Giọng nói cực độ quen thuộc khiến thần sắc Trình Tư Tề thoắt cái thay đổi, cảm xúc tựa hỉ tựa bi bị vén lên trong mắt.
Hắn ngập ngừng giơ tay, đè lên cửa, nhưng không mở ra ngay, mà đè giọng xuống thấp hơn: “Ngươi…. Làm sao ngươi thoát ra được? Quốc sư chịu thả ngươi ư?”
Dường như nghe ra chút mất tự nhiên lạ kỳ trong giọng nói này, người nữ bên ngoài chợt ngắt tiếng, lát sau mới đáp: “Tề Nhi, nương biết lòng con còn trách nương… Chuyện con có được công pháp tu luyện thành hồ yêu, nếu không phải nương vô ý tiết lộ cho sư huynh, nhà chúng ta sẽ không thành ra nông nỗi này, phụ thân con cũng sẽ không…”
Giọng nói nghẹn ngào, run rẩy hòa với với hối hận và buồn bã.
“Nương, con chưa từng trách người.”
Trình Tư Tề nhắm mắt, cắn răng nói, “Nhưng con thật sự không có công pháp tu luyện gì cả…. Trên đời này chỉ có phàm phu tục tử, đâu ra cách để con người tu thành thần tiên? Toàn mấy lời đồn vớ vẩn!”
Một màu đỏ tràn ngập trong đôi mắt hắn.
Thù giết cha đoạt mẹ, dăm ba câu há có thể phân giảng tỏ tường?
Một tháng trước, trăm tên quan binh và thuật sĩ xông vào Trình phủ, gần như huyết tẩy từng ngóc ngách. Cảnh tượng ấy hẵng còn rõ ràng trong tâm trí Trình Tư Tề. Cho tới nay kẻ hắn oán chưa bao giờ là người mẹ bí lối cùng đường phải tự nạp mình vào tay kẻ thù, mà là chính bản thân hắn.
Tiếng khụt khịt thấp thấp xuyên qua kẹt cửa, đi cùng còn có tiếng ho cố nén.
Bóng dáng yểu điệu của Trình phu nhân bước tới gần hơn, nửa dựa vào cửa, “Vì nương tin con…. Nhưng sư huynh hắn không tin. Chỗ dơ bẩn này nương cũng không muốn con nán lại lâu hơn nữa. Ngặt một nỗi, con nói con không có công pháp, dù sao cũng phải chứng minh….”
“Chứng minh? Hắn muốn con chứng minh kiểu gì?”
Một thoáng mỉa mai chợt xẹt qua nơi đáy mắt Trình Tư Tề, “Nhốt ta vào Nhuyễn Hồng Các ép ta bán mình. Mỗi ngày tìm người rút máu ta một lần, thử nghiệm tới lui xem có chứa linh khí trong truyền thuyết hay không. Vậy đã chứng minh được chưa?”
“Tề Nhi….” Trình phu nhân cứng họng, nói không nên lời.
Mẹ con hai người im lặng hồi lâu, chỉ dư lại tiếng khóc trầm thấp nức nở của Trình phu nhân từ từ len lỏi vào lòng Trình Tư Tề.
Người này dẫu sao cũng là mẫu thân hắn.
Trình Tư Tề thầm than một tiếng, mím môi đính chính: “Nương, lời đó con không nói với người. Đừng… Đừng khóc.” Hắn nhìn bóng người gần ngay bên cửa mà lòng cay chát.
Trình phu nhân gầy hơn nhiều so với trước kia, tạo cảm giác như chỉ có da bọc xương.
Trình Tư Tề biết mẫu thân từng kiên nhẫn ngàn dặm tìm chồng, nhưng không phải một người phụ nữ kiên cường. Ngược lại, nàng thân thể yếu nhược, rất ỷ lại ở trượng phu và con trai, tính tình còn đa sầu đa cảm hay do dự thiếu quyết đoán.
Lúc trước bán hắn vào Nhuyễn Hồng Các, bày ra bộ dạng thống khố mà phải vờ lạnh lùng vô tình, không phải hắn không oán. Nhưng nàng có thể làm khác đi thế nào đây?
Giữ được cái mạng hắn dưới thủ đoạn của quốc sư đã đủ khó khăn rồi.
Hắn mãi mãi nhớ mùa đông khắc nghiệt đó, nàng quỳ lạy trước quán bánh bao cầu xin người ta để hắn có cơm ăn. Nàng vì tốt cho hắn mà thôi.
“Tề Nhi…”
Trình phu nhân vừa khóc vừa vỗ vỗ cửa phòng, “Tề nhi… Nương có lỗi với con. Giờ nương đưa con đi ngay. Chỗ này chúng ta không ở lại thêm nữa…”
Nỗi lòng trăm mối ngổn ngang của Trình Tư Tề thoáng lắng lại một chút, nhưng hắn không mở cửa, mà hỏi ngược: “Quốc sư… Chịu tha con đi à?”
Quả nhiên Trình phu nhân cứng người, thấp giọng trả lời: “Sư huynh hắn muốn gặp con… Tề Nhi đừng sợ. Ta khuyên hắn hồi lâu, hắn đã tin con chẳng giữ thứ công pháp giẻ rách gì đó rồi. Giờ chỉ muốn gặp con thử chút thôi.…”
Trước lời này của Trình phu nhân, Trình Tư Tề không biết mình nên có thái độ gì mới phải, đành từ chối, “Con không muốn gặp. Cùng lắm thì cứ nhốt con ở đây cả đời đi. Con… Hự!”
Tiếng nói kẹt trong cổ họng đột ngột bị cắt đứt. Một sợi dây mỏng như sợi tóc bất ngờ luồn qua khe cửa, quấn từng vòng quanh cổ Trình Tư Tề, suýt nữa siết chết hắn.
Đôi mắt Trình Tư Tề bỗng chốc trợn to, vươn tay định gỡ ra, nhưng cổ tay lại bị một sợ dây khác không biết chui từ đâu ra quấn chặt.
Dưới chân cũng bị thít cứng. Toàn thân hắn bị trói cứng ngắt. Sợi dây vừa được thu lại, đầu hắn đập ngay vào ván cửa.
Bùa chú dán trên cửa bị cú tông này làm rớt hết, cửa cũng theo đó mở ra.
Một bàn tay tóm lấy đầu Trình Tư Tề.
Cơn đau như kim chích xuất hiện ở vị trí năm ngón tay ấn trên đỉnh đầu hắn. Hắn trợn to cặp mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt Trình phu nhân đang kề sát.
Nước mắt trên gương mặt gầy ốm của Trình phu nhân còn chưa khô, hành động lại ung dung tàn nhẫn, hoàn toàn không sót lại chút dịu dàng gần gũi nào như trong ký ức của Trình Tư Tề.
Một tay nàng ấn trên đầu Trình Tư Tề, một tay bóp cổ hắn, nhấc người lên. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn thiếu niên giãy dụa huơ tay đá chân trên không họng thở hổn hển: “Nương muốn tốt cho con thôi, sao con không ngoan vậy?”
Ánh mắt nàng thoáng nhìn qua bên cạnh, thấy tấm bùa và viên Phật châu bị rơi, “Nghe nói gần đây con bám được một tên thuật sĩ? Thủ đoạn quả nhiên được đấy…. Phật châu này thật là món hàng tốt.”
Thuận tay nhặt Phật châu lên, Trình phu nhân ngắm nhìn chốc lát, đoạn cất vào trong tay áo.
Không muốn liên lụy tới Vô Yếm, Trình Tư Tề liều mạng vùng vẫy, cố gắng thu hút sự chú ý của Trình phu nhân về trên người mình.
Giữa lúc hắn liều mạng hành động, một nguồn năng lực cuồng loạn và hung bạo nhưng chóng thức tỉnh trong cơ thể hắn.
Trình Tư Tề hoàn toàn mất khống chế, cơn ngứa lan tràn từ đỉnh đầu tới xương cụt. Một tiếng gầm gừ khàn khàn yếu ớt phát ra từ cổ họng, đuôi và tai hồ ly cũng bật ra.
Trong mắt Trình phu nhân sáng lên vẻ mừng rỡ: “Sư huynh để ngươi ở lại Nhuyễn Hồng Các quả nhiên hữu dụng. Hồ yêu từng sống ở đây, hơi thở sót lại đủ để đánh thức huyết thống hồ yêu của ngươi… Tuy kém đại yêu thật, nhưng luyện chế kỹ một phen cũng có thể sống lâu thêm vài chục năm, không uổng công ta nuôi thằng con hờ nhà ngươi lâu như vậy.”
Khóe mắt muốn rách ra, màng nhĩ ù hết cả.
Nghe Trình phu nhân nói xong, Trình Tư Tề gần như bị cơn đau ngạt thở và luồng năng lượng chạy lung tung trong cơ thể tra tấn tới mất đi thần trí đột ngột co rút đồng tử, sự hung ác tối tăm hiện lên trong đôi mắt hắn.
“Ngươi…. Ngươi không phải…. Nương ta…”
Trình phu nhân rút một bộ châm ra, đâm một cây vào người Trình Tư Tề, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển châm, cười nhạo: “Ta đương nhiên là nương ngươi rồi. Đối mặt với sự sống cái chết, mẫu tử cũng có thể trở mặt đối đầu nhau. Ngươi ngu thì trách ai?”
Những chiếc châm bạc ghim khắp người Trình Tư Tề như đâm vào tận xương, đau đớn chịu không thấu.
Xiềng xích ở cổ hắn được cởi bỏ, Trình Tư Tề ngã lăn ra đất.
Cả người hắn không còn tri giác, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay chân thân thể mình từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành con hồ ly nhỏ từ đầu tới đuôi chẳng dài được nửa cánh tay người.
Lông hồ ly trắng tinh bị máu tươi rỉ ra không ngừng nhuộm dần thành màu đỏ.
Hắn há mồm thở dốc, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ mỏng mảnh yếu ớt.
Trình phu nhân khom lưng bắt hắn, máu loãng tí tách rơi trên sàn. Nàng sờ soạng một hồi, đoạn nói: “Thật ra cũng không phải gạt ngươi. Trước khi ngươi gặp hồ yêu, ta cũng từng muốn quên chuyên năm xưa, quên mất ngươi là đứa con do yêu quái cưỡng bức ta sinh ra…. Nếu ngươi có sai thì chính là sai ở chỗ cõng ta đi gặp hắn, còn nhận lấy đồ hắn đưa cho…”
Trình phu nhân bóp cổ Trình Tư Tề nhét vào ống tay áo, rũ mắt cười cười, thần sắc âm lãnh xen lẫn trào phúng: “Trường sinh bất lão ấy mà…. Ai mà không bị hấp dẫn chứ? Nhất là đối với thuật sĩ như bọn ta.”
Trình Tư Tề tỉnh tỉnh mê mê tính thời gian Vô Yếm quay về, trong lòng sợ tiểu hòa thượng kia cũng bị bắt luôn, bèn liều mạng cắn lên mu bàn tay Trình phu nhân bằng hết phần sức lực còn lại.
“Thứ súc sinh!”
Trình phu nhân bị cơn đau tập kích không kịp trở tay, mắt trừng lên, tát vào miệng Trình Tư Tề, đánh nửa khuôn mặt nhóc hồ ly thành máu thịt lẫn lộn.
Mùi máu tươi tràn ngập trong miệng mũi và thị giác hắn.
Trình Tư Tề phun mấy ngụm máu, sau cùng không chịu nổi đau đớn trên mình, co giật rồi ngất xỉu.
Trình phu nhân nhìn hắn đầy khinh thường, nhặt bộ quần áo bị rơi của hắn, quấn chặt nhóc hồ ly, đoạn nhét hắn vào trong tay áo, nửa xách nửa ôm, ung dung thong thả đóng lại cửa phòng, rời đi.
Chạm mặt Hà ma ma của Nhuyễn Hồng Các lúc xuống lầu, Trình phu nhân lặng lẽ cất đi sự lạnh lẽo sắc bén trên mặt, thay bằng mặt mày đau khổ nhu nhược. Trong nháy mắt Hà ma ma thấy nàng, bà hồi hộp bất an bước nhanh qua hành lễ, ướm hỏi: “Phu nhân… Gặp tiểu thiếu gia rồi ạ?”
Trình phu nhân cười khổ: “Nó không muốn gặp ta.”
Hà ma ma không đoán được Trình phu nhân có biết những trận đòn và uất ức Trình Tư Tề đã phải chịu hay chưa, nên không có gan nhiều lời, chỉ cười buồn bã: “Tiểu thiếu gia tính tình mạnh mẽ, phu nhân đừng đau lòng. Thiếu gia muốn gì, trong các chắc chắn sẽ trăm sự chiều theo, không bao giờ làm khó tiểu thiếu gia….”
“Phải đa tạ Hà ma ma rồi.”
Trình phu nhân cắt đứt chuỗi huyên thiên của Hà ma Ma, hỏi khéo: “Tề Nhi nó…. Sao lại ở phòng khách quý? Chẳng lẽ nó ưng ý cô nương nào? Ta cũng không phải người không bảo thủ….”
Hà ma ma sượng đờ cả mặt, ấp úng đáp: “Không phải ạ. Nghe nói… Nghe nói là một hòa thượng, đạo hạnh cao, nhập thế tu hành, cứu tiểu thiếu gia một mạng, còn bảo vệ tiểu thiếu gia, nên chúng ta dành phòng khách quý cho họ, ở cũng thoải mái không phải….”
“Hòa thượng?”
Trình phu nhân đảo đảo tròng mắt, hỏi thăm thêm vài câu, thấy không còn tin tức hữu dụng thì thôi không dây dưa với Hà ma ma nữa, rời khỏi Nhuyễn Hồng Các.
Tới cửa, một thị nữ bước lại đỡ nàng lên xe ngựa, chậm rãi đi xa.
Cùng lúc đó, bóng dáng Vô Yếm khoác áo cà sa xuất hiện ở đầu kia của con đường.
Y xách cháo gạo nếp Trình tiểu thiếu gia yêu cầu, tay kia bưng món ăn mới của tửu lầu, bước chân nhìn thì thong thả nhưng thực chất tốc độ lại nhanh, xuyên qua đám đông ồn ào náo nhiệt, đi về Nhuyễn Hồng Các.
Món ăn mới ra, khách xếp hàng dài.
Vô Yếm sợ nhóc hồ ly chờ sốt ruột lại phẩy đuôi, bèn nhanh chân hơn nữa, thân thể nóng lạnh bất xâm thiếu chút nữa đã mướt mồ hôi.
Thanh lâu vào giờ ngọ, ai cũng lười biếng thiếu sức sống.
Hà ma ma vừa mới lên lầu đã thấy vị hòa thượng trên đầu còn sẹo tròn lại tuấn tú hơn các quý công tử dày công phục sức kia đang đi tới với tốc độ cực nhanh.
Vị Tôn Đại Phật này ở trong các của bọn họ, kẻ lớn người nhỏ đều rén như rén tà, nhưng Hà ma ma kiến thức sâu rộng, biết rõ kỳ nhân dị sĩ thế này rất lợi hại, có thể lấy lòng thì chắc chắn không thiệt thòi. Tiếc là trước đó vị đại sư này chỉ ru rú trong phòng, bà không bắt chuyện được. Giờ đây cơ hội bày ra trước mắt, bà tuyệt đối không bỏ qua.
Sau thời gian suy nghĩ chóng vánh đó, Hà ma ma vội bước về phía Vô Yếm, ân cần cười hỏi: “Đại sư về rồi à? Sao lại đích thân đi mua đồ như thế? Sai bảo mấy tên tiểu tử kia là được rồi, bọn nó lanh lợi lắm.”
Vô Yếm lên lầu, khoác bộ da ôn hòa gật đầu cười, nom rất chi là có phong phạm người xuất gia ôn lương cung cẩn*.
*Ôn hòa, hiền lương, cung kính, cẩn thận
Hà ma ma không nhìn thấu được sự nôn nóng dưới lớp vỏ ôn hòa hiền lương này, còn đi theo hai bước, nói như thân quen lắm: “Là món ăn mới ở Nghênh Khách Cư à? Đại sư chăm sóc Trình tiểu thiếu gia chu đáo thật. Hèn chi, nói kiểu gì tiểu thiếu gia cũng không muốn đi cùng mẹ ruột….”
Vô Yếm chấn động trong lòng, y dừng bước, bỗng nhiên ngoái đầu: “Mẹ ruột?”
Hà ma ma che miệng cười: “Chứ còn ai nữa. Ngài với Trình phu nhân đấy, người trước vừa đi người sau đã tới. Trình tiểu thiếu gia còn chưa chịu tha thứ cho phu nhân đâu, nhưng chung quy cũng là mẹ con, sao hận thù nhau lâu được.”
Trình phu nhân đã tới?
Ngón tay Vô Yếm cầm hộp thức ăn gồng cứng, tim đập dữ dội như trống đánh.
Y không bị huyết thống làm mờ mắt như Trình thiếu tông chủ. Chỉ cần nghe lời kể của Trình Tư Tề và người khác là biết ngay, vị Trình phu nhân này tuy chưa thấy chỗ nào có thể gọi là lòng dạ hiểm độc, nhưng riêng chuyện cố tình dựng dưỡng nửa người nửa yêu mà nói, chắc chắn nàng không phải kiểu người hiền lành.
Y không thèm nghe nốt câu kế tiếp của Hà ma ma, gộp ba bước làm hai vọt tới cuối hàng lang, tung cướp đạp văng cửa phòng.
Vết máu ngoằn ngoèo, quần áo rơi trên mặt đất, một tấm bùa ảm đạm nằm bên cạnh.
Lá bùa này không bị phá hủy…. Trình Tư Tề tự mình mở cửa à?
Tim Vô Yếm đánh thịch một hồi.
Y nhắm mắt, rồi thình lình đập mạnh hộp thức ăn trong tay.