Không Thể Yêu

Chương 70: “Chỉ là…quay về nơi bắt đầu mà thôi.”



Có lẽ trên đời này có một số người được số mệnh định sẵn chính là không thể có được tình yêu.

Đã từng một lần bị Tiêu Tư Vũ vứt bỏ, lại còn không dạy cho cô một bài học hay sao lại khiến bản thân đi yêu Hàn Tử Sâm.

Cô và anh vốn là người thuộc hai thế giới.

Nếu như lần đầu tiên gặp gỡ trong đêm mùa đông lạnh lẽo đó, cô không nhặt anh về nhà, như vậy giữa cô và anh sẽ không bao giờ có khả năng gặp được nhau.

Suy cho cùng, chính cô là người khiêu khích anh, cuối cùng trở thành trò chơi của anh… bất quá nó lại khiến cô nhìn rõ ràng chính bản thân mình hơn mà thôi.

Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi phòng khách, không gian quá yên tĩnh, người hầu cũng không có ở trong nhà, điều này cũng khiến cô bớt xấu hổ hơn một chút.

Cô giống như dùng hết sức lực mới có thể quay về phòng ngủ.

Cô bước đến gương và nhỏ giọng với người phụ nữ trong gương.

Người trong gương không trang điểm, mặc một bộ váy trắng, khuôn mặt thanh tú nhưng sắc mặt nhợt nhạt khác thường, bên trong đôi mắt đen láy đã mất đi trong trẻo, chỉ còn lại sự tự giễu cùng đè nén đến khổ tâm.

Giống như khi cô lại chỉ có một mình, giống như khi cô ấy vừa ra tù.

Muốn sống một mình thì phải nỗ lực, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, dù đang giãy dụa ở đáy vực thẳm cũng phải nỗ lực để tồn tại.

Thật sự… việc này cũng không có gì đáng sợ, cô đã từng trải qua rồi phải không?

Thẩm Y Nhiên tự nói với lòng, sau đó mở tủ quần áo, mặc lại bộ quần áo cũ mà cô đã mặc nó khi đến đây.

Thật may…cô vẫn là không vứt bỏ những quần áo cũ này, ít nhất cô có thể mặc đồ của mình đi mà không thiếu nợ anh bất cứ thứ gì.

Cô xếp lại quần áo, dọn dẹp căn phòng gọn gàng.

Trước đây, sau khi cô rời khỏi nhà thuê, Hàn Tử Sâm đã mua lại ngôi nhà đó để giữ lại làm kỉ niệm của hai người.

Cũng bởi cô nghĩ cả đời sẽ ở bên anh, nên đã nhờ anh thu dọn đồ đạc cũ bên trong căn nhà kia.

Cô bây giờ dọn hành lý của mình chỉ vỏn vẹn có một valy nhỏ.

Sau đó cô lấy ra thẻ ngân hàng anh đưa cho cô dùng, đồ trang sức, cùng với sổ đỏ của căn nhà thuê anh đã đưa cô…tất cả đặt trên bàn trang điểm.

Đối với cô mà nói, tất cả những thứ này mãi mãi không thuộc về cô.

Đúng vậy, cô cứ thế này ra đi chính là cái kết đẹp nhất dành cho cô.

Cô kéo valy đến cửa, bỗng nhiên khựng người quay lại nhìn…trong căn phòng này có quá nhiều kỷ niệm giữa cô và anh, giống như ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi thở của anh.

Chỉ là… người đàn ông đó từ nay về sau sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa.

Trò chơi của anh và cô sẽ kết thúc ở đây.

Dừng lại thật đúng trước ngày cưới một tuần, cũng là trước sinh nhật 28 tuổi của cô một tuần. Món quà sinh nhật sớm của ông trời ban cho cô quá tàn khốc.

Thân thể mảnh khảnh kéo valy đi xuống phòng khách trước khi ra cửa chính, cô nhìn thấy bức ảnh của cô trên bàn, liền đưa tay lấy và cất đi.

Bây giờ cả hai đã chia tay, bức ảnh này đối với anh chẳng còn ý nghĩa gì, cô thà tự mình mang đi còn hơn để nó bị ném vào sọt rác như rác rưởi.

Quản gia rất kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Y Nhiên mặc một bộ quần áo cũ và kéo valy ra khỏi dinh thự Hàn gia.

“Thẩm tiểu thư, cô muốn đi đâu?”

“Tôi chuyển đi.” - Thẩm Y Nhiên nói tiếp: “Tôi và Hàn Tử Sâm đã chia tay rồi, không còn lý do gì để ở lại.”

Chia tay?

Quản gia nhất thời rối bời, không phải hai người chuẩn bị kết hôn sao?

Thẩm Y Nhiên không nói gì nữa mà kéo va ly rời khỏi dinh thự Hàn gia.

Quản gia nhanh chóng gọi điện cho Cao Trí, báo cáo tình hình và xin chỉ thị có nên để Thẩm Y Nhiên đi hay không.

Cao Trí nhận được cuộc gọi liền kinh ngạc, nhìn ông chủ bên cạnh không khỏi chấn động.

Chia tay!

Hàn gia thật sự chia tay với Thẩm Y Nhiên?

Hắn có thể nhìn ra được Hàn gia đối với Thẩm Y Nhiên là yêu đến chết, hắn chưa bao giờ thấy Hàn gia đối với một nữ nhân nào như vậy.

Chỉ là…hiện tại Cao Trí đã lái xe đưa Hàn Tử Sâm đến nơi này…

Đây là nơi mà lần đầu tiên Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên gặp nhau, cũng là nơi mà cha của Hàn Tử Sâm gục chết.

Hằng năm vào ngày giỗ của ông ấy, Hàn gia sẽ đến nơi này một lần và sau đó sẽ không đến thêm lần nào nữa trong năm. Nhưng hôm nay không phải là giỗ của cha Hàn Tử Sâm.

Chuyện này có liên quan đến Thẩm Y Nhiên sao?

Cao Trí nhỏ giọng: “Hàn gia, Thẩm tiểu thư hiện tại đang kéo va ly rời khỏi dinh thự. Cô ấy nói… cô ấy và ngài đã chia tay và muốn rời đi. Hàn gia sẽ để cho cô ấy rời đi sao?”

Thân thể Hàn Tử Sâm run rẩy kịch liệt, lông mi khẽ run lên nhưng đôi mắt cụp xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào mảng bê tông nơi mà cha của anh nằm xuống chết cóng.

Cái kết của anh chắc chắn sẽ không giống như kết cục của cha anh.

“Để cô ấy rời đi.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng hé môi mỏng.

Cao Trí kinh ngạc một chút, do dự vài giây sau đó đáp: “Vâng.” Thẩm Y Nhiên kéo va ly khỏi dinh thự Hàn gia cô mới nhận ra mình không biết đi đâu trong một thành phố rộng lớn này. Dường như chẳng nơi nào là nhà của cô, phía trước tối tăm không có đích đến. Đã từng, cô tự cho rằng bản thân cuối cùng cũng đã có nhà, kết quả là, vẫn là không có. Cô kéo va ly đến trạm xe bus gần nhất, ngồi trên dải ghế dài một lúc rất lâu như mất phương hướng… cho đến khi điện thoại reo lên. Cô ngơ ngác nhìn vào điện thoại, người gọi đến Tần Giao Liên. Khi cô nhấn nút nghe, giọng nói quen thuộc của Tần Giao Liên vang lên: “Y Nhiên, sao cậu còn chưa đến, tớ và Bạch Chính Đình đã đến hơn một giờ rồi.” Cô sực nhớ, hôm nay cô có hẹn buổi tối Giao Liên và cô có hẹn ra ngoài gặp mặt để gửi thiệp cưới cho cô ấy sẽ là người đầu tiên nhận được. Thiệp cưới? Mũi cô lại cay cay…bây giờ không cần phải gửi thiệp cưới nữa. “Giao Liên, tớ và Hàn Tử Sâm chia tay nên không đưa cậu thiệp cưới được. Cậu và Bạch Chính Đình ăn cơm đi, tớ không đến được.” - Thẩm Y Nhiên đáp, lời nói đầy khổ tâm. Tần Giao Liên lập tức sửng sốt: “Cái gì? Chia tay? Cậu và Hàn Tử Sâm chia tay? Chuyện gì xảy ra? Cậu đang ở đâu?” Trong lòng Tần Giao Liên nóng như lửa đốt bởi vì giọng nói của Thẩm Y Nhiên… quá mức bình tĩnh. Cô quá hiểu bạn thân, nếu lúc này là gào khóc thì thật tốt hơn là cảm giác nặng nề hiện tại. Giống như ở trong tù, cô ấy đem những thống khổ kia đè nén ở trong lòng, chưa bao giờ tìm Tần Giao Liên phàn nàn một câu. Điều này làm cho ánh mắt Tần Giao Liên phủ sương mù, hoàn toàn mờ nhạt. Thật vất vả Y Nhiên mới dần dần khôi phục lại dáng vẻ trước kia, Tần Giao Liên không muốn Thẩm Y Nhiên lại một lần nữa quay về dáng vẻ như mới ra tù trước kia. “Y Nhiên, cậu đang ở đâu?” - Tần Giao Liên lo lắng hỏi. Nhưng bên kia điện thoại là im lặng… “Nếu cậu không nói, tớ sẽ nhờ Bạch Chính Đình giúp tớ kiểm tra tất cả giám sát ở thành phố để tìm cậu, còn có thể gọi cảnh sát, còn nếu không tìm thấy tớ còn sẽ đăng báo tìm cậu…” - Vừa nói cô vừa cầm áo khoác và kéo Bạch Chính Đình chạy về phía bãi xe. Tần Giao Liên dùng đủ mọi đe dọa, dù làm cách nào cô cũng phải tìm ra tung tích của bạn thân. Cho đến khi bên kia nói ra một địa điểm, Tần Giao Liên mới thở dài: “Được rồi, cậu ở yên đó… tớ tới ngay.” Bạch Chính Đình khởi động xe, chạy theo hướng dẫn của Tần Giao Liên. “Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm chia tay rồi à?” - Bạch Chính Đình hỏi, dù sao anh cũng nghe một phần cuộc gọi. “Ừ.” - Tần Giao Liên gật đầu: “Mặc kệ thế nào, Y Nhiên nhất định không được xảy ra chuyện gì.” Cô còn tưởng mọi đau khổ của Thẩm Y Nhiên đã qua, nhưng bây giờ dường như ông trời cảm thấy cuộc đời của bạn cô chưa đủ cay đắng nên bắt cô ấy phải chịu đựng thêm lần nữa sao? Lòng ngực Tần Giao Liên như bị cái gì đó đè nặng, thật đau. Bên này, Thẩm Y Nhiên nhìn chiếc điện thoại trong tay đã tắt màn hình. Cô chỉ là thất tình thôi, cũng không nghiêm trọng như Giao Liên làm ồn, chỉ là từ thiên đường rơi xuống địa ngục mà thôi. Không, đây không phải là địa ngục, ít nhất so với trong tù nó còn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cô đã được tự do, không phải bị giam cầm trong tù bị đánh đập và sống trong sợ hãi. Thẩm Y Nhiên nhìn chiếc điện thoại cũ trong tay mình. Chiếc điện thoại mới mà Hàn Tử Sâm cho cô dùng đã bị nứt màn hình khi cô rơi xuống vách núi nên cô đã dùng lại điện thoại cũ này. Nhìn xem, cuối cùng cô đã rời đi như lúc đến, điện thoại, quần áo, hành lý, giày dép tất cả đều là đồ cũ nguyên bản của cô. Cũng giống như Lọ lem, sau 12h, mọi hào quang sẽ bị đánh bật ra quay về hình dạng ban đầu. Đúng lúc đó, một chiếc Porsche dừng lại trước mặt Thẩm Y Nhiên, Tần Giao Liên cực nhanh xuống xe chạy về phía bạn thân: “Y Nhiên, cậu…” Nhìn bạn thân mặc lại quần áo cũ, dưới chân là chiếc va ly, hai mắt Tần Giao Liên đỏ lên. Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ: “Cậu đến rồi, tớ… rời khỏi Hàn gia, nhưng mà…hiện tại tớ không biết phải đi đâu.” Nụ cười này càng khiến tâm Tần Giao Liên đau đớn: “Đi thôi, chúng ta lên xe trước.” Tần Giao Liên kéo Thẩm Y Nhiên lên xe, hai người ngồi ở ghế sau. Bạch Chính Đình kéo va ly của Thẩm Y Nhiên bỏ vào cốp xe sau đó cho xe rời đi. Tần Giao Liên không hỏi gì, chỉ nắm thật chặt bàn tay của Thẩm Y Nhiên. Bạch Chính Đình lái xe đến một khách sạn để Thẩm Y Nhiên nghỉ tạm nhưng cô lại muốn anh ấy giúp mình tìm một nhà nghỉ nhỏ sẽ tốt hơn. “Ở khách sạn đi, phòng thuê môi trường không tốt.” - Tần Giao Liên nói. “Bây giờ tớ chỉ còn đủ tiền để ở phòng thuê thôi.” - Thẩm Y Nhiên nói. Tần Giao Liên vội vàng nói: “Đừng lo về tiền, tớ có thể…” “Giao Liên, tớ rất cảm kích lòng tốt của cậu, nhưng tớ muốn dựa vào chính mình.” - Thẩm Y Nhiên nói. Sau khi lấy được phòng thuê giá rẻ, Bạch Chính Đình đi ra ngoài mua ít đồ ăn và nước uống. Khi còn hai cô gái trong phòng thuê, Tần Giao Liên liền hỏi có chuyện gì xảy ra. “Anh ấy nói anh ấy mệt mỏi và không muốn yêu tớ nữa. Có lẽ anh ấy chưa bao giờ tin tưởng tớ.” Thẩm Y Nhiên cười khổ và tự giễu: “Xem ra tớ không thích hợp để yêu đương.” “Y Nhiên, cậu đừng cười như vậy, tớ thật sự rất đau lòng.” - Tần Giao Liên ôm cô: “Y Nhiên, muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ mãi mãi ở bên cạnh cậu.” “Hàn Tử Sâm làm tổn thương cậu, sau này tớ sẽ tìm cho cậu một người bạn trai tốt lớn, lúc đó tớ sẽ giúp cậu chọc tức hắn.” “Đừng giữ tất cả những uỷ khuất trong lòng, mang tất cả phát tiết ra đi.” Tần Giao Liên không ngừng nói, Thẩm Y Nhiên dựa vào vai bạn thân, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo trong tim cũng dần dần tan đi. Hóa ra, cọng rơm cứu mạng của cô, vẫn chính là Giao Liên. “Tớ.. không khóc được.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng: “Có lẽ trước đây tớ đã khóc hết nước mắt cần khóc rồi.” “Cậu…” “Không sao đâu, Giao Liên, tớ không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, tớ chỉ thất tình thôi, đâu phải trước kia chưa từng thất tình.” - Thâm Y Nhiên lại nói. Tần Giao Liên thở dài một hơi, nhìn Thẩm Y Nhiên roif nói: “Đúng vậy, chỉ là chia tay thôi mà, đi một cái sẽ tìm được cái khác tốt hơn, không có gì to tát cả.” Tốt hơn sao? Thẩm Y Nhiên ánh mắt sa sút, có lẽ cô không đủ dũng khí để yêu thêm lần thứ ba. Đời này, có thể cô sẽ phải cô độc cả đời. Bạch Chính Đình mua một chút đô ăn, nước uống mang về. Tần Giao Liên giúp cô dọn dẹp một chút hành lý. Tần Giao Liên muốn ở lại với Thẩm Y Nhiên thì Thẩm Y Nhiên từ chối, ngày mai Giao Liên còn phải đi làm. Rời khỏi phòng thuê, sắc mặt Tần Giao Liên tối tăm, nhíu mày nhăng trán. “Sao vậy, em còn lo cho bạn em à?” - Bạch Chính Đình hỏi. “Sao có thể an tâm được.” Tân Giao Liên nghiến răng nghiến lợi, nếu lúc này Hàn Tử Sâm ở trước mặt cô sẽ tát chết hắn: “Anh đưa tôi đến Hàn gia, tôi muốn đi tìm Hàn Tử Sâm.” “Bây giờ?” - Bạch Chính Đình cau mày. “Đúng, ngay bây giờ.” - Tần Giao Liên lại nói: “Nếu như không tiện cho anh, tôi tự mình đi taxi.” Thấy cô muốn xuống xe, Bạch Chính Đính kéo cô lại và nói: “Không có gì không tiện cả, chỉ là… em muốn tìm hắn nói lý lẽ bà bất bình cho bạn của mình, nhưng làm như vậy chính là đắc tội với Hàn Tử Sâm.” “Mẹ kiếp, đắc tội liền đắc tội, bà đây đếch sợ.” - Tần Giao Liên tức giận đến toàn thân run lên. Bạch Chính Đình cũng không nói gì thêm, trực tiếp lái xe đến dinh thự Hàn gia. Trong bóng tối, trước cổng lớn dinh thự Hàn gia, Tần Giao Liên liều mạng đập cửa sắt, la hét bấm chuông: “Ra đây, tên khốn Hàn Tử Sâm mau ra đây, gọi hắn ta đây, tôi có chuyện muốn gặp hắn.” Chỉ là mặc kệ cô gào thét thế nào, Hàn Tử Sâm cũng không xuất hiện, thay vào đó là một nhóm vệ sĩ bước ra, cảnh cáo Tần Giao Liên nếu không rời đi, họ sẽ báo cảnh sát. Bạch Chính Đình kéo Tần Giao Liên lên xe, ở đây gào thét cũng không phải là cách hay. Lúc này, bên trong phòng khách, Cao Trí nhận được tin Tần Giao Liên đã rời đi mới thở dài. Nhưng lúc này, ông chủ của hắn đã ngồi hơn 2 tiếng bất động ở trong phòng khách… trên tay là những tấm thiệp in tên hai người. Cao Trí vẫn đứng một bên, cho đến khi trong không gian yên tĩnh phát ra giọng nói khàn đi: “Cao Trí, cậu cho rằng có người sẽ khống chế được sống chết của ta sao?” “À…” - Cao Trí kinh hãi, không ngờ ông chủ lại hỏi một câu như vậy: “Đương nhiên…không có khả năng.” “Ta cũng cảm thấy không có khả năng.” - Hàn Tử Sâm lại nói. Vì vậy, đừng suy nghĩ nữa…đừng suy nghĩ về cô gái đó nữa, hãy cứ coi như bản thân chưa từng yêu cô ấy. Từ nay về sau, anh không cần phải lo lắng hay sợ hãi nữa, cũng không còn cần quan tâm đến việc liệu cô có quay về bên cạnh Cố Lệ Thần hay không, cũng không cần đoán xem trong lòng cô Cố Lệ Thần chiếm giữ bao nhiêu vị trí. Anh sẽ không dẫm vào vết xe đổ của cha anh, sẽ không vì yêu một người phụ nữ, sẽ không để bản thân phải chật vật đến mức mất mạng. Nhất định sẽ không! Hàn Tử Sâm quăng tấm thiệp xuống bàn, đứng lên rời khỏi phòng khách, lên cầu thang đi về phía phòng ngủ.