Không Tỉnh

Chương 107



Môn Bắc tiến, Khương Hàm Nguyên triệu tập quân, rời Loan Đạo, đi về phương Bắc, hướng về Nam Đô Bắc Địch.

Trong cuộc chiến Loan Đạo trước đây, Sí Thư vì đoạt lại cửa ngõ quan trọng, bất cứ giá nào hết lần này lại lần khác phát động tấn công điên cuồng, song lần nào cũng đều bị đánh bật về. Cùng lúc đó, Khâm Long ở quận Yến cũng chịu sức ép binh địch cực lớn, đỡ trái hở phải. Không chỉ thế, khắp U Châu còn lan truyền, cái danh nghĩa “phục quốc” của vị hoàng tử Tấn thất trước đây không lâu chính là một âm mưu từ đầu đến đuôi. Còn Vô Sinh chân chính hiện giờ đang ở Trường An, hiến quốc tỷ cho Ngụy đế, sau khi biểu lộ thần phục ngài đã cam nguyện tự thiêu, cầu chứng đạo.

Sức mạnh công kích của tin tức này có thể tưởng tượng được, Lục Khang tự vận. Ông ta và Lý Nhân Ngọc nhiều năm qua vẫn luôn được coi là tinh thần trụ cột của người Tấn ở đất Bắc, giờ đây một kẻ đã đầu hàng Đại Ngụy, kẻ kia đã chết, binh mã từng xuất ra đã trực tiếp đầu hàng trước trận đánh, một số lớn dân phu trên đường chạy trốn. Dưới cục diện đó, tiền tuyến còn có thể dựa vào nỗ lực của Địch chống chọi thêm một thời gian, nhưng hậu cần chiến sự của quận Yến đã nhanh chóng đi đến tan vỡ. Khâm Long giết con rối giả mạo Vô Sinh đã hoàn toàn trở nên vô dụng, vì thoát khỏi khốn cảnh đã bắt một lượng lớn người Tấn bình dân chèn vào chỗ khuyết. Gã vốn mang tiếng ác, cử động lần này khiến càng nhiều dân chúng chạy trốn, dưới cái ác tuần hoàn, quận Yến tràn ngập nguy hiểm, thành phá trong một sớm một chiều.

Chuyển biến sau cùng, ở ngày cuối tháng. Biến nhật thực kia đã trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà*.

(*) xuất phát từ ngụ ngôn Ả Rập, cọng rơm cuối đè chết con lạc đà, kiểu giọt nước tràn ly. Sự việc đã đến điểm tới hạn, chỉ cần thêm bất kỳ một nhân tố nào cũng sẽ hỏng bét.

Liên quan đến trận thiên biến này, trước đó Khương Hàm Nguyên đã nhận được nhắc nhở từ Thúc Thận Huy. Y bảo, Ti Thiên thai có một viên quan tinh thông thiên văn, đo đạc tính toán được hôm ấy sẽ có biến nhật thực, sai lệch trong một khắc, cố ý thông báo để cô vững tâm lý.

Trên dưới trong quân đã được báo trước dự báo, ngay một khắc xảy ra nhật thực, không ai kinh hoảng, thừa cơ trời đất tối sầm quân Địch quân thất kinh mà đánh bại địch thủ.

Sau khi liên tục gặp thất bại, cuối cùng Sí Thư cũng bình tĩnh lại sau cơn cuồng nộ ban đầu.

Ở thành Đại Hưng Nam Đô Bắc Địch, gã vẫn còn một đội quân trung thành với thân tín của gã, sức chiến không thể khinh thường, nhưng lại không thể điều tới đây tham chiến. Đấy là vùng đất sau cùng phương Bắc của gã ở Trung Nguyên, không thể bỏ trống không phòng.

Hiện giờ bản thân đã không còn hy vọng đoạt lại Loan Đạo, nếu còn dây dưa, chờ đến phía Khâm Long hết chống cự nổi, thành quận Yến phá, thì mình nguy hiểm không thể thủ, nếu chỉ chăm chắm đánh trận, đợi đội quân Ngụy kia tiến ra Bắc cùng Khương Hàm Nguyên nam bắc tụ hợp, hình thành giáp công, từng bước xâm chiếm xong lại đẩy mình dần về chỗ trống, đến chừng đó có muốn đi cũng đi không được.

Gã quả nhiên là kẻ dứt khoát ngoan độc. Sau khi tỉnh táo nhìn rõ thế cục, đã ra một quyết định khiến Khương Hàm Nguyên cũng không khỏi không bội phục.

Như lúc trước gã có thể tự chặt một tay đánh đổi cơ hội sống, lần này, gã quả quyết buông bỏ quận Yến mà gã đã vun vén nhiều năm, chủ động từ bỏ U Châu như gân gà hiện giờ của gã, lệnh cho Khâm Long chấp hành kế sách thanh dã, phóng lửa thiêu trụi thành quận cùng tất cả những gì không mang đi được, giết hết thanh niên trai tráng trong thành, thu thập binh mã quay về phương Bắc, về phần mình cũng lặng lẽ lui binh, vòng qua Loan Đạo, thừa lúc quân Ngụy chưa thể đuổi tới ngăn cản đã từ một con đường khác lui về Nam Đô.

So với bị vây chết tại U Châu, chi bằng lui về giữ Nam Đô, chỉnh đốn cờ trống, đợi quân địch mệt sẽ đánh lại, giành cơ hội phản sát mà thắng.

Khương Hàm Nguyên biết, một trận đại chiến sau cùng, đó là quyết chiến, đã sắp đến.

Đang hành quân ra Bắc được nửa đường, cô ra lệnh đại quân đóng quân chỉnh đốn, đợi hậu quân đến.

Ngày quân Địch rút đi, đã trút lớp da người, lộ ra bộ mặt hung thú và ác quỷ, chẳng những phóng hỏa đốt thành mà còn tới nơi đồ sát cướp bóc, quận Yến như biến thành địa ngục trần gian. May có Triệu Phác và Chu Khánh sớm nhận được tin tức, tấn công mãnh liệt vào đến, quân Địch mới hốt hoảng rút lui. Nhưng dù thế, lửa lớn vẫn lan khắp toàn thành. Hai người họ chỉ huy người dập lửa, sau nhiều ngày, cuối cùng dập tắt hoàn toàn lửa lớn, dân chúng bỏ trốn cũng dần dần quay về. Cuối cùng lão tướng quân Triệu phác ở lại giải quyết hậu quả, còn Chu Khánh dẫn quân tiếp tục tiến về phía Bắc.

Khương Hàm Nguyên muốn đợi Chu Khánh đến, sau khi hai quân tụ hợp sẽ chỉ huy tiến ra Bắc, kiếm chỉ Nam Đô.

Nhớ lại trận chiến, từ khi quân tướng ra khỏi Nhạn Môn, trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, thậm chí cô đã mất cha. Trận quyết chiến kế tiếp là cơ hội phản công cuối cùng của Sí Thư, nhất định gã sẽ dốc toàn lực ứng phó, chắc chắn không hề là một cuộc chiến nhẹ nhàng. Song tướng sĩ dưới trướng, không những không hề e sợ cuộc quyết chiến sắp tới mà ngược lại còn tràn đầy hưng phấn, mong ngóng trận chiến cuối cùng sẽ đến.

Cô cũng thế.

Đợi đến ngày phá được Nam Đô, chính là chiến thắng sau cùng của trận đánh ra Bắc Nhạn Môn trù tính đã lâu này, Đại Ngụy thu phục các môn hộ phương Bắc, mở sâu rộng bờ cõi Bắc cảnh.

Mùi vị này, thanh kiếm sắc tự treo trên đầu Đại Ngụy mấy mươi năm từ khi lên ngôi đến nay sẽ được tháo xuống, uy hiếp gót sắt xuyên phá Nhạn môn xuôi Nam của người Địch phương bắc cũng một đi không trở lại.

Hiện giờ cô còn hưng phấn hơn cả binh sĩ, cố đè lại hưng phấn bên trong để giữ cái đầu tỉnh táo bên ngoài. Đây là tình trạng một thống soái nên có trước cuộc đại chiến.

Nhưng sự thực là, cảm xúc gần đây của cô, cực kỳ sa sút.

Thúc Thận Huy lạnh nhạt, còn có thể lấy lý do nước có đại chiến mà y không rảnh bận tâm vào mà giải thích, cộng thêm chính cô cũng bận rộn quân vụ, mỗi ngày không tác chiến thì là nhổ trại hành quân trên đường, nào rảnh rỗi suy nghĩ nhiều chuyện riêng.

Nhưng theo tin của Vô Sinh truyền đến, cô không thể khống chế không suy nghĩ nhiều.

Sao Vô Sinh lại tự thiêu, cô quá rõ ràng.

Nếu như không Sí Thư thao túng con rối múa vở kịch hài phục quốc, không có lời đồn đãi liên quan đến mình và hắn, thì không cần công báo thân phận hắn ra khắp thiên hạ, cả đời này hắn có khi sẽ vĩnh viễn có thể dùng cái tên Vô Sinh mà bình an đến già. Nhưng, không có nếu như.

Xảy ra chuyện như thế, chỉ cần hắn biết thì nhất định hắn sẽ đứng ra — Thúc Thận Huy cũng không cho hắn không đứng ra. Mà một khi thân phận đã rõ, chết, là kết cục duy nhất của hắn.

Mất đi tự do, im ắng từ từ chết già trong cầm tù, hoặc là, lấy danh nghĩa tu hành chứng đạo, ngẩng đầu chết trước mắt người trong thiên hạ.

Khương Hàm Nguyên không biết với hắn mà nói, cái nào mới là sở cầu của hắn. Có lẽ cái sau hợp với tâm nguyện của hắn hơn. Song, dù có thật là hắn hoàn toàn cam tâm tình nguyện, sao cô có thể yên bình trong lòng được chứ?

Đại quân đã trú đóng bảy tám ngày ở vùng đất hoang này. Mấy ngày nữa, Chu Khánh sẽ dẫn quân đến.

Đêm dần khuya, Khương Hàm Nguyên như thường lệ tuần doanh về, một mình ở đại trướng. Tiếng ồn ào doanh phòng ngoài trướng dần biến mất, tướng sĩ về ngủ. Cô cũng đã tắt đèn, để nguyên quần áo nằm trên giường. Nhưng qua hồi lâu vẫn không buồn ngủ.

Cô lại nhớ đến cảnh lần cuối mình gặp mặt Vô Sinh. Cô đi tìm hắn, bảo mai phải lấy chồng, bảo hắn tụng kinh cho mình nghe.

Lúc ấy, cô đâu biết, lần gặp mặt ấy sẽ là lần cuối cùng.

Hắn đã chết. Là cô hại hắn. Nếu lúc ấy cô không đi tìm, sẽ không có lời đồn đại, có lẽ Thúc Thận Huy cũng sẽ vĩnh viễn không biết sự tồn tại của hắn.

Giờ thì tất thảy đã trễ rồi.

Một cảm giác bi thương tuôn trào trong lòng cô. Cô lại nhớ tới cha, cậu. Những người thân trên đời này của cô, từng bước từng bước rời cô đi. Giờ đây, người bạn duy nhất cũng đi mất. Lửa đỏ thiêu người mà chết.

Cô bị cảm giác bất lực bi thương xâm chiếm, lại kìm không đặng nhớ đến lời oán chú của cậu em thốt ra trước khi bị cô giết, cô là một người chẳng lành. Tự dưng cô lại nghĩ tới một người khác, rằng y cũng đã dần biến thành người xa lạ, như vị khách qua đường sống nơi đất khách quê người, đến, gặp, rồi đi xa, trong tích tắc, cảm giác cô độc vô biên vô tận lại ùn ùn kéo đến cô. Cô lại cảm thấy mình giống như quay lại thời xưa, thời thiếu nữ mà cô không muốn quay lại. Đến cuối cùng, chỉ thấy trong ngực buồn bực đến không thể thở nổi, mắt chua nóng vô cùng.

Cô cố sức nhịn cảm xúc muốn rơi lệ xuống, trong bóng đêm, nhắm mắt càng chặt hơn.

Cuối năm ngoái vì đám tang của cậu mà gặp người kia ở Vân Lạc, đêm đó, cô thút thít trước mặt y, từ sau khi chia xa, cô phát hiện hình như mình đã trở nên mỗi lúc một yếu đuối.

Cô không thích bản thân mình như thế. Không nên, cũng không thể.

Cô là một chiến sĩ. Tướng sĩ dưới trướng cô, không cần một thống soái không thể khống chế cảm xúc.

Cô lại im lặng khép mắt chốc lát, chậm rãi bình phục tâm tình, cuối cùng quyết định đứng dậy ra doanh tuần đêm lần nữa, đến khi mệt dĩ nhiên quay về sẽ có thể chìm vào giấc ngủ.

Vừa ra đại trướng, một thân binh vội bước tới, thấp giọng thông báo một câu.

Trong thoáng chốc Khương Hàm Nguyên kinh ngạc ngẩn cả người, có phần không tin, đợi hồi thần, thậm chí không chờ đưa người vào đã sải bước ra ngoài. Cô càng đi càng nhanh, đến cuối cùng, gần như thành chạy, một hơi thẳng ra cổng đại doanh.

Một bóng người, đang đứng yên bên ngoài cổng doanh.

Người kia nhìn thấy nàng, gỡ mũ trùm của áo khoác xuống, chắp tay trước ngực, thấp giọng nói: “Từ lúc chia tay đến giờ Tướng quân vẫn khỏe chứ?”

Là Vô Sinh!

Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đang mỉm cười, đúng là Vô Sinh.

Hắn không chết. Chẳng những không chết mà bây giờ lại còn đến đây!

Khương Hàm Nguyên khựng một lát, nhìn chàng, từ từ, đôi ngươi lại nóng lên, cuối cùng, bằng giọng có mấy phần nức nở, cô nói: “Ta rất khỏe. Còn ngài thì thế nào?”

Vô Sinh đáp: “Ta cũng khỏe vô cùng. Lần này đến đây, là đặc biệt bái biệt.”