Đêm nay, dưới vô vàn con mắt dòm ngó nhiệt tình của toàn bộ thôn dân, Lục Kích quang minh chính đại đến ở nhà Ngu Tiểu Mãn.
Gạt đi cái lạnh của gió biển trên thân, hai người để nguyên quần áo mà ngủ. Ngọn nến trên bàn chỉ còn một đoạn nhỏ cuối cùng, Ngu Tiểu Mãn nằm nghiêng, nhìn nhìn một lúc lại không nhịn được, nhấc tay vuốt ve gò má Lục Kích.
Lục Kích vốn cũng không ngủ, thấy trên mặt ngứa ngứa liền mở mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó cũng trở mình nằm nghiêng, đối mặt cùng Ngu Tiểu Mãn.
Ngu Tiểu Mãn bị bắt tại trận xấu hổ hồi lâu, sau đó cũng không dè dặt nữa, chỉ nói một câu đầy tính che đậy: “A, quên mất hiện giờ huynh có thể xoay người.”
Lục Kích cười trộm cậu trong lòng, làm bộ nói: “Vậy ta quay người trở lại.”
Ngu Tiểu Mãn vội vàng giữ vai hắn: “Đừng---”
“Ta... Ta vẫn...” Ngu Tiểu Mãn đỏ ửng hết cả hai tai, “Vẫn muốn nhìn huynh thế này.”
Cùng tỉnh lại trên giường vốn cũng chẳng phải hồi ức xa xăm, khi ấy Lục Kích không thể động, lại sợ làm cậu giật mình, thành ra mỗi lần bị Ngu Tiểu Mãn tập kích ban đêm cũng chỉ có thể giả vờ say ngủ. Có lần Ngu Tiểu Mãn mò tới chân hắn, hắn không nhịn được túm lấy tay cậu, đợi đến khi nhìn thấy đôi mắt ấm ức của kẻ đánh lén, hắn lại nhất thời chẳng còn chút bực bội nào, đã vậy còn ma xui quỷ khiến mà chủ động thăm hỏi cổ tay cậu có đau không.
Ánh nến lung lay trong gió, chẳng biết có phải do hồi ức giao nhau, mà khóe môi Ngu Tiểu Mãn bất giác vểnh lên, đuôi mắt cong cong, vui vẻ như đứa bé ăn vụng đường nhân, dùng đầu ngón tay còn dính chút vụn đường, vuốt lên sống mũi đối phương, lòng bàn tay áp vào má hắn, dịu dàng gọi hắn: “Lục lang...”
Hắn nhớ đây là đầu Tiểu Mãn của hắn gọi hắn như vậy một cách đường đường chính chính, đáy lòng Lục Kích vừa ngọt vừa chua, phủ tay lên lưng cậu: “Ừ, phu nhân.”
Dù có từng nghe cách gọi này bao nhiêu lần, Ngu Tiểu Mãn vẫn ửng hồng khuôn mặt, vội rụt tay xoay người, quay lưng về phía hắn, hờn dỗi: “Ai là phu nhân ngươi chứ?”
Lục Kích lập tức hiểu ý, nhổm người ôm lấy cậu, ghé sát tai cậu gọi mấy tiếng “Phu nhân”, làm cho đôi tai Ngu Tiểu Mãn tê rần, suýt thì sinh lòng cầm thú trở mình túm áo Lục Kích hôn sâu một trận.
May là nhịn được.
Đêm khuya thanh vắng, phù hợp tỏ lòng, Ngu Tiểu Mãn chớp lấy khoảnh khắc thiên thời địa lợi nhân hòa, vẫn quay lưng vào Lục Kích, nhỏ giọng nói: “Vậy là huynh... động lòng với phu nhân huynh bao giờ thế?”
Ban nãy bên bờ biển chưa tìm được cơ hội nói, hiện giờ đối phương chủ động hỏi, Lục Kích lại chần chừ.
Nếu không xuất hiện một sự kiện cực kỳ ấn tượng làm dấu mốc, coi nó như một ranh giới rạch ròi, bên này là hờ hững, đầu kia là nhất vãng tình thâm, thì Lục Kích đã chưa từng dám chắc.
Tình cảm giữa hắn và Ngu Tiểu Mãn cũng chẳng phải nảy ra trong một sớm một chiều, mà là tích tụ từng chút từng chút trong đời sống thường ngày.
Đầu tiên là lần gặp gỡ dưới ánh trăng, tình hình cấp bách, mượn một nụ hôn chặn miệng đối phương, rồi đến sân nhà giữa hè, thấy đối phương say rượu chóng quên, đục nước béo cò mà thỏa mãn tư dục, cuối cùng là đêm thất tịch, biết rõ là không thể, mà vẫn cố chấp chạy tới nắm tay cậu... Đâu đâu cũng là hành vi phản nghịch lý trí, còn kích động hơn hắn của năm mười sáu tuổi cầm đao ra trận vài phần.
Có lẽ là kể từ lúc đó, hoặc cũng có thể là từ sớm hơn thế nữa, Ngu Tiểu Mãn đã trở nên khác biệt trong lòng hắn. Hắn có thể ngủ cạnh cậu, có thể chấp nhận sự thân cận và tiếp xúc của cậu, thậm chí bằng lòng gánh vác trách nhiệm của một đêm ngoài ý muốn. Nếu là người khác, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có đủ mười nghìn phương pháp cắt đứt hy vọng của đối phương đối với mình, mà không phải nhượng bộ hết lần này tới lần khác, dung túng hết thảy hành vi của cậu.
Hành động vô ý thức thành thực hơn rất nhiều ngay cả khi so sánh với những lời nói đã trải qua một phen suy nghĩ tính toán.
Lục Kích thở dài, nghĩ đã thông, thì lại càng không biết nên trả lời ra sao. Hắn ôm chặt người trong ngực, lúc này rốt cuộc nỗi hổ thẹn vẫn vượt lên những tâm tình khác, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Xin lỗi, đã để đệ phải chờ thật lâu.”
Day dứt đầy lòng, nói cả nghìn lần cũng khó mà hóa giải.
Cho dù lời giãy bày của Lục Kích vẫn súc tích như xưa, nhưng Ngu Tiểu Mãn bất ngờ nghe hiểu được. Hốc mắt cay cay, còn muốn khóc hơn cả khi ở ngoài bờ biển.
Nhẫn nhịn và khó xử của Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn sao có thể không nhìn thấy?
Đau lòng còn chẳng kịp, sao có thể trách hắn cho được?
“Không việc gì, không ngại.” Ngu Tiểu Mãn học theo giọng điệu thường ngày của Lục Kích, bao dung độ lượng, “Cũng chưa muộn lắm, nếu chờ đến lúc ta thành gia ở nơi này...”
Hai cánh tay ôm lấy cậu đột nhiên cứng ngắc, Lục Kích căng thẳng nói: “Thành gia? Với ai?’
“Cái này thì chưa biết chừng.” Ngu Tiểu Mãn nén nước mắt, bĩu môi, “Nhà bán vải phía đông thôn nói muốn chọn ta làm con rể, nhà bán bánh đằng tây cũng muốn gả con gái cho ta, à đúng rồi còn có cả cái tên thợ mộc Tôn không có mắt kia nữa...”
Nghe đến đây chân mày Lục Kích đã nhíu thành chữ xuyên 川: “Thợ mộc Tôn đã bị bắt giải đến quan phủ rồi, sợ là dăm bữa nửa tháng cũng không ra được.”
Ngu Tiểu Mãn cảm thấy thú vị, nghếch đầu nói: “Thế thì còn mấy cô nương xinh đẹp kia ta cũng không phải là không...”
Lời còn chưa dứt, người phía sau đã đột nhiên hành động, lật người một cái đè cậu dưới thân.
Ngu Tiểu Mãn chưa bao giờ đối mặt với hắn bằng tư thế như này, nuốt nước miếng cái ực, thầm nghĩ chân khỏe đúng là khác biệt, ngông cuồng không chịu được.
Khuôn mặt anh tuấn vạn người có một gần ngay trước mắt, sợ là các thiếu nữ toàn kinh đô đều bị câu hồn, chẳng biết đối phương nói gì đã gật đầu đáp ứng.
Ấy vậy mà chủ nhân khuôn mặt này lại khăng khăng không hiểu, không có chút tự giác nào về ưu thế của mình, còn thật sự lo sợ người dưới thân sẽ chọn đại kẻ khác mà thành thân, để hắn một thân một mình cô đơn về phủ.
“Nếu muốn dựng vợ gả chồng, xin vị công tử đây cân nhắc tại hạ trước. Tại hạ luyện võ hàng năm, thân thể cường tráng...” Lần đầu tiên trong đời Lục Kích cảm thấy sự dư thừa của da mặt, ngừng mấy giây, thế rồi bất chấp hết thảy tiếp tục câu dẫn, “Nhất định có thể... hầu hạ công tử sung sướng.”
Mỹ sắc trước mặt, tầm mắt giao nhau, chẳng khác nào thiên lôi câu địa hỏa, Ngu Tiểu Mãn suýt thì lại không kiềm được lòng mình mà túm vạt áo Lục Kích đè xuống hôn.
Chuyện sắp ụp xuống đến nơi, Lục Kích bỗng phát biểu một câu xanh rờn “Trời lạnh cẩn thận nhiễm cảm, để sau bàn tiếp” đè trở lại. Ngu Tiểu Mãn định nói mình không yếu như vậy, nhưng nghe giọng Lục Kích khàn dữ lắm, hẳn là cũng phải nhẫn nhịn đủ đường, cuối cùng không muốn để hắn phải lo lắng, liền tìm một vị trí thoải mái, nằm trong lòng hắn ngủ ngoan.
Sáng sớm ngày kế tiếp, sau khi ăn liền một lúc bốn bao đồ ăn, Ngu Tiểu Mãn nhìn cái bụng tròn tròn của mình, thầm nghĩ may là đêm qua không đòi hỏi chuyện nọ, nếu không để Lục Kích nhìn thấy chắc cậu chẳng thiết sống luôn nữa.
Tối qua trước khi từ biệt ở quán rượu, Ngu Tiểu Mãn và Ngu Mộng Liễu hẹn nhau hôm nay kể tiếp chuyện xưa. Kết thúc bữa sáng, Lục Kích cưỡi ngựa đưa Ngu Tiểu Mãn đến nhà trưởng thôn, ngoài cửa gặp phải trưởng thôn và phu nhân, hai vị nào dám hếch mũi nhìn người, rụt đầu rụt cổ không dám đối mặt với Lục Kích, lại nghĩ thanh niên tài giỏi đẹp trai quyền cao chức trọng như vậy suýt thì thành con rể nhà mình, không khỏi lắc đầu than thở.
Vào phòng, Ngu Mộng Liễu bĩu môi: “Người lớn ấy à, lúc nào chả ăn trong bát nhìn trong nồi, trước còn bảo hạnh phúc của ta mới là điều quan trọng nhất, giờ lại thấy con rể nhà người ta toàn điểm mạnh.”
Ngu Tiểu Mãn thì lại rất hâm mộ: “Có cha mẹ trấn giữ giúp thì mới không để tỷ chịu thiệt.”
Do để ý tới thân hình, hôm nay Ngu Tiểu Mãn đặc biệt trau chuốt khoản quần áo, bọc áo choàng kín mít, vào phòng vẫn không chịu cởi ra, hỏi thì kêu sợ lạnh, run rẩy đến mức cầm kim khâu cũng không vững.
Ngu Mộng Liễu chẳng tin cái cớ của cậu, liên tục nắm cổ áo cậu muốn kiểm tra dấu vết, Ngu Tiểu Mãn đỏ mặt uốn éo tới lui: “Tỷ... tỷ đừng làm rộn, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Ngu Mộng Liễu mới biết Ngu Tiểu Mãn là đàn ông vài ngày trước chậc một tiếng: “Ngươi ấy à, được lợi là trở mặt đấy hở? Không phải hôm qua có ta mách nhỏ hắn mấy câu, có khi bây giờ hai người vẫn còn đang õng ẹo đấy.”
Nhắc mới nhở, tối hôm qua ở quán rượu, Ngu Tiểu Mãn say rượu mơ màng, trí nhớ rỗng tuếch suốt cả một giờ liền, cậu hoảng sợ hỏi: “Ta, ta có nói nhảm gì không?”
Ngu Mộng Liễu bật cười: “Ngươi rất ngoan là đằng khác, nằm trên bàn nhìn chằm chằm Lục Tướng quân thôi, nhìn đỏ cả mặt.” Vừa nói vừa đảo mắt một cái, sáp lại gần thì thầm, “Ngươi nên hỏi ta có nhân cơ hội nói cái gì không mới đúng.”
Ngu Tiểu Mãn: “...”
Thì ra mấy lời phóng đãng hôm qua Lục Kích nói đều do Ngu Mộng Liễu dạy bảo.
“Sao, nghe có rối loạn nhịp tim không, hồn vía lên mây không?” Ngu Mộng Liễu nháy nháy mắt, “Lúc tướng công nhà ta nói như vậy với ta, tim ta suýt thì nhảy khỏi lồng ngực đấy!”
Ngu Tiểu Mãn quả là không biết nói sao, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp. Ngoài miệng lại chỉ khách khí nói lời tạ ơn, dù gì vị tiểu thư đây nửa năm về trước đến kinh thành còn khóc lóc đòi đoạt lại phu quân, giờ nhớ tới không tránh khỏi đề cao tinh thần cảnh giác.
Ngu Mộng Liễu nhìn ra cậu không muốn tiết lộ, bĩu môi: “Lúc gả thay ta thấy ngươi giả nữ thành thạo lắm cơ mà, giờ lại còn biết xấu hổ nữa.”
Gò má đỏ bừng, Ngu Tiểu Mãn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn kể cho nàng nghe sự thật khi ấy mình cũng không biết chuyện phải đến làm vợ Lục Kích, che giấu chuyện giao nhân, chỉ nói mình vốn dĩ muốn tới kinh thành báo ân.
Ngu Mộng Liễu nghe vậy liên tục tấm tắc: “Thế chẳng phải là... Ta làm mối cho hai người hả? Hai người định bao giờ xếp cỗ, bù một bữa rượu mừng thế?”
Nhắc tới đây Ngu Tiểu Mãn liền vui vẻ, cười cong khóe mắt: “Không cần mở tiệc mừng, chỉ chờ Lục lang dẫn ta về là được.”
Thời điểm cuối năm, Ngu Tiểu Mãn bên này đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng trở về kinh thành cùng Lục Kích, thậm chí cũng đã nói xong lời tạm biệt với chị Bích Nguyệt rồi, ấy vậy mà Lục Kích đằng kia lại chẳng khác nào sống ở đây quen, mấy ngày này đều không nhắc tới chuyện rời đi.
Hắn chưa nói, Ngu Tiểu Mãn cũng sẽ không giục, thứ nhất là ngại, thứ hai vẫn là ngại nốt.
Cũng đâu thể người ta chưa nói gì, mình đã sửa soạn đâu ra đấy chỉ chờ người ta vác lên đường được?
Ngu Tiểu Mãn sốt ruột mà không dùng được, máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng liêm sỉ thì ngàn vạn lần không được đánh mất.
Cứ chờ mãi, chờ mãi như vậy, đến một buổi đêm nào đó dậy đi tiểu, thấy Lục Kích cũng dậy cùng, còn tưởng định dẫn cậu về kinh, cậu mới dang tay bổ nhào vào lòng hắn, vừa ngáp vừa nói: “Chúng ta đi sớm sớm, còn đuổi kịp mặt trời mọc.”
“Chờ chút đã.” Lục Kích khom người xỏ giày cho cậu, “Còn chưa chuẩn bị xong.”
Ngu Tiểu Mãn rầm rì: “Còn phải chuẩn bị gì nữa nhỉ?”
“Bí mật.” Lục Kích nói.
Không biết hai chữ này chọc đúng dây thần kinh nào của Ngu Tiểu Mãn, sau khi đi tiểu trở về cậu nằm cuộn tròn trên giường nắn nắn bụng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Huynh có bí mật... Ta cũng có bí mật, hừ.”
Ngu Tiểu Mãn ôm bí mật bằng trời mà chưa tự biết vừa lòng như lửa đốt, vừa tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình chốn thôn quê, hôm nay ra đường đi chợ, phát hiện ánh nhìn của hàng xóm láng giềng lại có gì đó... bất thường.
Thím bán cải thảo thấy cậu là mặt mày hớn hở: “Cải thảo này hôm nay thím tặng, sang hàng đối diện mua hai cân thịt lợn mà nấu cùng, như vậy là mở đường đại cát!”
Bác bán khoai tây cũng cười không thấy tổ quốc đâu: “Khoai tây để được lâu, cậu chọn mấy củ to vào, mang theo trên đường ăn dần.”
Đi ngang qua cổng thôn, bà cụ bán canh hớn hở: “Trông mượt mà lên không ít, về sau nhớ ăn nhiều canh cho bổ, tránh cho lại gầy về như cũ.”
Ngay cả tay buôn vải cũng dúi một cuộn vải sáng màu vào lòng cậu: “Mọi người thương cậu như vậy, sau này thăng quan tiến chức cũng đừng quên chúng ta đấy nhé!”
Mua xong thức ăn, ôm đầy đầu nghi hoặc trở về, không nhìn thấy Lục Kích luôn đợi trước cửa căn nhà gỗ nhỏ phía cuối con đường, mà thay bằng một đám trẻ con nô đùa vui vẻ, có đứa nắm cánh tay cậu không cho cậu đi, còn kiễng chân buộc vải che mắt cậu, tuy phân công rất rõ ràng, nhưng tay chân vẫn luống cuống nhắng nhít không thôi.
Ngu Tiểu Mãn cho là bọn nhỏ muốn chơi đuổi bắt gì đấy, phối hợp nhún người xuống, cười nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng nhảy, cẩn thận ngã đấy.”
Đợi đến khi trước mắt tối mờ không nhìn thấy vật gì, hai tay Ngu Tiểu Mãn được hai cô bé nắm lấy, tung tăng dẫn về phía trước.
Bọn nhỏ bước chân cũng nhỏ, Ngu Tiểu Mãn chỉ đành bước líu ríu theo sau, dở khóc dở cười: “Mấy đứa dẫn anh đi đâu thế?”
Mọi người đồng thanh: “Bọn em sắp bán anh Tiểu Mãn!”
Ngu Tiểu Mãn cũng chẳng sợ bị bọn nhóc bán, chẳng qua không đoán được chúng muốn làm gì, khó tránh khỏi có chút bất an.
Chờ bước qua ngưỡng cửa, bên tai truyền tới tiếng cười quen thuộc, cậu mới thoáng yên lòng: “Chị Bích Nguyệt, Mộng Liễu tỷ, sao hai người lại ở chỗ này?”
“Chuyện lớn như vậy ta không tới mà được chắc?” Bích Nguyệt nói.
“Đúng vậy.” Ngu Mộng Liễu hùa theo, “Không những phải tới, còn phải gói mang về, kiếm lại tiền làm mối.”
Vải trên mắt không được cởi bỏ, tiếng cười đùa huyên náo tràn khắp xung quanh. Hai vị tỷ tỷ cởi áo ngoài của Ngu Tiểu Mãn xuống, nghịch tới nghịch lui trên người cậu, còn khen da cậu trắng trẻo, ngoại hình xinh đẹp, mặc kiểu gì cũng hợp.
Dù là không nhìn thấy, nhưng rốt cuộc cảnh tượng này tượng trưng cho điều gì, Ngu Tiểu Mãn đã có một lần kinh nghiệm cũng bừng tỉnh trong chốc lát.
Chỉ là còn có chút khó lường.
Không phải đã... vì sao lại...
Hoa phục phủ thân, vạt áo buông rủ, Ngu Tiểu Mãn siết chặt ống tay áo, tơ lụa non mịn và sợi dệt trơn mềm khiến cậu không dám dùng sức quá nhiều, đầu óc nhất thời chỉ nghĩ được mỗi một điều, chỉ e bộ đồ này tốn không ít bạc.
Sao không dùng luôn bộ đồ cũ chứ? Dù gì cũng đâu khác nhau nhiều.
Thắc mắc này được giải đáp vào khoảnh khắc băng che mắt bị gỡ bỏ.
Về lý thuyết, Ngu Tiểu Mãn đã trải qua chuyện này một lần không nên căng thẳng như vậy, thế nhưng tim cậu lại đang đập như đánh trống, hàng mi dày phủ kín cặp con ngươi run lên bần bật, thật lâu không dám mở ra.
Người bên cạnh cũng không giục giã, chỉ có tiếng cười trộm vui vẻ hoặc xì xào bàn tán xung quanh, làm cho Ngu Tiểu Mãn phát ngượng, cắn răng không lên tiếng.
Tiếng bước chân kiên định tiến lại gần, dường như đang đánh nhịp với nhịp tim ầm ầm vang dội bên tai. Bên ngoài có đứa bé hô một tiếng “Đốt pháo”, ngay sau đó, tiếng nổ inh tai lấn át tất cả cười đùa huyên náo, đánh thức Ngu Tiểu Mãn khỏi cơn bần thần, bắt đầu bình tĩnh lại.
Cậu từ từ mở mắt, đập vào tầm mắt là cẩm bào đỏ thẫm thêu chỉ vàng, cùng với hình uyên ương trang nhã thêu trên vạt áo, vừa vặn hợp thành đôi với hoa văn trên người cậu, chắc hẳn là tác phẩm của cùng một danh gia.
Lần lữa mãi vẫn không dám đối diện, Ngu Tiểu Mãn dời mắt nhìn hết nào là bày biện trong nhà, hồng trù treo trên xà ngang, rồi đến nến long phượng đặt trên bàn dài, hoặc là đèn song hỷ lúc lắc trước đỉnh đầu, hắt ra hai ánh lửa hồng cháy rực trong mắt.
Tay bị cầm lên từ bao giờ, Ngu Tiểu Mãn cũng không biết nữa.
Cậu chỉ nhớ ngoảnh đầu nhìn lại, đã va phải một ánh mắt sâu trầm, trong trẻo và yên tĩnh, nhưng khoảnh khắc nhìn mình lại lan ra một mảng dịu dàng rung động.
“Tiểu Mãn.” Tiếng pháo dần dần lặng đi, Lục Kích cứ như kẻ vừa trèo đèo lội suối để đến được nơi này, vội vàng bày ý định của mình ra trước mắt, “Ta tới đón đệ qua cửa.”