Không Thể Yêu

Chương 6: Cọng Rơm Cứu Mạng



Thẩm Y Nhiên đang nấu bữa tối và đợi A Tử quay về ăn thì có tiếng gõ cửa, cứ ngỡ A Tử quay về nhưng khi mở cửa thì nhận ra chính là cha, mẹ kế và em gái khác mẹ.

Ba người xông thẳng vào nhà thuê của cô, Thẩm Chí Ninh trực tiếp hỏi: “Mày có phải ở trong tù quen biết kẻ nào đó, tao cho mày biết, nếu làm chuyện gì đó liên quan đến nhà họ Thẩm, xem tao giáo huấn mày thế nào.”

“Tôi đã làm cái gì mà ba muốn giáo huấn tôi?” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói.

“Có phải mày cho người đánh gãy tay phó đạo diễn Hạ phải không? Anh ta chỉ mời mày đi uống rượu chứ có làm gì mày, sao mày lại tàn nhẫn như vậy? Có phải những kẻ trong tù như mày đều sống vô pháp phải không?” - Thẩm Chí Ninh chửi bới.

Thẩm Y Nhiên chế nhạo: “Đúng là vậy thì liền là ác nhân ác báo, vả lại nếu ông cảm thấy bồi rượu không có gì ghê gớm thì mời con gái cưng Thẩm Lạc Nhân của ông đi bồi rượu, đừng có gài bẫy tôi.”

“Đó là do mày thiếu nợ con bé, nếu trước kia không phải vì mày vai nữ chính…”

“Nếu không phải nhờ tôi, ông nghĩ cô ta có thể nhận được vai nữ chính sao?” - Thẩm Y Nhiên vặn lại: “Đừng có nói tôi thiếu nợ cô ta, tôi chưa từng thiếu nợ cô ta cái gì.”

“Chị Y Nhiên, em chưa bao giờ trách chị điều gì cả, chị không cần phải nói chuyện với ba như vậy.” - Thẩm Lạc Nhân tỏ ra đau khổ nói.

“Nói nhiều với nó làm gì. Còn mày, hãy lập tức đến gặp phó đạo diễn Hạ cầu xin anh ta tha thứ cho dù mày phải dùng bất cứ phương thức nào đi chăng nữa. Mày không thể để chuyện này mà ảnh hưởng đến Lạc Nhân, nếu mày dám phá hỏng tương lai của Lạc Nhân, xem tao sẽ đối phó với mày như thế nào.”

Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, cha cô thật sự cho rằng cô có thể tùy ý khống chế sao?

“Tôi sẽ không đi xin lỗi, bây giờ các người có thể trở về, nơi này không chào đón các người.” -Thẩm Y Nhiên đuổi khách.

Thẩm Chí Ninh nghe lời này, gương mặt tràn đầy tức giận: “Đồ mất dạy.” Hắn vừa nói vừa giơ tay lên muốn tát Thẩm Y Nhiên.

Thẩm Y Nhiên vô thức muốn lùi lại, nhưng vừa nhấc chân lên cảm thấy mắt cá chân đau buốt.

Nhìn thấy bàn tay kia dùng sức đang rơi xuống, cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhận cái tát này, nhưng đột nhiên một bàn tay chặn lại tay của Thẩm Chí Ninh.

“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên không khỏi kêu lên, cô không ngờ rằng A Tư sẽ quay về vào lúc này.

Hà Tử Sâm lạnh lùng nhìn ba vị khách không mời mà đến, dĩ nhiên hắn đã đọc tư liệu của Thẩm Y Nhiên nên biết rõ ràng ba người kia là ai.

“Ra ngoài.” - Anh lạnh lùng nói.

“Tôi đánh con gái ruột của mình, đến lượt cậu xen vào à? A..thả tôi ra…” - Thẩm Chí Ninh hét lên, cảm thấy cổ tay bị bóp như sắp gãy.

Tiếp đó Thẩm Chí Ninh trực tiếp như ước muốn, bị Hàn Tử Sâm ném ra khỏi căn nhà thuê.

Phương Kiều và Thẩm Lạc Nhân nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà thuê đỡ Thẩm Chí Ninh đứng lên.

“Y Nhiên, con dám để người khác đối với ba con như vậy sao?” - Phương Kiều chỉ trích.

“Hắn ta là ai?” - Thẩm Chí Ninh cay đắng nói: “Tốt lắm, Thẩm Y Nhiên, vừa ra khỏi tù liền cặp kè với một tên côn đồ…”

Ánh mắt của Hàn Tử Sâm khiến Thẩm Chí Ninh không tìm được giọng nói, vì người đàn ông đó mang đến cảm giác khủng hoảng, nếu ông ta tiếp tục nói, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị bóp chết.

RẦM.

Cánh cửa căn nhà thuê bị Thẩm Y Nhiên trực tiếp đóng lại.

Ba người bên ngoài nhìn nhau, sợ hết hồn lặng lẽ rời đi, cứ ngỡ Hàn Tử Sâm là nam nhân ở tù ra, thật sự không dám động tới.

Trong nhà, Thẩm Y Nhiên nhìn Hàn Tử Sâm liền nói: “A Tử, cảm ơn.”

“Tôi giúp A Nhiên tỷ thì có gì phải cảm ơn, không phải là chuyện phải làm sao?” - Anh nói, mắt mắt rời xuống mắt cá chân của cô: “Mắt cá chân chưa lành đâu, tôi sẽ xoa bóp dầu cho A Nhiên tỷ.”



Nói xong, anh lấy dầu và như cũ xoa lên mắt cá chân cho cô.

Không khí rơi vào yên tĩnh, Thẩm Y Nhiên cắn môi dưới: “Cậu không hỏi tôi, vừa rồi ba người kia tìm tôi làm gì sao?”

“A Nhiên tỷ không nói, tôi sẽ không hỏi.” - Anh đáp.

“Thật ra cũng không có cái gì không thể nói, họ là cha, mẹ kế, và em gái cùng cha khác mẹ của tôi.” - Thẩm Y Nhiên lại nói: “Nhưng mà đối với tôi, cũng không có quan hệ gì lớn.”

Do dự một lát, cô lại nói thêm: “Cậu không muốn hỏi gì sao?”

Kỳ thực khi nãy cha của cô nói cô vừa ra tù, cậu ta chắc là đã nghe thấy.

Hàn Tử Sâm ngước mắt lên nhìn cô: “A Nhiên tỷ đang muốn tôi hỏi cái gì sao?”

Thẩm Y Nhiên thở ra một hơi, nhẹ giọng: “Tôi ở tù ba năm, mới được thả ra không lâu, tội danh say rượu lái xe đâm chết người.”

Rất nhiều người đều sẽ né tránh và xa lánh nếu biết được cô từng ngồi tù. Vậy còn A Tử thì sao? Liệu cậu ấy có như vậy không? Thẩm Y Nhiên lúc này giống như đang ở tòa án chờ xét xử.

“Thật sao?” - Anh nhẹ giọng nói, vẫn tập trung xoa nắn mắt cá chân cho cô.

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc: “Cậu không ngại?”

“Sao tôi phải bận tâm?” - Anh hỏi ngược lại: “Giống như A Nhiên tỷ nói, tôi gọi là A Nhiên tỷ. Từ nay tôi quan tâm đến A Nhiên tỷ, A Nhiên Tỷ cũng quan tâm đến tôi. Còn lại, đều không cần bận tâm.”

Trái tim cô dường như đã bình tĩnh lại vì lời nói của anh, Thẩm Y Nhiên mỉm cười nhẹ nhõm: “A Tử, có thể gặp được cậu, thật là tốt.”

Nhưng vào lúc này, cô không nhận ra được một tia sắc bén xuyên qua mắt anh.

Đến ngày chủ nhật, Tần Giao Liên đến nhà của Thẩm Y Nhiên và nhìn thấy Hàn Tử Sâm không có chút liên hệ gì với cái gọi là vô gia cư như bạn cô miêu tả.

Liếc mắt về sự đẹp trai đến ma mị của A Tử, Tần Giao Liên kéo Thẩm Y Nhiên qua một góc: “Cậu có chắc hắn ta là một người vô gia cư không? Chỉ với vẻ bề ngoài anh ta có thể kiếm bộn tiền nếu làm người mẫu hoặc ngôi sao?”

“Không phải người đẹp nào cũng thích hợp làm người mẫu hoặc người nổi tiếng đâu.” - Thẩm Y Nhiên đáp.

Tần Giao Liên nghĩ cũng đúng, trong ngành giải trí cũng không dễ ăn như vậy: “Cậu nói ngày nào cậu cũng ở bên cạnh hắn ta, liệu cậu có ý gì không?”

Thẩm Y Nhiên trợn mắt, không phải trước kia Tần Giao Liên luôn lo lắng A Tử làm gì cô sao? Bây giờ cậu ta lại lo cô sẽ làm gì A Tử?

“Cậu ấy nhỏ hơn tớ mấy tháng, tới chỉ xem cậu ấy là em trai.”

Tần Giao Liên đi tới trước mặt Hàn Tử Sâm nói: “Tôi sẽ một với cậu một câu khó nghe, cậu muốn ở lại đây cũng được, nhưng cậu phải hứa sẽ không làm bậy hoặc nói dối Y Nhiên, cậu phải biết Y Nhiên ghét nhất kẻ nói dối. Cậu mà trở thành một tên lừa đảo, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu.”

“Giao Liên, cậu nói mấy lời này làm gì? A Tử sẽ không gạt tớ.” - Thẩm Y Nhiên vội nói.

“Cậu và hắn quen nhau được bao lâu, trước tiên phải nói cho rõ ràng. Này, A Tử, cậu có nghe thấy không?” - Tần Giao Liên nhìn Hàn Tử Sâm.

Anh nhếch khóe môi nói: “Được, tôi hiểu.”

Tần Giao Liên cảm giác câu trả lời này không phải là tôi hiểu mà chính là đang cảnh cáo cô. Nhưng cái khí tức này làm sao có ở một kẻ vô gia cư, cô tự nhủ rằng bản thân nghĩ quá nhiều, trước khi rời đi âm thầm dặn dò bạn mình cẩn thận, có chuyện gì thì hãy gọi cho cô.

Khi trong nhà chỉ còn lại hai người, Thẩm Y Nhiên nhìn về phía Hàn Tử Sâm nói: “Đừng để ý đến lời Giao Liên nói, cô ấy chỉ là lo lắng cho tôi thôi.”

“Cô ấy là bạn của A Nhiên tỷ, cô ấy nói cái gì, tôi đều sẽ không để trong lòng.” - Hàn Tử Sâm đáp, chỉ cảm thấy lời cảnh cáo kia đối với anh quả thật rất buồn cười: “A Nhiên tỷ và cô ấy quan hệ rất tốt sao?”

“Cậu có biết cọng rơm cứu mạng không? Chính là chúng ta sắp đuối nước, mặc kệ vùng vẫy đều không bắt được cái gì. Lúc này thật vất vả lắm mới bắt được một cọng rơm, cho dù cọng rơm kia không thể cứu được ta, thế nhưng nó cho ta hy vọng, để cho ta không đến mức tuyệt vọng.” - Thẩm Y Nhiên mỉm cười: “Tần Giao Liên chính là cọng rơm cứu mạng của tôi.”

Trong tù ba năm, cô chỉ có một mình, nếu không có Tần Giao Liên thường xuyên đến thăm, động viên, có lẽ cô đã không sống sót ra khỏi tù.



Cọng rơm cứu mạng? Ánh mắt anh lóe lên, xem ra vị trí của Tần Giao Liên trong cô rất phi thường: “Mang một người xem như cọng rơm cứu mạng thì không phải rất buồn cười sao, nếu như một ngày cọng rơm kia vứt bỏ chính mình, không phải sẽ càng thêm tuyệt vọng sao?”

“Giao Liên sẽ không như vậy.” - Trong mắt Thẩm Y Nhiên có sự tin tưởng tuyệt đối.

Không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên cảm giác khó chịu, như thể anh không muốn bất cứ ai có được sự tin tưởng tuyệt đối của cô, giống như cô sẽ vì người đó mà trao đi tất cả mọi thứ.

Mấy ngày sau, ở sở môi trường chuẩn bị đến thanh tra nên công việc ở trung tâm tăng lên, có khi cô phải tăng ca đến tối muộn.

Thật tốt khi về nhà đã có A Tử đã làm sẵn đồ ăn và đang đợi cô, điều này khiến cô vô cùng ấm áp.

Sáng hôm đó người của bộ môi trường xuống, chủ trạm liền đại diện chạy ra chào hỏi, Thẩm Y Nhiên nhỏ nhắn lọt thỏm giữa các cô chú lớn tuổi nên khá dễ nhìn thấy.

“Thẩm Y Nhiên, cô là Thẩm Y Nhiên.” - Một người trong số những người trong sở môi trường xuống thanh tra đột nhiên hô lên khi nhìn thấy cô.

Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu thấy đối phương mặc một bộ vest màu xanh đen, tóc búi cao, gương mặt tròn, dáng vẻ bình thường nhưng trang điểm rất đậm.

Cô ngẩn người một chút mới nhận ra đây là bạn học cũ cấp ba tên là Hoắc Giai Ngọc.

“Thật đúng là cậu rồi.” - Hoắc Giai Ngọc kinh ngạc nhìn Thẩm Y Nhiên: “Sao cậu lại ở đây, hiện tại cậu… đang làm công nhân vệ sinh à?”

“Ừm, hiện tại tôi đang làm việc ở đây.” - Thẩm Y Nhiên đáp, không né tránh sự thăm dò của đối phương. Dù sao trong cuộc sống sẽ gặp những người từng quen biết, cho dù có xấu hổ cũng phải chịu đựng.

“Giai Ngọc, hai người quen nhau à?” - Đồng nghiệp của Hoắc Giai Ngọc đi đến hỏi.

“Đúng vậy, Thẩm Y Nhiên, cô ấy là hoa khôi và học tỷ của trường chúng tôi. Cô ấy luôn đứng đầu mọi kỳ thi. Trong trường có vô số chàng trai muốn đeo đuổi cô ấy, nhưng mà trong mắt của cô ấy lại chẳng nhìn trúng được ai.” - Hoắc Giai Ngọc tận lực nâng Thẩm Y Nhiên lên thật cao.

Nhưng càng cao thì nó càng tạo nên sự tương phản rõ rệt với Thẩm Y Nhiên của hiện tại.

Nghe Hoắc Giai Ngọc nói vậy, những người xung quanh kể cả đồng nghiệp đều hướng mắt nhìn về phía cô, có đủ loại ánh mắt, kinh ngạc, thương cảm và cũng có chế giễu.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Y Nhiên xong việc, cất lại dụng cụ vào khi, cô bé ở kho dụng cụ tò mò hỏi cô: “Y Nhiên, cô trước kia thật sự là hoa khôi và học tỷ ở trường sao?”

Thẩm Y Nhiên chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng của một cô gái ở tổ quản lý tên Phương Mộng Hề hừ lạnh: “Có là học tỷ thì có ích gì, bây giờ không phải cũng chỉ là một cái quét rác, nếu thật sự có năng lực thì đã chuyển công việc khác từ lâu rồi.”

Cô bé hỏi thăm khi nãy nhìn Thẩm Y Nhiên có chút xấu hổ, còn cô chỉ im lặng trả xong dụng cụ liền rời đi.

Đồng nghiệp của cô là chị Hứa thấy vậy liền vỗ vai của cô nói: “Đừng để ý lời nói của Phương Mộng Hề làm gì, cô ta thích tiểu Phong ở bên đội lái xe nên mới trút giận lên người em.”

Thẩm Y Nhiên tỏ ra khó hiểu, không biết tiểu Phong đang nói đến là ai và có liên quan gì đến cô.

“Tiểu Phong là người ở bên đội lái xe, cậu ta có vẻ quan tâm đến em, cậu ta không thường xuyên đến bắt chuyện với em à?” - Chị Hứa liền nói: “Tiểu Phong cũng không tệ, đã có biên chế, trong nhà ba mẹ đã mua cho nhà riêng cưới vợ, sao em lại không suy nghĩ một chút.”

Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Không, hiện tại em không muốn yêu đương.”

“Em cũng 27 tuổi rồi, phụ nữ càng có tuổi càng khó kiếm được bạn đời.”

“Vậy thì em cứ sống như vậy thôi.” - Thực ra từ khi ra tù, cô không còn chút kỳ vọng nào về tình yêu.

Trước kia bên cạnh Tiêu Tư Vũ và cô cũng thề non hẹn biển nhưng sau đó thì sao? Khi mười móng tay của cô bị rút ra, hắn cũng không chau mày một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Tự làm tự chịu.”

Vào khoảnh khắc đó đối với cô mọi cảm xúc trong quá khứ dường như bị phá hủy hoàn toàn.

Vả lại cô là một người từng đi tù, tìm việc còn khó khăn huống hồ đến việc tìm bạn đời, có bao nhiêu người không quan tâm đến tiền án của cô?

Nghĩ đến đây, cô liền nghĩ đến khuôn mặt của A Tử…Nhớ đến A Tử, cô lại nghĩ đến lần lãnh lương này, cô sẽ đi mua cho A Tử một chiếc điện thoại di động.