Cuộc đời Tô Phù Dao chỉ tốt hơn kể từ khi Bạch Chính Đình được nhà họ Bạch cho về nước. Người đàn ông đó lừa Tô Phù Dao từ khi bà chỉ là một nữ sinh trung học, đến khi bà có thai mới biết ba Bạch Chính Đình đã có vợ con, bị Bạch gia đuổi ra nước ngoài, một mình nơi xứ người, nhìn đứa con trai làm lẽ sống.
Tần Giao Liên ngà ngà say nhìn thấy Tô Phù Dao khóc nấc trong lòng liền dùng khăn lau nước mắt cho bà: “Sao tỷ tỷ lại khóc, ai ăn hiếp tỷ tỷ, muội sẽ đánh chết nó.”
Bạch Chính Đình làm chủ Bạch gia, nhưng trong nhà vẫn là của vợ cả Bạch gia, bà ta vẫn là chính thất, Tô Phù Dao tính tình không sâu, luôn bị vợ cả ức hiếp, Bạch Chính Đình có quan tâm mẹ, nhưng Tô Phù Dao không muốn làm phiền con trai.
Đến việc đi gặp Tần Giao Liên hôm nay chính bà cũng là vị vợ cả nhà họ Bạch ép bức.
“Tiểu Giao, đánh chết Liễu Giang cho tỷ, người đàn bà đó lúc nào cũng ức hiếp tỷ tỷ… bà ta nói dù Chính Đình có người mẹ như tỷ tỷ chính là vết nhơ của thằng bé, bà ta còn nói tỷ tỷ là tiểu tam thì mãi mãi là tiểu tam…Tiểu Giao, tỷ tỷ không phải là tiểu tam, ta bị lừa.” - Tô Phù Dao ấm ức đè nén, vì rượu mà nói ra.
Tần Giao Liên lau lau nước mắt cho Tô Phù Dao: “Bà ta là ghen tị với sự xinh đẹp của tỷ tỷ, ghen tị khi tỷ tỷ sinh được người con trai tài giỏi, ghen tị tỷ tỷ trẻ tuổi hơn bà ta. Vậy nên đừng khóc, phải cười lên cho bà ta thấy tỷ xinh đẹp để tức chết bà ta.”
Tô Phù Dao ngẩng đầu lên: “Thật sao, chỉ cần ta sinh đẹp bà ta sẽ tức giận sao?”
Tần Giao Liên gật đầu: “Tất nhiên.”
“Tiểu Giao, muội thật sự không thích Tiểu Đình nhà tỷ sao?” - Tô Phù Dao cảm thấy Tần Giao Liên là cô gái thật đơn giản, đơn thuần, thật giống bà những năm ấy… nhìn thấy Tần Giao Liên cứ như nhìn thấy bản thân ngày còn trẻ.
Tần Giao Liên nhìn thấy Tô Phù Dao làm phu nhân hào môn cũng không có gì vui vẻ, bản thân cô thích cuộc sống đơn giản, bản thân cũng có chút yêu thích Bạch Chính Đình, nhưng cô lại chọn lắc đầu: “Không thích.”
Ly rượu trên tay Tô Phù Dao lại uống cạn thở dài: “Bọn đàn ông nhà họ Bạch đều là đám thất bại.”
Tô Phù Dao nói xong liền gục ngã trong ngực Tần Giao Liên. Tần Giao Liên cũng say khướt, tiêu cự dần mờ nhạt, hai mắt nhắm lại gục đầu ngủ.
Bạch Chính Đình nhận được thông tin mẹ của anh và bạn gái của anh đang ở trong phòng hát lớn liền cau mày, tình huống gì?
Cánh cửa phòng VIP được mở ra, trên bàn những chai rượu ngả nghiêng lăn lộn, có chai còn chai đã vơi, mà trên ghế sô pha là hai nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời của Bạch Chính Đình đang ôm nhau ngủ không biết trời trăng.
Đôi mắt Bạch Chính Đình híp lại thành một đường, hắn lo sợ bọn họ bất hòa ngược lại rất tốt, lại còn cùng nhau uống đến mức ôm nhau ngủ.
“Đưa phu nhân về khách sạn đi.” - Bạch Chính Đình nói với trợ lý đi theo phía sau.
Trợ lý sợ hết hồn, nhanh chóng cùng mấy người vệ sĩ đi đến tách hai người phụ nữ ra.
Tô Phù Dao đang nằm trong lòng Tần Giao Liên ngủ rất tốt, bỗng nhiên bị tách ra liền không vui, lập tức hét lên: “Tiểu Giao…ta muốn Tiểu Giao…”
Bạch Chính Đình: “…”
Vệ sĩ lo lắng nhìn ông chủ.
“Đưa phu nhân về.” - Bạch Chính Đình cắn răng nói.
Tô Phù Dao liều mạng ôm chặt Tần Giao Liên: “Tiểu Giao, cứu ta…có kẻ ức hiếp ta…”
Tần Giao Liên đang ngủ liền nghe tiếng kêu cứu giật mình tỉnh lại, thấy Tô Phù Dao bị hai nam nhân trẻ tuổi đang giữ người liền loạng choạng đứng lên muốn lao tới: “Mau…buông tỷ tỷ của ta ra…”
Ngờ đâu cánh tay bị một bàn tay chắc chắn kéo về, Tần Giao Liên không vui muốn thoát nhưng bàn tay kia quá chắc chắn.
“Tiểu Phù…”
“Tiểu Giao…”
Bạch Chính Đình: “…”
Cho đến khi vệ sĩ đưa được Bạch phu nhân rời khỏi phòng bao, bên trong Tần Giao Liên vẫn còn la hét đòi cứu người.
Anh ta híp lại, sự giận dữ muốn nuốt chửng người phụ nữ đối diện.
“Tần Giao Liên, nhìn cho rõ, tôi là ai?”
Tần Giao Liên nheo hai mắt lại, gương mặt rất quen… sao càng nhìn lại càng quen mắt như vậy, cô đưa tay lên vỗ vỗ gương mặt Bạch Chính Đình, sau đó cười lưu manh.
“A…bạn trai cũ… thì ra là bạn trai cũ…” - Tần Giao Liên say đến gục vào ngực Bạch Chính Đình.
“Tôi không đồng ý chia tay, chẳng phải tôi từng nói, có chia tay cũng là tôi nói sao?” - Bạch Chính Đình nâng cằm Tần Giao Liên lên, nhìn đôi mắt say đến mơ màng của cô, đôi môi màu đỏ chúm chím, chiếc mũi thanh tú, gương mặt vô cùng khải ái, làn da hồng lên vị rượu.
“Tiểu Bạch… anh thật là đẹp trai, nhìn thế nào cũng cảm giác ăn thật ngon miệng.” - Tần Giao Liên đưa hai tay kéo cổ Bạch Chính Đình xuống gần, cắn một cái vào môi dưới anh.
Bạch Chính Đình toàn thân cứng đờ dưới sự câu dẫn của Tần Giao Liên, bàn tay anh giữ lấy gáy cô, chiếm thế chủ động, bờ môi xâm chiếm bờ môi cô, một nụ hôn thật sâu.
Hôn cho đến khi Tần Giao Liên ngủ gục nghẹo đầu sang một bên.
Bạch Chính Đình hai mắt tối sầm, bế Tần Giao Liên rời khỏi phòng bao, đi về khách sạn của anh ta ở Nam thành.
Ngày hôm sau, Thẩm Y Nhiên đến bệnh viện an ủi Tiểu Vũ rằng mẹ nhóc có việc gấp nên mấy ngày này cô sẽ thường xuyên đến thăm nhóc và có bảo mẫu đến túc trực chăm sóc. Sau đó liền đến phòng bệnh của Lâm Thiên Nhu, lúc này Lâm Thiên Nhu vừa mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn một vòng, không thấy Diệp Minh Tu, trong lòng sững sờ…hắn ta thật sự thả cô? “Y Nhiên, chị có một việc muốn cầu xin em.” - Lâm Thiên Nhu nhìn thấy Thẩm Y Nhiên liền nói. Nhìn thấy Lâm Thiên Nhu đau khổ, trái tim Thẩm Y Nhiên cũng rung lên. “Nếu Diệp Minh Tu thật sự muốn đuổi cùng giết tận trả thù chị, Y Nhiên, hãy rũ lòng thương đến Tiểu Vũ, hãy giúp chị chăm sóc thằng bé.” - Lâm Thiên Nhu đỏ mắt nói: “Tiền một năm nay chị giành giùm mổ tim cho Tiểu Vũ, may mắn lần này được tài trợ nên vẫn còn một khoảng…Y Nhiên, em giữ giúp chị, nếu chị không thể quay về, hãy bao bọc Tiểu Vũ giúp chị. Chị biết không đủ, nhưng nó là tất cả chị có.” “Chị Lâm, giao Tiểu Vũ cho em… nhưng còn về phần Diệp Minh Tu, nếu chị cần giúp đỡ hãy nói với em, Tiểu Vũ chỉ có một mình chị mà thôi.” - Thẩm Y Nhiên lo lắng nói. “Được… nếu chị thật sự cần giúp đỡ, chị sẽ tìm em.” - Dù là nói vậy, nhưng tự Lâm Thiên Nhu biết, nếu Diệp Minh Tu quyết tâm trả thù, thì tìm Thẩm Y Nhiên cũng không thể làm gì. Cho dù sau lưng Thẩm Y Nhiên có Hàn Tử Sâm, cho dù Hàn Tử Sâm có một tay che trời ở Nam Thành thì Diệp Minh Tu cũng không hề thua kém ở Hải Thành. Cô đã từng ở bên cạnh Diệp Minh Tu mấy năm nên hiểu rõ người đàn ông này đủ hung ác, đủ tàn nhẫn và đủ tuyệt tình. Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Y Nhiên suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lâm Thiên Nhu và Diệp Minh Tu…tự hỏi nếu một ngày cô lỡ làm gì đó khiến Hàn Tử Sâm hận cô, anh sẽ tàn nhẫn với cô như vậy phải không. Kể từ khi yêu anh, giống như đè nén sự sợ hãi của cô dành cho anh, nhưng đôi khi cô nghĩ lại, giống như bản thân đang đùa với lửa. Thẩm Y Nhiên hôm nay nhận được tin văn phòng luật sư đã kết luận cô vô tội, bồi thường thiệt hại và công bố công khai xin lỗi cô trên khắp các trang báo ở Nam thành. Cảm giác của Thẩm Y Nhiên hiện tại là gì, cô cũng không rõ, giống như chịu quá nhiều cay đắng, nên cảm xúc quá không rõ ràng. Hàn Tử Sâm vì muốn hôn lễ tiến hành nhanh chóng và hoàn hảo, nên đã tự mình tìm nơi tổ chức, nghi lễ, váy cưới, và mọi thứ đều tự anh chuẩn bị. Thông tin về lễ cưới thế kỷ của ông vua Nam thành cũng rò rỉ, mọi người ai náy cũng đều bàn tán xôn xao… Lúc này ở Hà gia, Hà Dĩ Nguyệt bị phong sát, khiến cô ta vô cùng tức giận, lại thêm việc Thẩm Y Nhiên được xóa án, sự căm phẫn của cô ta ngày càng lớn hơn. Các nhãn hàng đồng loạt hủy hợp đồng quảng cáo dù phải bồi thường. Phim cô ta đóng đều bị xóa hết, phim đang tham gia nữ chính bị cắt vai, thậm chí chương trình giải trí từng tham gia cũng không bị xóa. Giống như ai đó chướng mắt cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện, cấm cửa cô ta vào giới giải trí. Hà Dĩ Nguyệt căm phẫn thấu xương, cô ta là người thừa kế Hà gia, con dâu Tiêu gia, ai dám phong sát cô ta. Quản lý nói Hàn Tử Sâm đã phong sát cô ta. Thẩm Y Nhiên được thông báo vô tội, vậy những gì cô đối xử với Thẩm Y Nhiên năm đó khiến Hàn Tử Sâm phẫn nộ và phong sát cô? Lúc này, cha mẹ Hà Dĩ Nguyệt đang ở phòng khách, sắc mặt cha của Hà Dĩ Nguyệt tái đi sau khi nghe một cuộc điện thoại. “Sao vậy?”- Hà phu nhân lo lắng hỏi. “Hừ… có ai đó đã ép Hà thị khiến cổ phần chúng ta tuột dốc thê thảm, ngân hàng không duyệt cho vay… nếu ngân hàng không cho vay, đơn hàng lần này đã nhận sẽ không hoàn thành…chúng ta càng thua lỗ thảm hơn…” - Hà lão gia run rẩy nói. “Sao lại có thể như vậy, là ai? Là kẻ nào muốn chóng lại Hà gia… bọn chúng không biết chúng ta còn có Tiêu gia hậu thuẫn sao?” - Hà phu nhân tức giận. “Chỉ e là do Hàn Tử Sâm… năm đó chúng ta đổ tội cho Thẩm Y Nhiên, cậu ta đang muốn trả đũa cho cô ta.” Hà lão gia lắc đầu: “Sợ là không thể là Hàn Tử Sâm, vụ án năm đó chính cậu ta thao túng mọi thứ, bí mật này chỉ có hai vợ chồng chúng ta, cậu ta một số ít người rõ ràng. Hiện tại Hà Tử Sâm còn muốn cưới Thẩm Y Nhiên, tất nhiên là không muốn đối đầu với chúng ta, sự thật đó lộ ra, chỉ e Thẩm Y Nhiên sẽ không thể chấp nhận.” Hàn phu nhân run rẩy: “Vậy thì là ai, chúng ta gây thù chuốc oán với ai?” “Chính là Hàn Tử Sâm… vì năm đó Thẩm Y Nhiên ở trong tù bị con hành hạ sống không bằng chết nên bây giờ muốn nhờ vào tay Hàn Tử Sâm trả thù chúng ta.” - Hà Dĩ Nguyệt bước ra từ phía sau cánh cửa: “Ba mẹ, hai người nói cho con biết về vụ án năm đó, con mới có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của Hà thị.” Bí mật năm đó chính là cấm kỵ, Hà lão gia ái ngại liếc nhìn vợ của mình, sau đó thở dài: “Dĩ Nguyệt, chuyện này không biết sẽ tốt cho con hơn.” Hà Dĩ Nguyệt càng lúc càng tò mò, nghĩ tới chuyện có thể khiến Thẩm Y Nhiên tách ra khỏi Hà Tử Sâm, cô ta sẽ phải trả giá những gì đã dựa vào hơi Hà Tử Sâm đối xử với cả Hà gia và Tiêu gia. “Ba, mẹ… chính quản lý nói Hà Tử Sâm đã đóng băng sự nghiệp của con, xóa sổ con khỏi giới giải trí. Trước nay Hà Tử Sâm không quan tâm tới giới giải trí, bao nhiêu nữ diễn viên tung tin hẹn hò với anh ấy để nổi tiếng anh ấy cũng không quản. Vậy mà lại phong sát con, chính là do Thẩm Y Nhiên, chính cô ta muốn trả thù con. Ba mẹ, nếu chúng ta không tách cô ta ra khỏi Hàn Tử Sâm, trước sau gia đình chúng ta cũng thảm trong sự xúi dục của cô ta.” - Hà Dĩ Nguyệt phân tích. Hà phu nhân nghe vậy liền không nhịn được: “Vậy chúng ta phải làm sao? Dĩ Nguyệt nói đúng, Hà gia và Hàn gia trước nay quan hệ không tệ, chắc chắn là do cô ta đã hại chúng ta.” Hà phu nhân nhìn chồng trầm mặc không nói, không thể ngồi im liền nói: “Dĩ Mai năm đó là hôn thê của Hàn Tử Sâm nhưng trước kia chị con và Vũ Nhất Minh có qua lại. Ngày hôm đó chị của con muốn hẹn Vũ Nhất Minh ra gặp mặt nói rõ ràng, không ngờ bị Hàn Tử Sâm vô tình nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ôm nhau. Hàn Tử Sâm thấy vậy chỉ là bỏ đi, chị gái con liền lái xe đuổi theo… sau đó… là lạc tay lái đâm xe vào Thẩm Y Nhiên. Sau đó có người chụp được ảnh Dĩ Mai ôm ấp Vũ Nhất Minh và khi đó còn có mặt Hàn Tử Sâm. Chuyện này nếu phanh phui ra về cái chết của chị con thì chỉ mất mặt Hà gia và cả Hàn gia. Liên hôn năm đó cổ phiếu hai bên tăng lên không ngừng, nếu lộ ra sự thật chỉ khiến thị trường dậy sóng. Hà gia mất đi con gái, Hàn Tử Sâm cũng không truy cứu, liền quyết định để Thẩm Y Nhiên làm vật tế thần, gánh hết mọi tội lỗi.”