Khống Trùng Khống Vận Mệnh

Chương 222: Bước đầu giác tỉnh.



Kẻ cần chết thì đều đã chết, gần ngàn tu sĩ sinh mạng đều đã bị Phệ Huyết Trùng lãnh khốc hái xuống.

-Vậy là huyết yến đã tới thời khắc trọng yếu nhất, Tiểu Huyết ngươi vạn lần đừng để ta thất vọng.

Trần Duyên song thủ siết chặt, hai mắt chăm chăm quan sát hình bóng nho nhỏ một thân một mình liều mạng giành giựt từng tia sinh mệnh. Tiểu Huyết thân phận thật quá chói mắt, ngày thường với uy quyền tuyệt đối của Trần Duyên trao cho phong quang vô hạn không một đầu Phệ Huyết Trùng nào dám trái ý.

Nay “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” tuy thương thế đã có phần diệu xuống nhưng Tiểu Huyết lại trở thành tâm điểm của vô số đợt công kích. Bọn chúng hùng hổ khát máu như thể muốn gặm nhắm từng mảng huyết nhục.

-Lão phu cả đời cũng chưa từng tận mắt chứng kiến quang cảnh lạ lùng này. Bọn chúng vẻ ngoài tuy giống linh trùng như từ tính khí tới tập tính lại vô cùng tương thích với cổ độc.

-Cổ độc?

Trần Duyên đã trên một lần nghe Chu lão nhắc qua điều này, nên nhớ pháp bảo bổn mạng Loa Trùng Ốc của hắn xuất thân từ Tuyệt Độc Môn một tiểu phái luyện cổ.

-Cũng không thể trách tiểu tử nhà ngươi, tu sĩ tu luyện cổ độc từ thời xa xưa đã bị săn lùng tiêu diệt, truyền thừa cắt đứt gần như không còn.

-Ngươi cũng đùng mong chờ lão phu có thể tiết lộ điều gì, tin tức về cổ độc đều trở thành cấm kị. May ra các đại tông phái vẫn còn cổ thư truyền lại một chút gì đó.

Chu lão thanh âm vừa dứt thì Huyết Yến trên cao kết cục đã sắp lộ diện, Tiểu Huyết nhục thân đã tàn tạ đến mức không còn nhận ra. Quân số thao thiên lên đến hàng trăm vạn lúc này vẫn còn trụ lại không quá nữa, với tốc độ hao binh tỗn tướng điên cuồng này dù có là cự đại thế lực cũng khó lòng tiếp thu nỗi.

Đội quân Phệ Huyết Trùng từ từ lui ra để lộ khoảng trống rộng chừng 3 dặm, tại trung tâm nơi ấy hiện diện hai chấm nhỏ đang giao chiến. Trần Duyên nội tâm vô cùng nôn nóng, tự mình cùng Tiểu Khâu và Tiểu Mập Mạp tiến lại gần.

Nơi ấy Tiểu Huyết thập phần chật vật, đối thủ lại là một đầu Phệ Huyết Trùng hình thể to lớn không kém. Rõ ràng đầu linh trùng này sau khi trãi qua huyết tẩy đã tự mình vươn lên có được thực lực không thua kém gì Tiểu Huyết dốc toàn lực. Khí chất bá chủ tỏa ra bên ngoài kia, ý định đã quá rõ ràng đầu linh trùng này muốn phế truất Tiểu Huyết trở thành độc lĩnh duy nhất.

Sau một hồi ác chiến, kết cục không ngoài dự đoán. Đầu linh trùng to lớn kia quả nhiên chiếm ưu thế tuyệt đối, từng đòn đánh đều thập phần sắc bén cùng hiểm hóc. Lục chi trên người Tiểu Huyết từ từ bị kéo xuống, đôi cánh sau lưng bị cắn xé không thành hình.

-Chẳng lẽ kết cục này không thể thay đổi được sao?

Chu lão nhìn tới thảm cảnh của Tiểu Huyết cũng không có chút không đàn lòng thở dài.

-Tiểu Huyết, còn muốn lười biếng tới khi nào. Còn không nhanh đứng lên cho ta, kẻ thù đang hả hê nhìn xuống sự yếu của ngươi kia.

Trần Duyên phẫn nộ rống lớn.

-Tiểu tử, lão phu thấu hiểu nổi lòng ngươi nhưng mà trên đời này có nhiều thứ không thể cưỡng cầu.

Chu lão lời nói tràn đầy chua xót, nhìn hắn phẫn uất như vậy không khỏi khiến lão như nhìn thấy chính bản thân lão trước đây. Trong mắt những kẻ ngoại đạo linh trùng không khác gì những tấm khiên thịt bị chính chủ nhân đem ra làm vật thế mạng. Cũng bởi vì thế mà khống trùng tu sĩ luôn trở thành cái đinh trong mắt của nhiều người, vô cùng ít kẻ tuyển chọn con đường tu luyện này. Vừa hao tiền tốn của bậc nhất, vừa mang tiếng xấu muôn đời.

Nhưng không phải ai cũng thấu hiểu được, đối với những người luyện trùng cả đời như lão thì linh trùng đôi lúc còn đáng trân quý hơn bất cứ điều gì trên đời. Nếu tu sĩ biết cách bồi dưỡng, bọn chúng mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội ngươi. Thậm chí bổn mạng linh trùng cũng được cho là sinh mạng thứ hai, so với pháp bảo bổn mạng chỉ có hơn chứ không có kém.

Phệ Huyết Trùng dũng mãnh từng bước lại gần, huyết khí còn chưa thể tiêu tan bởi vì con mồi vẫn chưa chết. Đầu linh trùng to lớn rõ ràng không thể một gặm ăn tươi nuốt sống Tiểu Huyết thì sẽ không điều gì có thể ngăn cản nó lại được. Đôi càng mạnh mẽ hất văng từng tảng cự thạch hàng trăm cân nhẹ nhàng như phe phẩy chiếc lá làm lộ ra thân xác đáng thương chỉ còn thoi thóp mệnh nhọc.

-Tiểu Huyết, tên khốn nạn nhà ngươi tại sao còn chưa chịu đứng dậy cho tiểu gia. Không lẽ ngươi muốn tiểu gia ta xuống đó đánh vào cái mông lớn của nhà ngươi a.

Tiểu Mập Mạp toàn thân đã gấp không chịu được, nếu không phải bị Trần Duyên trấn trụ thì con sâu mập này cũng dám liều mạng lao xuống đó lắm chứ.

Như thể nhận ra giọng nói của Trần Duyên cùng Tiểu Mập Mạp, thân xác nhỏ bé lại có chút cử động mặc dù không quá nổi bật nhưng Trần Duyên có thể trông thấy Tiểu Huyết nội thể dường như từ tận sâu trong huyết mạch xuất hiện một luồn khí tức vừa kì lạ lại vừa quen thuộc.

-Khí tức này, sản sinh từ huyết mạch. Ta không thể nhầm lẫn được, thật sự là huyết mạch của Tiểu Huyết đang có dấu hiệu thức tỉnh.

Tia vui sướng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt, từng giây từng khắc trôi qua cuối cùng điều mà hắn mong mỏi đang dần trở thành hiện thực.

-Không lẽ…

Chu lão cũng há hốc mồm kinh ngạc.

-Gừ…gừ…

Đầu Phệ Huyết Trùng to lớn dường như cũng nhận ra sự áp chế vô hình, nhưng với bản tính hung tàn linh trùng không vì đó mà lùi bước. Hình thể rắn chắc như kim thiếc liều mạng xông tới, đôi càng sắc bén vươn ra ý đồ muốn trước khi Tiểu Huyết hoàn thành Huyết Mạch giác tỉnh một chiêu giết xuống.

-Đã tới lúc rồi, Tiểu Mập Mạp ra tay thôi.

Không đợi Trần Duyên kịp nhắc nhở, bóng dáng con sâu nhỏ trên vai đã biến đi lúc nào không hay quả nhiên là đã gấp không đợi được nữa.

Đừng lầm tưởng Tiểu Mập Mạp cả ngày ỷ lại vào lão đại, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài mà quên mất rằng con trùng mập này được Thượng Cổ tu sĩ kính cẩn đặt cho danh xưng Vương Giả Trùng.

-Con kiến nhỏ kia, ngươi không nên gấp gáp như vậy a. Thời khắc vị huynh đệ này của ta từ trong cửa chết trổi dậy mà để xảy ra việc gì ngoài ý muốn quả thật không tốt lắm đâu.

Phệ Huyết Trùng cả người cứng đờ lơ lững trên không trung, các chi loạn động cào loạn trong không khí nhưng tất cả đều không có tác dụng. Tiểu Mập Mạp hiện ra với hình ảnh quang cầu chói lọi, chỉ khẻ nhướng lông mày khiến cho đầu linh trùng hung tàn như cá nằm trên thớt mặc cho kẻ khắc chặt chém.

Tiểu Mập mạp cũng không thèm ra chiều để ý đến, bởi vì mọi tâm tư đều đặt dồn lên cái huyết kén tanh tưởi nằm bất động đằng kia. Trên thế gian này thiên địa thai nghén ra vô vàn những tạo vật kì quái, từ hoàn mĩ vô khuyết như đóa hoa nở rộ tắm mình trong sương sớm đến cương thi thối rữa khiến cho bất kì ai lần đầu gặp phải cũng nôn thốc nô tháo.