Khống Trùng Khống Vận Mệnh

Chương 255: Song thiếu phụ đồng sàng. (18+)



Bên ngoài, ngày nối tiếp ngày, đêm nối tiếp đêm vô số sinh linh vẫn rơi vào cuộc sống thường nhật. Nhưng bên trong động phủ, đã một tuần trăng trôi qua thứ dâm thanh ma mị kia vẫn chưa hề dừng lại.

Chính Trần Duyên cũng không thể ngờ được, dục vọng của Ngọc Ánh cứ như là một cái động không đáy. Mỗi ngày bất kể là ban đêm hay mặt trời đã ló dạng nàng vẫn một mực không rời khỏi hắn lấy nữa bước.

-Dâm phụ nàng thật sự rất muốn ta kiền đi.

-Chỉ cần chàng muốn thiếp bất kể lúc nào cũng khiến chàng khoái lạc nha.

Ngọc Ánh cự nhũ bị Trần Duyên chơi đùa trong tay.

-Súc cảm thật sự rất tốt, mặc dù không thể tiết sữa như nữ nhi của nàng nhưng sự kiên đỉnh này chính là vô địch thiên hạ.

Trần Duyên nghĩ thầm. Hắn dìu nàng bước tới chiếc ghế treo trên hai sợi dây thừng chắc chắn. Sắc lang nhẹ vỗ mông trần, mĩ phụ hiểu ý từng bước đi đều khơi dậy dục vọng trong lòng nam nhân.

Hắn ngồi xuống ghế, long đầu đã ngẫn cao như chờ đợi nữ nhân “tiếp chỉ”. Nàng cũng không khiến Trần Duyên thất vọng, song cước giang rộng để tiểu cô nương bên dưới có thể dễ dàng nuốt trọn mệnh căn của hắn.

-Ta đã nếm cảm giác này không thể đếm hết, nhưng lần nào cũng khít vô cùng khiến ta càng chơi càng nghiện, càng nếm lại càng không thể dứt ra được.

-Nếu chàng đã ưa thích thì hãy dùng sức thêm đi, thiếp cả đời để chàng tùy thích chơi đùa.

Nhận thấy tình yêu mãnh liệt từ hắn, mĩ phụ càng thêm bỏ công vận động. Chiếc ghế càng đu lên cao thì cao trào của nàng cũng từ đó mà dâng lên không ngớt.

-Uhm…tướng công…ta…không được…

Ngọc Ảnh cuối cùng đã chạm tới giới hạn, Thiên Hạ Hồng Lô khiến cho hắn thần thương bất khả chiến bại. Nếu không phải nữ nhân có tu vi vượt xa hắn thì trên cõi đời này e ràng không thể kiếm đâu ra người có thể một mình chống chọi.

-Chỉ…2 canh giờ…không…1 canh giờ…thiếp sẽ…

-Nữa canh giờ ta cũng không thể nhẫn nại được.

Nàng tái mặt, khẩu vị của Trần Duyên thật không thể tin được. Nàng biết rằng tính dục của nam nhân tuy tham lam nhưng so ra lại yếu kém hơn nữ nhân rất nhiều. Biết bao cặp phu thê nương tử chỉ có thể thở dài nhìn qua bảo bối của phu quân yểu xiều không chút sức sống. Nhưng Trần Duyên lại không thể dùng lí lẽ thường tình để đánh đồng.

-Mẫu thân đã không thể tái chiến thì chàng đừng bắt ép người, để ta thay nàng hầu hạ tướng công.

Lệ Ảnh phi pháp kiếm bay tới, nàng ưu nhã đặt bàn tay thon dài như ngó sen choàng qua vai hắn.

-Ảnh nhi…con…

Ngọc Ánh thân thể bị phơi bày trước mắt nữ nhi khiến nàng vạn phần xấu hổ, nhưng nàng con kinh nghi hơn vì Lệ Ảnh lúc này chỉ mặc độc mỗi thiếp thân áo yếm màu xanh, dưới hạ thể được che đậy sơ sài bằng tiểu khố có mặc như không.

-Không phải nữ nhi đã cùng mẫu thân đánh cuộc sao? Bây giờ là lúc nữ nhi dùng thủ đoạn câu dẫn hắn.

Thiếu phụ lưỡi thơm trêu đùa tai hắn, dọc xuống cổ, cuối cùng hai người trao nhau một nụ hôn nồng thấm. Tất cả cảnh tượng dâm mị kia đều diễn ra trước mắt mẫu thân nàng.

-Tướng công, chàng thấy mẫu thân so với thiếp ai hơn ai nha.

-Ha ha ha nàng là một nữ nhân kiều kì, một đầu chiến mã khó thuần. Còn nhạc mẫu khí chất cao quý toát ra từ xương cốt, nàng ta như một con chim công mà người khác chỉ dám từ xa ngắm nhìn không thể mạo phạm.

-Chỉ có điều cả hai nàng lại có một điểm chung rất rõ ràng nha.

Lệ Ảnh chăm chú lắng nghe, tới đoạn điểm chung giữa hai người làm cho nàng vô cùng tò mò.

-Hai nàng đều là dâm phụ đói khát bổng bổng của ta.

Trần Duyên cười tà, hắn nhận ra Lệ Ảnh thời gian qua đã ngấm ngầm theo dõi mọi việc. Tận mắt chứng kiến tướng công cùng mẫu thân hành lạc không làm cho nàng ghen ghét phẫn hận, mà dâm tính trong người được nuôi dưỡng càng lúc càng lớn bằng chứng là tại tiểu cô nương bên dưới đã trở thành một mảnh lấy lội tự lúc nào.

-Uhm…a…

Cự bổng chạm vào tiểu điền loa, một lần nhấp hông khiến cho nơi sâu nhất mà nam nhân có thể chạm tới đều mạnh mẽ chấn động.

-Thống…thống khoái…thiếp yêu cảm giác này…nữa…ban cho thiếp…nhiều…nhiều hơn nữa…

Tâm trí của nàng bị từng cú đẩy của Trần Duyên như bay bổng trên tiên giới.

-Chuyện…chuyện này…làm sao có thể xãy ra được…?

Ngọc Ánh đôi mắt vô hồn khi nhìn thấy nữ nhi bị chính nam nhân ân ái với mình chơi đùa.

-Mẫu thân, kết quả không phải vẫn chưa ngã ngũ sao? Hắn còn chưa nói sẽ chọn ai trở thành nữ nhân của hắn a, mẫu thân không lẽ muốn bỏ cuộc, chấp tay dâng Trần Duyên cho nữ nhi.

Dù vẫn đang khốn trụ cự long của hắn trong người, Lệ Ảnh liều mạng bước đi. Nàng song thủ nâng lên gương mặt kiều mị của mẫu thân, rõ ràng dư âm sau cuộc truy hoang cùng hắn vẫn không thể nào tan biến. Lệ Ảnh ngay tức khắc làm ra một chuyện động trời, nàng dứt ra khỏi Trần Duyên, đẫy ngã mẫu thân xuống bàn đá.

Trước ánh mắt ngỡ ngàn của hắn hai nữ nhân điên cuồng chơi đùa miệng lưỡi, Lệ Ảnh dâm đãng không gì sánh bằng, song thủ tập kích song phong của mẫu thân. Ngọc Ánh bất ngờ bị đột kích không có thời gian quay người, nàng rốt cuộc cũng đã đầu hàng dục vọng mạnh mẽ do nữ nhi mang tới.

-Tướng công, chàng nhìn xem.

Lệ Ảnh mĩ phụ dùng hai ngón tay mở rộng âm đạo của mẫu thân cùng của nàng cốt để Trần Duyên có cơ hội được rữa mắt.

-Một nơi thiếp được sinh ra, còn kia là nơi thiếp sinh Tưởng Lệ. Chàng muốn thăm thú nơi nào đây.

Lời dụ hoặc dù hắn có là thiên tiên cũng không thể chối từ, Trần Duyên thích thú ngắm nhin song đại mĩ phụ ngọc thể không lấy một mảnh vãi che thân nằm chồng lên nhau. Hai nàng đây cũng là lần đầu làm ra chuyện hoang đường này nên không khỏi ngượng ngùng, ngọc thể run lên bần bật. Nhưng vì Trần Duyên, vì tướng công duy nhất của hai nàng nên hai vị mĩ phụ quyết không chịu thua mỏi mắt mong chờ lựa chọn của hắn.

-Mĩ cảnh…mĩ cảnh! Trần Duyên ta từ khi lọt lòng, cả đời chưa từng ngắm nhìn thứ gì tuyệt mĩ như vậy.

Hắn hứng thú nổi lên, hai tiểu động khẩu kia rõ ràng đang không ngừng cọ xát vào nhau, từ đó tuôn ra từng dòng linh tuyền thơm ngát.

-Đúng lúc tướng công đang rất khát, không thể bỏ phí được.

-Ah…chàng…đừng thiêu đậu chúng thiếp nữa mà…

Hai vị mĩ phụ âm động bị Trần Duyên dùng chiếc lưỡi xấu xa đùa nghịch, thậm chí không thể kiềm được đã cùng nhau lên đỉnh vu thiên.

-Hai nàng…không! Cả Tưởng Lệ nữa. Các nàng ba đời tổ tôn đều phải làm nữ nhân của ta, thê tử của Trần Duyên này.

-Thiếp nguyện ý, chờ khi Lệ nhi trở về thiếp sẽ để nữ nhi trở thành nữ nhân của chàng. Chàng nhanh cho thiếp đi.

-Ta…cũng nguyện ý… tiểu tế kiền nhạc mẫu của ngươi đi. 3 người chúng ta sẽ…sẽ đồng sàn hầu hạ tướng công.

Ngọc Ánh cùng Lệ Ảnh đều bị Trần Duyên thiêu đậu tới điên cuồng, Thiên Hạ Hồng Lô bị hắn thi triễn tới tột đỉnh. Vô hình chân khí chạy loạn trong cơ thể ba người dần dần chuyển hóa từng tia chân khí.

-Ha ha ha tới lúc đó ta không phải đã gọi Ảnh nhi là nhạc mẫu còn nàng là nhạc tổ mẫu sao.

Trần Duyên cự long khiến Ngọc Ánh, Lệ Ảnh song đại mĩ phụ phải buông giáp đầu hang, thậm chí còn đem tuyệt sắc nữ nhi Tưởng Lệ trở thành lễ vật dâng lên cho hắn.

-Tốt! Thiên Hạ Hồng Lô đã được ta thi triễn, cơ hội đột phá đã tới.

Trần Duyên nghĩ thầm, cự long nhắm ngay giữa hai tiểu động khẩu mà xâm nhập.

-Đột phá…Gư…a…a…cảm giác này…thật sự có thể khiến người chết sống lại a.

Cự long bị kẹp giữ bị hai âm động liên tục trùng kích. Hắn thư sướng như điên, cùng hai nàng hòa vào dòng thanh âm rên rĩ không dứt.