Không Thể Yêu

Chương 78: Thẩm Y Nhiên, Anh Yêu Em



Hàn Tử Sâm đưa Thẩm Y Nhiên về đến căn nhà thuê.

“Tôi hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.” - Thẩm Y Nhiên muốn đuổi khách nhưng Hàn Tử Sâm vẫn không có ý định rời đi.

Anh đưa tay vén một lọn tóc trên má cô, bàn tay xoa lên má cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Em thật sự nói với Cố Lệ Thần rằng em sẽ không bao giờ yêu tôi nữa sao?”

Thẩm Y Nhiên cắn môi, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hàn Tử Sâm: “Đúng vậy!”

Đột nhiên sắc mặt của Hàn Tử Sâm trở nên khó coi.

“Chẳng lẽ anh nghĩ tôi nên yêu anh sau khi chúng ta chia tay à?” - Cô buồn cười hỏi lại.

“Như vậy em sẽ yêu ai?” - Hàn Tử Sâm trầm mặc một lúc lâu lại hỏi.

“Mặc kệ là tôi sẽ yêu anh, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh. Tôi là A Nhiên tỷ, anh là em trai A Tử, phải không?” - Cô đột nhiên mỉm cười nói.

Nhưng nụ cười này của cô đối với anh quá chói mắt.

“Vậy em có yêu Cố Lệ Thần không?” - Anh nhìn cô chằm chằm hỏi.

Thẩm Y Nhiên im lặng… yêu Cố Lệ Thần là điều cô chưa bao giờ nghĩ tới, đối với cô anh ta chỉ là một người bạn khi bé mà thôi.

Cùng lắm, cô có thể xem anh ta là một người bạn…

“Anh cho rằng để yêu một người là dễ dàng sao?” - Thẩm Y Nhiên lại nói: “Hàn Tử Sâm, trước đây chúng ta hẹn hò, anh chính là không tin tưởng vào tình cảm của tôi dành cho anh.”



Đôi môi mỏng của anh mím chặt, một lúc sau ôm chặt cô vào lòng, môi ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Đừng yêu Cố Lệ Thần, biết không?”

Anh chỉ biết một điều nếu cô yêu Cố Lệ Thần, anh sẽ ghen ghét đến phát điên.

Dù là chia tay. dù là anh coi cô là A Nhiên tỷ, anh cũng không muốn cô yêu người khác.

“Vậy nếu tôi yêu người khác thì được đúng không?” - Cô hỏi.

“Em định yêu ai? Phong Tuân?” - Người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

“Không liên quan gì đến Phong Tuân, tôi không yêu anh ta.” - Cô lập tức nói, không muốn Phong Tuân vướng vào chuyện của bọn họ.

“Xem ra em chính là quan tâm đến Phong Tuân, nóng lòng muốn phủi bỏ quan hệ với hắn. Sao vậy, em sợ tôi sẽ ra tay với hắn sao?” - Hàn Tử Sâm không vui nói.

“Tôi chỉ không muốn liên lụy đến người vô tội, anh ta là người tốt. Hiện tại anh ta chỉ là ông chủ của tôi mà thôi.” - Thẩm Y Nhiên đáp.

“Người tốt.” - Hàn Tử Sâm đột nhiên cười lạnh, hơi thở ấm áp phả vào tai Thẩm Y Nhiên: “A Nhiên tỷ cũng từng nói tôi là người tốt.”

Thẩm Y Nhiên lúc này muốn quay về quá khứ đánh mình một trận cho tỉnh táo hơn, ngày đó anh ta dịu dàng chu đáo, không để ý đến việc cô ngồi tù nên cô cho rằng anh ta là người tốt.

Hàn Tử Sâm là ai? anh ta là một kẻ mưu mô, một chiến lược gia lừng lẫy, một người lạnh lùng tàn nhẫn, một kẻ máu lạnh… nhưng anh ta không phải là người tốt.

Hàn Tử Sâm cứ thế ôm chặt lấy cô, cả hai yên lặng đến mức nghe được nhịp tim của nhau…<code> Mấy ngày tiếp theo Hàn Tử Sâm cũng không đến tìm Thẩm Y Nhiên, ngược lại trên mạng xuất hiện hấp dẫn đến mức lên NO.1 hot search. Trong video, Tiêu Tư Di ăn mặc trang phục hở hang, nằm dưới đất, ăn đồ ăn thừa dưới đất cùng với một con chó, vừa ăn vừa sủa như chó, bộ dáng này hoàn toàn không còn nhìn ra cô ta là một tiểu thư khuê cát nổi danh ở Nam thành. Video nổi tiếng đến nổi tiếng đến nổi bất cứ ai ở Nam thành cũng biết và đưa ra lời bình luận. Nhà họ Tiêu liều mạng muốn xóa bỏ video nhưng dù tiêu tốn rất nhiều tiền cũng không thể làm gì được, video vẫn được lên trang nhất liên tục. Bộ mặt nhà họ Tiêu hoàn toàn bị hủy vì chuyện này. Chuyện này Tiêu Tư Vũ biết chính là do Hàn Tử Sâm sắp xếp, chỉ trách Tiêu Tư Di ham chơi bị dụ dỗ cắn thuốc mất hết thần trí. Tiêu Tư Di sực nhớ hôm đó nói Thẩm Y Nhiên ở trong tù nằm dưới đất ăn như chú, nên Hàn Tử Sâm liền để cô trải qua chuyện này sao? Tiêu Tư Vũ thở dài, để bảo vệ mạng cho em gái, một lần nữa lại trục xuất Tiêu Tư Di ra nước ngoài. Mà Thẩm Y Nhiên đọc được tin tức này thì không khỏi không nói nên lời, cô biết ở Nam thành không có chút e dè Tiêu gia và Hà gia liền chính là Hà Tử Sâm. Cô không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy nhân sinh quá mỏng manh, cuộc sống của con người có thể bị một người khác nắm trong tay. Muốn chết hay sống, không phải do bản thân mình định đoạt. Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên tan tầm đi bộ ra trạm xe bus liền nhìn thấy một chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh, kính xe kéo xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái, ánh mắt phượng hẹp nhìn về phía Thẩm Y Nhiên. “Y Nhiên, lên xe đi.” - Cố Lệ Thần nói. Thẩm Y Nhiên đứng im nhìn anh nói: “Cố tiên sinh, tôi không có gì muốn nói với anh cả.” “Y Nhiên, em lên xe đi, anh không muốn dùng cách khác.” - Cố Lệ Thần nói. Cô cắn môi, nghĩ một chút tự mở cửa ghế phụ bước lên. Khi lên xe, Thẩm Y Nhiên không nhịn được liền nói: “Anh muốn nói chuyện gì?” “Giữa em và Hàn Tử Sâm xảy ra chuyện gì?” - Cố Lệ Thần hỏi, ngày ở bữa tiệc tuy cô ấy đi cùng Hàn Tử Sâm nhưng xem ra cô ấy có chút không tình nguyện: “Có chuyện gì khó nói sao? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em.” “Giúp tôi?” -Thẩm Y Nhiên ngước mắt nhìn Cố Lệ Thần: “Tại sao?” “Em vẫn chưa trả lời tôi, rốt cuộc em và Hàn Tử Sâm đã xảy ra chuyện gì?” - Cố Lệ Thần lại hỏi. “Việc này hình như không phải việc của anh nên quan tâm.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Và tôi cũng không cần anh giúp. Vì chị Lâm và Tiểu Vũ, cô đã chấp nhận làm A Nhiên tỷ của Hàn Tử Sâm, cô sẽ không đổi ý mà tìm người khác giúp. Chỉ sợ nhận được sự giúp đỡ, lại là trả một cái giá nào đó. “Nếu như Cố tiên sinh không còn gì muốn hỏi thì tôi xuống xe đây.” - Thẩm Y Nhiên muốn đẩy cửa xe ra. Chỉ là cánh tay cô liền bị Cố Lệ Thần bắt lại: “Y Nhiên, em nhất định cứ muốn đẩy anh cách xa em ngàn dặm sao?” Anh không muốn làm bạn của cô… nhưng ở bên cạnh cô với tư cách gì? Anh sợ khi ngỏ lời với cô, cô sẽ càng cách xa anh hơn, càng lẩn trốn, càng cự tuyệt mạnh mẽ hơn. Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, khuôn mặt thanh tú khiến cho cô sực nhớ đến một gương mặt phiên bản thu nhỏ ngày xưa. Cậu bé năm đó ôm lấy cô trên lưng, còn cô đang kiệt sức vì cõng cậu bé tìm cách ra khỏi khu rừng: “Sau này anh nhất định đối tốt, rất tốt với em, anh sẽ mua cho em rất nhiều bộ váy xinh đẹp, sẽ mang cho em thật nhiều đồ ăn ngon. Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ em tốt hơn bất cứ ai khác trong cuộc đời này.” Nhưng lời hứa đó đã bị cô lãng quên mất sau một trận sốt cao. Còn anh lại tìm kiếm cô nhiều năm như vậy, cái đêm đó khiến anh chấp niệm sâu sắc hơn cố nghĩ. Chỉ là người cô yêu không phải là anh, nếu cô cứ mập mờ sẽ khiến anh ôm mãi chấp niệm này đặt lên người cô, như vậy đối với Cố Lệ Thần không phải là chuyện tốt. Cố Lệ Thần nhìn đôi mắt quen thuộc đang nhìn anh, đôi mắt này đã bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt của Thẩm Y Nhiên. Anh ấy chính là “Thần Thần”, người bạn khi bé đã cùng cô chia sẻ khó khăn. Nếu như cô không bị mất trí nhớ vì sốt cao, nếu cô gặp anh trước khi gặp Hàn Tử Sâm và nhận ra nhau sớm hơn… Nhưng… tất cả đã là không thể… “Y Nhiên, đừng quay lại với Hàn Tử Sâm, có được không?” - Cố Lệ Thần ánh mắt nhìn Thẩm Y Nhiên đầy sự khẩn cầu. Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười: “Yêu hay không yêu, đối với các người có quan trọng không?” Hàn Tử Sâm nói… không được phép yêu Cố Lệ Thần. Mà Cố Lệ Thần lại nói, đừng quay lại với Hàn Tử Sâm. Thẩm Y Nhiên gạt tay Cố Lệ Thần ra, nhìn xe bus đang chuẩn bị dừng lại nói: “Cố thiếu, tôi đi trước.” Cố Lệ Thần xuống xe, nhanh chân bước đến chổ Thẩm Y Nhiên, ngay sau đó anh đưa tay ra và kéo người trước mặt vào vòng tay của mình. Thẩm Y Nhiên sợ hết hồn, cô không dám nghĩ Cố Lệ Thần lại giữa đường ôm cô như vậy, hơn nữa còn ôm rất chặt khiến cô không cách nào tránh ra được. “Cố Lệ Thần, anh buông tôi ra.” - Thẩm Y Nhiên nói. “Anh không buông, lần này anh sẽ không buông.” - Cố Lệ Thần nhỏ giọng, cánh tay ôm cô chặt hơn một chút, như muốn hòa cô vào trong cơ thể mình, như sợ buông ra sẽ mất cô mãi mãi. Chỉ cần ôm cô như vậy, cảm giác sợ hãi trước đây sẽ dần dần nguôi ngoai, trái tim trống rỗng sẽ được lấp đầy trở lại. Khó khăn như vậy mới tìm được cô, anh sẽ không chần chừ, không do dự nữa… anh sẽ dùng mọi cách để khiến cô thuộc về anh. “Cố Lệ Thần, xin hãy buông tôi ra và để tôi đi…” - Giọng nói của Thẩm Y Nhiên lại vang lên bên tai cô. Buông cô ra? Làm sao anh có thể buông cô ra? Anh đã tìm cô thật vất vả, khi nhận ra nhau biết cô yêu Hàn Tử Sâm anh đã chần chừ, đến bây giờ… anh sẽ không để mất cô nữa, anh phải nghe theo trái tim của mình đang mãnh liệt khao khát tình yêu của cô. “Thẩm Y Nhiên, anh đã nói với em rồi, anh sẽ không buông tay… bởi vì…” - giọng Cố Lệ Thần dừng lại, cuối cùng ba chữ chôn giấu trong lòng, chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai khác vang lên: “Anh yêu em.” Đúng, anh yêu cô, anh đã yêu cô và vẫn yêu cô… yêu say đắm…anh nhận ra trước khi hai người nhận ra nhau, trái tim của anh đã lỗi nhịp vì cô. Thẩm Y Nhiên sửng sốt: “Anh… anh nói cái gi?” “Anh yêu em.” - Cố Lệ Thần lặp lại một lần nữa: “Cho nên đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra.” - Giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng tràn ngập ấm áp và khao khát vang lên bên tai cô. “Cố Lệ Thần, anh đừng đùa nữa.” - Thẩm Y Nhiên bất động nói. “Anh không bao giờ đùa giỡn về chuyện này.” - Cố Lệ Thần ngẩng đầu, hai tay ôm lấy gương mặt cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú: “Thẩm Y Nhiên, anh thật sự yêu em.” Cô kinh ngạc nhìn Cố Lệ Thần, cô biết anh đi tìm cô rất lâu, chấp niệm về cô bé cứu anh rất lâu, nhưng cô nghĩ thái độ cự tuyệt của cô đã khiến anh tự nhận ra… không nghĩ anh lại bày tỏ ngay lúc này. Từ phía xa, Hàn Tử Sâm bước xuống xe và đi về phía hai người đang đứng trên đường. Gần như ngay lập tức, khi Hàn Tử Sâm đến gần, Cố Lệ Thần dường như đã nhận ra điều đó, Cố Lệ Thần ngẩng đầu lên và nhìn về phía Hàn Tử Sâm, ánh mắt hai người nhu va vào giữa không trung. Lúc này Cố Lệ Thần đang đối diện với Hàn Tử Sâm, trong khi Thẩm Y Nhiên quay lưng về phía Hàn Tử Sâm và không nhìn thấy anh ấy. “Cố Lệ Thần… tôi không biết anh mới vừa rồi là nói đùa hay không, tôi…” Cô chưa kịp nói xong thì Cố Lệ Thần đã ngắt lời cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô, một tay đặt lên vai cô, một tay vòng qua eo cô để ngăn cô lại, không cho phép cô đẩy anh ra: “Anh sẽ nói rõ lại một lần nữa, Thẩm Y Nhiên, anh yêu em, cho nên về sau anh sẽ không bao giờ buông em ra.” Cố Lệ Thần nói lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn Hàn Tử Sâm, lời này chính là đang nói với Thẩm Y Nhiên, cũng là đang muốn nói với Hàn Tử Sâm. Hàn Tử Sâm nghe được những gì Cố Lệ Thần nói, sắc mặt anh đột ngột thay đổi, một cơn ớn lạnh xẹt qua cơ thể anh ta, và đôi mắt đào hoa của anh tràn đầy sự thù địch cùng với…một sự hoảng loạn không dễ cho người khác nhìn ra. Trong một khắc, Hàn Tử Sâm vươn tay kéo cơ thể mảnh khảnh của Thẩm Y Nhiên ra khỏi vòng tay của Cố Lệ Thần. Thẩm Y Nhiên giật mình, nhưng sau đó cô nhận ra người đang ôm mình chính là Hàn Tử Sâm. “Anh… sao anh lại ở đây?” - Thẩm Y Nhiên hỏi. “A Nhiên tỷ không muốn gặp tôi sao?” - Hàn Tử Sâm giơ tay lên, quét qua những nơi Cố Lệ Thần chạm vào như muốn không để lại chút dấu vết nào của Cố Lệ Thần. Hàn Tử Sâm ngước mắt nhìn Cố Lệ Thần nói: “Tôi đã nói, cô ấy, cậu không thể động vào.” Cố Lệ Thần khẽ cau mày và chậm rãi ngước đôi mắt phượng lên: “Nhưng tôi sẽ động vào.” Câu nói đơn giản nhưng thể hiện sự quyết tâm của anh ấy. “Không có khả năng.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói. Cố Lệ Thần từ từ mở đôi môi mỏng của mình: “Cậu đã chia tay với cô ấy rồi, giữa chúng tôi có gì là không thể.” Sau đó ánh mắt nhìn Thẩm Y Nhiên: “Em không cần phải trả lời anh lúc này, và, anh không có nói đùa, những gì Tử Sâm có thể làm cho em, anh cũng có thể làm cho em, và những gì cậu ta không thể cho em, anh đều có thể cho em.” Khuôn mặt Cố Lệ Thần trở nên cực kỳ nghiêm túc ngay lúc này. Lúc này, Thẩm Y Nhiên bỗng nhiên thất thần, tựa như nhìn thấy cậu bé năm đó với giọng nói đầy hứa hẹn: “Anh không đùa đâu, sau này anh sẽ nhất định đến tìm em, sẽ đưa em đi khắp mọi nơi mà em thích, ăn thật nhiều đồ ăn thật ngon, anh sẽ đối với em thật tốt.” Và… Cố Lệ Thần đã làm được phải không? Anh ấy đã tìm cô ngần ấy năm chỉ vì một lời hứa khi còn bé. “Đủ rồi.” - Hàn Tử Sâm hét lên, cắt đứt sự thất thần của Thẩm Y Nhiên. Lúc này sắc mặt Hàn Tử Sâm tối sầm đến đáng sợ, anh lạnh lùng nói với Cố Lệ Thần: “Cố Lệ Thần, cậu sẽ không bao giờ có được câu trả lời mình muốn.” “Vậy sao?” - Cố Lệ Thần công lên đôi môi mỏng: “Vậy chúng ta đợi xem tôi có nhận được câu trả lời tôi muốn không?” Hai người đàn ông, một lần nữa giằng co. Hàn Tử Sâm mím đôi môi mỏng, cúi đầu ôm Thẩm Y Nhiên vào trong ngực nói: “Chúng ta đi về thôi.”</code>