Nhận thấy chiến thắng đã nằm trong tầm tay, nam tử họ Lãnh đắc ý vô cùng, vừa đánh vừa lên tiếng khiêu khích:
-Chẳng phải giang hồ đồn rằng đi cùng các ngươi có vị Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh – Tần Phong hay sao? Theo ta thấy Ma Thánh ngày đó đ·ã c·hết sau trận chiến trên Trúc Lâm Tự rồi. Vị Ma Thánh đi cùng các ngươi chắc chắn cũng là một tên thuật sĩ giang hồ, do ma giáo các ngươi dựng lên.
Không chỉ một mình nam tử họ Lãnh, nữ tử họ Dương cùng các đệ tử khác của hai môn phái cũng có suy nghĩ như vậy, cùng suy nghĩ với Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ lúc đầu.
Nếu không, giang hồ có mấy ai dám trêu vào nhóm của Tần Phong chứ?
Đúng lúc này, Tần Phong cũng vừa định xuất thủ, nếu thế nhân đã có nghi ngờ rằng hắn đ·ã c·hết, vậy thì hắn sẽ chứng minh cho thế nhân thấy, hắn không dễ dàng c·hết như vậy được.
Một tia thần quang bắn ra từ mi tâm của Tần Phong, thắng hướng mi tâm của thiếu nữ họ Dương, là Khiếu Thần Thông.
Tốc độ âm thần của Tần Phong quá nhanh, thiếu nữ họ Dương không kịp né tránh, đã bị trúng chiêu.
Toàn thân thiếu nữ họ Dương cứng đờ, nàng cảm nhận được rõ ràng tâm trí mình vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không hề nghe theo sai khiến của mình.
Tần Phong mở miệng lên tiếng, như là đang ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
-Tấn công hắn!
Cơ thể thiếu nữ họ Dương bất ngờ không thể tự chủ, lại nghe theo sự sai khiến của Tần Phong, quay kiếm t·ấn c·ông nam tử họ Lãnh.
Hợp chiêu hoàn mĩ Dương Quang Phổ Chiếu và Huyết Mãn Nhân Gian bị Tần Phong phá giải một cách dễ dàng.
Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc thoát khỏi nguy khốn, lập tức lùi lại phía sau lưng Tần Phong.
Tần Phong đã ra tay, hai người họ còn tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cả nam tử họ Lãnh và nữ tử họ Dương đều cảm thấy bất ngờ, không kịp phản ứng.
Nam tử họ Lãnh vì vậy mà bị chính đồng minh của mình quay kiếm đâm ngược, trúng chiêu vào vai.
Đôi mắt nam tử họ Lãnh mở to, không nói nên lời.
Thiếu nữ họ Dương thì vẫn tiếp tục đâm kiếm về phía nam tử họ Lãnh, miệng của nàng đã lên tiếng:
-Lãnh sư huynh, hãy cẩn thận, ta không thể khống chế được cơ thể của mình.
Nam tử họ Lãnh lúc này làm gì còn tâm trí mà tiếp tục đánh nữa, chỉ còn biết đỡ đòn, không để bản thân b·ị t·hương thêm nữa.
Chỉ một chiêu đã thay đổi cục diện trận đấu, không cần nói, vị Ma Thánh đang đứng ở đây, chắc chắn là hàng thật giá thật.
Tay chân của đám đệ tử Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn đã mềm nhũn, không ngừng run rẩy.
Thấy thiếu nữ họ Dương t·ấn c·ông mãi mà không làm gì được nam tử họ Lãnh, Tần Phong liền chuyển đối tượng điều khiển.
Âm thần của Tần Phong từ mi tâm thiếu nữ họ Dương, bay thẳng sang mi tâm nam tử họ Lãnh.
Cũng giống như thiếu nữ họ Dương, nam tử họ Lãnh không cách nào tránh được âm thần của Tần Phong, vì tốc độ của âm thần là quá nhanh.
Thoát khỏi sự điều khiển của Khiếu Thần Thông, thiếu nữ họ Dương dừng kiếm lại, chống kiếm xuống đất, toàn thân nàng đổ đầy mồ hôi.
Chỉ là nàng không ngờ, giọng nói của Tần Phong lại cất lên:
-Toàn lực t·ấn c·ông nàng ta đi!
Nam tử họ Lãnh ở trước mắt nàng lập tức vung đao lên, một đao toàn lực chém xuống, như muốn đoạt mạng của nàng vậy.
Thiếu nữ họ Dương vội vàng đưa kiếm ra chống đỡ, chỉ là không kịp tập trung công lực, nàng đã bị một đao của nam tử họ Lãnh chém trọng thương, chỉ có thể nằm im dưới đất.
Trong lòng nàng cực kì hoảng sợ, chỉ muốn hét to : “ Lãnh sư huynh, huynh tỉnh lại đi ” nhưng miệng nàng lại ú ớ không nói thành lời được.
May mắn cho nàng, Tần Phong đã lại ra lệnh mới cho nam tửu họ Lãnh, mệnh lệnh này không hướng tới nàng:
-Tung ra chiêu mạnh nhất của ngươi, g·iết sạch đồng bọn của ngươi đi.
Huyết Mãn Nhân Gian – đao chiêu mạnh nhất của Huyết Ảnh Đao Pháp, lúc này được tung ra để g·iết đệ tử của Huyết Ảnh Môn và đệ tử của môn phái đồng minh với Huyết Ảnh Môn là Triều Dương Phái.
Chỉ trong vài hơi thở, g·iết c·hết đám người bị sự sợ hãi làm cho mất đi khả năng phản kháng đã là quá lâu.
Sau khi nam tử họ Lãnh chịu sự khống chế của Tần Phong đã g·iết đi những sư đệ của mình và các đệ tử của Triều Dương Phái, Tần Phong ra một mệnh lệnh cuối cùng:
-Giờ thì ngươi hãy vung đao t·ự s·át đi!
Nam tử họ Lãnh vung đao lên, khi thanh đao của hắn gần chạm tới động mạch trên cổ, một luồng thanh khí từ xa thổi vào cơ thể hắn.
Âm thần của Tần Phong trong người nam tử họ Lãnh bị ép ra, nam tử họ Lãnh may mắn giữ lại được một mạng.
Khóe miệng Tần Phong rỉ máu, âm thần bị cưỡng ép quay về, khiến Tần Phong bị nội thương.
Từ xa, có một đạo sĩ bước đến, chính là Ngũ Tuyệt Cao Thủ - Trương Thiên Sư.
Thấy Trương Thiên Sư đi đến, cả thiếu nữ họ Dương và nam tử họ Lãnh như thấy được hi vọng sống, cả hai người hướng về phía Trương Thiên Sư nói:
-Lãnh Vô Tình/ Dương Như Hoa tham kiến quốc sư.
Trương Thiên Sư mỉm cười nhìn bọn họ, từ tay phải bắn ra hai tia thanh quang, bắn lên cơ thể hai người bọn họ.
Cả hai như nhận được sức mạnh thuần khiết của đạo gia, Dương Như Hoa trọng thương nằm dưới đất lại có thể từ từ đứng dậy, đi đến sau lưng Trương Thiên Sư.
Cả quá trình diễn ra rất nhanh, nhưng nếu Tần Phong muốn ngăn cản thì cũng chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là hắn cảm thấy điều đó không cần thiết.
Tần Phong và Trương Thiên Sư hai người đứng đối diện, nhìn nhau không nói một câu nào.
Cơ thể hai người toát ra nội khí lẫm liệt đang giao đấu ở khoảng không gian chính giữa hai người.
Nhưng t·iếng n·ổ to nhỏ liên tục phát ra, ma lực của Tần Phong vẫn kém hơn nội lực của Trương Thiên Sư nên đang bị ép quay trở về phía Tần Phong.
Tần Phong vẫn không động đậy, Lôi Thần Thông và Phong Thần Thông được hắn âm thầm thi triển.
Cuồng phong nổi lên, thổi từ người Tần Phong sang phía Trương Thiên Sư.
Những tia điện quang giật liên tục quanh người Tần Phong, lôi khí từ cơ thể Tần Phong nghênh chiến nội lực của Trương Thiên Sư.
Ba người Tần Phá Thiên, Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh đã lùi ra ngoài trăm bước, không muốn bị trận đấu ảnh hưởng.
Lãnh Vô Tình đỡ Dương Như Hoa cũng liên tục lui ra sau.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã lui ra khu vực an toàn, Tần Phong mới lên tiếng:
-Lão mũi trâu, lần trước ta trọng thương nên mới để lão hoành hành, muốn tìm lão đánh một trận từ lâu rồi.
Dứt lời, Tần Phong liền vận ma lực lên mức tối đa, một quyền đánh ra, phong lôi kết hợp, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.
Trương Thiên Sư không nói lời nào, miệng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, chặn lại đòn t·ấn c·ông của Tần Phong.
Đã không còn ai ở trong phạm vi nguy hiểm, Trương Thiên Sư cũng không ngại mà dốc toàn lực.
Chỉ hai ngón tay xuống dưới đất, một trận cuồng phong khác đẩy cơ thể Trương Thiên Sư bay lên, lơ lửng trên không trung.
Tần Phong thấy thế thì cũng sử dụng Phong Thần Thông để bay lên, đứng ngang bằng với Trương Thiên Sư, nếu không chiến thì Thiên Địa Thần Thông của Tần Phong có thể xuất ra từ mọi phương hướng.
Trong không trung ngoài hai trận cuồng phong đang gào thét đối chọi nhau, lôi điện cũng tràn ngập tứ phía.
Tần Phong lại sử dụng thêm Hỏa Thần Thông, tăng cường sức sát thương của Phong Thần Thông.
Hỏa diễm, lôi điện, kết hợp cùng cuồng phong, mang theo uy lực khủng kh·iếp, khiến thế nhân phải kinh sợ.
Trương Thiên Sư cũng không chịu yếu thế, hai đạo bùa chú được hai tay cùng lúc vẽ ra, phong vân bắt đầu biến sắc, ngoài thiên lôi từ trời đánh xuống, bắt đầu cũng đã xuất hiện những hạt mưa rơi xuống.
Nhất thời, lôi điện vốn đang ngập tràn tứ phía lại càng thêm dày đặc, các luồng lôi điện không những đánh vào nhau, mà còn t·ấn c·ông cả hai cao thủ tuyệt thế đang đứng lơ lửng trên không trung.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, dưới trận mưa xối xả, uy lực của Hỏa Thần Thông bị giảm đi rất nhiều.
Hỏa thần thông đã không được, vậy thì Tần Phong thi triển Băng Thần Thông.
Nước mưa rơi xuống khu vực của Tần Phong, hóa thành những trùy băng sắc nhọn, theo sức mạnh của Phong Thần Thông cuốn đến phía Trương Thiên Sư, giống như một trận bão tuyết.
Trận cuồng phong do Trương Thiên Sư tạo ra, cũng kết hợp cùng nước mưa trên trời rơi xuống, hóa thành một c·ơn l·ốc x·oáy, hướng về phía Tần Phong.
Cả hai bên, không ai chịu nhường ai.
Những tia nước mưa bắn từ c·ơn l·ốc x·oáy hướng về phía Tần Phong, sắc bén như những thanh tiểu kiếm, nếu chạm phải chắc chắn b·ị đ·âm xuyên qua.
Chỉ là, những tia nước mưa này khi bay đến cách người Tần Phong nửa thước, lại hóa thành những băng trùy, theo Phong Thần Thông cuốn ngược trở lại hướng của Trương Thiên Sư.
Những tia băng trùy, khi bắn về phía Trương Thiên Sư, cũng là cách nửa thước, bị tan lại thành nước, theo cơn cuồng phong, bay về hướng Tần Phong.
Hai người cứ đấu như vậy, uy lực đòn t·ấn c·ông sẽ sinh mãi bất tận, càng chiến đấu sẽ càng mạnh mẽ, đến cuối cùng cũng sẽ không thể nào phân ra được thắng bại, mà là đi đến kết cục lưỡng bãi câu thương.
Kết cục lưỡng bãi câu thương như vậy, Tần Phong chưa bao giờ là thích cả.
Tần Phong lại biến chiêu, từ dưới mặt đất, vô số quỷ trảo nhô lên, hướng về phía Trương Thiên Sư mà t·ấn c·ông, đây là Thổ Thần Thông, biến hóa đất đá theo ý của mình.
Bên trên bầu trời, mây đen vốn đang che kín, một bàn tay khổng lồ được diễn hóa từ mây hạ xuống, như muốn đập c·hết Trương Thiên Sư chỉ trong một đòn, đây là Vân Thần Thông, biến hóa vô thường vô định.
Đứng trước cảnh tượng kinh thế hãi tục, Trương Thiên Sư không tỏ ra hoảng loạn, ông ta đã sống mấy chục năm, rất nhiều chiêu thức đáng sợ hơn cũng đã từng thấy qua, cho nên tâm trạng vẫn cực kì là bình tĩnh.
Điều khiển thiên lôi đang liên tục từ trên trời đánh xuống, không những đối kháng lại với lôi điện do ma lực của Tần Phong tạo ra, mà còn liên tục đánh xuống bên dưới, phá tan những quỷ trảo được làm từ đất đá đang bay lên.
Vân chưởng khổng lồ trên bầu trời cũng không có gì đáng ngại, chỉ thấy Trương Thiên Sư tiếp tục chỉ tay vẽ chú, liệt hỏa cuồn cuộn xông thẳng lên trời, phá tan vân chưởng khổng lồ mang đầy thiên uy.
Tần Phong tăng mạnh uy lực của Lôi Thần Thông, lôi trận Thiên – Địa – Nhân từng chèn ép Cái Vương – Hồng Thất Thất lại được Tần Phong thi triển.
Thiên lôi, địa lôi thì Trương Thiên Sư cũng có thể gọi ra.
Còn nhân lôi, công lực của Trương Thiên Sư có thể chống đỡ.
Nhân lúc Trương Thiên Sư đang bị vây trong lôi trận, Tần Phong lại một lần nữa sử dụng Vân Thần Thông tạo ra vân chưởng khổng lồ, lần này, hắn còn kết hợp cả Băng Thần Thông vào trong vân chưởng, khiến sức nặng của vân chưởng tăng cao.
Cảm nhận được uy lực của vân chưởng càng mạnh mẽ hơn so với lần trước, thiên uy hạ xuống càng nặng nề hơn, Trương Thiên Sư không dám coi thường, một tay vẽ Liệt Hỏa Phù, một tay chưởng lên trời.
Chưởng lực mang đạo pháp vô biên của tuyệt thế cao thủ, kết hợp cùng liệt hỏa cuồng mãnh, trở thành một liệt hỏa chưởng to lớn, không thua kém gì băng vân chưởng từ trên trời đang hạ xuống.
Hai chưởng chạm nhau, một t·iếng n·ổ vang, bầu trời như cũng bị nổ tung, hàng ngàn hàng vạn tia lửa cùng mảnh băng rơi xuống nhân gian, sức sát thương của chúng đến cả Tần Phong và Trương Thiên Sư cũng không thể coi thường.
Chúng nhân quan chiến, kẻ nào thông minh còn tìm cách né tránh.
Kẻ nào cậy mạnh mà đón đỡ, chỉ có nhận được kết cục là trọng thương mà c·hết.
Lúc này, tuy đang chống đỡ lại tia lửa và mảnh băng rơi xuống, Tần Phong lại vận ma công, thi triển Vũ Thần Thông, gọi ra lưu tinh vũ có uy lực hủy thiên diệt địa.
Lưu tinh vũ rơi xuống phạm vi nơi Trương Thiên Sư đang đứng dày đặc, không cách nào né tránh.
Từng hai lần nhìn thấy uy lực của lưu tinh vũ, Trương Thiên Sư biết rằng mình không thể cậy mạnh giống như Tâm Minh đại sư, dùng nhục thân đấm vỡ lưu tinh.
Hai tay Trương Thiên Sư liên tục vẽ chú, hàng loạt bùa chú kim sắc bay lượn quanh người Trương Thiên Sư, sau đó bay lên hướng thẳng đến những tảng thiên thạch đang từu trời rơi xuống.