Chương 5: Võ Lâm Chí Tôn Không Phải Thiên Hạ Vô Địch
Khi hai viên thiên thạch chạm vào nhau, lập tức nổ tung.
Thiên địa chấn động, thiên thạch ở giữa tầng không thi nhau nổ tung như là pháo hoa.
Kỳ cảnh này đúng là có một không hai, xưa nay chưa từng xuất hiện.
Các mảnh vỡ của thiên thạch bắt đầu rơi xuống.
Tuy so với thiên thạch mà Tần Phong gọi ra nhỏ hơn rất nhiều lần.
Nhưng sức sát thương của những mảnh vỡ thiên thạch này vẫn không thể nào coi thường được.
Tần Phong lại múa chưởng, điều khiển những ma huyệt bay xung quanh người Tần Phong cùng Liễu Nguyên.
Dù trên bầu trời vẫn đổ mưa xuống xối xả cùng những mảnh vỡ thiên thạch cũng đang rơi xuống càng lúc càng nhiều.
Nhưng không có đến một giọt nước hay mảnh thiên thạch nào có thể rơi xuống phạm vi mười trượng quanh thân Tần Phong cùng Liễu Nguyên.
Ma Huyệt Thần Thông vừa có thể công, vừa có thể thủ.
Khi công, không gì có thể chống đỡ được.
Khi thủ, không gì có thể vượt qua được.
Thật sự đây chính là ma pháp vô địch thiên hạ.
Liễu Nguyên ngay từ lúc Tần Phong bắt đầu thi triển thần thông thì đã không thể tin được vào mắt mình nữa rồi.
Tần Phong giờ đây đâu còn là người thiếu niên kiêu ngạo mà Liễu Nguyên quen biết.
Tần Phong lúc này có khác gì một vị ma thần ở trên thế gian đâu.
Không phải chỉ có một mình Liễu Nguyên là không thể tin được vào mắt mình, những người đang bí mật quan sát ở trong bóng tối cũng rất là kinh hãi.
Đỗ Cuồng trong nhóm này là nhiều tuổi nhất, là bậc lão thành trong giang hồ cũng phải thốt lên rằng:
- Trình độ như vậy có còn là con người không cơ chứ? Trên thế gian này còn ai có thể địch lại hắn đây?
Nhưng sau khi tự mình đặt ra hai câu hỏi, trong đầu Đỗ Cuồng lại suy nghĩ: " Có lẽ, vẫn còn một người có thể "
Ba người trẻ tuổi ở bên cạnh Đỗ Cuồng cũng đều đang kinh ngạc đến mức tột độ.
Đỗ Cuồng còn có thể nói ra lời, ba người này thì đến hô hấp còn trở nên gấp gáp chứ đừng nói là có thể thốt ra lời nào.
Tần Phong đã thu lại toàn bộ ma công của mình.
Hai người bằng hữu lại đưa mắt nhìn nhau.
Hai người thanh niên đứng đối diện nhìn nhau mà trong lòng của cả hai đều mang đầy suy nghĩ.
Tần Phong tuy lớn hơn Liễu Nguyên một tuổi, nhưng tâm tính lại kém trưởng thành hơn nhiều.
Hắn đang nghĩ trong lòng :
" Ngày còn nhỏ, ngươi võ công cao hơn ta, nhưng lại luôn nhường nhịn ta. Đến cuối cùng chỉ dùng một đao để đánh bại ta. Ngươi nghĩ rằng như thế là tốt cho ta, nhưng ta lại cảm thấy là ngươi như vậy là sỉ nhục ta. Giờ ta võ công đã cao hơn ngươi, lại thể hiện cho ngươi thấy toàn bộ bản lĩnh thật sự của ta. Ta bây giờ so với ngươi cả về nhân phẩm hay võ công đều cao hơn. "
Liễu Nguyên thì khác, trước giờ vẫn luôn quan tâm đến người khác, suy nghĩ trong lòng Liễu Nguyên lại là những suy nghĩ lo lắng cho Tần Phong:
" Trời ơi, không ngờ mười năm qua Tần huynh lại học được những ma pháp lợi hại như vậy. Liệu rằng huynh ấy có vì luyện ma công mà có những suy nghĩ lệch lạc dẫn tới việc tương lai sẽ lầm đường lạc lối không? Ta có thể làm gì để giúp huynh ấy đi theo chính đạo đây? Đao pháp của ta liệu rằng có thể giúp huynh ấy bớt tự cao đi một chút được hay không? "
Trên bầu trời, vầng trăng và những ngôi sao đã quay trở lại chiếu sáng màn đêm.
Nhưng ở dưới mặt đất, một cảnh tượng hoang tàn do ma công của Tần Phong gây ra trước đó làm sao có thể biến mất ngay được.
Cuồng phong đã cuốn bay gần như tất cả cỏ cây đi nơi khác.
Mưa rào lớn còn làm cho cả một vùng ngập chìm trong nước.
Còn có vô số những cái hố lớn nhỏ khác nhau do những mảnh vỡ thiên thạch rơi xuống tạo thành vẫn đang hút nước xuống.
Nếu lúc trước, có thể nói đao pháp của Liễu Nguyên là kinh thiên động địa.
Vậy bây giờ, bốn chữ " kinh thiên động địa " ấy đao pháp của Liễu Nguyên không còn xứng mang theo nữa rồi.
Còn nếu vẫn còn muốn nói đao pháp của Liễu Nguyên là kinh thiên động địa.
Vậy thì những thần thông mà Tần Phong vừa thi triển ra giờ này không còn có từ ngữ nào có thể miêu tả được nữa rồi.
Tần Phong vì là người lớn tuổi hơn nên vẫn là người mở miệng trước:
- Liễu đệ, chúng ta quay lại phòng ở tửu lâu thôi. Cũng nên nghỉ ngơi một chút trước khi trời sáng.
Lần này, vậy mà Liễu Nguyên lại phản đối lời của Tần Phong, Liễu Nguyên nhẹ lắc đầu, từ từ nói:
- Tần huynh, đao pháp của đệ huynh đã nhìn rõ, thần thông của huynh đệ cũng đã được thấy. Nhưng mục đích mà chúng ta ra ngoài đây vẫn chưa thực sự thực hiện. Đệ muốn được trực tiếp dùng đao pháp của đệ đấu với thần thông của huynh.
Thật ra ngay từ đầu Tần Phong và Liễu Nguyên đã đấu với nhau rồi.
Tần Phong lúc đó chỉ cần dùng một chiêu Khiếu Thần Thông đã khiến cho Liễu Nguyên phải chịu thua.
Lại nói, dù Tần Phong không có Khiếu Thần Thông, ma công mà Tần Phong vừa mới thể hiện ra đã đủ thể hiện rằng Liễu Nguyên hiện tại đã không xứng làm đối thủ của Tần Phong rồi.
Trận đấu giữa hai người, dù có dù không đối với Tần Phong hay tất cả mọi người đều không quan trọng nữa, vì đã biết trước kết quả rồi.
Vậy mà Liễu Nguyên vẫn cố chấp cương quyết muốn đấu với Tần Phong.
Bởi vì trận đấu này, Liễu Nguyên coi đó là rất quan trọng.
Liễu Nguyễn không phải vì hư danh hay muốn chứng minh bản thân.
Thực chất Liễu Nguyên M muốn cho Tần Phong hiểu được rằng:
" Dù Tần Phong có là Võ Lâm Chí Tôn, thì thực lực của cả hai thực chất là không quá cách biệt. Mà võ công cao hơn Liễu Nguyên cũng không phải chỉ có một mình Tần Phong. Tần Phong đừng nên vì danh hiệu Võ Lâm Chí Tôn mà càng ngày càng kiêu ngạo. Phải biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. "
Chỉ là rốt cuộc Liễu Nguyên có làm được những gì hắn đang suy nghĩ hay không?
Vậy thì phải đợi sau trận đấu chân chính của hai người kết thúc mới biết được.
Tần Phong cũng cảm thấy bất ngờ, không hiểu được rốt cuộc Liễu Nguyên đang nghĩ cái gì.
Tần Phong cứ nghĩ:
" Khi Liễu Nguyên nhìn thấy được thần thông của mình thì sẽ biết khó mà lui, hiểu được hai người dù có tỉ thí cũng là vô ích. "
Tần Phong ngạc nhiên hỏi:
- Đệ chắc chứ?
Liễu Nguyên kiên định đáp:
- Đệ chắc chắn.
Tần Phong lại nói:
- Nhưng hiện giờ, đệ không phải là đối thủ của ta.
Liễu Nguyên lắc đầu đáp:
- Có thể làm đối thủ của huynh hay không, trong lòng đệ tự nhiên cũng có đánh giá.
- Tần huynh, nể tình đây là lần đầu tiên đệ chủ động muốn tỉ thí với huynh. Mà trước đó, mỗi lần huynh muốn tỉ thí đệ đều đồng ý không khước từ.
Liễu Nguyên nói câu đó, Tần Phong lúc này không thể nào từ chối được nữa rồi nên cuối cùng cũng phải đồng ý:
- Được rồi, đệ muốn đấu thì đấu.
Hai người không nói với nhau một lời nào nữa mà trực tiếp lao vào nhau.
Không hề giống như những trận đấu ngày nhỏ, là Liễu Nguyên để Tần Phong thoải mái t·ấn c·ông trước.
Lần này Liễu Nguyên biết mình phải giành được thế chủ động.
Tần Phong cũng không hề chậm, hắn biết nếu như để Liễu Nguyên được ra tay trước, thì dù bản thân hắn võ công có cao hơn đi chăng nữa cũng rất khó để chống lại đao pháp bá đạo của Liễu Nguyên.
Đao trong tay của Liễu Nguyên lại một lần nữa hóa thành một con hung thú thượng cổ toàn thân bốc lên lửa đỏ.
Vẫn là một chiêu đao chém từ trên cao xuống đó, Liễu Nguyên lần này ra tay là dùng hết mười thành công lực.
Tần Phong cũng không chịu yếu thế, vận khởi ma công, toàn thân bốc lên ma khí cực thính.
Một trảo của Tần Phong xuất ra, ma khí đen xì hóa thành một con ác ma to lớn đang kêu gào.
Ở đằng xa nhìn lại, bọn người Đỗ Cuồng chỉ cảm thấy trận đấu không phải của hai con người nữa, mà đây là trận chiến của một con ác ma cùng với một con hung thú.
Khi hung thú và ác ma chạm vào nhau, một t·iếng n·ổ vang trời cũng theo đó mà ngay lập tức phát ra.
Đất đá xung quanh lại bị khí kình thổi bay đi.
Ở chính giữa nơi v·a c·hạm cũng xuất hiện một cái hố khổng lồ.
Tần Phá Thiên từ xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thán trong lòng:
" Trước giờ ta luôn tự phụ mình là một thiên tài, võ công hiện tại chỉ thua các cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng. Mà hai người kia, độ tuổi của họ so với ta là tương đồng. Vậy mà một người đã là Thập Kiệt Cao Thủ, biểu hiện vừa rồi chắc công lực cũng đã không thua kém gì cha ta. Người còn lại, thậm chí đã vượt lên trên tất cả, được tôn xưng làm Võ Lâm Chí Tôn. "
Kết quả khi v·a c·hạm vào nhau của hai chiêu thức kinh thế hãi tục đã có ngay từ lúc t·iếng n·ổ được phát ra, còn sớm hơn cả lúc Tần Phá Thiên xuất hiện suy nghĩ so sánh trong đầu.
Tần Phong lại là người b·ị đ·ánh bay lùi lại, nhưng nhìn trạng thái của hắn vẫn không có nửa điểm b·ị t·hương.
Liễu Nguyên thì không hề lùi bước, cây đao trong tay cũng chỉ hơi rung lắc một chút mà thôi.
Nhưng để nói trận tỉ đấu của hai người đã phân thắng bại thì còn quá sớm.
Nhưng ai nấy quan sát cũng đều cảm thấy kì lạ.
Rõ ràng Tần Phong mới là Võ Lâm Chí Tôn cơ mà, không lí nào lại bị chịu thiệt được.
Để so sánh nội lực của hai người, phải kể từ lúc cả hai còn nhỏ.
Nhà Tần Phong mở tiêu cục, cha hắn lại luyện đao, nên hắn cũng luyện đao.
Lúc thường, tiêu cục sẽ luôn bận rồi, nên không có thời gian.
Tần Phong sẽ không tu luyện nội công tâm pháp mà chỉ luyện lực cánh tay, để lúc xuất đao sẽ vừa nhanh vừa mạnh.
Nhà Liễu Nguyên thì khác, đó là một sơn trang giàu có.
Mà đao pháp của Liễu Diệp Sơn Trang lại có nhiều điểm khác biệt với đao pháp thông thường.
Không những cần phải dùng đến nội công. Mà nội công phải đạt đến cảnh giới chí cao vô thượng mới có thể phát huy toàn bộ tinh hoa, đạt đến cảnh giới cao nhất trong đao pháp.
Thế nên từ nhỏ Liễu Nguyên không chỉ tu luyện chiêu thức đao pháp gia truyền, mà còn cần phải tu luyện nội công tâm pháp đi cùng đó nữa.
Nhưng mười năm trước, Tần Phong bắt đầu tu luyện Khống Thiên Ma Công - ma công vô địch thiên hạ.
Mười năm như một, ngoài lúc ăn ngủ săn bắt, Tần Phong chỉ dành thời gian tu luyện ma công này.
Mà càng ngày thời gian Tần Phong cần dùng để ăn ngủ càng ngắn lại, thời gian dùng để tu luyện càng tăng lên.
Nếu tính thời gian dùng để tu luyện nội công, Tần Phong đã nhiều hơn Liễu Nguyên rất nhiều.
Theo lí mà nói, công lực của Tần Phong phải cao hơn Liễu Nguyên rất nhiều.
Những Liễu Nguyên lại là thiên tài trong những thiên tài, công lực đúng là có thua kém Tần Phong, nhưng mà cũng đã đạt đến cảnh giới chí cao trong thiên hạ.
Khi hai người đấu nhau, đao pháp của Liễu Nguyên không những làm khuếch đại nội lực của hắn lên gấp nhiều lần, mà thanh thế bá đạo trong đao pháp cũng làm cho uy lực tăng lên không ít.
Vì vậy, sau một chiêu, Tần Phong dù cho có công lực cao hơn thật, nhưng lại là người chịu thiệt.
Vì chưa phân định được thắng bại, hai người lại tiếp tục lao vào nhau.
Tần Phong lúc này đã phải cùng lúc xuất ra cả ba loại võ công nhập môn của Khống Thiên Ma Công.
Phối hợp nhịp nhàng, chiêu thức biến hóa là cực kì nhanh.
Quyền ảnh, trảo ảnh, cước ảnh vô số, đã không phân rõ thật giả, hiện lên đầy trời.
Liễu Nguyên cũng đâu có chịu yếu thế, đao trong tay múa rất là nhanh.
Đao khí dày đặc, đã hóa thành vô số con hung thú tung hoành khắp mọi nơi.
Một chiêu lúc bắt đầu là hai người đấu nội lực với nhau.
Bây giờ, hai người không chỉ đấu nội lực mà còn đấu cả tốc độ với nhau nữa.
Ban đầu, với lợi thế đao chiêu bá đạo, chiêu thức phối hợp chặt chẽ nhịp nhàng, Liễu Nguyên có vẻ áp đảo được nhập môn ma công của Tần Phong.
Nhưng sau khi hai người qua lại được ba mươi chiêu, Liễu Nguyên đã bắt đầu xuống sức, còn Tần Phong rõ ràng là không biết mệt mỏi là gì.
Dần dần, trận đấu của hai người lại về thế cân bằng.
Trong đầu Liễu Nguyên tính toán:
" Nếu cứ như vậy, trong vòng mười chiêu nữa, người phải chịu thiệt nhất định là ta. "
Suy nghĩ như vậy, Liễu Nguyên quyết định sử dụng thêm một cây mộc đao.
Song đao phối hợp, tốc độ tăng lên rất nhiều, có thể áp đảo hoàn toàn nhập môn ma công của Tần Phong.
Cảnh giới võ công mà Liễu Nguyên thể hiện ra, vậy mà lại vượt xa người xếp hạng ở ngay sau hắn trên Hào Kiệt Bảng là Đỗ Cuồng.
Có lẽ cảnh giới võ công của Liễu Nguyên hiện tại tuy chưa thể sánh ngang với cao thủ được xếp trong Tuyệt Thế Bảng.
Nhưng cũng đã đuổi kịp ba người đứng đầu trên Hào Kiệt Bảng rồi.
Chẳng lẽ là sắp xếp trên Giang Hồ Long Hổ Bảng cũng đã bắt đầu xuất hiện sai sót.
Sau mười chiêu, Tần Phong chỉ sử dụng nhập môn ma công đã phải chịu thiệt, chỉ có thể co lại phòng thủ.
Qua thêm mười chiêu nữa, y phục mà Tần Phong mặc trên người đã xuất hiện những vết rách, lộ ra những vết chém nhẹ trên người.
Ma khí bốc lên, những v·ết t·hương trên cơ thể Tần Phong vậy mà lại nhanh chóng liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Liễu Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi thêm thán phục ma công của Tần Phong kì diệu.
Chỉ là lúc này, dù có ma thể có thể tự động hồi phục, nhưng nếu Tần Phong vẫn không chịu tung ra thần thông chân chính của mình, Tần Phong nhất định sẽ bại.
Liễu Nguyên hô lớn:
- Tần huynh, huynh vẫn còn chưa chịu sử dụng Thiên Địa Thần Thông của huynh hay sao?
Tần Phong tu luyện ma công, trong đầu tự nhiên có ma tính, còn là ma tính cực kì mạnh mẽ kiểm soát cảm xúc và suy nghĩ.
Chỉ là lúc chưa kịp bước chân vào giang hồ lại bị tình yêu làm cho mê mẩn nên ma tính mới bị thu lại.
Hiện tại, Tần Phong đang bị Liễu Nguyên liên tục chém cho b·ị t·hương, máu cũng đã xuất hiện, ma tính lại bắt đầu trỗi dậy.
Tần Phong vừa phải chiến đấu, vừa phải kiềm chế lại ma tính, đối với hắn là cực kì khó khăn.
Sau khi nghe được tiếng hô của Liễu Nguyên, Tần Phong đã không thể nào kiềm chế lại ma tính trong người được nữa.
Tiếng hô đã vô tình thức tỉnh hoàn toàn ma tính trong người Tần Phong.
Hai mắt Tần Phong phát sáng, biến thành màu đỏ của máu, Tần Phong cũng hét lên:
- Ngươi đã muốn c·hết như vậy, thì ta sẽ chiều theo ý của ngươi.
Hai tay Tần Phong đẩy ra, tay trái mang theo cuồng phòng, tay phải mang theo hỏa diễm t·ấn c·ông về phía Liễu Nguyên.
Thiên Địa Thần Thông - Phong Thần Thông và Hỏa Thần Thông được Tần Phong thi triển ra cùng một lúc.
Sự phối hợp giữa gió và lửa gây ra sát thương lớn diện rộng, không thể tránh né.
Đây còn là sự kết hợp giữa cuồng phong và liệt hỏa được gọi ra bởi ma công vô địch.
Có thể tưởng tượng được đòn t·ấn c·ông này đáng sợ như thế nào.
Liễu Nguyên tuy đang thắng thế t·ấn c·ông liên tục, nhưng vẫn rất là đề cao cảnh giác.
Hai thanh mộc đao thu về phòng thủ.
Liễu Nguyên múa đao phòng bị chặt chẽ.
Vậy mà có thể chặn hết gió và lửa xung quanh bản thân, không để bản thân chịu tổn thương nào.
Chỉ là như vậy, Tần Phong cũng có thể đẩy Liễu Nguyên lui lại ra xa.
Ma tính trong người Tần Phong đã nổi lên.
Sau khi đẩy lùi Liễu Nguyên, Tần Phong không có ý định dừng lại.
Tần Phong chỉ tay lên trời, phong vân một lần nữa biến đổi, từng đạo lôi điện màu vàng lại đánh xuống nhân gian. Là Lôi Thần Thông.
Lần này, lôi điện không hề né tránh chỗ đứng của Liễu Nguyên mà lại tập trung t·ấn c·ông Liễu Nguyên.
Bị lôi điện bao vây xung quanh, Liễu Nguyên hít một hơi thật sâu tập trung tinh thần, vung đao phòng thủ.
Lôi điện từ trời đánh xuống, uy lực cực lớn.
Liễu Nguyên tuy đỡ được, nhưng lại bị lún xuống phía dưới.
Chỉ là đất đá dưới chân Liễu Nguyên cũng theo đó nổ tung bay đi, nên Liễu Nguyên không hề bị chôn thân xuống dưới đất.
Liễu Nguyên tạm thời lại phòng thủ được, bản thân không hề b·ị t·hương.
Không ngờ Liễu Nguyên không những chống đỡ được hợp kích của Phong Thần Thông và Hỏa Thần Thông mà còn đỡ được lôi điện có uy lực kinh người của Lôi Thần Thông.
Nhưng lúc này, Tần Phong cũng không chỉ đứng im điều khiển lôi điện từ trời đánh xuống, mà hắn cũng đã xuất quyền t·ấn c·ông về phía Liễu Nguyên.
Lôi điện là của Tần Phong gọi ra nên cũng do Tần Phong điều khiển.
Lôi điện không những từ trên trời đánh xuống mà còn từ cơ thể của Tần Phong phát ra.
Đây mới chính là điểm đáng sợ của Thiên Địa Thần Thông.
Từng quyền, từng quyền nhanh như tia chớp mang theo lôi điện có uy lực chẳng kém gì lôi điện ở trên bầu trời được Tần Phong đánh ra.
Chẳng nhẽ Tần Phong định g·iết c·hết Liễu Nguyên thật hay sao?
Liễu Nguyên vất vả chống đỡ.
Nhưng làm sao Liễu Nguyên có thể chống đỡ được màn t·ấn c·ông đáng sợ có uy lực kinh người như thế được đây.
Một quyền của Tần Phong đã đánh trúng ngực của Liễu Nguyên chỉ sau vài chiêu.
Cơ thể Liễu Nguyên b·ị đ·ánh văng ra xa.
Liễu Nguyên b·ị t·hương nhưng chưa thể c·hết được.
Sau khi đứng dậy, Liễu Nguyên cường hoành dùng nội công ép lôi điện tàn dư đang nổ khắp kinh mạch của hắn ra bên ngoài.
Đao pháp của Liễu Nguyên thiên về bá đạo, nên nội lực của Liễu Nguyên đương nhiên cũng phải là loại bá đạo khôn cùng.
Chịu một quyền mạnh như vậy của Tần Phong, Liễu Nguyên vẫn có thể đứng dậy và ép lôi điện tàn dư ra ngoài.
Điều đó cho thấy, dù cho đã b·ị t·hương, nhưng Liễu Nguyên vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu.
Chỉ là không biết, lúc này đây Liễu Nguyên còn có bao nhiêu phần thực lực lúc đỉnh cao.
Nói hai người đã phân thắng bại thì cũng không phải là sai.
Liễu Nguyên đã b·ị t·hương nặng, ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu.
Còn Tần Phong vẫn hoàn toàn sung sức như lúc mới bắt đầu.
Chỉ là hành động và thái độ của Liễu Nguyên cho thấy hắn vẫn chưa hề muốn dừng lại.
Tần Phong thì đã bị ma tính gần như hoàn toàn chiếm lấy tâm trí hắn.
Nếu Liễu Nguyên đã không chịu dừng lại thì làm sao mà Tần Phong có thể dừng lại.
Tần Phong giơ một trảo lên trời rồi kéo xuống.
Thần Thông có sức công phá mạnh nhất trong Thiên Địa Thần Thông - Vũ Thần Thông đã được Tần Phong thi triển ra.
Không hề có nước mưa xối xả rơi xuống, chỉ có lưu tinh vũ đầy trời rơi xuống.
Trời ơi, Liễu Nguyên đã bị Tần Phong đánh cho trọng thương và xuống sức, làm sao có thể sống sót dưới cơn mưa thiên thạch này đây?
Tần Phong lần này không hề có ý định điều khiển mưa thiên thạch tập trung lại t·ấn c·ông Liễu Nguyên.
Mà Tần Phong cứ để thiên thạch trên trời rơi tự do xuống.
Có lẽ Tần Phong dù đang bị ma tính khống chế bản thân, nhưng vẫn giữ được một tia tình cảm không muốn g·iết Liễu Nguyên.
Nhưng dù vậy, vẫn có một viên thiên thạch thẳng hướng Liễu Nguyên mà rơi xuống.
Liễu Nguyên lại điên cuồng dốc toàn bộ sức lực vung đao lên.
Đao khí liên miên không dứt chém vào viên thiên thạch tạo ra những t·iếng n·ổ lớn liên hồi.
Viên thiên thạch cứ như thế mà bị Liễu Nguyên bào đi từ từ.
Đến cuối cùng, viên thiên thạch đó cũng không chịu nổi nữa mà vỡ tan, nổ tung trên bầu trời thành những mảnh nhỏ.
Nhưng sức sát thương của những mảnh vỡ thiên thạch nhỏ này vẫn không thể nào mà coi thường được.
Còn Liễu Nguyên lúc này đã không thể tung ra thêm bất kì một đao nào nữa cả.
Nếu cứ để những mảnh vỡ này rơi vào người, Liễu Nguyên vẫn nhất định sẽ phải c·hết.
Mà sự thật hiện tại Liễu Nguyên đã bị trọng thương sau khi phải chịu một quyền sấm sét của Tần Phong rồi.
Thật là may mắn cho Liễu Nguyên, lúc này bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm ba người đang toàn lực giúp hắn chống lại những mảnh vỡ thiên thạch này.
Chính là Đỗ Cuồng, Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc.
Đỗ Cuồng sau vài ngày tiếp xúc với Liễu Nguyên đã rất có hảo cảm với hắn.
Chỉ là Đỗ Cuồng cũng không ngờ, mình có thể liều cả mạng sống để cứu Liễu Nguyên.
Trần Như Ngọc tuy là lần đầu gặp Liễu Nguyên nhưng có lẽ nàng cũng đã đem lòng thích Liễu Nguyên mất rồi.
Thấy người trong lòng mình gặp nguy hiểm, nàng đương nhiên cũng không suy nghĩ mà bất chấp tính mạng lao ra cứu chàng.
Tần Phá Thiên là do thấy Trần Như Ngọc đã lao lên, không còn có thể kịp cản lại nên cũng đành dốc sức lao lên cứu người.
Chuyện tình cảm của nhóm thanh thiếu niên này cũng thật là phức tạp.
Tần Phong sau khi thấy Trần Như Ngọc cũng ở đó, ma tính đã dần thu lại, đầu óc lấy lại được sự tỉnh táo.
Vội vàng thu lại ma công của mình lại, Tần Phong lại thi triển Phong Thần Thông, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến chắn cho tất cả mọi người.
Kết thúc, cũng chính là lúc Liễu Nguyên yên tâm buông đao xuống mà ngất đi.
Lúc này, mặt trời cũng đang dần dần ló dạng, xua tan đi bóng đêm u tối.
Cuối cùng cũng kết thúc một đêm dài chỉ toàn là điên cuồng chiến đấu của Tần Phong.
Đợi đến khi Liễu Nguyên thức dậy thì cũng đã là ba ngày sau.
Bên cạnh giường của Liễu Nguyên chỉ có một mình Tần Phong.
Những người khác vốn dĩ không yên tâm để cho Tần Phong một mình chăm sóc Liễu Nguyên, vì dù sao Liễu Nguyên trọng thương cũng là do Tần Phong ra tay.
Nhưng thực lực của Tần Phong lại đủ để áp chế tất cả.
Trần Như Ngọc dù có định nói Tần Phong một trận cũng bị Tần Phá Thiên nhanh chóng cản lại.
Mà cũng chỉ có duy nhất Tần Phong là có thể không ăn không ngủ mà không xuống sức, ba ngày ba đêm chăm sóc Liễu Nguyên không ngừng nghỉ.
Làm cho những người khác muốn nhân lúc Tần Phong mệt mỏi mà đổi ca cho hắn cũng không được.
Liễu Nguyên tỉnh lại, thấy bên cạnh giường mình là Tần Phong thì mỉm cười.
Dù cho bị Tần Phong đánh đến trọng thương, nhưng Liễu Nguyên vẫn không hề có ý trách cứ hay ghét bỏ gì Tần Phong.
Đối với Liễu Nguyên, dù có ra sao thì Tần Phong mãi mãi vẫn là một người bạn của hắn.
Tần Phong thấy Liễu Nguyên mỉm cười với mình, không hề có ý trách móc gì hắn thì cúi đầu ngại ngùng lên tiếng xin lỗi:
- Liễu đệ, thành thật xin lỗi đệ. Lúc đó ta không hiểu vì sao lại mất đi lí trí mà ra tay nặng như vậy.
Liễu Nguyên nghe lời xin lỗi của Tần Phong, lại chỉ để tâm đến câu " mất đi lí trí ".
Dù rằng mình mới là người đang b·ị t·hương, Liễu Nguyên lại quan tâm đến Tần Phong mà hỏi:
- Tần huynh, huynh có sao không?
Tần Phong không hiểu tại sao Liễu Nguyên lại hỏi hắn như vậy?
Cũng không hiểu câu hỏi của Liễu Nguyên là hỏi về cái gì?
Nhưng thấy Liễu Nguyên dù đang b·ị t·hương lại vẫn quan tâm đến mình như vậy, thì không kìm lòng được mà nói ra tâm tư suy nghĩ của bản thân trong mười năm qua.
Trùng hợp đây cũng chính là câu trả lời thích hợp nhất cho câu hỏi của Liễu Nguyên:
- Mười năm trước, có lẽ h·ung t·hủ đã g·iết toàn bộ Thần Phong Tiêu Cục nhà ta chính là gia gia của ta.
- Bởi vì võ công mà đêm đó h·ung t·hủ dùng để g·iết cha ta chính là U Minh Quỷ Ảnh Trảo.
- Mà ma công mà ta tu luyện chính là do gia gia ta để lại cho ta.
- Ta mang theo hận thù mà tu luyện ma công, lại có suy nghĩ gia gia ta chính là h·ung t·hủ đã g·iết hại cả nhà ta.
- Cho nên đôi lúc ta như là phát điên, muốn g·iết sạch tất cả.
- May mắn, nơi mà ta sinh sống và tu luyện, mười năm qua lại không có một bóng người.
- Liễu đệ, đệ có thể cùng ta đi tìm gia gia của ta được không?
- Ta muốn tìm hiểu sự thật của năm đó và trả thù cho toàn bộ Thần Phong Tiêu Cục.
Tần Phong dù không nói rõ chi tiết mười năm qua đã ở đâu làm gì, những Tần Phong cũng đã tóm tắt những ý chính và nói cho Liễu Nguyên biết.
Liễu Nguyên sau khi nghe Tần Phong nói xong, trong lòng lại dâng lên cảm xúc đồng cảm với Tần Phong.
Nếu như h·ung t·hủ khi đó thực sự là gia gia của Tần Phong thì đúng là điên mà.
Không ngờ trên đời còn có người có thể g·iết c·hết con trai và con dâu của mình, khiến cho cháu trai mình phải lớn lên trong hận thù.
Tần Phong khi đó còn nhỏ như vậy, lại phải chịu đả kích lớn như vậy.
Bên cạnh Tần Phong cũng không có ai có để cho hắn tâm sự hay giúp hắn hướng tới những suy nghĩ tích cực.
Tự nhiên, suy nghĩ của Tần Phong sẽ ngày càng phát triển theo hướng mang đầy hận thù và đau khổ.
Cảm xúc của Tần Phong dễ dàng chạm tới giới hạn và mất khống chế là điều dễ hiểu.
Trong lòng Liễu Nguyên rất muốn giúp Tần Phong tìm gia gia của hắn, để hóa giải gốc rễ của sự tiêu cực trong người Tần Phong.
Nhưng đi tìm một người mà không biết người đó ở đâu trong thiên hạ thì có khác gì mò kim đáy biển đâu cơ chứ.
Thấy Liễu Nguyên vì mình mà phải suy nghĩ, Tần Phong lại cảm thấy có lỗi mà lên tiếng xin lỗi:
- Liễu đệ, ta thành thật xin lỗi đệ.
Sau đó, Tần Phong lại cảm thấy có lỗi vì chuyện làm Liễu Nguyên trọng thương. Đúng là suy nghĩ lại hướng tới sự tiêu cực rồi. Tần Phong lại nói tiếp:
- Ta lúc đó không nên ra tay nặng như vậy.
Liễu Nguyên lúc này biết mình không thể để cho Tần Phong tiếp tục vòng suy nghĩ tiêu cực đó nên giải thích bằng cách nhận trách nhiệm về mình:
- Tần huynh, huynh đừng nên tự trách.
- Lúc đó là ta muốn ép huynh phải toàn lực ra tay.
- Ta chỉ là muốn cho huynh thấy, dù huynh có là Võ Lâm Chí Tôn cũng không được quá tự cao.
- Ta dù chỉ được xếp vào hàng Thập Kiệt Cao Thủ trên Hào Kiệt Bảng cũng có thể chống lại được Thiên Địa Thần Thông của huynh.
-Cho nên huynh dù có là Thiên Hạ Đệ Nhất cũng không phải là Thiên Hạ Vô Địch.
- Cha ta từng nói: " Người có nội công thâm hậu, khi vận công có thể làm cho thiên địa rung chuyển, phong vân biến sắc. "
- Những người khác trên Tuyệt Thế Bảng thì ta không có biết. Nhưng cha ta thì ta đã được chứng kiến ông ấy làm được điều đó.
- Khi cha ta cùng Trương Thiên Sư nước Bắc Ly tỉ đấu, rõ ràng là tỉ đấu trong bí mật, nhưng toàn thiên hạ khi đó đều biết, vì động tĩnh bọn họ gây ra là quá lớn.
- Tuy huynh có thể hô phong hoán vũ, chưởng khống thiên địa.
- Nhưng những người trên Tuyệt Thế Bảng đều có tư cách làm đối thủ của huynh.
- Chưa cần nhắc đến vị đứng đầu Tứ Đại Thần Tăng kia mà đến cả cha ta khi nhắc tới ngài ấy cũng phải dùng giọng tôn kính.
Thật ra vẫn còn một điều mà Liễu Nguyên vẫn chưa nói với Tần Phong.\
Thực lực mà Liễu Nguyên thể hiện ra khi hai người giao đấu vẫn chưa phải thực lực chân chính của Liễu Nguyên.
Liễu Diệp Bá Đao thật ra có một tầng cảnh giới là bí mật của Liễu Diệp Sơn Trang.
Liễu Nguyên cũng đã đạt tới cảnh giới đó rồi.
Chỉ là cha hắn Bá Đao - Liễu Đỉnh đã từng dặn dò hắn là:
" Nếu không phải lúc lâm vào cảnh sinh tử hay chắc chắn có thể g·iết c·hết đối thủ để giữ được bí mật thì không được thể hiện ra cảnh giới đó. "
Cảnh giới đó có thể coi là sát chiêu ở trong Liễu Diệp Bá Đao mà ngay cả Bá Đao - Liễu Đỉnh cũng chưa từng sử dụng.
Liễu Nguyên tin chắc rằng khi hai người tỉ đấu lúc trước, nếu hắn thi triển ra cảnh giới đó, xuất kì bất ý sẽ làm cho Tần Phong phải chịu thiệt .
Hơn nữa Liễu Nguyên cũng không muốn vì giữ bí mật trong đao pháp gia truyền mà phải g·iết người.