Không Tỉnh

Chương 109



Từ hôm Trương Bảo xuất phát, dọc đường có thể nói là màn trời chiếu đất, chịu nhiều đau khổ. Lúc sắp đến Nhạn Môn, theo lời dặn, đầu tiên tìm Thích sứ Trần Hành ở Tịnh Châu, vùng tiếp giáp. Cũng không phải cậu sợ chết. Mà phía trước là vùng lửa chiến, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra, Vương phi đâu phải ở yên một chỗ, chắc chắn sẽ di chuyển theo cuộc chiến, nếu kẻ như mình không có người biết đường dẫn đường, nhỡ gặp sự cố mất mạng thì không sao, song làm không xong việc được giao vậy thì đúng là chết muôn lần cũng không hết tội. Lại nghĩ tới cảnh Nhiếp Chính Vương từng chịu phỉ báng và bôi xấu, cậu càng ước gì có thể chắp cánh lập tức gặp được Vương phi, kể hết cho ngài. Ai ngờ trời không toại lòng người. Đầu tiên là không gặp được Trần Hành ngay, chậm trễ một chút, khó khăn lắm mới gặp được người, khi đối phương nghe rõ ý đồ đến bèn dẫn cậu chạy ra phía Bắc theo tuyến đường Vương phi hành quân tác chiến. Vất vả lắm cuối cùng đã tiếp cận, thì đại đội lại chạm mặt một đội quân Địch mấy ngàn nhân mã rút lui khỏi quận Yến quận trong ngõ hẹp, may mà Trần Hành túc trí, thuận lợi đánh văng Địch binh. Sau khi thoát hiểm, biết cậu gấp như lửa đốt, bèn đích thân dẫn cậu rời đại đội đi trước.

Hôm qua, khi đoàn người ngang một chỗ quan trọng được che chắn ở Loan Đạo, đến đêm bèn cắm trại ở ngoài trời, sau khi yên vị, cậu nghĩ, ra ngoài đã lâu, không biết tình hình Trường An hiện giờ thế nào, phải chăng cha đã đến Tiền Đường, tâm phiền ý loạn, càng muốn gặp được Vương phi ngay, trong phút chốc không ngủ được mới bước ra ngoài trướng, nhìn thấy Trần Hành còn một mình ngồi trước đống lửa còn chưa tắt, lật đật đi tới. Lúc lại gần mới phát hiện, ánh mắt ông vượt qua đống lửa, nhìn mảnh đất hoang tối om trước mặt như ôm tâm sự, bóng người đầy tập trung.

Trần Hành này rất có lai lịch, đến Trương Bảo cũng từng nghe rằng từ thời Võ Đế sau khi ông đạt đến vinh hoa tột cùng đột nhiên ra kinh sống cuộc sống vô danh phẳng lặng, ở trước mặt đối phương vốn nào dám khinh thường, giờ nhìn thấy ông như có tâm sự nặng nề, vẻ mặt sầu lo, bèn không dám bước lên quấy rầy, đang định lặng lẽ lùi ra thì đối phương đã cảm thấy, thu mắt, nhìn lại.

Trương Bảo đành tiến tới hỏi phải bao lâu mới đến, nghe còn cách chỗ Vương phi không xa, nhanh thì bốn năm ngày, mới thấy an tâm chút, vô cùng cảm kích ông, bèn cảm tạ: “Đoạn đường này nhờ Thích sứ chăm sóc, còn đích thân đưa nô tỳ đi, xin nhận một cúi đầu!” Nói xong bái tạ thật sâu, không ngờ đối phương đột nhiên đứng dậy, lùi qua một bên né lễ, mỉm cười nói: “Mấy ngày liền đi đường, chắc hẳn tiểu công công cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”

Đoạn đường này đúng là Trương Bảo vô cùng mệt mỏi, cộng thêm lo sợ, giờ mới yên tâm, bèn đi thẳng vào trướng, ngả lưng liền thiếp đi, ai ngờ đến trong mơ cũng phải đi đường, mơ thấy cặp đùi mình không ngừng chạy, mỏi như rót chì, ước gì tê liệt ngã xuống đất luôn, song nhớ đến vật mang theo người, đành tiếp tục tiến lên. Đang cắn răng liều mạng phi nước đại tới trước, thình lình dường như có người đẩy cậu, cậu bừng tỉnh, cặp giò còn đạp lung tung trong không trung, trong miệng reo lên: “Đi ra! Vương phi! Ta muốn gặp Vương phi —” bỗng im bặt.

Lúc mơ mơ màng màng mở mắt, cậu đối mặt một đôi mắt nhìn xuống mình.

Miệng cậu trương tròn, khựng lại, ngẩn người một lát, đột nhiên quay đầu nhìn trái nhìn phải.

Còn ở trong trướng, đang nằm trên tấm trải trên mặt đất.

Cậu hung tợn cắn đầu lưỡi mình một tẹo, đau đến úi da, lần này tỉnh hẳn, trong nháy mắt vui như điên, gào to “Vương phi”, gần như muốn lộn nhào, trượt xuống đến trước mặt cô.

“Vương phi! Thật là ngài ư? Sao ngài lại tới đây? Không phải Thích sứ bảo rằng phải mấy ngày nữa mới đến được chỗ ngài sao — “

Khương Hàm Nguyên xoay người bắt lấy, cản cậu đang dập đầu, nhẹ mỉm cười: “Ta nhận được tin của Thích sứ, bảo rằng cậu cũng tới, ta bèn đến đón.”

“Nơi này còn đang đánh trận. Cậu không ở Trường An đợi, tới tìm ta có chuyện gì?”

Trương Bảo nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, vô số tủi thân ngay tích tắc này xông lên đầu, đột nhiên ôm chặt lấy chân cô, gào khóc tại chỗ, nghe cô hỏi làm sao, có bị thương chỗ nào, mới lắc đầu nức nở nói: “Không phải, nô tỳ không sao cả…”

Mới rồi, ngay lúc nhìn thấy Vương phi, không biết tại sao, toàn bộ tủi thân giùm Nhiếp Chính Vương rốt cuộc không khống chế nổi tất cả bùng lên. Cậu khóc mấy bận, chợt nhớ đến chính sự, vội chùi nước mắt, cởi chiếc túi đến đi ngủ cũng không rời người ra dâng lên, nói: “Đây là vật mà cha của nô tỳ lệnh nô tỳ chuyển cho Vương phi. Cha nói, so với mạng của tất cả mọi người cộng lại, còn quan trọng hơn bội!”

Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình, nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc hộp, nom như là dùng vàng tinh rèn đúc mà thành, hẳn vì mục đích nước lửa không xâm nhập mà phía trên trừ một lỗ nhỏ hình chữ thập, còn lại bịt kín hoàn toàn thành một khối. Trong phút chốc không biết mở ra thế nào. Trương Bảo lấy ra một chiếc chìa khoá, bằng phương pháp Lý Tường Xuân dạy cắm vào lỗ khóa, chậm rãi di động qua trái trước, rồi phải, lại di dời trên dưới mấy lần.

Cùng với một tiếng cụp nhỏ, giữa thân hộp hiện ra một cái khe, mở ra.

Thì ra giữa nắp và thân hộp khe hở quá kín, nên trước khi mở khóa bằng mắt thường khó mà phân biệt, tạo ảo giác thành một thể.

Khương Hàm Nguyên mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong là một ấn phù lớn chừng bàn tay, ánh màu vàng đen, đúc thành hình chiếc đỉnh, mặt trước khắc “Như trẫm thân lâm”, mặt sau là “Thiên Khải tường thụy”.

Xưa nay cô chưa từng thấy qua chiếc ấn phù này, nhưng đúc thành hình chiếc đỉnh, lại có chữ kia, xuất phát từ nơi nào, không cần nói cũng biết.

Thiên Khải là niên hào của Cao Tổ bản triều.

Nhờ ánh nến, cô ngó ấn phù hơi nặng trong tay, ngay lập tứ nhớ tới một chuyện cũ.

Năm ấy Cao tổ lệnh Võ Đế thay ngài tứ xuất chinh phạt, từng ban cho một lệnh bài nghe nói là dùng hòn đá từ trên trời rơi xuống đúc thành, gọi là Thiên Đỉnh. Tướng chấp lệnh có thể điều tất thảy binh mã thiên hạ để bản thân sử dụng. Còn quan nhận lệnh có quyền phán quyết, thậm chí nắm quyền sinh sát trong tay, tất cả đều như là từ ý bề trên.

Sau khi Võ Đế về trời, nghe nói tấm ấn phù ngang với quốc khí này cũng hạ táng theo, từ đấy không còn trên đời.

Giờ ấn phù trong tay mình, lẽ nào chính là tấm lệnh phù Thiên Đỉnh?

Khương Hàm Nguyên giật mình không thôi, nhìn Trương Bảo.

Trương Bảo nhìn ấn phù trong tay cô, trong mắt là vẻ kính sợ, quỳ thụp xuống đất, cung kính dập đầu, rồi thấp giọng nói: “Cha lệnh cho nô tỳ chuyển cáo Vương phi, vật này năm đó không được Thánh Võ Hoàng đế mang đi, mà để lại chỗ Trang Thái Hoàng Thái phi. Thái Hoàng Thái phi lão nhân gia xuất kinh trước, lệnh cho cha đảm bảo nó, vào lúc quan trọng, chuyển lên Nhiếp Chính Vương điện hạ.”

“Đây là ý của Thánh Võ Hoàng đế.”

Khương Hàm Nguyên đầy kinh ngạc, bình tĩnh nhìn lệnh bài tự dưng tựa như ngàn cân trong tay, đột nhiên hoàn hồn: “Chuyện này không thể xem thường! Cha cậu đã lấy ra, sao lại không giao cho điện hạ?”

Hỏi xong, nhìn thấy hai mắt Trương Bảo đỏ bừng, nhìn mình vẻ muốn nói lại thôi, tim bỗng giật thót, đột nhiên cô hiểu ra tất thảy, nhưng, nhưng lại không thể tin nổi.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Vương phi, ngài không biết sao? Từ đầu năm sau khi ngài lãnh binh Bắc thượng, trong triều đã xảy ra rất nhiều chuyện!”

Trương Bảo nói xong, sực tỉnh, “Nô tỳ biết rồi! Nhất định là điện hạ không muốn để ngài biết, sợ ngài phân tâm!”

Khương Hàm Nguyên gằn từng chữ từng chữ: “Cậu nói cho ta! Toàn bộ! Một chút cũng không được bỏ sót!”

Trương Bảo vâng lệnh, bắt đầu từ Đại triều hội đầu năm, Cao Chúc xuất hiện trở lại, thái độ của Thiếu đế với trận chiến; tin đồn khắp nơi, Nhiếp Chính Vương bị nói xấu thế nào song vẫn chủ trương cố gắng tác chiến, nửa bước không chùn; rồi biến Tây quan, những người phe phản chiến trong triều mượn cơ hội công kích hai cha con Đại tướng quân đã khuất và cô, còn bày ra cục diện ám sát ngài trên đường, may mà ngài dự đoán trước, cùng ngày giết ngược lại Cao Chúc trong đại điện, trấn áp bá quan.

“Từ sau dạo đó, cuối cùng mới yên tĩnh chút, trong triều không còn ai dám can đảm có ý cản trở chiến sự.”

“Còn nữa! Nô tỳ tuyệt đối không ngờ rằng, lúc tiên đế tại thế, ngoài mặt tin tưởng điện hạ vô cùng, ngồi chung chỗ mặc cùng áo, trước khi lâm chung, còn cởi đai lưng giao phó Thiếu đế cho điện hạ, nào ngờ ngài ấy…”

Trương Bảo đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi, ngừng đoạn, rồi nói ra: “Nào ngờ ngài thầm đề phòng điện hạ từ sâu xa, để lại di chỉ, rằng điện hạ mưu đồ làm loạn, muốn trừ điện hạ. Cũng vì bức di chỉ ấy mà bọn Cao Chúc mới gây sóng gió! Nếu không phải cuối cùng điện hạ trấn áp hết bọn chúng, giờ thật sự không biết tình hình sẽ như thế nào nữa!”

Cậu hiển nhiên cố nhịn lắm mới không mở lời kiêu ngạo, nhưng vẫn không giấu nổi cơn phẫn nộ ghét bỏ trong giọng.

“Bệ hạ đâu! Ngài cũng cùng đám Cao Chúc đấy, đối địch với Nhiếp Chính Vương ư?”

Khương Hàm Nguyên nghe mà hãi hùng, không thể tưởng tượng, Hoàng đế thiếu niên kia đến cùng là đối địch với Thúc Thận Huy đến mức nào, mới khiến Lý Tường Xuân lấy ra đỉnh lệnh này.

Đề cập đến Thiếu đế, vẻ mặt Trương Bảo trở nên chán chường: “Tiên đế thì thôi, có lẽ vì ghen ghét điện hạ trong lòng song mặt ngoài vẫn bất đắc dĩ đi. Song nô tỳ thật không hiểu, điện hạ là ai chứ, lẽ nào bệ hạ không biết sao? Sao điện có thể gây bất lợi cho ngài ấy chứ? Dẫu ngài ấy không công khai gì cả, song lại mặc cho đám Cao Chúc kia trong tối nói xấu và công kích điện hạ! Nếu bệ hạ có thể cùng điện hạ đồng tâm thì sao điện hạ bị dồn đến bước này? Vương phi có chỗ không biết, quãng thời gian ấy, lời phỉ báng thật sự là dậy trời động đất. Miệng lưỡi con người xói chảy cả vàng, nô tỳ thật sự lo lắng cho điện hạ…”

Cậu nói đầy đau lòng, nhớ đến gian nguy lúc đó, không kìm được nước mắt chực trào.

Thì ra trong lúc cô chẳng biết tí gì, ở Trường An sau lưng cô, đúng là mưa gió toàn thành, mây đen áp đỉnh.

Cô rốt cuộc hoàn toàn hiểu ra, vì sao dạo đầu năm, chiến lệnh hẳn phải đến lại chậm chạp không đến Nhạn Môn; vì sao từ sau khi đưa chiến lệnh đến, thái độ của chàng đối với mình bắt đầu chuyển sang lạnh nhạt, và vì sao, sau này chàng còn lệnh Vương Nhân cố ý đưa mình thanh đao sính lễ mà chàng đã chuẩn bị xong từ trước kia — tính thời gian, hẳn là ngay sau khi chàng chém Cao Chúc xong.

Chàng giết Cao Chúc, trong miệng Trương Bảo là gấp gáp không có chuẩn bị, cứ như là một hành động lâm thời để trả thù việc ám sát mình.

Song Khương Hàm Nguyên biết, đấy hẳn là quyết định chàng đã nghĩ sâu tính kỹ. Chàng biết rõ mọi hậu quả việc ấy có thể sẽ đưa đến.

Có lẽ bắt đầu từ dạo ấy, chàng đã suy nghĩ kỹ tất thảy, nên mới cắt đứt sạch sẽ với mình.

Khương Hàm Nguyên cũng rõ, vì sao Lý Tường Xuân không giao đỉnh lệnh đại diện đại cho ý chí của Thánh Võ Hoàng đế cho Thúc Thận Huy, mà là chuyển cho mình.

Lão thái giám theo chàng nhiều năm, hiển nhiên cực kỳ hiểu rõ chàng, biết chàng sẽ lựa chọn gì, mới chuyển vật này tới chỗ mình.

Cô tự dưng giận không kìm được, lông tóc dựng ngược, nắm thật chặt lệnh bài trong tay, quay người sải bước đi.

Dương Hổ đi cùng cô, mới rồi đang canh giữ bên cạnh, thấy vẻ giận dữ trên mặt cô, khẽ giật mình, lập tức vội bước tới, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Khương Hàm Nguyên không giấu cậu ta, thuật lại chuyện xảy ra ở Trường An nửa năm qua.

Dương Hổ giận tím mặt, không cần nghĩ ngợi, mở miệng nói luôn: “Nhiếp Chính Vương là phu quân của Tướng quân, há có thể ngồi nhìn ngài ấy gặp bất trắc? Tướng quân định như nào? Chỉ cần cô mở miệng, có phản, bọn tôi chắc chắn đi theo!”

Khương Hàm Nguyên hít một hơi thật dài, đè xuống cơn tức giận mãnh liệt trong lồng ngực, quay đầu nhìn bầu trời đêm hướng chính Bắc.

Nơi đó, là Nam Đô Bắc Địch.

Cô nhìn hồi lâu, chậm rãi nói: “Những lời như thế này, sau này không được phép nói nữa. Tướng sĩ chiến đấu vì thứ gì chứ? Là để biên cương được bình yên lâu dài. Vì dân chúng Đại Ngụy ta về sau không còn gặp nỗi khổ chiến loạn.”

Dương Hổ dừng lại: “Vậy Tướng quân về Trường An trước sao?” Ngữ điệu cậu có phần lo lắng.

Khương Hàm Nguyên trầm tư một lát, quay đầu lại nói: “Chiến sự quan trọng. Mọi thứ chờ đánh xong Nam Đô lại nói. “

Dương Hổ còn định mở miệng, cô khoát tay áo, “Cứ thế đi. Sáng mai chúng ta quay về.”

Dương Hổ bất đắc dĩ tuân theo.

Cô đứng yên nguyên tại chỗ thật lâu, đi tìm Trần Hành.

Ông còn chưa ngủ, một mình đứng bên bờ đất hoang trong đêm khuya, như đang bọn người.

Cô bước đến chỗ ông, cuối cùng dừng bước sau lưng ông: “Trần thích sứ, Nhiếp Chính Vương từng nói với cháu, nếu có việc, cứ việc tìm ngài.”

Trần Hành chậm rãi quay lại, cung kính thi lễ với cô: “Đa tạ Nhiếp Chính Vương tín nhiệm.”

“Cháu từng nghe tiên phụ bảo, chờ thu về phương Bắc, Thích sứ sẽ về Trường An, đệ đơn xin từ chức lên triều đình, quy ẩn sơn lâm?”

Trần Hành mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Khương Hàm Nguyên gật đầu: “Giải ngũ về quê, nhàn vân dã hạc, từ đây gửi tình vào sơn thủy, tiêu diêu tự tại, cuộc đời nào còn có gì tiếc nuối? Cháu xin chúc mừng Thích sứ. Trận chiến cuối cùng này, cháu cũng có ý niệm tất thắng. Làm phiền thích sứ, có thể khởi hành đi Trường An được chăng?”

Trần Hành nhìn cô chăm chú: “Nếu Vương phi có chuyện, cứ việc phân phó.”

Khương Hàm Nguyên móc lệnh bài giao ra.

Trần Hành nhận lấy, ban đầu không hiểu, đợi thấy rõ, tất nhiên ông nhận ra là vật gì, giật mình, lập tức quỳ xuống hai tay dâng cao.

“Ngoài vật này, cháu còn có món đồ, đợi cháu cầm tới giao cho Thích sứ, phiền ngài giúp cháu đưa tận tay Nhiếp Chính Vương. Ngoài ra, giúp cháu truyền một câu, nói…”

Cô quay lại, nhìn lên bầu trời đêm đen vô biên vô tận hướng Trường An.

“Hãy nói, bất kể cuối cùng chàng lựa chọn ra sao, tự có nguyên do của chàng. Cùng chàng vợ chồng một quãng đời, cháu tôn trọng suy nghĩ của chàng, cháu cũng sẽ không ngăn cản. Đợi đến chừng đánh xong Nam Đô, cháu sẽ đến vùng đất năm cháu mười ba từng dẫn đường cho một thiếu niên, chờ thiếu niên ấy đến.”

“Cháu hy vọng đến hôm ấy, cháu có thể đợi được chàng tới.”

Cuối cùng, cô chậm rãi nói.