“Tiền Duy, tối nay bà có rảnh không? Nếu rảnh thì cùng tôi tới Đại Lễ Đường đi.”
Khi Tiền Xuyên tới tìm Tiền Duy thì cô đang vật lộn với bài luận văn môn Pháp lý, “Tới Đại Lễ Đường làm gì?” Cô ngẩng đầu liếc nhìn Tiền Xuyên còn cao hơn một con ngựa, “Đứng sang bên đi, mày đang chặn trước mặt chị rồi.”
Tiền Xuyên cười hì hì: “Tối nay đại lễ đường tổ chức chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên, người yêu của thằng bạn tôi có đăng ký thi, nó muốn gọi càng nhiều người tới cổ vũ cho bạn gái nó càng tốt, nếu bà không có việc gì thì đi cùng tôi, đến lúc hết chương trình cậu ta sẽ mời cơm, thằng bạn tôi bà cũng biết đấy, chính là Trương Lập Cường chung đội bóng rổ.”
Chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên! ! ! Trong lòng Tiền Duy thoáng giật mình, cô nhanh chóng tỉnh ngộ, kích động nói: “Không được, chị không đi, mày cũng không được đi!”
Chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên là một trong những hoạt động lớn do Bộ văn thể mỹ của Hội học sinh đứng ra tổ chức nhiều năm qua, ở kiếp trước, lần đầu tiên Tiền Xuyên gặp Mạc Tử Tâm là nhân viên hậu cần của chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên. Hôm đó Mạc Tử Tâm ăn mặc vô cùng đặc biệt, cộng thêm lại là MC của chương trình, bản thân đứng trên sân khấu được bao người ngắm nhìn, từ đó Tiền Xuyên đã trúng tiếng sét ái tình với Mạc Tử Tâm và bắt đầu những chuỗi ngày nhớ đêm mong yêu thầm người ta.
Tiền Duy không nhịn được khi thấy em trai mình tương tư thành bệnh, vì Tiền Xuyên van xin khẩn thiết nên vừa đưa ra những diệu kế theo đuổi nữ sinh; lại vừa nghĩ ra những kế phá hoại, kiên quyết không cho Lục Tuân và Mạc Tử Tâm có cơ hội ở bên nhau, tìm mọi cơ hội làm bóng đèn chặn đường, cứ thế hai phương án cùng tiến hành song song, cuối cùng cũng thành công trợ giúp Tiền Xuyên cạy được góc tường của Lục Tuân, cũng từ đó cô bắt đầu bước trên con đường tìm cái chết đắc tội Lục Tuân.
Sống lại kiếp này, Tiền Duy nói làm gì cũng không thể để lịch sử tái diễn được, tuyệt đối phải ngăn chặn từ cội nguồn phát sinh bi kịch, lần này, cô nhất định phải ngăn cản Tiền Xuyên đi gặp Mạc Tử Tâm tối nay để từ đó luân hãm!
Đối với phản ứng quá khích của Tiền Duy, Tiền Xuyên mơ màng: “Vì sao? Bà có việc thì thôi không đi, nhưng sao tôi cũng không được đi?”
Tiền Duy trưng ra bộ mặt bi thương, chớp mắt nói láo: “Thực không dám giấu cậu, người anh em Trương Lập Cường của cậu, thật ra là người tôi thầm mến, trước đó nghe nói cậu ấy có bạn gái tôi đã đau lòng như vạn tiễn xuyên tim rồi, chẳng lẽ giờ cậu còn nhẫn tâm gọi tôi tới cổ vũ cho bạn gái cậu ta, nhìn hai người họ ân ân ái ái tình chàng ý thiếp à?” Tiền Duy vừa nói vừa xoa xoa ngực, “Cảm giác tim lại quặn đau rồi, Tiền Xuyên mau đỡ tôi, tôi không thở được…”
Tiền Xuyên kinh hãi: “Mẹ nó? Nhìn bà thế này mà thầm mến Trương Lập Cường á? Chuyện xảy ra khi nào? Mặc dù cậu ta không phải người xấu, nhưng cậu ta không hay tắm rửa, mùa hè toàn thân đầy mồ hôi xen lẫn mùi hôi của chân…”
Tiền Duy mặt không đổi sắc: “Cái đó gọi mùi vị của đàn ông, tôi thích những người nam tính như cậu ta.”
“…”
“Tóm lại, tôi không thể chấp nhận em trai tôi lại đi cổ vũ cho tình địch của chị nó, đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của người làm chị này.”
Tiền Xuyên nhíu mày, cuối cùng cũng trưng ra vẻ mặt chịu thua: “Được rồi được rồi, vậy tôi không đi nữa, tôi đi chung với bà.”
“Mày có thể bày tỏ thành ý chút được không, chị mày đang thất tình đấy, thế này đi, tối nay chị cho mày một cơ hội mời chị ăn lẩu Đại Vương đi, ở quảng trường Tân Quang mới mở một quán.”
“Được thôi.”
Nói đi là đi, Tiền Duy kéo tay Tiền Xuyên, hai người hùng hùng hổ hổ đi tới quán lẩu Đại Vương, lẩu Đại Vương vừa mở chưa được bao lâu, đang vô cùng hot, những người đến xếp hàng chờ chỗ phải mất hơn tiếng, Tiền Duy đi lấy số thứ tự, trước cô còn mười lăm bàn nữa, ngồi chờ cũng lâu nên không bằng đi dạo xung quanh một vòng, thế là cô kéo Tiền Xuyên ra quảng trường Tân Quang đi dạo.
Đại học A nằm ở thành phố A, tuy nói là đại học của thành phố, kỳ thực đại học A nằm ở vùng ngoại thành, trung tâm thương mai lớn nhất ở đây nằm tại quảng trường Tân Quang, bởi vậy ngoài quảng trường Tân Quang rộng lớn gần như toàn là sinh viên giảng viên xung quanh, đa phần là các cặp đôi yêu nhau. Tiền Duy và Tiền Xuyên lẫn trong số đó, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Không phải Tiền Duy ca ngợi em mình, mà thằng nhóc Tiền Xuyên này người cao chân dài, mặc dù phong thái chẳng thể cao quý được như Lục Tuân, nhưng cũng là một chàng trai cao to vạm vỡ mày rậm mũi thẳng, gọi là soái ca cũng không thành vấn đề. Mặc dù là chị em sinh đôi, nhưng Tiền Duy và Tiền Xuyên cũng chẳng giống nhau là mấy, hai người đi bên nhau, người ta nhìn vào sẽ nghĩ là cặp đôi trai xinh gái đẹp đang yêu nhau .
Lấy danh nghĩa thất tình, Tiền Duy quyết định lừa sạch túi của Tiền Xuyên. Cô mua một đôi giày mới, rồi lại quay sang mua váy, mua xong liền chỉ huy Tiền Xuyên đi thanh toán, thanh toán xong Tiền Xuyên còn phải chịu trách nhiệm xách một đống túi lớn túi nhỏ cho cô.
Đi dạo được một vòng, khi đi ngang quán hạt rẻ rang, Tiền Duy lại không nhịn được thèm ăn, nhưng khi cô quay lại định gọi Tiền Xuyên đi xếp hàng thì ánh mắt bỗng quét qua hai bóng người vô cùng quen thuộc.
Đây không phải là Lục Tuân và Mạc Tử Tâm sao?
Hai người ấy, nam thanh nữ tú, đang đứng cuối hàng chờ mua hạt dẻ, hiển nhiên là một cảnh tượng vô cùng hút mắt người nhìn. Mạc Tử Tâm vẻ mặt thẹn thùng hai má ửng đỏ, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống đất, lúc lại ngẩng đầu nhìn Lục Tuân, mà cái tên Lục Tuân ấy vẫn tỏ vẻ thanh cao tao nhã như đóa hoa sương, lưng thẳng người cao, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như chẳng có thứ gì có thể lọt nổi mắt anh, dù rằng người đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, anh cũng coi như chẳng thấy.
Trong lòng Tiền Duy thầm mắng một câu giả vờ ra vẻ đạo mạo. Nhìn cậu ta xem, ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật. Đứng trước mặt mình thì khẩu thị tâm phi nói là chẳng hề thích Mạc Tử Tâm, cuối cùng sau lưng lại hẹn hò với người ta. Hẹn hò thì hẹn hò đi, còn giả vờ đạo mạo như không thèm sắc nữ như thế, không sợ sét đánh vì quá giả tạo à ?.
“Tiền Duy, sao bà quay lại làm gì? Chẳng phải muốn ăn hạt dẻ rang đường à? Tôi thấy một quán ngay phía trước đấy, có cần tôi qua đó xếp hàng cho bà không?”
Mặc dù cô đang không biết vì sao Mạc Tử Tâm lại không tới chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên, nhưng hôm nay Mạc Tử Tâm mặc còn đẹp hơn kiếp trước lúc làm MC cho chương trình, may mà Tiền Duy trong cái khó ló cái khôn thành công ngăn cản cuộc gặp gỡ lịch sử của Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm.
Tuy nhiên điều Tiền Duy chẳng thể ngờ tới chính là, sống lại kiếp này, dù cô có lựa chọn những cách khác nhau, thì có vẻ mọi chuyện vẫn có những biến số mà cô chẳng thể ngờ được, nếu đã định rằng sẽ gặp nhau, cuối cùng cũng chẳng thể cản được.
Sau khi nhìn thấy Mạc Tử Tâm và Lục Tuân, Tiền Duy cũng chẳng còn tâm tư đi dạo nữa, cô kéo Tiền Xuyên quay lại quán lẩu Đại Vương xếp hàng, kết quả chân trước vừa mới tới cửa quán lẩu, chân sau đã chạm mặt Lục Tuân và Mạc Tử Tâm rồi…
Mặc dù cô cứ khua khoắng tay chân trước mặt Tiền Xuyên nhằm ngăn cản ánh mắt của anh, nhưng vì cô thấp hơn nhiều so với anh nên cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc…
Tiền Xuyên vươn tay kéo Tiền Duy sang bên: “Bà làm gì vậy? Loi cha loi choi trước mặt người ta, tôi choáng váng nãy giờ rồi…” Anh còn định nói gì đó, đã thấy Lục Tuân đứng cách đó không xa, “Trời, đó không phải tên tiểu bạch…”
Ba chữ “Tiểu bạch kiểm” còn chưa nói hết Tiền Xuyên đã tắt đài, Tiền Duy biết anh định nói mấy câu châm chọc Lục Tuân , nhưng hôm nay, hai mắt hoàn toàn đã vượt qua Lục Tuân, mà tập trung vào Mạc Tử Tâm đứng phía sau, trên gương mặt màu lúa mì từ từ nổi lên những vệt thẹn thùng, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn chưa nói hết câu.
Tiền Duy chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, trong đầu cô bây giờ chỉ hiện lên một câu: sáu cánh của ngôi sao vận mệnh bắt đầu xoay tròn, có một bí mật được ẩn giấu trong bóng tối… Cuộc sống mà, có rất nhiều chuyện dù bạn có ngăn cản thế nào, những chuyện đã định sẵn vẫn sẽ xảy ra .
Trước khi Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng, Tiền Xuyên đã hành động nhanh hơn cả cô, anh điều chỉnh lại vẻ mặt, ngữ điệu chân thành tha thiết nhiệt tình nói: “Lục Tuân! Người anh em tốt! Sao cậu lại ở đây? Lâu lắm không gặp rồi nhỉ!”
“…” Tiền Duy trợn mắt há mồm, sự lanh lợi lúc tán gái của Tiền Xuyên mà dùng vào học hành thì có phải tốt không? Nếu nó nhanh nhẹn như thế, đã sớm chuyển sang lớp chọn từ lâu rồi.
Tiền Xuyên cũng không giận, hứng trọn nụ cười lạnh của Lục Tuân, không thèm để ý mà nói: “Hai người cũng tới ăn lẩu Đại Vương à?” Anh xông tới khoác vai bá cổ Lục Tuân như những người anh em thân thiết đã lâu không gặp, ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua con số trong tay anh, “Trời, trước cậu còn mười sáu bàn nữa, nếu không hai người ăn chung cùng chúng tôi đi, tôi và Tiền Duy cũng sắp tới lượt rồi, dù sao tất cả mọi người đều là bạn bè cả.” Anh nói xong, lại làm như lơ đãng liếc sang Mạc Tử Tâm đang đứng phía sau, “Vị này là?”
“Mạc Tử Tâm, tôi học cùng khoa với Tiền Duy.” Lục Tuân cười cười, nhìn thoáng qua Tiền Xuyên, “Chúng ta là bạn từ lúc nào nhỉ? Tôi nhớ cậu còn nói, lần sau gặp nhất định sẽ cho tôi một đòn mà?”
Tiền Xuyên cười khan hai tiếng: “Hai ta đúng là không đánh thì không quen .” Anh đấm nhẹ một cái lên vai Lục Tuân, “Một đòn mà tôi nói cũng chỉ là một cách chào hỏi đặc biệt của tôi thôi, cậu đừng hiểu nhầm, trước đó mặc dù chúng ta có chút vướng mắc, nhưng sau khi được Tiền Duy khai thông, tôi đã thay đổi suy nghĩ về cậu rồi, Tiền Duy nói cậu là người ngay thẳng, vừa đẹp trai lại còn thông minh, mặc áo nhìn gầy nhưng cởi ra thì vạm vỡ, có cơ bụng tám múi, quả thực là đàn ông trong đàn ông…”
Tiền Duy hận không thể nhảy dựng lên bóp chết Tiền Xuyên cho anh câm miệng lại, để làm quen với Mạc Tử Tâm anh có thể nịnh bợ Lục Tuân đến mức đấy cơ mà, còn có thể nói dối như hát hay mà khen Lục Tuân và chụp mũ xấu sang cho Tiền Duy.
Tiền Xuyên càng nói càng thái quá, Lục Tuân thì ngược lại chẳng hề mở miệng cắt ngang lời anh, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lùng khiến người ta chẳng thể đoán được suy nghĩ, cô vụng trộm liếc mắt nhìn anh một cái, anh cũng chỉ hỡ hững liếc cô một cái.
“Tiền Xuyên, Lục Tuân và Mạc Tử Tâm đều là những sinh viên xuất sắc của khoa chị, người ta đi ăn nhất định là có chuyện quan trọng cần nói, tốt nhất chúng ta không nên làm phiền người ta, đừng gây thêm chuyện nữa .” Tiền Duy giật tay áo Tiền Xuyên, chuẩn bị bảo Tiền Xuyên đưa số của bọn họ cho Lục Tuân.
Cuối cùng cô còn chưa nói ra lời, Lục Tuân đã chậm rãi mở miệng: “Không phiền.”