Rốt cuộc Tạ Hồng Trần cũng đã hỏi tới chuyện Tâm Kiếm!
Vẻ mặt Hà Tích Kim và Khuất Man Anh lập tức đầy nghiêm túc, cùng ngó sang Hoàng Nhưỡng.
— nhóc con nhà mình quá có tiền đồ, dạo này lại tất bật chuyện chung thân của con bé, hai người cứ thế quên béng chuyện này.
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn Tạ Hồng Trần, mãi mới lên tiếng: “Chuyện này nhắc đến thì rất kỳ quặc. Lúc nhỏ tôi nằm mơ, trong mơ, tôi từng bái Tạ Tông chủ làm thầy. Kiếm đạo của Tâm Kiếm đều là do đích thân Tạ Tông chủ truyền thụ.”
“Chuyện này…” Tạ Hồng Trần nhíu mày, rất hiển nhiên rằng hắn không tin.
Khuất Man Anh Hà Tích Kim cũng không tin.
Sao lại có câu chuyện quỷ dị vậy chứ?
Hoàng Nhưỡng vẫn nhìn Tạ Hồng Trần, nói: “Trong mơ, tôi đã bái xin vào dưới trướng Tông chủ, có duyên phận thầy trò trăm năm với Tông chủ.”
Tạ Hồng Trần kinh ngạc, hồi lâu nói: “Lời của Nhưỡng cô nương thật khó mà tin được.”
Hoàng Nhưỡng nói: “Đúng vậy. Nhưng mà… sự thật đúng là vậy. Trong giấc mơ đó, Tạ Tông chủ ở điện Duệ Vân của ngọn Điểm Thúy. Tôi thường tập võ ở sân tập sau vườn, giữa sân có một gốc ngô đồng. Tôi luyện kiếm dưới tán ngô đồng, kiếm hòa quyện vào lá cùng bay.”
Tạ Hồng Trần đứng dậy, Hoàng Nhưỡng nói: “Bởi vì Tông chủ thích hoa lan, nên tôi đã đặc biệt gầy dưỡng một chậu tặng Tông chủ. Tông chủ rất thích nó, đặt ở cạnh bàn sách.”
Nàng từ tốn kể lại tình cảnh của giấc mơ thứ hai, miêu tả mối duyên phận thầy trò vô cùng tỉ mỉ.
Lòng Tạ Hồng Trần chấn kinh muôn phần.
Mà Hoàng Nhưỡng nhẹ cúi đầu với hắn, nói: “Nếu Tông chủ không tin thì có thể thử công pháp của tôi.”
Tạ Hồng Trần nói ngay: “Hà chưởng môn, xin mượn dùng sân luyện công một lát.”
Chuyện nào có đáng gì? Hà Tích Kim cũng hết sức tò mò, đáp: “Mời!”
Ông dẫn hai người đi thẳng vào nội viện. Bên trong đặc biệt mở ra một vùng bằng phẳng chuyên dành cho đệ tử nhập môn tu tập kiếm pháp.
Tạ Hồng Trần dùng tâm kiếm sp chiêu với Hoàng Nhưỡng. Nhưng ăn ý giữa hai người vượt xa dự liệu của hắn.
Hắn có thể tin chắc, Tâm Kiếm của Hoàng Nhưỡng là do chính hắn thân truyền.
Hoàng Nhưỡng không hề khẩn trương, bởi thật sự ra thì nàng cũng không tính là nói dối.
Nàng với Tạ Hồng Trần thật sự có duyên thầy trò trăm năm, hơn nữa quan hệ e là còn thân mật hơn cả hiện giờ Tạ Hồng Trần có thể đoán nổi.
“Tông chủ… Không phải, giờ sư tôn chịu tin rồi ạ?” Hoàng Nhưỡng đổi xưng hô.
Tạ Hồng Trần chỉ thấy biển não hỗn loạn tưng bừng — sao lại thế được?
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Trong giấc mơ, cô và ta… chỉ là truyền nghề sao? Đấy là chuyện khi nào?”
Hắn bắt đầu truy cứu quãng thời gian và chi tiết, Hoàng Nhưỡng cũng sẵn lí do thoái thác: “Từ năm lên tám, từ lúc gặp được Tông chủ ở thôn Tiên Trà lần đầu.”
Hà Tích Kim cùng Khuất Man Anh nhìn nhau, trong mắt cả hai đầy hoang mang.
Tạ Hồng Trần hỏi: “Thế sao bao năm qua, cô chưa hề nhắc đến với ta?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Bởi tôi tự biết rằng, dù có nhắc đến, Tạ Tông chủ cũng sẽ nghi ngờ đủ kiểu tra hỏi đủ câu, không phải sao?”
Tạ Hồng Trần im lặng.
Hoàng Nhưỡng nói: “Thật không ngờ rằng may mắn được Tông chủ truyền dạy trong mơ, ngược lại đã cứu tôi một lần. Nhưỡng bái tạ Tông chủ.”
Qua hồi lâu, Tạ Hồng Trần mới nói: “Vậy thì… sao trước đây cô lại từ chối lời ta cầu thân chứ?”
Đây quả thực không giống như một câu đến từ cửa miệng hắn.
Giọng hắn yếu ớt dần, lại nói tiếp: “Nếu đã truyền dạy trăm năm trong mơ, quan hệ hai ta hẳn phải càng gần gũi, không phải sao?”
Hắn nói vậy, thật làm vợ chồng Hà Tích Kim lộ vẻ xấu hổ.
Hoàng Nhưỡng suy tư một lát, nói: “Nhưng đương khi tôi dần lớn lên, tôi hiểu thứ tôi muốn tìm là một bạn lữ cùng nhau yêu thương, chứ không phải một người đàn ông có thân phận tôn quý.” Nàng nhìn Tạ Hồng Trần, dịu dàng cười với hắn: “Hai người ấy khác nhau.”
Tạ Hồng Trần rơi vào trầm tư, Hoàng Nhưỡng tiếp lời: “Nếu Tạ Tông chủ có thể tin tôi, vậy thì tôi còn một việc muốn nói cho Tông chủ. Có điều… phải chờ tới sau khi tôi kết hôn đã.”
“Bây giờ cô có thể nói đi.” Tạ Hồng Trần nói.
Hoàng Nhưỡng cười nói: “Hiện giờ thì không được, phải sau khi kết hôn.”
“Vậy thì, Bổn Tông chủ sẽ chờ đến lúc cô nương đã kết hôn.” Tạ Hồng Trần ngẩng nhìn Hoàng Nhưỡng. Đón lấy ánh mắt hắn là nụ cười hiền hòa ấm áp của Hoàng Nhưỡng.
Ngay khoảnh khắc này, thậm chí Tạ Hồng Trần đã nghĩ, nếu như hắn cũng giống Đệ Nhất Thu, mở miệng cầu xin. Liệu Hoàng Nhưỡng sẽ đổi chủ ý chăng, cũng kéo dài hôn kỳ, đợi thêm một thời gian?
Thế nhưng hắn không.
Hắn và Đệ Nhất Thu, cơ bản là không giống nhau.
Nửa tháng sau, Giám Chính Đệ Nhất Thu cùng Ti Học đại nhân Hoàng Nhưỡng thành thân.
Triều đình rất coi trọng cuộc hôn nhân này, đội ngũ nghi trượng đã đến Như Ý Kiếm tông xa xôi, ngàn dặm đón dâu.
Đến cả Hộ bộ luôn móc mỉa cũng cắn răng đến chảy máu, chuẩn bị rất nhiều kẹo mừng, tiền mừng, rải đầy dọc bên đường.
Hơn nửa đêm, Hoàng Nhưỡng bị Khuất Man Anh lôi dậy, rửa mặt trang điểm.
Hoàng Quân lôi đồ cưới của Hoàng Nhưỡng ra kiểm đi kiểm lại. Hà Túy và Hà Tích Kim sáng sớm đã ra chào hỏi khách khứa, Hà Đạm thì cứ hết lần này rồi lần khác đi tìm hiểu kiệu hoa đón dâu tới đâu rồi.
Tất cả bận tối mày tối mặt, Như Ý Kiếm tông hỉ đỏ đầy một màu.
Giám Chính đại nhân mặc cát phục ngồi trên lưng ngựa, nghi trượng đi rất chậm, chậm muốn tiêu tan cả trái tim y.
“Cứ vầy thì há không phải đón tân nương tử về phải tới sang năm sao?!” Giám Chính đại nhân oán thán với bà mai bên cạnh.
Bà mai dáng tươi hơn hớn, nói: “Quan tân lang chớ sốt ruột, ra khỏi Thượng Kinh xong tất nhiên sẽ có thể dùng xe ngựa đi đường rồi.” Nói xong, bà lại dùng khăn tay che miệng, “Bà già đây làm nhiều đám cưới vậy rồi mà, lần đầu mới thấy gấp gáp như khỉ vậy á.”
Lúc nói câu này bà đâu ngờ, ngay sau đó bà sẽ còn đụng phải tân nương tử gấp gáp như khỉ đâu.
Nghi trượng ngang qua chỗ đông người thổi sáo đánh trống, náo náo nhiệt nhiệt. Qua khỏi phố xá sầm uất, quả nhiên lên xe ngựa luôn, đi nhanh cả chặng đường.
Cứ thế xuyên châu qua quận, rốt cuộc đã vào đến Như Ý Kiếm tông.
Giám Chính đại nhân ngẩng lên, lúc nhìn thấy chuôi bảo kiếm chống trời, tim vẫn còn đang run!
Cuối cùng đã chờ đến hôm nay.
Vậy mà giờ này, cổng lớn của Như Ý Kiếm tông lại đóng chặt, hai ông anh vợ cộng thêm cả Hoàng Quân nữa cản ở cửa, cũng không mời y đi vào.
Hà Túy nói: “Muội phu tương lai à, biết luật lệ đón dâu chứ hả?”
Giám Chính đại nhân nhíu mày: “Luật gì nhỉ?”
Hà Tích Kim Khuất Man Anh mỉm cười đứng nhìn, dù sao thì cũng là ngày đại hỉ, cho phép bọn nhóc quậy.
Hà Túy nói: “Chỗ phu lang mà muội muội ta gả về chắc chắn phải là người tài hoa uyên bác rồi. Ta chỉ cần kiểm tra cậu tí thôi!”
Giám Chính đại nhân móc pháp bảo ra rồi cất lại, cau mày nói: “Nguyên là bổn tọa đã chuẩn bị hai món pháp bảo Trữ đồ này để tặng. Ai ngờ chỉ cần tài hoa thôi. Thế thì, tới luôn đi!”
Chỉ nghe kẹt một tiếng, cửa phủ mở ra.
Anh em Hà Túy, Hà Đạm tranh nhau xông vô: “Tài hoa gì chớ, vốn cũng đâu nhất thiết phải vậy…”
Hai anh em tranh nhau đoạt pháp bảo trong tay y, cũng không quên kín đáo đưa một cái cho Hoàng Quân, sau đó vì thế mà bắt đầu nhiệt tình chỉ đường.
…
Giám Chính đại nhân cả một đường có tiền mừng của Hộ bộ phân đất phong hầu mở đường, thuận thuận lợi lợi tiến vào phủ viện.
Hoàng Nhưỡng được đỡ đến trước mặt vợ chồng Hà Tích Kim, Khuất Man Anh, hai người đều vô cùng xúc động.
“Lúc đến đây mới bao lớn chứ…” Khuất Man Anh kéo tay Hoàng Nhưỡng, mãi mới nói: “Kết hôn xong đã là người lớn rồi. Phải yêu quý chồng, kế thừa việc quản gia, không thể nghịch ngợm gây sự nữa đấy.”
Nhưng thật ra, Hoàng Nhưỡng đã là lần thứ ba khoác lên áo cưới.
Lần đầu xuất giá, Tức Âm đã chết, Hoàng Thự thì chỉ thấy sính lễ Ngọc Hồ Tiên Tông và vinh quang khi con gái gả vào vọng tộc đầy mắt, lấy đâu ra nửa câu dặn dò?
Lần thứ hai, nàng biết rõ là cảnh giả, tất nhiên không hề xem là thật.
Chỉ duy nhất lần này, nàng về trong vòng tay Khuất Man Anh, có một loại cảm giác muốn rơi lệ.
Ở bên cạnh, Hà Tích Kim nói: “Nếu, nếu nếu có gì ấm, ấm ức. Mà muốn về, về nhà. Con, con con còn có phụ, phụ huynh, tự, tự tự làm, làm làm chủ cho, cho con!”
Hai tay Hoàng Nhưỡng ôm chặt của hai vợ chồng, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: ” Nhưỡng biết rồi ạ.”
Khuất Man Anh vỗ về tay nàng, nói: “Mẹ con không đến, nhưng Nhưỡng này, là cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho con. Đừng ghi hận cô ấy.”
Hoàng Nhưỡng lắc đầu, thế sự từ đầu đâu còn có hận thù gì.
“Đi, xuất giá đi!” Khuất Man Anh dắt nàng, chậm rãi bước ra cánh cửa.
Đệ Nhất Thu đứng ngay cổng, nhìn người kia một thân áo cưới rực đỏ, như một vầng mặt trời, đi về phía y. Y chậm rãi giang hai tay, giống như đang ôm lấy mặt trời thuộc về riêng mình.
Hoàng Nhưỡng được Đệ Nhất Thu dẫn dắt, rốt cuộc bước lên kiệu hoa.
Hỉ nương lại phát một đợt tiền mừng, cuối cùng trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, kiệu hoa được nâng lên, đội nghi trượng thổi sáo đánh trống, quay về Thượng Kinh.
Hoàng Nhưỡng ngồi trong kiệu, lặng lẽ nhấc một góc khăn cô dâu, lén nhìn ra ngoài.
Đệ Nhất Thu ngồi trên ngựa, chỉ lờ mờ thấy được một bóng lưng thẳng thớm.
Nàng như ngậm một viên đường, vui khôn xiết.
Đệ Nhất Thu, hôm nay cuối cùng bà đây cũng lấy được chàng rồi!
Triều đình như cố ý vì khoe khoang, buổi đón dâu ngang qua đặc biệt nhiều thành trấn.
Pháo cả đường cùng vang, kẹo mừng ném vung, khắp chốn cùng chung vui.
Giám Chính thúc giục mấy lần, hỉ nương che miệng nói: “Ui chao Giám Chính yên tâm, tân nương tử ấy, không chạy được đâu.”
Đúng lúc này, màn kiệu hoa bị nhấc lên một góc, tân nương tử nhỏ giọng thầm thì: “Ta tuy chạy không được, nhưng ta cũng chờ không kịp nha!”
Không ngờ đám trong đội nghi trượng cũng có chút tu vi, cả đám nghe rõ ràng. Bên ngoài cười vang.
Sau ba ngày, cuối cùng kiệu hoa vào tới Thượng Kinh.
Bá tánh đều biết đây là đám cưới của Đệ Tam Mộng và Giám Chính đại nhân, dân chúng vây xem chật ních hai bên phố.
Nghi trượng che chở kiệu hoa, một đường thổi sáo đánh trống tiến vào nội thành, vào Ti Thiên giám, trực tiếp đưa tân nương vào… quan xá của Giám Chính đại nhân.
Nói cho cùng, đến hỉ nương còn thấy chỗ này thật sự là quá đơn sơ.
Căn phòng động phòng nhỏ hẹp này phối hợp với cuộc hôn nhân hoành tráng thế kia, thật đúng là một cái bô xí viền vàng mà.
Đương nhiên, cũng đâu ai dám nói.
Dù sao thì tân lang tân nương đều không ngại, mấy bà hơi đâu mà già mồm?
Mọi người theo lễ giúp hai người uống rượu hợp cẩn.
Giám Chính đại nhân ra ngoài xã giao khách khứa bạn bè.
Hoàng Nhưỡng ngồi bên mép giường, tiện tay sờ trong màn hồng một hạt đậu phộng, không kìm được bóc vỏ, ném vào trong miệng.
Hôm nay thành thân, không biết thu được bi nhiêu tiền lễ nhỉ.
Hẳn Tạ Hồng Trần cũng đến nhỉ?
Hồi trước hắn cho mình bi nhiêu sính kim ta?
Hoàng Nhưỡng nghĩ mãi mà chẳng ra con số cụ thể. Nói cho cùng, tiền lúc ấy cũng chưa đến túi nàng đã bị Hoàng Thự lấy đi.
Nàng đợi trọn vẹn một canh giờ, cuối cùng Giám Chính đại nhân cũng trốn về động phòng.
Tiếng khách khứa cười vang bên ngoài có thể nghe rõ, Giám Chính đến thể diện cũng không thèm, quay người khép cửa phòng lại!
Tim Hoàng Nhưỡng đập thình thịch, dưới ánh nến đỏ nhảy múa, rốt cuộc sắc mặt nàng cũng ửng đỏ.
Nàng đổi hướng ngồi, chìa lưng sang Giám Chính đại nhân.
Giám Chính đại nhân tìm khăn tay, lau hai tay sạch sẽ xong mới nắm vai nàng xoay người nàng lại. Y nhẹ nhàng gỡ khăn cô dâu của Hoàng Nhưỡng, dưới ánh đèn mỹ nhân như ngọc, rung động lòng người.
Cuống họng Giám Chính đại nhân khẽ nhúc nhích, một ánh liếc nhìn ngưng đọng này, đủ để khắc ghi ngàn đời suốt kiếp.
“Ta…” Y nghĩ mãi, nghĩ chẳng ra từ gì hay ho, đành nói: “Phu nhân, chúng ta ngủ đi.”
Trực tiếp quá rồi! Hoàng Nhưỡng e thẹn hết xiết, Giám Chính ôm nàng, thấy hương thơm đầy cõi lòng.
Khoảnh khắc này, cứ như máu huyết y đã thức tỉnh, ý say thần mê hôn vành tai như ngọc trắng của nàng.
Khuôn mặt Hoàng Nhưỡng đỏ như nắng chiều, đấm nhẹ y, hỏi: “Hôm nay chúng ta thu được bao nhiêu tiền mừng thế?”
Đôi tay Giám Chính không rảnh, đang hấp tấp cởi đồ giúp phu nhân, nói: “Không biết.” Y lại thơm nhẹ lên môi Hoàng Nhưỡng một cái, nói, “Mai rồi đếm.”
Đúng lúc này, sát vách có người nhỏ giọng nói: “Bạc trắng tám mươi chín vạn lượng, còn đồ cổ, tranh chữ khác thì vô số.”
“…” Hoàng Nhưỡng và Giám Chính cùng tái mặt!
Ơ này, ơ này…
Mãi, Hoàng Nhưỡng mới ra khẩu hình, hỏi: “Tông Tử Phức?”
Giám Chính gật đầu — hắn ta phụ trách ghi danh lại tiền mừng.
Mịa nó, ông thật đúng là xứng chức đó!
Rốt cuộc Hoàng Nhưỡng đã biết ở sát vách quan xá của Đệ Nhất Thu là ai ở.
Hai người nhìn nhau, Giám Chính đại nhân lại muốn ôm nàng vào lòng, ai dè bị đôi bàn tay trắng như phấn đập về.
— Hoàng Nhưỡng xem như có thủ đoạn thế nào nữa, điều kiện này cũng không cho phép mà!
Mua nhà! Mai mua nhà ngay!
Nếu không tía má nó chứ, ban đêm kể chuyện cười, hai vợ chồng còn chưa kịp cười, sát vách đã cười trước rồi!
Thật… thật là bảo người ta làm sao dám nhìn ai chứ! Hai người hận ghê gớm!