Không Uổng

Chương 17



Đó là một nụ hôn chuồn chuồn nước.

Không hề dây dưa quá lâu, môi chạm vào môi rồi tách ra trong nháy mắt, nhanh đến độ Ngu Tiểu Mãn cho rằng Lục Kích hôn nhầm rồi.

Dù có không nhầm, có lẽ cũng để chặn miệng cậu, làm cho cậu ngồi im không nhúc nhích.

Tâm tư đan chéo vòng vo, thân thể thì lại ngoan ngoãn, Ngu Tiểu Mãn thật sự ngồi trên đùi Lục Kích không nhúc nhích, đợi cho tiếng người dần dần nín bặt, nến trong phòng hoàn toàn tắt hết, lại đợi hồi lâu, mới cắn cắn bờ môi còn dư chút hơi ấm, khẽ nói: “Hành động được rồi.”

Lục Kích như còn đang ngẩn người, một lúc sau mới đáp: “Ừ.”

Hai người đi tới góc sân, Ngu Tiểu Mãn đẩy Lục Kích tới bên chân tường gần cửa sau, xoay người đang định lẻn vào phòng, Lục Kích kéo cậu: “Để ta đi thôi.”

Ngu Tiểu Mãn thấy vậy không ổn: “Ta hành động tiện hơn, huynh ở bên ngoài canh chừng, có gì thì... thì bắt chước tiếng mèo, ta sẽ tìm cách ra ngay lập tức.”

Lục Kích không nói.

Cho rằng hắn không biết bắt chước thế nào, Ngu Tiểu Mãn còn làm mẫu: “Giống thế này này, miao-----”

Ngu Tiểu Mãn có giọng nói thiếu niên trong trẻo, lúc cố nhỏ giọng ngân dài lại mềm mềm dính dính, thoạt nghe như đang làm nũng.

Không biết là do bắt chước quá giống hay là quá không giống, mà Lục Kích yên lặng hồi lâu không trả lời, Ngu Tiểu Mãn kêu lại mấy tiếng nữa, giục: “Sao rồi, học được rồi chứ?”

Lục Kích: “... Được rồi.”

Thời gian gấp rút, đã chuẩn bị xong xuôi, Ngu Tiểu Mãn xắn tay áo lên đường.

Khởi hành thì gióng trống khua chiêng, hành động lại rón ra rón rén, ngoại trừ lúc đẩy vào cánh cửa gỗ lâu năm không sửa phát ra âm thanh cọt kẹt nho nhỏ, còn đâu thời gian đều gần như không để lộ tiếng động nào.

Trong phòng trừ giường ra còn một hàng tủ thấp, thể loại bí mật như thuốc kích tình nhất định sẽ không để phơi phơi trong ngăn kéo, dựa theo tính toán ban đầu của Ngu Tiểu Mãn, tìm người trước, tìm thuốc sau.

Chỗ ngủ của Vân La ở chính giữa, lục lọi đồ cá nhân của ả tốn kha khá thời gian.

May là gian phòng này cũng không có nơi nào bí mật, chỗ giấu được đồ cũng chỉ có dưới đáy chăn nệm và gối, hôm nay may mắn không tồi, Ngu Tiểu Mãn vừa thò tay xuống đệm, đã tìm được một bao giấy gấp vuông vức, không ngửi ra mùi, mở ra dùng tay bốc thử, bên trong là một chất bột nào đó.

Khả năng cao là thứ này, Ngu Tiểu Mãn hài lòng định rời đi, lại nghĩ thế này thì không phải giúp cô ta thiêu hủy chứng cứ hay sao? Liền ngồi xuống chia cả bao giấy và thuốc bột ra làm hai nửa, một nửa gói kỹ nhét trở về, một nửa cất vào trong túi.

Tiếng ngáy thi nhau vang lên bên tai, đi qua chỗ ngủ của bà vú Thân, Ngu Tiểu Mãn cũng tiện tay lục xuống dưới nệm, không thấy thuốc bột gì, nhưng mò ra được một mảnh giấy, phòng quá tối nên không đọc rõ, dứt khoát cất luôn vào túi mang ra ngoài.

Bởi chuyến đi này cực kỳ thuận lợi, thế nên trên đường về Ngu Tiểu Mãn còn ngâm nga khúc hát, đẩy Lục Kích phi nhanh như bay, chẳng khác nào một chú chim nhỏ sung sướng.

Đi vào phòng thắp đèn, hai người ngồi trước bàn mở đồ ra xem, trên mẩu giấy của bà vú Thân chỉ có độc bốn chữ----- tùy cơ ứng biến.

Ngu Tiểu Mãn nghiêng đầu đọc: “Tùy cơ ứng biến... ứng biến chuyện gì cơ?”

Lục Kích lắc đầu, chăm chú nhìn dòng chữ một hồi, ấn đường hơi nhíu lại.

Hai người bàn nhau phân công hợp tác, Ngu Tiểu Mãn giao mẩu giấy cho hắn, bản thân mở nửa túi thuốc bột ra, nhúp một ít lên ngửi, khi chóp mũi gần chạm tới ngón tay, Lục Kích bỗng giơ tay giữ đầu không cho cậu ngửi: “Đừng động.”

Ngu Tiểu Mãn như bị trúng lời nguyền bất động, cứng cổ thẳng đơ tại chỗ, chỉ còn lại con ngươi lúng liếng, ngượng ngùng nói: “Không cho động, huynh nói là được rồi mà, không cần... tự mình động thủ.”

Nhớ lại tình cảnh tối lửa tắt đèn trong sân, không những động tay mà còn động miệng, bầu không khí giữa hai người thoáng chốc thay đổi, ánh nến hắt lên cửa sổ cũng chập chờn rung động, kiều diễm vô cùng.

“Đêm trước...” Cuối cùng vẫn là Lục Kích mở miệng trước, “Mạo phạm rồi.”

Ngày thường hắn cũng chẳng nhiều lời, sợ rằng hai chữ ‘mạo phạm’ này là cách diễn tả sát ý nhất mà hắn tìm ra, hiệu quả như câu nói ‘đã đắc tội rồi’ hôm trước, chỉ là Ngu Tiểu Mãn lại không mừng rỡ nổi.

Trong mắt cậu, chuyện xảy ra đêm nọ không phải mạo phạm, mà do cậu hoàn toàn tự nguyện.

Có lẽ Lục Kích bị bỏ thuốc sẽ không nhớ rõ, thế nhưng Ngu Tiểu Mãn tỉnh táo lại nhớ rõ ràng, bao gồm cả hành vi cháy nhà hôi của thỏa mãn tư dục, phóng đãng cầu hoan ngồi trên thân Lục Kích.

Đáy lòng chua xót không ngừng, ngoài mặt lại phải tỏ ra vui vẻ hùa theo, Ngu Tiểu Mãn nhoẻn miệng cười như đã quên hoàn toàn vết sẹo còn đau nhức: “Chưa tra rõ ràng mà huynh đã xin lỗi hai lần rồi, nói ra cũng là ta kiếm hời.”

Lục Kích như muốn nói gì, Ngu Tiểu Mãn chỉ sợ sẽ phải nghe những lời làm lòng khổ sở, vội quay đầu né tránh bàn tay Lục Kích, chủ động kéo giãn khoảng cách với hắn: “Yên tâm ta không ngửi, chúng ta vẫn nên thu xếp sớm, trời sắp sáng rồi.”

Có bằng chứng trong tay, bước đi tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Lục Kích phái Đoàn Hành cầm thuốc bột ra ngoài tìm người tra nguồn gốc, hắn và Ngu Tiểu Mãn sẽ ở lại phủ chia nhau sưu tầm chữ viết đi so sánh, xem xem mảnh giấy này xuất phát từ ai.

Kết quả rất nhanh đã có.

Đúng ngày mười lăm, buổi tối mọi người trong Lục phủ tề tựu ở tiền thính dùng bữa, Lục Kích cũng hiếm có khi nể mặt tham gia, nghe Phùng Mạn Oánh giễu cợt mấy câu vô thưởng vô phạt, đến khi gần dọn mâm bất chợt tuyên bố: “Xin chư vị dừng bước, ta có lời muốn nói.”

Trong toàn bộ nhà họ Lục không ai không biết vị Đại thiếu gia này tính tình lạnh nhạt, người ngoài khiêu khích hắn cũng chẳng nói chẳng rằng, hiện giờ lại chủ động lên tiếng, quả thực là kỳ ba.

Đến khi Đoàn Hành kéo Vân La bị trói hai tay tới, mọi người mới trố mắt nhìn nhau, mù mờ không rõ hỏi có chuyện gì, vì sao phải đưa một nha hoàn tới nơi này.

Lục Kích nói: “Chuyện liên quan đến danh dự của Tiểu Mãn, chiếm dụng chút thời gian nhờ các vị làm chứng, tránh cho ngày mai lại truyền loạn tin tức, quấy nhiễu Lục phủ không được yên bình.”

Lời này nói ra không ít người không ngóc đầu lên được, Phùng Mạn Oánh trao đổi ánh mắt với bà vú Thân, ho khan một tiếng, làm như không có chuyện gì xua quạt một cái: “Hôm nay thân thể lão gia không khỏe, còn muốn trở về phòng nghỉ ngơi sớm, ngươi nói tóm gọn đi.”

Có lẽ tưởng rằng nhắc tới Lục lão gia, Lục Kích sẽ nể mặt hơn chút, ai ngờ Lục Kích chỉ nghe vào tai nửa câu sau, ngoắc tay bảo Đoàn Hành ép Vân La quỳ xuống, lời ít ý nhiều: “Thuốc là do người này bỏ vào, không phải do Tiểu Mãn.”

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía. Tuy địa vị trong phủ của Đại thiếu gia không được như trước, nhưng dẫu sao vẫn là chủ nhân, thói đời ở đâu mà chủ nhân lại bị tôi tớ mưu hại?

Có kẻ tin kẻ ngờ, thím hai ưa tán chuyện ra mặt bày tỏ lòng nghi vấn chung của tất cả mọi người: “Khải Chi ngươi chắc chắn không, dù muốn bao che tức phụ, cũng không thể bắt đại một người làm chịu tội thay được chứ?”

Phùng Mạn Oánh tiếp lời: “Đúng vậy, nhà họ Lục chúng ta không quen thói cưỡng bức đe dọa, bức cung nhận bừa đâu.”

Nghe được lời này, Vân La đang quỳ đằng kia chợt ngẩng đầu, dùng cả tay chân đầu gối bò đến bên cạnh Phùng Mạn Oánh, ôm lấy chân bà ta: “Cứu mạng, Đại phu nhân cứu mạng, cầu xin ngài mau cứu tôi với!”

Phùng Mạn Oánh vừa ra mặt thay ả tức thì trở mặt, trợn trừng hai mắt đá văng ả ra: “Xin ta làm gì? Tự đi tìm chủ tử của ngươi đi.”

Có lẽ cú đạp này đã khiến Vân La hiểu ra điều gì, ả rụt vai lùi về phía sau, rưng rưng nước mắt nhìn Lục Kích, sợ sệt gọi tiếng “Đại thiếu gia”, cuối cùng vẫn không dám tiến lên.

Lục Kích lạnh lùng xem tấn tuồng này, thản nhiên không chút động tâm, hắn nói: “Ắt phải điều tra rõ ràng rồi mới nói vậy.”

Đoàn Hành trình lên bao giấy lục soát được dưới giường Vân La, bẩm báo với Lục lão gia ngồi bên trên: “Thuốc này đã được kiểm tra rõ thực hư, quả thực có tác dụng kích tình.”

“Không phải ta, thứ này không phải của ta.” Không đợi Lục lão gia lên tiếng, Vân La đã vội cướp lời, “Nhất định có kẻ muốn hãm hại ta!”

“Chỉ là một ả nha hoàn, ai sẽ rảnh rang đi hãm hại ngươi?” Đoàn Hành không nhịn được chế giễu, khoát khoát tay để thuộc hạ bên ngoài dẫn người khác tới, giới thiệu, “Hai vị này vừa mới soát phòng trực tiếp, thuốc lấy được từ chỗ kẻ nào, hỏi một câu là biết. Còn đây là ông chủ bán thuốc, thừa dịp lão gia phân xử công bằng, ngài mau đến xem xem liệu có phải người mua chính là cô nương đang quỳ dưới đây không?”

Loại thuốc hạ tiện này thường không được bày trên quầy, cũng rất hiếm người biết một tiệm thuốc hợp tiêu chuẩn còn bán thứ này, ông chủ nhìn kỹ Vân La vài lần, đoạn gật đầu nói: “Chính là ả ta.”

“Ông nhìn cho kỹ,” Phùng Mạn Oánh chen lời, “Chớ có hoa mắt, vu vạ cho người trong sạch.”

Trước khi tới ông chủ đã được cặn dặn trước, thế nên tuy lúc này bị gây áp lực có hơi hốt hoảng, nhưng cũng không đến mức ngậm miệng không dám nói năng gì: “Phần lớn người mua thuốc này đều là đàn ông, hôm ấy thấy ả ta là một cô gái mà lại ghé qua nói muốn mua thuốc, thế nên cũng nhìn thêm mấy lần, dù ả ta dùng khăn che mặt, tôi cũng có thể nhận ra qua đôi mắt.”

Vân La kinh hãi, lập tức ngụy biện: “Đúng là tôi mua thuốc này, nhưng, nhưng mà là mua thay Đại thiếu nãi nãi.”

Ngu Tiểu Mãn vẫn luôn im lặng bỗng ngẩng đầu, có lẽ không ngờ cô nương này lại có thể vu khống mình chỉ vì thoát tội: “Vân La tỷ, ta tự nhận ngày thường không đối xử tệ với ngươi, cũng chưa từng gây thù kết oán, vì sao ngươi phải gây sự với ta hết lần này tới lần khác?”

“Tôi cũng không biết vì sao ả lại gây khó dễ cho Đại thiếu nãi nãi, tôi chỉ biết trà hôm ấy là do ả đem cho Đại thiếu gia, lấy danh nghĩa Đại thiếu nãi nãi.” Đoàn Hành coi như người đứng ngoài quan sát toàn bộ sự kiện lên tiếng lần nữa, “Chỉ e ả cũng không ngờ, sau khi Đại thiếu gia cảm thấy không ổn lại sẽ bình thản tìm một nơi yên tĩnh mà nán lại, thu dọn chén trà xong trở về không thấy người đâu, cảm thấy kinh sợ lắm phải không?”

Vân La bị nói trúng tim đen há hốc miệng, phút chốc không biết biện bạch thế nào, mặt mày trắng bệch.

Cả sảnh xôn xao.

Hiển nhiên Lục Kích đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bất luận đối diện với lời ngụy biện ra sao, hắn đều có nhân chứng vật chứng đối chiếu. Hiện giờ đã có đầy đủ bằng chứng chứng minh tôi tớ giở trò đổ tội lên đầu chủ tử, tính chất sự việc đã trở nên khác biệt.

Chỉ nghe “Ruỳnh” một tiếng, Lục lão gia đập mạnh xuống bàn: “Hạ nhân làm ra chuyện đồi bại như vậy, còn dám đổ tội lên đầu chủ tử, đây là lề thói ở đâu!”

Vân La run như cầy sấy, sợ chết sinh nóng ruột, hai tay chống đất dập đầu bôm bốp: “Nô tỳ oan uổng, nô tỳ dám thề với trời, thật sự đã thấy Đại thiếu nãi nãi đổ đồ vào chén trà Đại thiếu gia, không chỉ một mình nô tỳ nhìn thấy, vú Thân, vú Thân cũng chứng kiến rõ ràng!”

Bà vú Thân đã được Phùng Mạn Oánh ra lệnh cũng quỳ sụp xuống theo: “Lão nô đại bất kính, thế nhưng lão nô không biết nói láo, thật sự từng trông thấy Đại thiếu nãi nãi lén lút bỏ đồ vào chén trà của Đại thiếu gia, nếu không phải như vậy, tại sao sáng hôm đó Đại thiếu gia lại có thể tìm ra chiếc túi đựng thuốc bột trên người Đại thiếu nãi nãi? Khi ấy chỉ có hai vị ở trong phòng, không ai có thể động tay vào!”

Một lời làm chứng, lại tạt cho Ngu Tiểu Mãn vất vả mãi mới được rửa sạch nghi ngờ thêm một chậu nước bẩn.

Chỉ trách đây quả là lời nói thật lòng, sau khi gặng hỏi, ngoại trừ Vân La và bà vú Thân, nơi này còn có một nha hoàn khác cũng từng nhìn thấy Thiếu nãi nãi làm chuyện này, hỏi Ngu Tiểu Mãn, cậu lại không bịa nổi nguyên cớ, ánh mắt mọi người đặt trên người cậu đều có điều quái dị.

Biến cố nảy sinh liên tục, hai đứa điêu nô kẻ xướng người họa, mắt thấy mọi nỗ lực đều sắp tan thành mây khói, Ngu Tiểu Mãn gấp gáp như kiến trên chảo nóng, suýt thì nói toẹt ra thứ bột kia rốt cuộc là gì.

Cuối cùng Lục Kích chủ động mở miệng: “Đó là thuốc bổ Tiểu Mãn chuẩn bị cho ta, nàng biết chân ta có tật, lại giấu bệnh sợ thầy, sợ ta biết được sẽ không muốn uống, vậy nên mới đổ lẫn vào nước trà để ta dùng lẫn.”

Ngu Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn Lục Kích, thế rồi lại ngơ ngác nhìn hắn nắm tay mình.

“Tiểu Mãn thật lòng đối đãi với ta, ấy vậy mà lại bị vu oan giá họa.” Sắc mặt Lục Kích ung dung, chỉ nói một câu cũng đủ khiến cho Ngu Tiểu Mãn vững lòng, “Hôm nay nhân lúc mọi người đều ở đây, ta nhất định phải đứng ra, trả lại trong sạch cho nàng.”

Tối hôm ấy, Vân La bị lôi đi nhận phạt, đồng thời cũng bị lựa ngày đuổi ra khỏi phủ.

Chuyện này quá độ hoang đường, Lục lão gia đặc biệt ra lệnh không được lan truyền đi đâu, bán ra cũng chỉ tuyên bố là đầy tớ phạm lỗi, nếu không có lẽ Lục phủ sẽ mất sạch danh tiếng.

Xử phạt được thực thi tại chỗ, chịu đòn roi trước mặt mọi người, ban đầu Vân La còn khóc lóc tỉ tê cầu xin Lục Kích tha thứ, sau lại kêu thảm cầu xin Phùng Mạn Oánh, đáng tiếc không ai để tâm đến ả, cuối cùng ả cũng hiểu không còn cách vãn hồi, nằm vật ra đất chết lặng.

Một bữa cơm ăn gần hai giờ, mọi người ngáp ngắn ngáp dài giải tán rời đi. Ngu Tiểu Mãn bị Thái phu nhân kéo lại nói mấy lời, rớt ở cuối đoàn, đang định nhấc chân đuổi theo Lục Kích, lúc đi ngang qua người Vân La, lại bất thình lình bị túm lấy vạt váy.

“Vì cớ gì, vì cớ gì... Ta hầu hạ hắn lâu như vậy, hắn không thèm nhìn ta lấy một lần, ngươi là cái thá gì, lại dám đoạt vị trí vốn nên thuộc về ta?”

Vân La khàn cả giọng, như bị mê sảng, Ngu Tiểu Mãn chỉ coi như ả phát điên, đè nén lửa giận và chán ghét, nói: “Đây không phải lý do cho ngươi hại người.”

“Ta hại ngươi? Rõ ràng là ta giúp ngươi việc lớn.” Vân La cười khẩu, cắn răng nghiến lợi, “Phí công sức lâu như vậy, cuối cùng lại để ngươi chiếm hời!”

Ngu Tiểu Mãn không muốn nói chuyện với kẻ độc ác cố tình mưu hại mình, cất bước đi thẳng.

Vân La không đứng nổi, cũng không muốn trơ mắt nhìn cậu đắc ý, bất chấp gào lên sau lưng Ngu Tiểu Mãn: “Ngươi cho là Đại thiếu gia giúp ngươi là có lòng với ngươi sao? Đừng có mơ tưởng, hắn có người trong lòng, vì vị tiểu thư họ Thẩm đẹp tựa tiên giáng trần kia mà không muốn cưới gả, mà không chịu chạm vào ngươi!”

Ngu Tiểu Mãn thoáng sửng sốt, bước chân ngừng lại.

“Đàn ông ấy hả, si tình nhất cũng lại bạc bẽo nhất, ta ở bên người hắn suốt ba năm, hắn cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ ta, không quẳng lại một chút tình cảm dư thừa...”

Vân La đầu tóc bù xù vừa khóc vừa cười, có lẽ đã điên dại thật rồi, “Lục phủ lớn như vậy, lại chẳng đơn giản như ngươi nghĩ, hắn giúp ngươi, sao lại không phải giúp chính hắn? Sẽ có một ngày ngươi đánh mất sự che chở của hắn, ngươi cho rằng dựa vào chính ngươi, còn có thể sống thêm mấy ngày ở nơi đây?”