Sau khi bộ môi trường kiểm tra kết thúc, Hoắc Giai Ngọc đi về phía Thẩm Y Nhiên nói: “Y Nhiên, cuối tuần này lớp cấp ba của chúng ta sẽ họp lớp, cậu cũng đến tham gia chứ?”
Họp lớp? Thẩm Y Nhiên bật cười, tình huống của cô hiện tại đi họp lớp chỉ để bị người khác cười nhạo à: “Không được, tôi có việc, không đi.”
“Sao vậy, các bạn học của chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để tụ họp, cậu sao có thể không đến tham gia.” - Hoắc Giai Ngọc rõ ràng rất muốn Thẩm Y Nhiên có mặt trong buổi họp lớp.
Mọi người sẽ đều biết học tỷ và hoa khôi hiện tại biến thành bộ dạng này, vậy nên Hoặc Giai Ngọc nóng lòng muốn mọi người đều biết.
“Cuối tuần tôi phải làm việc, cậu không nghĩ rằng công việc hiện tại của tôi được nghỉ vào cuối tuần chứ?” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Hoắc Giai Ngọc nhất thời nghẹn lời, còn muốn nói gì đó…
“Tôi phải đi dọn rác rồi, lần sau chúng ta nói chuyện.” - Không để Hoắc Giai Ngọc mở miệng, Thẩm Y Ninh đã quay người bỏ đi.
Cô không phải kẻ ngu, đương nhiên có thể nhìn ra được ý đồ của Hoắc Giai Ngọc.
Đến cuối tuần, phó giám đốc trạm vệ sinh lại yêu cầu cô gửi văn bản cho người ở sở môi trường tại một câu lạc bộ sang trọng ở Nam Thành.
Nhân viên nhận được thông tin Thẩm Y Nhiên nói liền đưa cô đến một căn phòng, khi nhân viên đẩy cửa một phòng riêng ra, trong phòng rỗng rãi đã chật kín người.
Thẩm Y Nhiên vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Nhìn xem, ai đến kìa.”
Thẩm Y Nhiên nhìn thấy Hoắc Giai Ngọc và một đám bạn trung học, người vừa lên tiếng không ai khác là Hoắc Giai Ngọc.
Lúc này, cô liền biết mình đã bị Hoắc Giai Ngọc tính kế lừa đến đây.
“Nhìn xem, tôi nói không sai, học tỷ mỹ nhân của lớp chúng ta đang làm một công nhân vệ sinh.” - Triệu Bảo Châu ở một bên cười nói với vẻ đắc ý.
Lúc này vẫn là giờ làm việc của cô nên trên người cô vẫn đang mặc đồng phục nhân viên vệ sinh.
“Đây không phải là học tỷ mỹ nhân năm đó sao, ngồi tù ba năm, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra cậu. Trước kia Tiêu Tư Vũ không phải rất yêu cậu sao, bây giờ thì sao rồi, ngay cả cậu làm nhân viên vệ sinh cũng không thèm ngó ngàng tới.”
Thân thể Thẩm Y Nhiên hơi cứng đờ, mỗi lần nghe đến cái tên Tiêu Tư Vũ đều khiến cô rất đau đớn.
Người vừa nói đi đến trước mặt Thẩm Y Thiên, cô nhận ra hắn ta là Tô Văn Hạo, cũng là một gia đình có tiếng ở Nam thành, trước kia từng theo đuổi cô.
Ngày trước khi cô và Tiêu Tư Vũ ở bên nhau, hắn ta giở trò quấy rối liền bị Tiêu Tư Vũ dạy cho một bài học, sau đó mới không dám gây sự với cô nữa.
Thẩm Y Nhiên không để ý đến tới Tô Văn Hạo, trực tiếp đi về phía Hoắc Giai Ngọc, đưa tài liệu trong tay cho cô ta: “Đây là tài liệu mà cô muốn.”
Thẩm Y Nhiên không đáp quay lưng muốn rời đi liền bị Tô Văn Hạo đột nhiên từ phía sau nắm lấy cánh tay cô: “Sao lại đi vội vàng như vậy, dù sao cũng đến buổi họp lớp rồi, chúng ta có thể ôn chút chuyện cũ.”
Vừa nói, hắn vừa cầm một ly rượu vang đỏ đặt lên môi Thẩm Y Nhiên: “Đây, uống ly rượu này cho tôi. Năm đó cô bị đi tù vì tội say rượu lái xe, đừng nói là không biết uống rượu.”
Thẩm Y Nhiên mím chặt môi, đột nhiên quay đầu né tránh, dùng hai tay đẩy hắn ra.
Tô Văn Hào mất thăng bằng, rượu đỏ trong tay bắn tung tóe khắp người liền tức giận dùng tay tát thẳng vào mặt Thẩm Y Nhiên: “Chết tiệt, cô cho rằng bây giờ cô còn là bạn gái của Tiêu Tư Vũ à? Bây giờ cô chỉ là một con quét đường, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”
Vừa quát vừa chửi bới, hắn trực tiếp cầm một chai rượu đỏ bên cạnh đổ thẳng vào đầu Thẩm Y Nhiên.
Rượu đỏ thấm ướt toàn cơ thể khiến cô chật vật không chịu nổi.
Hoắc Giai Ngọc thậm chí còn mỉm cười::”Thẩm Y Nhiên, nhanh chóng xin lỗi Văn Hạo đi, anh ấy sẽ tha thứ cho cậu.”
Xin lỗi? Thẩm Y Nhiên cảm thấy nực cười, rõ ràng là cô bị làm nhục, thế nhưng lại muốn cô phải xin lỗi?
Thẩm Y Nhiên mím chặt môi, đôi mắt đen láy trong suốt đầy sự lạnh lùng, tựa như dù có chật vật ra sao, cô cũng sẽ không khuất phục.
Nhưng cô như vậy lại càng khiến Tô Văn Hạo tức giận hơn: “Mẹ kiếp, Thẩm Y Nhiên, cô tưởng cô còn là bạn gái của Tiêu Tư Vũ sao? Tôi để cho cô xin lỗi là đã coi trọng cô rồi, bây giờ tôi muốn cô ở đây cũng không có người nào dám ra mặt.”
Tô Văn Hạo trực tiếp đẩy Thẩm Y Nhiên xuống đất, chỉ nghe một tiếng “xoẹt”, quần áo trên người Thẩm y Ninh bị xé rách, lộ ra lớp da bên trong.
“Không…” - Cô hét lên.
Nhưng những người được gọi là bạn học cũ đều không có ai chịu nói thay cô một lời huống hồ đừng nói đến việc đứng lên giúp đỡ.
Trong suốt ba năm ở tù, cô hầu như không nhìn thấy ánh mắt trời, khiến làn da cô trắng xanh hơn bình thường và cũng đầy rẫy những vết sẹo.
Một số vết sẹo còn chưa kịp mờ đi, trong rất đáng sợ.
Cô chật vật che chắn lại thân thể và đứng dậy. Đột nhiên cảm thấy trên tay truyền đến đau đớn dữ dội, cô giật mình nhìn thấy Triệu Bảo Châu đang dùng giày cao gót đạp mu bàn tay cô.
“Này, tôi nói Y Nhiên, cô gấp cái gì, cô còn chưa xin lỗi Tô thiếu đâu.” - Triệu Bảo Châu độc ác nói, ánh mắt mong chờ Thẩm Y Nhiên còn thê thảm hơn nữa, đôi chân dùng lực đạp mạnh hơn.
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô nhớ đến thời điểm trong lao tù, xương bàn tay đang bị gãy từng đoạn một.
Trước kia cô không thể phản kháng, nhưng bây giờ Thẩm Y Nhiên gần như dùng hết sức lực để rút tay trái ra khỏi sự trói buộc của Tô Văn Hạo, đẩy Triệu Bảo Châu đang giẫm trên mu bàn tay phải ra, sau đó dùng toàn bộ sức lực lao ra khỏi phòng bao.
Cô muốn trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
Thẩm Y Nhiên che lại bộ quần áo rách nát, liều mạng chạy về phía trước, nhưng đột nhiên từ phía sau một lực mạnh đạp vào lưng cô khiến cô ngã sấp xuống đất.
Đau… rất đau…
Giọng nói của Tô Văn Hạo truyền đến bên tai: “Cô còn muốn trốn khỏi đây à? Câu lạc bộ này nhà của tôi cũng là một cổ đông…”
Tô Văn Hạo đang nói lại đột nhiên dừng lại..
Sau đó, Thẩm Y Nhiên nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên: “Tô Văn Hạo, cậu đang làm gì vậy?”
Thân thể Thẩm Y Nhiên bỗng nhiên cứng đờ, đó là giọng nói của… Tiêu Tư Vũ.
Người mà cô từng nghĩ sẽ che chắn cho cô khỏi mọi mưa gió nhưng cuối cùng anh chỉ là người đàn ông thản nhiên bỏ rơi cô.
Thẩm Y Nhiên không nhịn được mà run rẩy, không ngờ sau khi ra tù lại gặp lại Tiêu Tư Vũ trong bộ dạng này.
“Sao thế, hôm nay cậu lại dẫn vợ sắp cưới đến đây ăn cơm à? Thật trùng hợp là bạn gái cũ của cậu cũng đi ăn với tôi. Tuy nhiên, bạn gái cũ của cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trêu cho bản thiếu gia không vui. Sao? Câu có muốn hay không vì vị bạn gái cũ này mà ra mặt?”
Tô Văn Hạo vừa nói vừa túm lấy tóc của Thẩm Y Nhiên, ép cô ngẩng đầu đối diện với Tiêu Tư Vũ.
Gương mặt thân quen của Tiêu Tư Vũ xuất hiện trong mắt của Thẩm Y Nhiên.
Người đàn ông từng đau lòng khi thấy cô bị đau một chút, giờ chỉ biết cau mày ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ.
Cũng giống như ngày đó, hắn cũng lạnh lùng đồng ý để người khác phế đi tay của cô.
Đứng bên cạnh Tiêu Tư Vũ là Hứa Dĩ Nguyệt, nhìn khuôn mặt xinh xắn kia, đồng tử của Thẩm Y Nhiên đột nhiên nheo lại, hình ảnh khuôn mặt cô ta tươi cười rạng rỡ khi cho người khác nhổ hết móng tay của mình, đem xương ngón tay của cô từng cái đánh gãy.
Đau… quá đau…
Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt giống như cơn ác mộng của cô, khiến cô giật mình tỉnh lại trong giấc mộng vô số lần, hiện tại đang ở trước mắt cô.
“Tô Văn Hạo, cậu muốn làm cái gì thì làm, tôi và cô ta không còn bất kỳ quan hệ nào.” - Tiêu Tư Vũ chán ghét nói.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình nhói lên, tuy rằng bản thân đã từ bỏ Tiêu Tư Vũ, nhưng khi trực tiếp nghe lại những lời này, cô cảm thấy đau đớn vì tình cảm mình đã trao nhầm.
Thẩm Y Nhiên ơi là Thẩm Y Nhiên, mày con đang hy vọng cái gì, mày thật sự hy vọng có người sẽ cứu mày sao? Trong lòng cô đầy sự cười nhạo chính mình.
“Vậy sao? Vậy tôi làm gì cô ta cũng không quan hệ?” - Tô Văn Hạo đột nhiên kéo Thẩm Y Nhiên đến một hòn non bộ lớn, đem đầu cô ấn vào trong nước.
Một dòng nước lạnh đột nhiên tràn vào trong miệng và mũi cô, một cảm giác gầng như nghẹt thở lan khắp cơ thể.
Như để trút hết tức giận vì trước kia bị Tiêu Tư Vũ đánh vì Thẩm Y Nhiên, hắn ta hết lần này đến lần khách đẩy đầu cô xuống nước, kiêu ngạo mắng chửi: “Thẩm Y Nhiên, tôi thật sự muốn nhìn xem, bây giờ còn ai tới cứu cô.”
“Tư Vũ, Hàn Tử Sâm đang chờ chúng ta đấy, đừng để anh ấy đợi lâu.” - Giọng nói của Hà Dĩ Nguyệt truyền đến tai Thẩm Y Nhiên.
“Được.” - Tiêu Tư Vũ thản nhiên đáp.
Là là tiếng “Được.” này, giống như khi Hà Dĩ Nguyệt mói muốn phế tay của cô, hắn cũng là nói chữ:Được.”
Cảm giác ngạt thở càng lúc càng mạnh, lúc này cô thậm chí không còn sức lực để vùng vẫy hay chống cự.
Liệu cô có chết không? Không phải chết trong tù mà là chết ở một nơi thế này.
Có ai cứu cô không? Không đâu… sẽ không có ai cả…
Một cái, hai cái, dòng nước lạnh ngập đầu cô hết lần này đến lần khác, tiếng “Bốp” khi cô bị đẩy xuống nước liên tục vang lên nhưng không ai tới ngăn cản.
Hà Dĩ Nguyệt kéo tay Tiêu Tư Vũ đi tới cầu thang, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Y Nhiên đang bị chà đạp liền nở một nụ cười trên đôi môi đỏ tươi.
Nơi này sẽ không có ai tới cứu Thẩm Y Nhiên, cho dù Thẩm Y Nhiên không chết, cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Đủ! Đem nữ nhân kia mang lên đây.” - Đột nhiên, trên lầu hai truyền đến tiếng mắng mỏ.
Thanh âm này… Hà Dĩ Nguyệt không dám tin nhìn về hướng lầu hai, một bóng người cao lớn đang đứng ở trên, khuôn mặt đẹp đến ma mị, trên gương mặt lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy.
Đó là… Hàn Tử Sâm, mà lúc này Hàn Tử Sâm đang nhìn xuống về phía Thẩm Y Nhiên.
Điều này khiến Hà Dĩ Nguyệt sợ hãi, trước kia khi tới tang lễ của chị gái cô, anh ta vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc đó cô từng nghĩ chuyện gì mới có thể khiến cảm xúc của người đàn ông này dao động?. Truyện Kiếm Hiệp
Bây giờ, cô ta nhìn thấy, gương mặt tuấn mỹ trên kia đang chứa đầy sự tức giận, điều này khiến cô chưa từng thấy trước đây.
Nhưng mà là bởi vì… Thẩm Y Nhiên sao?
Hà Dĩ Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Tư Vũ, thấy được anh cũng là gương mặt không dám tin.
Người đứng bên cạnh Hàn Tử Sâm là Cao Trí nhanh chóng đáp: “Vâng.”
Hàn gia đang tức giận, Cao Trí trong lòng cũng run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Hàn Tử Sâm lại vang lên: “Không cần nữa, cậu đi xử lý một chút, quá ồn ào.”
Cao Trí cúi đầu nhận lệnh và vội vàng rời đi.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy vừa rồi mình nghe thấy giọng nói A Tử, nhưng giọng của A Tử luôn nhẹ nhàng, không có tức giận như vậy bao giờ.
A Tử… A Tử… khuôn mặt đẹp trai như thiên thần đó thoáng qua tâm trí cô.
Nếu như cô chết đi, liệu A Tử có cảm thấy khổ sở vì cô không?
Ngay khi Thẩm Y Nhiên nghĩ mình sắp ngất đi vì ngạt thở, đột nhiên lực giữ cổ của cô lỏng ra, cô gần như mềm nhũn nằm trên mặt đất, hít lấy không khí trong lành.
Lúc này Tô Văn Hạo bị hai bảo vệ mặc đồng phục khống chế, đè xuống đất, xung quanh hắn bao quanh bởi rất nhiều bảo vệ.
Một vị quản lý cao cấp nhanh chóng chạy tới.
“Quản lý Trần, đây là chuyện gì, mau bảo bọn chúng buông tôi ra.” - Tô Văn Hạo có cổ phần ở đây và được coi là một ông chủ nên hắn mới kiêu ngạo như vậy.
Nhưng quản lý Trần không thèm nhìn hắn ta mà đi về phía Thẩm Y Nhiên: “Cô gái, cô có thể rời đi bây giờ.”
Tô Văn Hạo hét lên: “Quản lý Trần, anh nói cái gì vậy? Cô ta chỉ là công nhân vệ sinh, tôi không cho phép cô ta đi, dựa vào cái gì…”
“Đây là lệnh của Hà gia, Hàn gia không thích ồn ào.” - Quản lý Trần nói.
Hai chữ Hàn gia lúc này làm Tô Văn Hạo toàn thân chấn động. Tại Nam thành, nhắc đến hai chữ Hàn gia, chính là nói đến Hàn Tử Sâm! Vừa rồi hắn nghe có người quát lớn đầy tức giận.. chẳng lẽ là Hàn Tử Sâm.
“Hàn gia? Hàn gia sao có thể ra mặt vì loại phụ nữ này… Cô ta năm đó chính là người đã đâm chết vị hôn thê của Hàn gia.” - Tô Văn Hạo không dám tin.
Nhưng vẻ mặt của quản lý Trần không phải là đang đùa.
Ngay cả Thẩm Y Nhiên cũng kinh hãi, người cứu cô lần này… vậy mà lại là Hàn Tử Sâm.
Nó thật sự là một sự châm chọc.
Thẩm Y Ninh kéo quần áo một chút, chật vật đứng lên, vội vã rời đi, không hề chú ý trên lầu hai có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi cô.
Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm tấm lưng chặt vật của Thẩm Y Nhiên.
Cô bất quá cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng vì cái gì khi thấy cô bị đối xữ như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu?
Có lẽ dù là một trò chơi của hắn, hắn cũng không cho phép người khác chạm vào. Cho dù là hắn muốn hành hạ cô thì chỉ có hắn mới được ra tay, những kẻ khác - hắn không cho phép.
Một lúc sau, Hàn Tử Sâm quay người bỏ đi.
Tiêu Tư Vũ đứng cách đó không xa, nhìn bóng lưng của Thẩm Y Nhiên, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hà Dĩ Nguyệt ở bên cạnh, tức giận vì Thẩm Y Nhiên thoát khỏi, thầm mắng chửi cái ngu ngốc Tô Văn Hạo không nhỏ tiếng một chút được sao?