Khống Trùng Khống Vận Mệnh

Chương 193: Thanh Long Cung.



Lê thân xác mệt nhọc trên quãng đường dài, đã nhiều ngày nay Trần Duyên không có thứ gì bỏ vào bụng. Cảm giác cồn cào khó chịu này quả thật đã rất lâu rồi hắn chưa từng nếm trải qua.

-Có một hang đá nhỏ, cũng đúng lúc ta cần nơi nghĩ chân.

Bước được mấy bước Trần Duyên nội tâm có cảm giác bất an, lượm lấy một nhánh cây khô ném thẳng vào trong hang đá. Lối đi vào trống trãi không ngờ lại xuất hiện một bức tường vô hình hiện ra đánh bật nhánh cây trở lại.

-Chỉ là cấm chế đơn thuần, không có bẫy rạp nguy hiểm

Cấm chế chỉ ngăn cấm kẻ ngoài xâm nhập Trần Duyên cũng không lạ lẫm gì, với dao động linh khí cỡ này thì cấm chế kia cũng không khó để phá giải. Trần Duyên mỉm cười, hai song quyền liên tục đánh vào bức tường vô hình kia, đối với bậc này cấm chế đơn thuần chỉ cần mạnh mẽ phá giải là được.

-Khai thông.

Một quyền cuối cùng Trần Duyên thầm hét, cấm chế đã bị phá vỡ. Lầng la một hồi khẳng định không có cạm bẫy Trần Duyên mới từ từ tiến vào. Hang đá không lớn, ngang dọc chỉ vài bước chân nhưng điều làm cho Trần Duyên để tâm tới chính là ba chiếc rương được xếp lẵng lặng một góc.

-Loại thân cây làm ra ba chiếc rương này cũng là lần đầu ta được thấy.

Mở ra từng gương một, Trần Duyên thập phần kinh hĩ vì nỗi lo bấy lâu nay của hắn đã được giải tỏa.

-Ha ha ha vận khí của ta cũng quá tốt đi.

Nắm chặt một thanh trường cung cực kì vừa tay, thân cung như muốn bám cứng vào tay hắn. Trên thân lại điêu khắc họa tiết Thanh Long, mức độ tinh xảo này trước nay hắn chưa từng thấy qua. Cứ ngỡ hai cánh cung thật sự là một đầu Thanh Long trong truyền thuyết đang uốn lượn.

-Quá…quá chân thật đi, ta cứ ngỡ như mình đang tận mắt nhìn thấy yêu thú thần thoại, kẻ có thể làm ra kiệt tác bậc này tu vi khẳng định vô cùng bất phàm.

-GẦM!

Thanh Long Cung bỗng nhiên truyền ra thanh âm thần thánh, hình ảnh Thanh Long phi hành thập phần tráng lệ làm cho Trần Duyên ngẫn ngơ miệng há hốc. Song thủ bất chợt run rẫy, cố sức giữ chặt lấy trường cung trong tay đồng thời giúp bản thân nhanh chóng chấn tĩnh.

-Hồn…hồn thú. Vị đại năng nào lại có bản lĩnh thông thiên dùng yêu thú linh hồn luyện vào pháp khí chứ?

Binh khí vốn là vật chết, tuy nói vạn vật trên thế gian nếu như tồn tại đủ lâu đều sẽ có cơ may sản sinh thần trí. Nhưng đây cũng chỉ là lời đồn thổi không hơn không kém, kẻ nào có thể tồn tại đủ lâu để kiểm chứng điều đó chứ?

Trịnh trọng đeo trường cung bên người, Trần Duyên hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm mở ra chiếc rương thứ hai. Một quyển phổ cũ kĩ nằm trơ trọi, Trần Duyên không dám khinh thường, cẩn thận bắt lấy, phủi đi lớp bụi đóng dày trên bề mặt lộ ra 3 chữ Luyện Hồn Yêu.

-Hang động này quả nhiên là bảo tàng của một vị luyện khí đại sư. Cuốn Luyện Hồn Yêu này giá trị sợ rằng còn ở Thanh Long Cung bên trên, nói đúng ra 2 vật này quá trênh lệch khó lòng đem ra để đánh đồng.

Vị luyện khí đại sư này khi xưa là một thiên tài vạn năm hiếm thấy, hắn sau khi thủ đoạn luyện khí đã đăng phong tạo cực thiên hạ khó ai sánh nổi liền trong lúc rãnh rỗi tìm ra một lối đi hoàn toàn khác biệt. Dùng yêu thú luyện khí.

Như lấy Thanh Long Cung này hắn sau khi chém giết một đầu Thanh Long liền lấy cốt cùng huyết nhục luyện hóa ra trường cung, rồi lại dùng chính yêu hồn của nó phong ấn ngược lại vào thanh binh khí này. Thứ Trần Duyên cầm trên tay không còn là tầm thường pháp khí mà có thể gọi là một đầu Thanh Long thật sự, dù là cấp 3 pháp khí cũng thua kém một vạn sáu ngàn dặm.

-Nếu ngươi đã lợi hại như vậy thì đây quả là báu vật từ trên trời rơi xuống, có bảo cung này ta tiễn hồn khí cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.

Khó có thể che giấu dục vọng chiếm lấy, Trần Duyên ngay tại đây cắn đầu lưỡi phun ra một phần tinh huyết. Sắc mặt trở nên tái nhợt nhưng hắn lại không lấy đó làm phiền lòng. Hưng phấn nhìn giọt tinh huyết trãi dài trên trường cung đến khi giọt tinh huyết cuối cùng đổ đầy vị trí “long nhãn”. “Điểm nhãn cho rồng” long đầu kia tưởng chừng như là vật chết thì lại chầm chậm chuyển động. Long thần uốn lượn trên cánh cung, bảo khí điên cuồng giật mạnh như muốn thoát khỏi tay hắn.

-Thanh Long khí tức, tiểu tử kia lặng đi mấy vạn năm lại muốn xuất thế sao?

Tại một nơi dường như không còn thuộc về thế giới này, không gian xung quanh chỉ là vô vàn những luồng hồng hoang nguyên khí loạn lưu chỉ cần ngươi xẩy chân bước vào đó kết cục chính là vạn kiếp bất phục không thể siêu sinh. Ấy vậy mà tại nơi đó một bóng đen khổng lồ kéo dài mấy vạn dặm mơ hồ cử động, khí tức cổ lão của tồn tại này sợ rằng trên lục địa này khó lòng có thể tìm được thứ nào vượt qua.

-Có kẻ nào ngoài kia không, bổn tọa muốn gặp mặt các ngươi.

-Bái kiến lão tổ.

Hai kẻ không rõ là nam nhân hay nữ nhân, thanh âm khó khăn phát ra nhân loại tiếng nói bay tới triều bái.

-Hai kẻ các ngươi là ai, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục đang ở nơi đâu?

-Bẩm lão tổ, Lục Thúc Tổ cùng Ngũ Thúc Tổ vạn năm trước thọ nguyên hao hết đã cưỡi mây phi thiên.

Tình cảnh trầm lặng xuống, nỗi bi ai từ tận sâu trong đáy lòng cứ dào dạt như nước biễn dâng trào.

-Một giấc mộng tưởng chừng như chỉ chớp mắt mà thoắt cái lại thêm một lần nữa vạn năm.

-Bổn tọa có một điềm báo mộng, thời kì bất ổn đã tới gần kề. Thế gian sẽ sớm thôi, vạn vạn sinh linh rơi vào bể khổ, lục địa bị bao phủ bởi thây khô cùng huyết dịch lan tràn. Không kẻ nào có thể đứng ngoài cuộc, thậm chí chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoay số mệnh này.

Giọng nói tan tốc, cảnh tượng đẫm huyết vô cùng dù cho lão có là tồn tại vô địch trong thế gian này nhưng cũng phải sỡn gai óc.

-Vậy thì…lão tổ, chúng ta phải làm gì để ngăn chặn thảm cảnh đó diễn ra đây?

-Không thể, bổn tọa không thể, ngươi không thể, không kẻ nào trên cỏi đời này có khả năng ngăn chặn nguy cơ này.

Tồn tại cổ lão kia dần lụi tàn, khí tức triệt để mất tâm chỉ để lại hai kẻ kia hoảng sợ nhìn nhau một hồi cũng vội vàng tan biến.

Long ngâm vang dội tàn phá Trần Duyên não hải, dù hắn có gắng sức bịt chặt tai nhưng thứ thanh âm ghê gợn này tấn công trực tiếp vào thần thức. Kẻ tâm trí tầm thường thực sự sẽ bị biến thành một cái người sống vô tri vô giác.

-Hừ, ngươi phong quang không còn được như xưa. Dưới tay của bổn gia dù có là hổ thì phục xuống, là long cũng phải cuộn mình. Đừng hòng suy diễn viễn vong tẩu thoát.

Sau 3 ngày điên cuồng vật lộn, bị thần lực kinh người của Trần Duyên chế trụ, đầu Thanh Long dần trở nên ngoan hiền. Theo Luyện Hồn Yêu bên trong ghi lại bảo khí đã bị phủ phục, yêu thú bản tính hung tàn mà đầu Thanh Long chỉ có hơn chứ không có kém.

Binh khí tốt chọn chủ, những kẻ không tồn tại ý chí cường giả trong người đừng mong có thể chế phục. Trần Duyên từ lâu đã vô địch cùng cấp, thứ gọi là “ý chí cường giả” tuy mơ hồ nhưng đã đãn sinh trong nội thể, từng hành động đến lời nói đều toát ra phong phạm của kẻ bất phàm.

-Một cảm giác tương thông huyết mạch, bảo khí này không chỉ đơn thuần là cho thực lực của ta biến mạnh mà dường như nó còn đang cải tạo thân thể của ta.

Thương thế vẫn còn ứ động trong nội thể chỉ sau vài hô hấp đã được một luồn nguyên khí mạnh mẽ chữa lành như thể một dòng suối mát bất ngờ chảy qua một cánh đồng khô hạn để lại sau đó là muôn vàn sự sống tất bật sinh sôi.

Trần Duyên nhục thể được rột rữa, tất cả ám tật chất chứa từ trước tới nay theo dòng nguyên khí mát lành tống khứ ra khỏi cơ thể.

-Là phúc thì không thể là họa, là họa dù có làm gì cũng khó tránh. Thanh Long Cung này quá thần bí thậm chí Luyện Yêu Hồn cũng không ghi lại tường tận. Ngươi chữa lành ta thương thế, nhục thể lại có tia tiến triễn khẳng định là phúc chứ không thể nào là họa được.

Lo sợ chỉ khiến con người rơi vào đường cùng mà bỏ qua cơ hội trước mắt rồi lại tiếc nuối cả đời. Trần Duyên từ khi đạp chân vào con đường tu đạo tới nay có bước nào lại không phải lấy tinh mạng ra để mạo hiểm. Lấy Hóa Mộc Quyết chết người là pháp quyết chủ tu, tin theo một lão quái xa lạ nhận lấy càng khó tin thần thông, rồi giờ đây có thêm một thần thú kì bí. Hắn tin vào số mệnh vẫn chưa tận, nếu như đã gặp được đều là có duyên thay vì sợ hãi trốn tránh không bằng cứ khẳng khái tiếp nhận chúng.

Tâm trí đã khai thông Trần Duyên không còn do dự được hay mất nữa, hắn khóa chặt trường cung khí tức. Long vốn là cấm kị yêu thú khiến người khác vừa tôn thờ vừa sợ hãi. Một đầu long tộc xuất hành ra thế giới bên ngoài chín phần là báo hiệu cho đại sự kiện nào đó. Nếu bọn chúng nhận ra đồng tộc rơi vào tình trạng này, không những hắn mà cả sư phụ cũng sẽ vì điều đó mà bị liên lụy theo.

Hai chiếc rương đầu đều xuất hiện thần vật khiến cho Trần Duyên đối với chiếc rương thứ 3 này có rất lớn hi vọng.

-Khà khà không biết trong này là thiên tài địa bảo gì đây, quyển phổ cùng thần binh đều đã xuất hiện chỉ còn lại thiên tài địa bảo. Ta đi một chuyến này đúng là phát tài lớn a.

Hắn nụ cười trên miệng như muốn giãn ra, ba rương, hai bảo vật. Bí ẩn cuối cùng không cần lo nghĩ mà gần như đã khẳng định sẽ có một bảo vật khác sẽ xuất thế.

-Cái thứ này có công dụng gì?

Hắc lệnh bài cùng hình thù kì lạ làm cho Trần Duyên vui quá hóa buồn. Hắn tưng hửng tiếp nhận một thứ kì lạ không rõ nguồn gốc. Dù có trích máu nhận chủ tấm lện bài kia vẫn trơ ra nhưng có một điểm mạnh làm cho Trần Duyên phải chịu thua. Độ cứng gần như vô địch, một quyền, trăm quyền…hai tay hắn đều đã đánh đến tê gần dù là kim thiết cũng phải bị móp méo chỉ là lệnh bài kia vẫn nguyên vẹn một cách diệu kì không có lấy một vết xước.

Một buổi vất vả giằng co Trần Duyên quyết định giơ tay đầu hàng, ném vào trong ngực áo. Thương thế đã lành lặn bay giờ không phải lúc để nhẫn nại thêm được nữa, thanh âm cổ lão kia vẫn còn mơ hồ trong não hải, hắn lại có phần hiếu kì với tồn tại kia còn hơn cả chân truyền của lão.