Không Theo Ý Người

Chương 7



13.

Phùng Uyên không thể đưa ta đến doanh trại Bắc Lương.

Bởi vì trước đó, ta đã bỏ trốn.

Vào ngày thứ hai, sau khi sứ thần Nam Đường, hoàng đế Bắc Lương bệnh tình nguy kịch, cơ hội của ta đã tới.

Ta mang theo ngọc bài trộm được từ Thác Bát Lộ cùng ngân lượng tích góp ba năm này rời đi.

Nhưng ta không đuổi theo đội ngũ Nam Đường, mà đổi sang Tiên La quốc tiếp giáp với Bắc Lương, dự định từ đường biển trở về Nam Đường.

Ba năm nay ta đã lên kế hoạch trốn thoát.

Tuế cống ba năm một lần, ta vốn định trốn trong đội ngũ tuế cống để trở về Nam Đường.

Nhưng một khắc nhìn thấy Tề Văn kia, ta trong nháy mắt thay đổi chủ ý. Hắn ta có thể nhận ra ta và ta không thể mạo hiểm.

Ta quyết định đi đường vòng về Nam Đường, đến Tiên La quốc mà Trình Nguyên từng miêu tả cho ta.

Trình Nguyên nói Tiên La gần biển, biển thông Cửu Châu, nơi đó cách thành Nam Đường chỉ hơn mười ngày đi thuyền.

Đây cũng có thể là một con đường chết, nhưng ta đã không còn lựa chọn nào khác.

Lúc ta rời đi, Thác Bạt Lộ và tất cả quyền thần Bắc Lương đều ở ngự tiền.

Các cung nữ cũng hoảng sợ, không ai chú ý tới ta.

Ta thay y phục của cung nữ, trang điểm lại, cầm ngọc bài trộm được của Thác Bạt Lộ đi ra ngoài cung.

Trên con đường xuất cung, nơi ta quanh quẩn ba năm này, ta bình tĩnh tiến về phía trước.

Thủ vệ ngăn cản ta, nghiêm túc tra xét ngọc bài của ta, sau đó thả ta ra khỏi cung.

Ta thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng rời khỏi thành.

Ta biết lúc này sẽ có người hái sâm đi gần Tiên La để thu thập nhân sâm, ta có thể đi theo bọn họ.

Ra khỏi thành không lâu, chuông tang đột nhiên vang lên, hoàng đế Bắc Lương băng hà.

Ta quay đầu nhìn lại, trên hoàng cung mây đen cuồn cuộn, tựa như triều đình Bắc Lương.

Thật sự là trời cũng giúp ta.

Lúc này cho dù bọn họ có muốn bắt ta, một cống nữ Nam Đường như ta, sợ là cũng không ai rảnh bận tâm.

Huống chi ta thấp hèn như một con kiến, bọn họ cũng sẽ không vì một con kiến mà hao phí tinh lực.

Ta đi theo đội hái sâm bước lên con đường Tiên La, một đường mưa gió lầy lội, dã thú thổ phỉ, ta cũng gặp nạn vài lần, cũng may đại nạn không chết.

Ta nghĩ là phụ mẫu, tỷ tỷ còn có Trình Nguyên đang phù hộ ta, phù hộ ta trở về đoàn tụ với bọn họ.

Sau một tháng, đi một đoạn dừng một chút, ta rốt cục đến bến cảng gần biển Tiên La quốc, lên thuyền đến Kim Lăng.

Đây là lần đầu tiên ta ngồi thương thuyền như vậy, ta chưa bao giờ say sóng nhưng lại không ngừng nôn mửa.

Ta nghĩ là vì sóng biển.

14.

Nửa tháng sau, ta rốt cục cũng đặt chân lên vùng đất của triều đại Nam Đường.

Bên bến tàu náo nhiệt, ta vịn một thân cây nhỏ nôn đến mất cả phương hướng.

Có người phụ nữ tốt bụng cho ta mấy quả thanh mai để cho ta ngửi, nói là có thể giảm bớt say sóng.

Nhưng ta không biết tại sao ta lại ăn mấy quả thanh mai kia. Rất chua, nhưng giúp ta dễ chịu hơn không ít.

Thân thể của ta đã đến cực hạn, vì thế ta phải tìm *khách đi.ếm ở Thiên Hàng để nghỉ ngơi một ngày.

*khách đi.ếm: nhà trọ

Lúc ăn cơm, người trong khách sạn đang bàn tán chuyện Bắc Lương.

Bọn họ nói sau khi tiên hoàng Bắc Lương băng hà, Thái tử Thác Bạt Lộ đẫm máu đăng cơ, Phùng Uyên được lập làm hoàng hậu.

Ta lặng lẽ lắng nghe tất cả.

Ba năm nay, Thác Bạt Lộ là Trình Nguyên của ta, ta là Phùng Uyên của hắn, chúng ta đều có được thứ mình cần.

Hôm nay hết thảy rốt cục trở về vị trí cũ.

Cuộc đời này ta và hắn cũng sẽ không gặp lại.

Ta đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe bọn họ nói: "Các ngươi có nghe nói, Bắc Lương tân hoàng sau khi đăng cơ, chuyện đầu tiên hắn làm là xử trảm sứ thần đưa tuế cống của chúng ta."

"Nghe nói, sứ thần đã rời khỏi Bắc Lương mấy ngày, bọn họ còn đuổi theo."

"Hai nước còn chưa chiến tranh, hơn nữa còn chưa giao chiến, Bắc Lương làm sao có thể như thế?"

"Ai biết được, bọn họ vốn là mặt người dạ thú."

Đúng vậy, Thác Bạt Lộ vốn dã tâm như sói.

Khi hắn yêu cầu hai nghìn vạn bạc, ta biết hắn chắc chắn sẽ đánh chiếm Nam Đường.

Bởi vì Nam Đường căn bản là lấy không ra hai nghìn vạn bạc, hắn chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.

Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ khai chiến nhanh như vậy.

Ta phải nhanh chóng đi Kim Lăng, nếu không sẽ c.h.ế.t thảm dưới tay Thác Bạt Lộ.
— QUẢNG CÁO —