Khống Thiên Ma Công

Chương 21: Dương Quang Phổ Chiếu



Chương 21: Dương Quang Phổ Chiếu

Năm trăm năm trước, ma giáo giúp đỡ họ Mạc thống nhất và cai trị thiên hạ.

Hai trăm năm trước, triều dương phái và huyết ảnh môn hợp lực giúp đỡ họ Lý chống lại ma giáo, c·ướp ngôi họ Mạc.

Nếu hoàng tộc họ Lý là kẻ thù của họ Mạc, thì triều dương phái và huyết ảnh môn chính là kẻ thù của ma giáo, mối thù của ma giáo với hai môn phái này còn sâu đậm hơn nhiều so với Trúc Lâm Tự.

Chỉ là, một trăm năm trước, n·ội c·hiến hoàng tộc họ Lý xảy ra, triều dương phái và huyết ảnh môn cũng theo đó xảy ra xích mích.

Khi thiên hạ chia năm, cả triều dương phái và huyết ảnh môn lại m·ất t·ích khỏi giang hồ, chỉ có kẻ thù của họ là ma giáo là vẫn còn nhớ đến.

Ngày hôm nay, khi hai nhóm người của hai môn phái này đi cùng nhau, liệu rằng Nam – Bắc Ly có một lần nữa hợp nhất, cùng nhau bình định thiên hạ.

Dẫn đầu nhóm người của Triều Dương Phái, là một thiếu nữ trẻ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Trần Như Ngọc, nhưng so với Tiểu Thanh vẫn còn đang lớn thì lại kém hơn một chút.

Dẫn đầu nhóm người của Huyết Ảnh Môn, là một nam tử cầm quỷ đầu đao, khoảng hai mươi hai mốt tuổi, gương mặt tà mị, trắng bệch như n·gười c·hết, so với Tần Phong lúc nhập ma còn khiến người khác lạnh sống lưng hơn.

Người cản Tần Phá Thiên g·iết Tà Đạo Sĩ chính là thiếu nữ dẫn đầu nhóm người Triều Dương Phái, nàng bước tới trước mặt Tần Phá Thiên, nói:

-Ma giáo bao nhiêu năm vẫn hung ác như vậy, thích g·iết người tùy tiện, nhưng hiện tại Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn đã tái xuất giang hồ, ngày tàn của ma giáo các ngươi đã đến rồi.

Khi Tà Đạo Sĩ tưởng mình đã được cứu, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, thì Tần Phá Thiên đã một quyền đấm nát đầu của Tà Đạo Sĩ, máu văng lên đầy cơ thể và mặt hắn, thiếu nữ triều dương phái do đứng gần cũng bị máu bắn vào y phục.

Tần Phá Thiên mỉm cười đầy man rợ nói:

-Ma giáo chúng ta hành sự xưa này không cần phải giải thích với người ngoài, đặc biệt là đối với triều dương phái và huyết ảnh môn các ngươi.

Thiếu nữ triều dương phái bị hành động của Tần Phá Thiên làm cho bất ngờ, nàng không kịp ra tay cứu Tà Đạo Sĩ, máu của Tà Đạo Sĩ bắn lên y phục nàng như những bông hoa đỏ nở rộ dưới ánh mặt trời, điều đó càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp của nàng, cho dù nàng đang nhíu đôi lông mày của mình lại với Tần Phá Thiên.

Nam tử huyết ảnh môn đi đến đứng cạnh thiếu nữ triều dương phái, mở miệng nói:

-Dương sư muội, muội cần gì phải tốn nước bọc với lũ ma giáo, chúng ta cứ theo tổ huấn của tổ sư, gặp ma giáo là lập tức động thủ, g·iết không tha.

Nghe lời của nam tử huyết ảnh môn, Tần Phá Thiên bất giác bật cười thành tiếng, nói:

-Ha ha ha, g·iết không tha, cho dù tất cả các ngươi cùng lên cũng không có bản lĩnh đó, hai môn phái đã suy bại, hiện tại trở lại liệu rằng còn được mấy phần thực lực của tổ sư đời trước.

Nghe Tần Phá Thiên nói, thiếu nữ triều dương phái lập tức động thủ, nàng tự tin vào thực lực bản thân mình, vừa rút kiếm vừa nói:

-Cho dù chỉ có một phần thực lực của tổ sư, ta cũng có thể g·iết sạch lũ ma giáo các ngươi!



Thiếu nữ họ Dương vừa rút kiếm ra khỏi bảo, Trần Như Ngọc ở đằng sau lưng Tần Phá Thiên lập tức tiến lên giao thủ.

Trần Như Ngọc cũng là đệ tử ma giáo, đối với triều dương phái và huyết ảnh môn, nàng cũng giống như Tần Phá Thiên tuy chưa gặp nhưng cũng mang lòng thù hận từ các vị trưởng bối đời trước.

Vì bên ngoài quán trọ còn có nhiều người xem náo nhiệt, nên triều dương phái và huyết ảnh môn không cùng đồng loạt xông lên, tránh để danh tiếng còn chưa khôi phục đã b·ị đ·ánh mất.

Người khác không động thủ, Tần Phá Thiên và Tần Phong cũng sẽ không động thủ, tập trung quan sát trận đấu của Trần Như Ngọc.

Triều Dương Kiếm Pháp như ánh dương rực rỡ, lại nhanh và mạnh.

Thiên Ma Cầm Âm dịu dàng như ánh trăng bạc, lại sắc và hiểm.

Khi hai môn võ công này đối đầu, thật đúng là một dương một âm đang giao chiến, tương khắc lẫn nhau, bên nào thắng bên nào thua phải xem vào thực lực cao thấp của mỗi bên.

Vị thiếu nữ họ Dương của triều dương phái, xuất từng kiếm đều dồn hết sức, như muốn đoạt mạng đối thủ.

Kiếm vừa nhanh vừa mạnh, mang theo kiếm quang rực rỡ như ánh mặt trời, tạm thời có thể áp đảo được Trần Như Ngọc.

Trần Như Ngọc tuy phải liên tục phòng thủ, nhưng sự tự tin vẫn tràn đầy trên khuôn mặt, nàng vẫn chưa hoàn toàn dốc toàn lực.

Mười ngón tay của Trần Như Ngọc uyển chuyển nhẹ lướt trên từng dây đàn, đàn khí bao quanh cơ thể, vừa công vừa thủ nhịp nhàng.

Xem ra, xét về công lực và kinh nghiệm thực chiến, Trần Như Ngọc hơn hẳn thiếu nữ họ Dương kia.

Không chỉ một mình thiếu nữ họ Dương, mà cả hai nhóm người của triều dương phái và huyết ảnh môn đều không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Cho nên người của cả hai môn phái vẫn không có một ai có thể nhận ra chênh lệch của hai mỹ nhân đang quyết đấu.

Bọn họ vẫn tưởng là thiếu nữ họ Dương đang áp đảo được Trần Như Ngọc, sớm muộn gì Trần Như Ngọc cũng phải bại mà thôi.

Nhưng kết quả của những người thiếu hiểu biết chờ đợi thì sẽ không bao giờ đến.

Trần Như Ngọc thì như có công lực dùng mãi không bao giờ cạn, còn thiếu nữ họ Dương thì đang xuống sức nhanh chóng.

Quyền kiểm soát thế trận dần dần nghiêng lại về phía Trần Như Ngọc, đàn khí đã phong tỏa mọi đường rút lui của thiếu nữ họ Dương, khiến nàng ta càng lúc càng chật vật.

Thiếu nữ họ Dương đang dần kiệt sức, do thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên thất bại đến với nàng đã gần trong gang tấc.

Tay của thiếu nữ họ Dương đã rất mỏi, nhưng nàng vẫn phải toàn lực múa kiếm của mình.



Thanh kiếm trong tay nàng xoay tròn, vô số kiếm ảnh xuất hiện, tạo thành những tấm khiên mặt trời, tạm thời có thể che chắn cho người sử kiếm.

Đan điền đã dần cạn nội lực, tay thì đã tê mỏi, thiếu nữ họ Dương vẫn tung ra chiêu kiếm tổn hao nội lực và khiến tay hoạt động cường độ cao như vậy, thật đúng là cảm thấy bản thân thua chưa đủ nhanh.

Cả Tần Phong thiếu kinh nghiêm cũng có thể nhận ra sự non nớt của thiếu nữ họ Dương, hắn bất giác bật cười thành tiếng, nghĩ về bản thân của hắn.

Nếu như hắn không có ma năng vô cùng vô tận, thì trong các trận đấu trước đây, hắn không biết đã bị thua bao nhiêu lần rồi.

Người của triều dương phái và huyết ảnh môn thì cảm xúc lên xuống lẫn lộn.

Lúc đầu thiếu nữ họ Dương có vẻ áp đảo được Trần Như Ngọc, bọn họ ai nấy đều tự hào thay cho thiếu nữ họ Dương, tự tin rằng chiến thắng sớm muộn gì cũng sẽ đạt được.

Lúc sau, khi Trần Như Ngọc dần dần giành lại được thế chủ đông, tâm trạng của cả nhóm người đó như từ trên bầu trời rớt xuống mặt đất, chuẩn bị ra tay để cứu thiếu nữ họ Dương.

Đến khi, thiếu nữ họ Dương biến chiêu, tạo thế phòng thủ, nhất thời lấy lại được thế cân bằng, bọn họ lại một lần nữa dấy lên hi vọng chiến thắng.

Chỉ là hai người trong trận sẽ khiến cho bọn họ thất vọng mà thôi.

Trần Như Ngọc cảm nhận được thiếu nữ họ Dương đang kiệt sức, cho nên t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn, tốc chiến tốc thắng.

Thiếu nữ họ Dương của triều dương phái lúc này có ngu dốt đến bao nhiêu cũng phải biết rằng thất bại đang đến một cách nhanh chóng.

Mỗi khi đàn khí của Trần Như Ngọc đánh vào thân kiếm của thiếu nữ họ Dương, tay thiếu nữ họ Dương đã mỏi lại tê rần, thanh kiếm như sắp bị văng ra khỏi tay.

Lúc này, dù thiếu nữ họ Dương có không muốn làm mất mặt bản thân và sư môn, nhưng tính mạng thì quan trọng hơn, nàng đành mở miệng nói to:

-Các vị huynh đệ tỉ muội của triều dương phái, mau cùng nhau xông lên, giúp ta g·iết c·hết con yêu nữ ma giáo này!

Võ công đã kém, nội lực đã cạn, tay đã tê, lại còn phải tốn sức phân tâm nói chuyện, thất bại đã ở trước mắt.

Phòng thủ của thiếu nữ họ Dương lập tức yếu đi, đàn khí của Trần Như Ngọc lập tức đánh văng thanh kiếm trong tay nàng ta, thiếu nữ họ Dương cũng vì thế mà bị kéo bay ngược về sau, các tia đàn khí khác liên túc cắt xé xuyên qua lớp áo vào da của nàng.

May mà nhóm người triều dương phái đi theo đều nghe lệnh nàng ta, cùng nhau xông về phía trước, đỡ được nàng ta khỏi ngã, đồng thời cản được sự truy kích của Trần Như Ngọc.

Thiếu nữ họ Dương là người dẫn đầu nhóm người triều dương phái, đương nhiên võ công của nàng ta cũng sẽ là lợi hại nhất trong nhóm người này.

Thế nên, dù cả nhóm người triều dương phái xông lên cũng không thể làm khó được Trần Như Ngọc.

Tuy nhiên, vì nhóm người Triều Dương Phái đã bất chấp quy tắc giang hồ, cùng nhau xông lên để đối phó với Trần Như Ngọc.



Vậy thì, Tần Phá Thiên cũng sẽ không ngại mà tham gia.

Chỉ thấy đàn khí của Trần Như Ngọc tung hoành trong đám đông, dù đám người triều dương phái có toàn lực phòng thủ cũng vẫn có t·hương v·ong, liên tục có người b·ị đ·ánh văng ra.

Võ công của Tần Phá Thiên còn cao hơn Trần Như Ngọc, nếu hắn đã ra tay, những người khác không thể chống lại được một chiêu.

Chỉ thấy mỗi quyền Tần Phá Thiên đánh ra, một t·iếng n·ổ vang lên, nếu không trọng thương kẻ địch, cũng phá tan được thanh kiếm trên tay kẻ đó.

Hai người Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc tung hoành giữa nhóm các đệ tử của triều dương phái, khiến cho những người quan chiến phải run sợ, đặc biệt là nhóm người huyết ảnh môn.

Nam tử cầm đầu huyết ảnh môn tuy rằng trong lòng đang rất run sợ hai người, nhưng hắn ta lại không hề lựa chọn bỏ chạy, mà ra lệnh cho các đệ tử khác của huyết ảnh môn cùng nhau xông lên, phối hợp với các đệ tử của triều dương phái.

Rốt cuộc, mục đích của nam tử cầm đầu huyết ảnh môn là gì?

Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc không thể đoán ra.

Nhưng thiếu nữ họ Dương của triều dương phái có vẻ như đã đoán được phần nào.

Sau vài vòng hô hấp, thiếu nữ họ Dương đã cân bằng lại được nhịp thở của mình, tuy công lực vẫn ở trong trạng thái cạn kiệt, nhưng nàng ta lại quyết định tiếp tục ra tay.

Thiếu nữ họ Dương lại tập trung t·ấn c·ông Trần Như Ngọc, bản lĩnh của Tần Phá Thiên nàng ta đã thấy, nàng ta không dám trực diện đối đầu với Tần Phá Thiên, còn với Trần Như Ngọc nàng ta vẫn tự tin rằng bản thân chỉ kém hơn Trần Như Ngọc một chút.

Kiếm pháp của triều dương phái và đao pháp của huyết ảnh môn không ngờ lại là hai môn võ công bổ trợ cho nhau, khi đệ tử hai môn phái kết hợp với nhau, uy lực không ngờ lại tăng lên gấp bội phần.

Một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ nhưng lại mang theo sự c·hết chóc xuất hiện.

Chỉ thấy từng ánh dương quang chiếu rọi ra từ kiếm của các đệ tử triều dương phái, bên cạnh đó là những ánh huyết quang len lỏi ở bên trong, sát chiêu thực sự được ẩn giấu trong những ánh huyết quang đó.

Tần Phá Thiên liên tiếp đánh ra mười quyền phá thiên, nhưng t·iếng n·ổ lớn như tiếng sấm rền vang, tuy nhiên lại chỉ có thể đẩy lui những đệ tử hai môn phái cùng xông lên, không thể nào phá được trận pháp phối hợp của đệ tử hai môn phái vừa cùng nhau tạo thành.

Trần Như Ngọc tăng tốc độ gảy đàn lên cao nhất, nội công cũng dốc ra mười thành.

Đàn khí sắc bén như bảo đao lợi kiếm liên tục bắn ra, khi v·a c·hạm với ánh dương quang thì triệt tiêu lẫn nhau, nhưng những luồng huyết quang ẩn giấu thì không cách nào triệt tiêu được.

Trần Như Ngọc vì thế mà phải liên tục lui lại phía sau.

Tần Phá Thiên lại tự tin xông lên, đứng chắn trước người Trần Như Ngọc, bảo vệ nàng, giúp nàng có thể thoải mái thi triển Thiên Ma Cầm Âm.

Tần Phá Thiên lúc này là đệ nhất dưới Giang Hồ Thập Kiệt, cho dù sự kết hợp của triều dương phái và huyết ảnh môn có mạnh hơn đi nữa, cùng không thể làm hắn lui nửa bước.

Biết rằng không thể để cho Trần Như Ngọc thoải mái ở phía sau Tần Phá Thiên gảy đàn, thiếu nữ họ Dương của triều dương phái quyết định phải tung ra chiêu kiếm mạnh nhất trong Triều Dương Kiếm Pháp, cho dù nàng ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được sự tinh yếu trong chiêu kiếm đó.

Kiếm chiêu Dương Quang Phổ Chiếu.
— QUẢNG CÁO —