Một chưởng này của Tuệ Hải đại sư, có thể so sánh với một đao mạnh nhất trong Liễu Diệp Bá Đao của Bá Đao – Liễu Đỉnh, Thiên Cơ Tán Nhân hứng trọn một chưởng này, chẳng lẽ phải bỏ mạng vì muốn bảo vệ Tần Phong?
Cao thủ tuyệt thế, làm sao không có cách giữ mạng cho riêng mình được, Trương Thiên Sư đấu với Tần Phong có thể bại nhưng không thể c·hết, vậy Thiên Cơ Tán Nhân đấu với Tuệ Hải đại sư cũng nhất định không dễ dàng chịu c·hết như vậy.
Cây bổng trúc của Thiên Cơ Tán Nhân bay ra, chắn trước người Thiên Cơ Tán Nhân, chặn lại một chưởng của Tuệ Hải đại sư.
Thiên Cơ Tán Nhân cũng am hiểu đạo pháp, có thể cách không ngự vật giống như Ngự Thiên Kiếm của Trương Thiên Sư.
Bổng trúc tự bạo, p·hát n·ổ, hình ảnh thái cực đồ khổng lồ hiện ra, vừa vặn chặn lại chữ vạn kim sắc do chưởng lực của Tuệ Hải đại sư tạo thành.
Dư lực sau khi v·a c·hạm giữa chữ vạn kim sắc và thái cực đồ nổ ra, đẩy Thiên Cơ Tán Nhân bay đi, Thiên Cơ Tán Nhân b·ị t·hương không nhẹ, không muốn tiếp tục giao thủ với Tuệ Hải đại sư nữa, thuận thế rút lui khỏi trận đấu.
Phật môn có đức hiếu sinh, Thiên Cơ Tán Nhân cũng không phải là kẻ cùng hung cực ác gì, cho nên Tuệ Hải đại sư không hề có ý hạ sát thủ với ông ta, thấy Thiên Cơ Tán Nhân đã bỏ đi, Tuệ Hải đại sư cũng không đuổi theo.
Tuy nhiên, bóng dáng Tần Phong cũng đã biến mất, Tần Phong đã nhân cơ hội Thiên Cơ Tán Nhân cầm chân Tuệ Hải đại sư, mang U Minh Thiên Tử Kiếm rời đi.
Tuệ Hải đại sư không có cách nào truy tìm tung tích Tần Phong, chỉ có thể trở về Lôi Âm Tự, báo cáo tình hình của Tần Phong cho Phổ Đức Thần Tăng.
Bảy ngày sau, Tần Phong xuất hiện ở cổng một làng chài ven biển nước Đông Lạc.
Theo suy đoán của Tần Phong, có lẽ đại hội giảng pháp của Phổ Đức Thần Tăng cũng nên kết thúc rồi.
Nhưng ma công của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Tần Phong quyết định không trốn tránh nữa, ra bên ngoài thỏa mãn sự ham muốn g·iết chóc của ma tâm, có lẽ ma công của hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.
Sáng sớm bình minh, người dân làng chài đang thu lưới về nhà sau một đêm đánh bắt ngoài biển lớn.
Họ đâu có ngờ, bóng đêm u tối của đêm hôm trước, sẽ tiếp tục bao phủ cả ngôi làng của họ.
Mây đen từ hướng Tây kéo về phía mặt trời đang mọc, gió lạnh thổi ngược từ đất liền ra biển, người dân cảm nhận được sự bất thường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để về nhà.
Những con người làng chài bình thường, đâu có tưởng tượng ra được, sự thay đổi bất thường trên bầu trời, không phải là do biến đổi thời tiết, mà là do duy nhất một người bằng xương bằng thịt tạo ra.
Không, hắn đâu phải là con người nữa, hắn là ma quỷ dưới địa ngục, toàn thân hắn bốc lên những làn khỏi đen dày đặc, bốc lên cao tạo thành mây đen che kín cả bầu trời. Gió mạnh thổi từ phía sau lưng hắn, lạnh lẽo như băng tuyết thế gian, khiến con người ta phải sởn cả gai ốc.
Tần Phong không hề ẩn giấu khí tức, toàn thân tỏa ra ma khí ngập trời, từng bước, từng bước đi về phía ngôi làng chài nhỏ.
Hình ảnh đáng sợ của hắn, có ai nhìn vào mà không kinh hoàng sợ hãi.
Khi hắn bước chân vào trong làng, người nào nhìn thấy hắn cũng đều ngày lập tức la lên rồi bỏ chạy.
Những tiếng la thất thanh : “ Ma quỷ đến rồi ” liên tục phát ra, người ở trong làng chạy về phía biển, người ở ngoài biển nhanh chóng chạy về làng, họ nào có biết, dù họ chạy đi đâu, hôm nay cũng là ngày cuối đời của họ, dù là phụ nữ hay trẻ em đều không ngoại lệ.
Những người già không thể chạy xa, đã từ bỏ hi vọng được sống của mình, mong rằng có thể làm chậm bước chân con ác ma đang đi trong làng.
Nhưng đối với những người không có sức phản kháng, Tần Phong nào phải ra tay, ma khí của hắn quét qua, cơ thể những người này ngay lập tức nổ tung, kịch độc trong ma khí của hắn thật là đáng sợ.
Máu thịt của phàm nhân, hòa lẫn với ma khí của ác ma, bay đi khắp cả ngôi làng, đi ra ngoài bờ biển, ở đây còn có rất nhiều người đang tụ tập lại với nhau, chờ con ác ma khát máu đi đến.
Một vài người đàn ông dũng cảm đã đứng ra, muốn chống lại ác ma, bảo vệ dân làng và những người khác trong gia đình của mình, họ không có v·ũ k·hí như đao thương kiếm kích, họ chỉ có những mái chèo và gậy gộc.
Chỉ là, dù cho có phản kháng, kết quả cũng vẫn sẽ như vậy mà thôi, sức mạnh ma công của Tần Phong là thứ mà phàm nhân không thể chống lại, dù cho đó chỉ là nhập môn ma công.
Bàn tay của Tần Phong ẩn trong ma khí màu đen trở nên trắng như ngọc, hắn tùy tiện đánh ra một trảo, là U Minh Quỷ Ảnh Trảo, ma khí ngưng tụ tạo thành một ma trảo bay ra, ma trảo càng lúc càng lớn lên, ma khí càng lúc càng dày đặc.
Ma trảo đi qua, không một người có thể sống sót.
Cảnh tượng đẫm máu ở Thần Phong Tiêu Cục năm xưa tái hiện, chỉ là quy mô đã rộng lớn hơn, n·gười c·hết cũng nhiều hơn, và n·gười c·hết không phải là người thân của Tần Phong nữa, mà h·ung t·hủ lại là chính Tần Phong.
Tần Phong đã đoán đúng, g·iết người làm thỏa mãn ma tâm của hắn, khiến ma tâm của hắn càng lớn mạnh, ma lực khôi phục nhanh hơn bình thường rất nhiều, sẽ không lâu nữa ma công của hắn sẽ hoàn toàn khôi phục, Ma Thánh sẽ lại xuất hiện trong giang hồ.
Cứ như vậy, bất cứ nơi nào mà Tần Phong đi qua, chỉ cần có sinh vật sống, tất cả đều phải nhận lấy một kết cục là nổ tung, tan xương nát thịt mà c·hết, tinh huyết của vạn vật trở thành đồ tẩm bổ cho ma tâm của hắn.
Một màn tinh phong huyết vũ tràn ngập khắp mọi nơi, thế gian như chìm vào trong u tối, mưa máu và tiếng ma quỷ kêu gào, giống như ở khu rừng phía cực Nam, lại tái hiện nhân gian.
Tần Phong điên cuồng, không hề sợ hãi người khác tìm ra hành tung của hắn.
Tâm Minh đại sư đã viên tịch, đợi hắn khôi phục lại ma công, ai trong Ngũ Tuyệt Cao Thủ có đến cũng không thể thắng hắn, trừ khi Phổ Đức Thần Tăng tự mình xuất thủ bắt hắn, nếu không thiên hạ không có người nào cản được hắn nữa.
Đợt đến khi tin tức những ngôi làng bị đồ sát truyền vào trong giang hồ, Tần Phong đã khôi phục hoàn toàn ma công rồi.
Quả nhiên, người hô hào ngăn cản Tần Phong thì nhiều, nhưng toàn thể thiên hạ, có mấy người dám đến cản Tần Phong.
Ngũ Tuyệt Cao Thủ đã tách ra, người nào về nơi của người đấy, chỉ có Tâm Giác đại sư của Trúc Lâm Tự và Tuệ Hải đại sư của Lôi Âm Tự quyết định ra tay ngăn cản Tần Phong.
Ngoài ra, còn có một người chưa đạt tới cảnh giới của tuyệt thế cao thủ, vẫn sẵn sàng đi tìm Tần Phong để ngăn cản Tần Phong làm điều ác, người đó chính là Liễu Nguyên – người bằng hữu tốt nhất của Tần Phong.
Liễu Nguyên hành động như vậy, là do lòng nghĩa hiệp, ngu ngốc tự tìm c·ái c·hết, hay là do hắn cảm thấy chỉ có tình bằng hữu của mình mới cảm hóa được Tần Phong vào lúc này.
Còn nhớ, trước khi rời khỏi Lôi Âm Tự, Liễu Nguyên đã nói rõ ràng với Trần Như Ngọc, rằng hắn không có tình cảm với nàng, mong nàng quên đi tình cảm đã giành cho hắn.
Trần Như Ngọc lúc đó tâm trí còn rối bời và nghĩ đến Tần Phong vì nàng mà nhập ma, mà quên đi sự đau buồn của thất tình.
Cho nên, Liễu Nguyên đã nhanh chóng rời đi mà không lưu luyến gì.
Vào một ngày nọ, khi Tần Phong đặt chân đến một tòa thành trì nhỏ, không còn ma khí tỏa ra che phủ kín trời, ma công của hắn đã khôi phục hoàn toàn, hắn thích cái trải nghiệm dùng tay không từ từ h·ành h·ạ người khác đến c·hết hơn, thay vì sử dụng ma khí g·iết người trong nháy mắt.
Tần Phong bước vào cổng thành khi đã g·iết hết đám linh canh bên ngoài, sử dụng ma công phong tỏa toàn bộ đường ra khỏi thành, Tần Phong bắt đầu tận hưởng cảm giác vui sướng khi g·iết người của một ma đầu đã mất đi nhân tính.
Tần Phong nào có biết, Liễu Nguyên cũng đã đuổi gần đến đây.
Người dân trong thành chạy trốn khắp nơi khi đã nhìn thấy cảnh Tần Phong tàn sát đám lính canh, Tần Phong vẫn từ từ bước từng bước, đuổi theo từng con mồi trong mắt hắn.
Một kỹ nữ thanh lâu đang hoảng loạn chạy trốn, rõ ràng quái vật đuổi theo nàng đang đi bộ từng bước, vậy mà nàng lại không thể cắt đuôi được.
Tên quái vật đó, tóc dài mượt buông xõa, gương mặt anh tuấn nhưng lại dính đầy máu tươi, tà mị và đáng sợ vô cùng, một thân bạch y đã nhuộm đỏ bởi máu, hắn đi bộ từng bước, từng bước, lại có thể kéo gần khoảng cách với người đang dốc hết sức mà chạy.
Khi nàng kỹ nữ chạy vào một con hẻm nhỏ, Tần Phong còn chưa đuổi đến nơi, nàng đã hốt hoảng quay lại, bên trong con hẻm lại có thứ đáng sợ hơn quái vật g·iết người – Tần Phong sao?
Tần Phong đi đến, nhẹ nhàng cắt cổ nàng kỹ nữ bằng một trảo, miệng của hắn cách không, từ từ hút lấy máu tươi của nàng đang chảy ra.
Tần Phong nhìn vào bên trong con hẻm, có một người đàn ông thân hình thấp bé, đang dùng một cây đao, chém nát một t·hi t·hể đ·ã c·hết.
Thi thể đó b·ị c·hém vô số nhát đao nông, có thể tưởng tượng người đó đã chịu một c·ái c·hết đau đớn nhường nào, có lẽ lăng trì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tần Phong chăm chú quan sát người đàn ông thấp bé, người đó dừng tay, cũng nhìn lại Tần Phong mà không hề có chút sợ hãi trong mắt.
Cả hai người, đều nhận định đối phương giống mình, đều là ma quỷ khác trên mình lớp da con người.
Chỉ là Tần Phong tu luyện ma công mà nhập ma, còn người kia, có lẽ ngay từ đầu hắn đã có trái tim của ác ma rồi.
Người đàn ông lên tiếng:
-Ngươi là ai? Ta chưa từng gặp ngươi ở trong thành.
Tần Phong nhìn hắn mỉm cười thích thú, không trả lời câu hỏi của người đàn ông, mà hỏi ngược lại:
-Ngươi có muốn đi theo bản tôn không?
Người kia mở to mắt kinh ngạc nhìn Tần Phong, rồi mỉm cười đầy thích thú, hắn là ma quỷ đáng sợ nhất trong thành này, chỉ có những tên khác đi theo hắn làm ác, làm gì có chuyện hắn đi theo người khác.
Người đàn ông ngay sau đó vung đao t·ấn c·ông Tần Phong, hét lên:
-Ngươi muốn ta đi theo ngươi, vậy ngươi c·hết đi, rồi mấy chục năm sau ta sẽ xuống dưới đó với ngươi.
Đao pháp của người này rất khá, chỉ là đối với Tần Phong không hề có chút đe dọa nào, nhẹ nhàng búng tay một cái, cả người đàn ông và đao của hắn đã bị Tần Phong đánh bật đi.
Lúc này, người đàn ông có ngốc cũng biết rõ khoảng cách võ công giữa hai người, hắn quỳ xuống xin tha:
-Đại nhân, là tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn, xin đại nhân tha cho tiểu nhân, cho tiểu nhân cơ hội làm thuộc hạ của người.
Hôm nay, lần đầu tiên người đàn ông biết run sợ trước c·ái c·hết là như thế nào, cái hình ảnh run rẩy trước c·ái c·hết của người khác làm hắn thấy thú vị, đang được hắn tái hiện lại.
May mà, Tần Phong thật sự không định g·iết hắn, Tần Phong lên tiếng:
-Đứng lên đi, dẫn ta đi gặp những tên giống ngươi ở trong thành này.
Người đàn ông thoát c·hết thì mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, nhanh miệng đáp:
-Vâng, vâng để tiểu nhân dẫn đường cho ngài, tiểu nhân là Lưu Đức, không biết tiểu nhân có thể biết tên của ngài được không?
Tần Phong đương nhiên không hề giấu diếm, trả lời:
-Ta là Tần Phong, Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh – Tần Phong.
Cái tên như sấm nổ ngang tai của Lưu Đức, không ngờ người này chính là ác ma g·iết người, đã đồ sát rất nhiều ngôi làng ở Đông Lạc, tội ác của Lưu Đức so với Tần Phong còn kém xa, không đáng nhắc đến.
Thế là, trên đường đi tìm những tên ác ma khác trong thành, Tần Phong và Lưu Đức lại điên cuồng đồ sát những người dân lọt vào tầm mắt.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tập hợp được những tên ác ma đam mê g·iết người ở trong thành lại với nhau.
Tần Phong muốn tạo thế lực cho riêng mình rồi sao? Hắn rốt cuộc muốn làm gì khi tha c·hết và dẫn theo đám ác ma đội lốt con người này?
Khi đám ác ma hội tụ, đồ sát người dân trong thành, vị hiệp khách nghĩa hiệp chân chính cuối cùng cũng đuổi đến.
Liễu Nguyên theo mùi máu tanh hòa trong gió mà đuổi đến tòa thành trì này, một đao bá tuyệt nhân gian của chàng chém xuống, chém tan cổng thành đang nhốt những người dân vô tội lại, tạo ra con đường giải phóng cho những người dân vô tội chạy ra.
Tần Phong cảm nhận được có người đã từ bên ngoài, phá đi ma khí của hắn tạo ra để phong tỏa thành trì này, gương mặt mỉm cười thích thú, nhìn về nơi mà ma khí b·ị c·hém tan, chờ đợi đối thủ đến.