Thẩm Y Nhiên kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm đang đè trên thân mình đưa ra hàng loạt câu hỏi, giống như tất cả đè nén im lặng trên xe đang bùng nổ trong giờ phút này.
“A Tử, thả em ra trước, em sẽ giải thích.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Hàn Tử Sâm không những không buông cô ra, anh cúi đầu hôn lên mọi nơi trên gương mặt cô: “Được, em giải thích đi, anh nghe.”
Dù cô có giải thích thế nào, anh cũng không để cô đi.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô không ngừng tăng lên theo từng nụ hôn của anh.
“Hôm thăm bà ngoại, khi bà ngủ em mới đi về phía sau nhà, hồi nhỏ em thường ra đó chơi, cho nên em muốn đến đó xem một chút, không ngờ lại gặp Cố Lệ Thần ở đó.”
Thẩm Y Nhiên kể lại những gì xảy ra lúc đó cho Hàn Tử Sâm nghe.
Chỉ có việc cô đã nhớ ra Cố Lệ Thần cô không nói ra, cô không muốn Hàn Tử Sâm hiểu nhầm về mối quan hệ giữa cô và Cố Lệ Thần, cô cũng sẽ không phát triển mối quan hệ này hơn trước kia.
“Em nói em bị rơi xuống vách đá.” - Hàn Tử Sâm đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
“Ừm, cũng may…có Cố Lệ Thần đã kéo em lên, nhưng lúc đó em bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã thấy anh ta cõng em xuống.” - Cô tiếp tục giải thích: “Em vốn dĩ muốn tự mình đi, nhưng dưới chân có vài vết thương, nếu tự em đi xuống sẽ phải đi chậm, đến tối cũng không thể xuống núi, cho nên…”
Hàn Tử Sâm nhanh chóng cúi đầu vén váy cô lên, vết xước rõ ràng trên chân đập vào mắt anh.
Đặc biệt là mắt cá chân của cô đang sưng tấy và trầy trụa.
“Sao em không nói cho anh biết.” - Nhìn vết thương của cô trên người cô, anh có cảm giác trái tim mình như đang xoắn lại vì đau đớn.
“Quên mất.” - Thẩm Y Nhiên đáp, khi anh bế cô xuống núi, nhìn thấy anh khác lạ, tâm trí cô đều đổ dồn vào anh nên quên mất vết thương ở chân.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, cúi người bế cô đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm nhẹ nhàng rửa sạch lấy cơ thể chật vật của cô, anh quỳ xuống, ôn nhu rửa vết thương trên chân cô.
“Đau không?” - Anh nhìn chằm chằm vào vết thương bị rách và vết sưng trên chân cô.
“Không sao đâu… vết thương này đối với em không là gì cả.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Lời này của cô khiến đôi mắt anh như bị bao phủ một tầng u ám, anh tự nhiên biết những vết xước này nhỏ hơn rất nhiều so với những đau đớn mà cô phải chịu trước đó.
Anh đã nhìn thấy toàn bộ những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể nhỏ nhắn gầy gò của cô như thầm kể lại câu chuyện về những đau khổ mà cô phải chịu đựng trong tù.
Càng yêu cô, anh càng không cách nào chịu được khi nhìn thương tích của cô.
Đến bây giờ anh không thể tưởng tượng được, tình cảnh cô bị dày vò đầy thương tích sẽ là như thế nào.
Hàn Tử Sâm cúi đầu, nghiêng người về phía trước, áp môi vào vùng mắt cá chân bị thương của cô.
Thẩm Y Nhiên cắn nhẹ môi: “A Tử, em không đau.”
“Nhưng mà… anh đau.” - Anh nói.
Trái tim cô lập tức bị thứ gì đó bao lâu, mũi cay cay, đôi mắt đen láy xuất hiện một tầng sương mù.
Hóa ra trên thế giới này, có một người, bởi vì cô bị thương mà đau lòng.
Yêu anh có lẽ là lựa chọn tốt chính xác nhất đời cô.
“Hàn Tử Sâm, em yêu anh.” - Thẩm Y Nhiên áp bàn tay mình vào má anh, ánh mắt đen láy lấp lánh nhìn anh.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm tối sầm, khàn giọng: "Em tắm đi, anh ra ngoài.”
Thẩm Y Nhiên đứng lên kéo tay Hàn Tử Sâm lại. Chủ động hôn lên môi anh, hai tay choàng qua vai anh, chủ động ép sát vào người anh.
Hàn Tử Sâm căng cứng toàn thân, sau đó đáp trả nụ hôn của cô, mạnh mẽ lấy lại thế chủ động.
Thẩm Y Nhiên chủ động cởi từng cúc áo của anh, cô muốn một lần sống theo bản năng của mình, sống vì tình yêu của mình.
"Y Nhiên, em đang bị thương.” - Hàn Tử Sâm thở hổn hển muốn kìm nén dục vọng.
Thẩm Y Nhiên không đáp, hôn lên trái cổ của anh, hơi thở nóng ấm phả vào cổ anh, hương thơm quen thuộc trên cơ thể cô phả vào mũi anh.
Chiếc áo sơ mi trắng đã bị cô cởi bỏ hàng nút, thoát qua bả vai kéo ra khỏi cơ thể săn chắc của Hàn Tử Sâm. Cô di chuyển bờ môi, từ từ hôn lên vết sẹo trên ngực anh, từ là khuyết điểm, yếu điểm mà Hàn Tử Sâm không muốn ai nhìn thấy, lại trở thành nơi Thẩm Y Nhiên không hề chê bai, hôn một cách si mê.
Hàn Tử Sâm không thể kìm nén thêm dục vọng đang căng tràn, anh đẩy Thẩm Y Nhiên ép cô vào bức tường phía sau lưng, dùng đôi môi mạnh mẽ hôn cô, quấn lấy lưỡi cô, như muốn hút hết hơi thở của cô, muốn cô chỉ thuộc về anh.
Bàn tay tham lam xoa nắn bờ ngực cao vút, sự đụng chạm mang đến cảm giác ngứa ngáy, kèm theo nụ hôn không dứt ra được.
Ngón trỏ vuốt ve đỉnh hồng, Thẩm Y Nhiên không nhịn được mà ưm lên một tiếng.
Tiếng rên rỉ nho nhỏ trong cuốn họng, anh thích thích tăng thêm sức, làm cho Thẩm Y Nhiên không nhịn được mà chụp lấy tay anh, ngửa đầu thở gấp, bụng nhỏ khó chịu hóp lại.
“Y Nhiên, anh tắm cho em.” - Hàn Tử Sâm buông bờ môi cô ra, thì thầm thở hơi thở nóng hực vào tai cô.
Sự kích thích mạnh mẽ này khiến Thẩm Y Nhiên không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, từ chủ động khiêu khích đã trở thành con mồi của anh.
Hàn Tử Sâm xem đỉnh hồng kia như một cây kẹo mút, dùng lưỡi liếm láp vòng quanh.
“Ưm…A…A Tử…”
Cảm giác tê dại từ đỉnh hồng tràn ra khắp cơ thể, Thẩm Y Nhiên lúc này không chịu được muốn đẩy anh ra, tay anh đan lấy tay cô, ấn lên bức tường phía sau lưng cô.
Anh nhả nụ hoa đã nhô lên như hai viên đá cứng gắn, ngẩng đầu lên, bờ môi lại bá đạo mút lấy bờ môi đang phát ra tiếng rên rỉ, chiếc lưỡi linh hoạt liếm mút trong ngoài, quấn lấy lưỡi cô, kéo nó vào bên trong miệng anh như đang thưởng thức.
Nụ hôn như vậy cũng không kéo dài, cho đến khi anh buông bờ môi ra, cô lấy lại hơi thở, thở hổn hển, bờ ngực phập phồng. Nụ hôn của anh tiếp tục dày đặc ở dưới cằm, ở trên cổ và khắp nơi trên bờ ngực trắng phau.
Từ từ bờ môi tham lam đi xuống dưới xương sườn, chạy xuống bụng nhỏ, chiếc lưỡi dính đầy nước ấm ướt đẩy vào rốn của Thẩm Y Nhiên.
Sự nhột nhạt khiến cô không chịu được mà hóp bụng lại muốn tránh đi.
Hàn Tử Sâm quỳ dưới chân cô, hôn từ chân cô kéo lên trên, khắp cơ thể của cô, mỗi chỗ, mỗi chỗ anh đều làm sạch bằng nụ hôn của anh.
Cho đến khi bờ môi anh bắt đầu nhắm vào cánh hoa hồng nhạt…
Thẩm Y Nhiên cắn môi, xấu hổ nhìn xuống…
“Y Nhiên, em thật đẹp.”
Không đợi cô xấu hổ, lưỡi lớn mềm mại đã lấp láp tiểu h.uyệt, khiến toàn thân cô run rẩy.
“Ưm…a…a…”
Thẩm Y Nhiên lắc đầu, hai chân vô thức muốn khép lại, nhưng anh đã sớm tách hai đùi cô ra, không cách nào khép lại được.
Hàn Tử Sâm vô sỉ nói: “Y Nhiên, của em thật nhiều nước.”
Thẩm Y Nhiên xấu hổ đến mức toàn thân ửng một màu hồng.
Chiếc lưỡi không hề dừng lại mà đảo quanh hoa h.uyệt, không được bao lâu, hoa h,uyệt đột nhiên co rút lại, từ bên trong hang động tuôn ra một luồng mật ngọt.
Anh dùng hai bờ môi ngậm lấy cửa hang động, hút chặt…
Thẩm Y Nhiên bị kích thích mãnh liệt đến mức ngửa cổ về sau, đầu ốc trống rỗng, mọi suy nghĩ đều nằm trên lưỡi của anh. Chiếc lưỡi không an phận liếm láp bên ngoài, lúc này đầu lưỡi đã bắt đầu chui sâu vào trong hang động.
Linh hoạt đến mức từng tiếng chùm chụp vang lên khắp phòng tắm, kèm theo tiếng rên rỉ không thể ngừng lại của cô.
Thẩm Y Nhiên cảm giác ngứa ngáy bên bức người, cô đẩy eo về phía anh, để chiếc lưỡi có thể đi vào sâu thêm một chút.
Lúc này Hàn Tử Sâm lại buông bờ môi ra khỏi hoa h.uyệt của cô, dưới ánh sáng của phòng tắm, bờ môi anh bóng loáng trong vô cùng mị hoặc.
Anh bế cô lên, đặt cô ngồi bên bồn rửa tay, hai tay nắm lấy hai chân cô, chen mình vào chính giữa.
Nhìn Hàn Tử Sâm hừng hực dục vọng, ngay lúc này chỉ muốn quên hết tất cả mà ăn cô.
Hai tay nắm lấy hai cổ chân, tách ra, hoa h.uyệt xinh đẹp lộ ra, không có chút gì che đậy rõ mồn một trước mắt anh.
Hai cánh hoa đã bị anh mút đến sưng lên, hay động không ngừng đóng mở nhưng đang khao khát có vật gì c.ắm vào và lấp đầy nó.
Thẩm Y Nhiên lúc này chỉ có thể chống hai tay về phía sau để giữa thăng bằng.
Không biết từ bao giờ, toàn thân của cô và anh đã bị anh lột sạch, hai cơ thể của cả hai phơi bày trước mắt nhau.
Lúc này, dù xấu hổ đến nóng mặt, Thẩm Y Nhiên cũng có thể nhìn thấy phía sau khu rừng rậm rạp là vậy thô cứng một cách rõ ràng.
Gậy sắt thô tô đang ngẩng đầu, kiêu ngạo và hung hăng c.ắm vào hang động của cô.
Hai chân cô bị anh kéo ra hai bên, cửa động ướt át gợi tình, anh đặt đầu nấm ngay cửa động, hẩy eo động một cái, toàn bộ c.ắm thẳng vào bên trong.
“A Tử… A Tử….a…ưm…” - Thẩm Y Nhiên bị xâm chiếm kích thích đến tột độ.
“Y Nhiên, em thích không?” - Hạ thân vừa động vừa hỏi.
Thẩm Y Nhiên nhìn vào mắt Hàn Tử Sâm, ánh mắt mong đợi của anh khiến cô không muốn né tránh sự hòa hợp của hai người.
Cô đưa hai tay đang chống ở cạnh bàn, ôm lấy cổ Hàn Tử Sâm, giọng nói gợi cảm thỏ thẻ vào tai anh: "Thích… chỉ cần là anh, em đều thích…”
Lỗ tai Hàn Tử Sâm ngứa ngáy, anh bật cười: "A… chính em châm ngòi.”
Hai chân cô bị anh gập lại thang chữ M, anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, ra sức rút ra c.ắm vào, đưa đẩy gậy sắt c.ắm hoa h.uyệt không ngừng nghĩ.
Thẩm Y Nhiên không biết chỉ trả lời theo bản năng lại khiến anh điên cuồng như vậy, gậy sắt to lớn c.ắm không thương tiếc, nơi sâu thẳm nhất như bị va chạm đến tận cùng, hang động không ngừng kẹp lấy gậy sắc, theo từng cú nhấp mà túa ra không ít mật d.ịch.
"Ưm…a… A Tử… nhẹ… nhẹ một chút… quá nhanh… em…a…”
Cô bị anh c.ắm đến mức trượt mông về phía sau, Hàn Tử Sâm lập tức kéo cô trở về vị trí mà tiếp tục c.ắm không thương tiếc.
Hai tay ôm lấy mông cô, càng c.ắm lại càng kéo cô lại gần anh hơn, gậy sắt lại càng hung hắn đi vào tận nơi sâu nhất.
Cả người Thẩm Y Nhiên rin rẩy: "A…ưm…quá sâu… quá lớn…”
Tiếng rên rỉ vang lên khắp phòng tắm giống như kích thích anh càng mạnh mẽ hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức vận ở eo càng lúc càng tăng. Thẩm Y Nhiên không chịu nổi, buông cổ anh ra chống tay về phía sau, bờ ngực căng tràn nhún nhảy không ngừng, tiếng rên rỉ không dứt sau mỗi cú nhấp quá mạnh mẽ của anh.
"A Tử…em…em…không chịu nổi… dừng…a…a…dừng…”
Toàn thân cô căng cứng, hang động lại phun ra vô số mật d.ịch, bụng nhỏ co rút, từng lớp thịt non co rút như muốn hút chặt gậy sắt của anh không nhả. Hàn Tử Sâm bật cười, kéo cô một cái, c.ắm mạnh một cái, Thẩm Y Nhiên lập tức cao trào.
"Y Nhiên, anh yêu em…”
Giọng nói của Hàn Tử Sâm khàn khàn, tràn ngập d.ục vọng, cũng chứa đầy tình yêu anh dành cho cô.
Bắt đầu chỉ là một trò chơi của anh, nhưng cuối cùng anh đã thua dưới chân cô…nhưng, Hàn Tử Sâm cam tâm tình nguyện thua, chỉ cần cô cũng yêu anh, chỉ cần cô mãi mãi ở bên anh, anh sẽ trao cho cô cả sinh mệnh của anh.
Đêm đó, sau khi bắn toán bộ tinh túy bên trong cô, Hàn Tử Sâm tắm cho cô sạch sẽ, ôm cô ra giường, dùng thuốc thoa lên vết thương cho cô.
Thoa thuốc xong, lại cảm thấy đêm nay không đủ, chưa no, lại tiếp tục đè cô dưới thân trên giường, bàn trang điểm, và cả cửa sổ…như một con sói đói không biết thế nào là thỏa mãn.
Đến cuối cùng, Thẩm Y Nhiên không thể chịu được sự kịch liệt của anh mà bắt đầu hối hận vì đã khiêu khích anh mà bắt đầu khóc nấc lên, anh mới chịu ngừng lại sau rất rất nhiều lần muốn cô trong đêm.
Đêm nay, anh đã xóa bỏ tất cả những gì Cố Lệ Thần chạm vào cô…Thẩm Y Nhiên chỉ là của anh, mãi mãi thuộc về anh.
Trên giường lớn, Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên vào trong bờ ngực rộng lớn.
Hai má cô ửng hồng vì cao trào quá nhiều lần, trên bờ ngực còn lưu lại những dấu hôn quá đẹp mắt, nhìn cô ngây thơ và quyến rũ nép trong lòng ngực, Hàn Tử Sâm cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: "Y Nhiên, chúng ta kết hôn đi.”
Đúng vậy, anh sẽ nhanh chóng cưới cô về, lúc đó cô sẽ không thể nào chạy được nữa, cho dù Cố Lệ Thần biết được sự thật, lúc đó Thẩm Y Nhiên cũng đã là Hàn phu nhân của anh.
Thẩm Y Nhiên có chút bất ngờ… nhưng cô đã xác định yêu anh, xác định ở bên anh, cô mỉm cười áp mặt vào bờ ngực anh, bàn tay vẽ lên trái tim anh trả lời: "Được, em đồng ý.”