Khống Trùng Khống Vận Mệnh

Chương 230: Phòng chữ Địa.



Đại điện có không ít tu sĩ, bọn hắn tự mình chọn một nơi yên vị. Dù muốn không bị làm phiền cũng thật không phải dễ, Thiên Hạ Khách Điếm mỗi lần tổ chức đấu giá đều quy tụ rất nhiều người, bọn chúng thậm chí còn tranh đấu cốt chỉ vì muốn tranh lấy một ghế tham dự.

-Hừ, gia gia thật chi li, ta dù sao cũng là đại thiếu gia, kẻ thừa kế Ngạo gia vậy mà phải hạ mình ngồi chung vẫn bọn phàm phu tục tử này.

-Thiếu gia, nô tài biết lão gia chủ thật sự rất thương yêu người. Chỉ là gia quy còn đó, lão gia chủ mở rộng hầu bao cho thiếu gia cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà sẽ có người viện cớ này làm ảnh hưởng tới danh dự của người.

Tùy Hồng tay cầm mộc trúc hầu cận bên người nhỏ giọng khuyên bảo.

-Hừ, mấy lão già đó sớm muộn bản thiếu gia cũng sẽ nắm Ngạo gia trong tay. Tới lúc đó thì…hừ.

Ngạo Thiên Tùng chỉ còn cách nuốt cơn giận vào trong, hắn hiện nay cũng ôm mục đích mà tới. Chỉ cần đấu giá thành công món bảo vật này chiếc ghế Ngạo gia đệ nhất người thừa kế sẽ càng vững chắc hơn trước.

Khác với kẻ ủ rũ ngoài kia, Trần Duyên cùng nhị vị mĩ phụ được một tiểu hài tử dẫn đi vào một lối riêng biệt, tránh xa số đông vẫn còn đang nhốn nháo ngoài kia.

-Các vị tiền bối, phòng chữ Địa này được chính tay Trịnh tổng quản sắp xếp.

-Nếu vậy thì ta không thể làm ngơ được. Không biết…

-Xin tiền bối thứ lỗi, tiểu nhân chỉ có nhiệm vụ dẫn đường. Những thứ khác tiểu nhân đều không biết.

Trần Duyên cũng không đành lòng làm khó tiểu hài tử này liền phất tay ra hiệu để hắn cáo lui, trước khi đi cũng không quên ném tới một mai linh thạch.

-Phòng chữ Địa quả thật xa hoa như lời đồn.

-Thiếp từng nghe nói rằng phòng chữ Địa của Thiên Hạ Khách Điếm trước nay chỉ đón chào Kim Đan tu sĩ. Không ngờ chúng ta thật sự được phép bước chân vào đây nha.

Căn phòng có thể dung chứa hơn mười người, bàn ghế được bọc bằng da của cấp 2 yêu thú. Trên bàn tràn ngập kì hoa dị quả, mĩ tữu tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến lòng người chưa uống mà đã say mèm.

-Ha ha ha còn không phải tướng công của nàng lợi hại, ta thuê mướn Tử Phủ tức là đã có giá trị ngang với môt Kim Đan tu sĩ. Một chút đối đãi này cũng chỉ xem như lợi tức mà thôi.

Trần Duyên ra dáng phú hào, trễm trệ ngồi trên ghế lớn. Tại nơi đây phóng tầm mắt ra phía trước đều có thể nhìn thấy cả một hội trường rộng lớn tấp nập người qua lại. Không hổ là khu vực đặc quyền của kẻ có tiền, so với những người chen chúc dưới kia thật sự tốt hơn gấp vạn lần.

-Chàng xem chàng kìa, mang chúng thiếp tới đây cũng không phải để chàng khoe khoang giọng điệu thổ hào đi?

Kim Liên yêu kiều nhấn nhẹ ngón tay mãnh khảnh lên trán hắn.

-Ta quả thật có ý này a.

Trần đại sắc lang ranh mãnh nắm lấy tay ngọc, kéo nhục thể mềm mại vào lòng cảm giác này thật phần thư sướng làm cho hắn không tự kiềm được mà hít một hơi thật sâu hương thơm toát ra từ nàng.

Được kiều diễm mĩ phụ tự tay lột vỏ, quả ngọt được nàng ôn nhu đưa lên miệng hắn. Kim Liên nội tâm ngọt ngào, nàng thật sự hâng hưởng cái cảm giác chính tay được phục thị hắn.

-Lam Linh, tại sao nàng còn đứng đó. Tướng công cũng muốn được nàng dâng lên thực vật a.

Lam Linh lãnh ngạo nhưng trước nay chưa hề làm trái ý hắn, nàng từng bước lại gần, tự rót cho mình một chung rượu nhấp lấy một chút. Nàng tiền lại gần hắn ưu nhã vén lên mái tóc dài, mi ngọc khép hờ dâng lên cho hắn đôi môi quyến rũ.

-Hảo tửu, hảo tử ha ha ha…

Hắn sảng khoái không hề kiên kị lớn tiếng cười.

-Tướng công, chàng cười nhỏ thôi. Không nên để người khác biết được.

Kim Liên vội vàng chặn miệng hắn, dù sao ở đây tu sĩ cũng không dưới mấy trăm người mà đa số đều là tu sĩ Trúc Cơ cao thủ, ngay cả con ruồi bay qua e rằng là đực hai là cái cũng không thể thoát khỏi tai mắt bọn chúng.

-Muốn ta im lặng sao? Vậy thì 2 nàng không thể dùng thủ đoạn thông thường được rồi.

-Hư tướng công.

Nàng vờ tức giận, cùng Lam Linh hai vị mĩ phụ cuối người, dùng đôi môi mê người của chính mình áp lên môi của Trần Duyên. Nụ hôn 3 người này thật sự làm cho dục tính càng trở nên cháy bỏng. Hắn song thủ không yên vị, vừa chơi đùa với chiếc lưỡi đinh hương của các nàng, bàn tay xấu xa đả tiến vào bên trong trường bào. Phân biệt Kim Liền cùng Lam Linh cự sơn của hai nàng đều bị hắn một tay tóm gọn.

-He he he nàng không cần hoảng sợ, phòng chữ Địa của tu sĩ Kim Đan đều được khắc linh trận, thần thức hay bất kì thủ đoạn gì cũng đều phải thúc thủ chịu trói a.

-Thì ra chàng một mực muốn lôi kéo ta cùng Liên muội tới đây đều vì muốn làm ra chuyện hoang đường này.

Lam Linh nhịn không được cuối cùng cũng phải nói ra.

-Đương nhiên là không đơn thuần như vậy, nếu tướng công mục đích chỉ như nàng nói thì ta đã dẫn theo Diệu nhi, Diệp nhi. Để 2 nàng chơi trò mẫu nữ luyến ái, vừa được xem đấu giá…a tại sao ta lại không nghỉ tới từ đâu đi.

-Chàng…

Lam Linh thật sự bị hắn là cho nổi khí, mĩ phụ lạnh lùng quay người không thèm nhìn mặt hắn.

-Ha ha ha Linh nhi của ta cũng biết tức giận sao? Tướng công chỉ muốn đùa giỡn với hai nàng thôi, thật ra lần này chính sự đều đặt ở dưới kia nha. Ta có bất ngờ lớn muốn tặng cho nhị vị thê tử nha.

-Bất ngờ?

Kim Liên tỏ ra nồng đượm hứng thú, Trần Duyên đối với mỗi nữ nhân đều ra tay vô cùng rộng rãi. Thứ mà hắn phải nói là “bất ngờ” nàng tin chắc rằng thứ này không phải là bảo vật tầm thường.

-Ha ha ha ta thật sự đã hao tổn không ít công sức mới tìm ra chúng, hai nàng thật sự không muốn báo đáp ta ư?

-Tướng công chàng thật xấu xa, lễ vật chưa thấy mà đã muốn khi dễ chúng thiếp.

Kim Liên mĩ phụ yêu kiều vứt cho hắn một cái mị nhãn, nàng khi biết được xung quanh đã được cấm chế bao phủ thì đã không còn ngại ngùng. Nàng tựa như tiểu miêu đứng trước mặt hắn, sau lưng nàng là hàng ngàn con người, mĩ phụ không ngần ngại mà cởi bỏ trường bào, lộ ta từng tấc da thịt trắng mịn như ngọc thạch.

-Tướng công, thiếp cũng có một tin tức đại kinh hỉ. Nhưng muốn thiếp nói ra thì chàng phải làm được 2 điều nha.

-Là…là điều gì?

Trần đại sắc lang ngây ngốc trước hành động vô cùng táo bạo của nàng, dù rằng những kẻ dưới kia không thể biết được bên trong có chuyện gì xảy ra nhưng tại nơi đông người mà dám làm ra hành động này, Kim Liên dâm đãng thật sự không hợp thói thường đi.

-Điều kiện thứ nhất. Bảo vật chàng vừa nói phải hợp ý thiếp, nếu không thì thiếp sẽ không nói ra đâu.

-Được, được. Ta dám dùng tính mạng đảm bảo a.

Trần Duyên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

-Còn điều kiện thứ 2…là chàng phải thỏa mãn dâm phụ này.