khu thời trang.
Thẩm Y Nhiên thực sự chọn được được quần áo và giày dép theo phong cách cô yêu thích.
Lúc này cô đang thử một thân váy dài màu trắng và một đôi giày cùng màu, nhìn mình trong gương, giường như đã lâu rồi cô không mặc phong cách này.
Chỉ là, cô nhìn đôi mắt mình trong gương, nó đã không còn ủ rũ như thời điểm cô vừa ra khỏi tù, giống như là có một tia hy vọng trong cuộc sống.
Chẳng lẽ là vì Hàn Tử Sâm đã cho cô một tia hy vọng trong cuộc sống này sao.
“Có thích không?” - Giọng anh vang lên bên tai cô.
Cô giật mình, nhận ra anh đã đứng ở phía sau mình tự khi nào và đang nhìn cô trong gương.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương.
“Ừm… không tệ.” - Thẩm Y Nhiên nhìn thấy đôi mắt nóng rực của anh khiến cô đỏ mặt.
“Y Nhiên, em đẹp quá.” - Môi anh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, đôi mắt anh si mê nhìn cô không rời.
Gáy tai cô nóng lên, nhịp tim hỗn loạn: “Ừm… vậy tôi lấy bộ này, tôi đi thay ra nhé.”
Nhưng khi cô quay người đi, bàn tay anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Sao thế.”
Anh mím môi, ánh mắt dần trong trẻo, sau đó khẽ mỉm cười: “Không sao, em đi thay đi.”
Đợi Thẩm Y Nhiên đi vào phòng thay đồ, Hàn Tử Sâm nhắm mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, ham muốn trong mắt anh bị anh hoàn toàn áp chế.
Vừa rồi…vậy mà anh lại trực tiếp muốn cô.
Ham muốn của anh đối với cô dường như ngày càng không thể kiểm soát được…
Hai người ra xe, Hàn Tử Sâm lái xe một lúc liền dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi để mua nước cho cô, lúc này Thẩm Y Nhiên nhìn về phía vô lăng.
Đã bao lâu rồi cô không chạm vào vô lăng, sau tai nạn cô đã bị tước bằng lái, cấm vĩnh viễn lái xe, cô không nhịn được giơ tay lên, chạm vào vô lăng.
Khi cô chạm vào vô lăng, chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập loạn, như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Hình ảnh vụ tai nạn hiện ra rõ mồn một trước mắt. Chiếc xe của Hà Dĩ Mai lao đến xe của cô, cả người bị hất tung và bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại phát hiện toàn thân cô đầy máu, cô cố gắng thoát ra khỏi xe, cô nhìn thấy chiếc xe kia đang bốc cháy. Cô muốn đến cứu nhưng ngọn lửa gần như đã bao trùm cả chiếc xe.
Không cần suy nghĩ…đừng nghĩ nữa… cô tự nói với bản thân mình, nhưng cơ thể không khỏi run rẩy.
Tần Giao Liên nói cuộc tai nạn này cô vẫn còn may mắn khi mang về một cái mạng, nếu chậm một chút cô đã bị ngọn lửa thiêu chết.
Nghĩ đến đây, cơ thể cô càng run rẩy kịch liệt hơn.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa xe vang lên, Thẩm Y Nhiên vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế lái.
Hàn Tử Sâm đang muốn đưa nước cho Thẩm Y Nhiên, lại nhìn thấy vẻ sợ hãi và gương mặt tái nhợt của cô liền hỏi: “Sao vậy, em không khỏe sao?”
Cô lắc đầu: “Tôi…tôi chỉ…”
Hàn Tử Sâm nhìn thấy sự hoảng loạn của cô, anh bước vào xe, đặt chai nước qua một bên, nắm lấy tay cô đang cầm vô lăng, dần dần kéo cô ra khỏi vô lăng: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không sao cả.”
Giọng nói của anh nghe thật mạnh mẽ và chắc chắn bên tai cô.
Thẩm Y Nhiên hít sâu một hơi đè lại cơn run rẩy, từ từ mở mắt ra: “Không sao đâu, tôi chỉ nghĩ đến vụ tai nạn mà thôi. Thật ra, nghĩ đến chuyện đó ít nhất tôi có thể sống sót có thể xem là rất may mắn.”
Hàn Tử Sâm ôm chặt cô vào lòng, mặt anh vùi vào tóc cô, hơi thở nóng hổi của anh dường như trở nên nặng nề hơn.
Khi cô nói về vụ tai nạn ô tô đó và ít nhất cô vẫn còn sống, anh chợt nhớ đến những thông tin mà anh đã nhìn thấy năm đó.
Chiếc xe ô tô của anh hư hỏng nặng, nếu vị trí lệch một chút thì xe của cô có thể nổ tung.
Tài liệu ghi lại, cô phải tự mình chật vật bò ra khỏi xe. Lúc đó cô đã phải đau đớn đến nhường nào, thậm chí… anh còn suýt mất đi cô.
Trước kia, anh không thèm quan tâm đến tư liệu đó, như thể cô ở trong tư liệu đó giống như một người nhỏ bé vô nghĩa.
Anh không biết rằng trong tương lai, anh sẽ yêu người nhỏ bé mà anh từng không quan tâm này.
May mắn thay, cô vẫn còn sống… vẫn còn sống…
“A Tử?” - Giọng cô vang lên bên tai anh.
Hàn Tử Sâm lúc này mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập vô tận không muốn rời xa: “ Em nói đúng, thật sự… thật sự rất may mắn.”
Chỉ là cảm thấy may mắn không chỉ có cô, mà còn có anh.
Hai người quay về dinh thự Hàn gia.
Chú Lục mang ra một hộp socola đến nói rằng đây là loại socola thượng hạng được Cao Trí màn đến dinh thự theo đơn đặt hàng của Hàn gia.
Có một lần cô nói cô thích ăn socola nhưng đã lâu rồi không ăn, nên anh đã bảo Cao Trí đặt hàng về.
Hàn Tử Sâm lấy một viên socola, đưa đến môi của Thẩm Y Nhiên, cô tự nhiên mở to miệng, ăn socola trên tay anh.
Cô vô tình cắn phải ngón tay anh.
“Xin…xin lỗi.” - Thẩm Y Nhiên vô thức lùi lại, để ngón tay rơi ra khỏi miệng cô.
Hàn Tử Sâm nhìn vào đầu ngón tay mình, thanh âm đầy mê hoặc: “Ngọt không?”
Thẩm Y Nhiên gương mặt đỏ bừng, rõ ràng lúc này anh đang hỏi về socola, nhưng cô cảm giác anh đang hỏi về ngón tay anh, socola đang dần tan chảy trong miệng cô.
“Ngọt không?” - giọng anh tiếp tục hỏi.
Thẩm Y Nhiên gương mặt đỏ bừng xấu hổ, cô gần như muốn rời mắt khỏi ngón tay anh, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó buộc cô phải nhìn anh.
Cô không thể rời mắt khỏi gương mặt anh, ánh mắt anh, mọi cử động của anh dường như có một sức hút khó tả, nó hấp dẫn cô như muốn chìm xuống…
“Rất ngọt.” - Thẩm Y Nhiên đỏ mặt và thốt ra rất nhẹ.
Hàn Tử Sâm mỉm cười, sau đó từ từ cúi xuống trước mặt cô, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó đang tiến gần cô, thấp giọng nói: “A Nhiên tỷ, em có yêu anh không?”
Yêu? Cô thật sự yêu anh… nhưng nhiều đến bao nhiêu cô không biết.
Cô đang định mở miệng nói thì anh lại bất ngờ hôn lên môi cô.
Anh hôn cô cuồng nhiệt, giống như bá đạo cướp đi mọi thứ từ cô, nhưng anh không có phép cô lui bước.
Hương vị socola ngọt ngào tràn ngập trong miệng cô, mãi đến lúc này cô mới thật sự cảm nhận được vị ngọt… thật sự rất ngọt…rất ngọt…
Hàn Tử Sâm đưa tay xuyên qua nách cô, đột nhiên bế cô lên, đi về phía chiếc giường lớn bên cạnh.
Thẩm Y Nhiên thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cô còn chưa kịp phản ứng thì thế giới đã quay cuồng, cô bị Hàn Tử Sâm đè xuống giường.