Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 23



Ngày tụ hội gia đình này hạ màn vô cùng viên mãn, các thành viên tham gia từ lớn đến bé đều phi thường vừa lòng, quản gia thậm chí còn quyết định đem loại tụ hội này tiếp tục duy trì.

"Một tuần thả lỏng một lần, tiên sinh ngươi cảm thấy thế nào?"

Quản gia tính toán, cảm thấy đây là lựa chọn thích hợp nhất, không những có thể bồi dưỡng quan hệ thân mật giữa các chủ nhân, cũng có thể cho tiên sinh một cơ hội thả lỏng.

Hình ảnh một lớn hai nhỏ ấm áp ngủ bên nhau kia, quản gia tuyệt đối sẽ ghi nhớ cả đời, thậm chí hắn còn dùng quang não cá nhân lén chụp lại một màn kia, để sau in ra liền bỏ vào album, lại đưa cho tiên sinh hai phần, một phần đặt tại phòng làm việc của hắn, một phần lại đặt ở thư phòng liền hoàn mĩ.

Cecil hôm nay trải qua quả thật rất thư thái, đây là sự thả lỏng mà cho dù hắn có đến các sơn trang cùng câu lạc bộ cũng vô pháp có được.

Hơn nữa, hiện tại hắn cũng là Griffin đã có con non, xác thực nên dành ra thời gian làm bạn với chúng.

Cho nên, sau khi biến trở về hình người, đổi một thân tây trang thâm sắc, Cecil gật đầu đồng ý an bài của quản gia.

Chỉ là dành ra thời gian nửa ngày liền có thể làm mọi người trong nhà vui vẻ, đây cũng không có gì không tốt.

Quản gia vừa lòng, bất quá hắn nhìn một thân tây trang bộ dáng chuẩn bị ra cửa của Cecil, tươi cười cũng giảm đi mấy phần:"Tiên sinh, ngươi đây là muốn đi đâu?"

"Buổi tối có một bữa tiệc rượu từ thiện yêu cầu ta tham dự."

Sau khi đáp ra miệng, Cecil mạc danh cảm thấy có chút chột dạ.

Nhưng điều hắn đáp ứng quản gia đã làm xong, hiện tại hai cái con non đã về phòng của chính mình nghỉ ngơi, hắn bây giờ ra cửa đi công tác hẳn là cũng có thể đi?

Nghe bảo là tiệc rượu từ thiện, thần sắc quản gia hơi ngừng lại một chút, lại vẫn hỏi Cecil:"Không thể để người khác đi thay ngươi sao?"

Cecil chỉ trả về một câu:"Tiệc rượu lần này là nhà Constana tổ chức."

Quản gia không nói gì, nhà Constana là đại gia tộc hàng đầu Liên bang, ở trong quân bộ rất có địa vị, mà gần đây Cecil đang cạnh tranh một đơn hàng lớn của quân bộ, đối phương đã ra lời mời, hắn không thể không đi.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ dặn dò một câu:"Đi sớm về sớm, đừng uống quá nhiều rượu."

Tuy rằng nói vậy, nhưng trên tiệc rượu cơ bản không thể không uống rượu.

Tiễn Cecil ra cửa, quản gia xoay người liền đi đến phòng bếp dặn Bernard chuẩn bị canh giải rượu.

Mà vốn dĩ được cho là đã ngủ, Tổ Vũ nửa đêm liền mở mắt.

Như cũ tạo một cái kết giới, liền đủ để lừa gạt camera trong phòng, làm bảo tiêu phụ trách trực ban cho rằng hắn vẫn ngoan ngoãn ngủ.

Thuốc mà Cecil uống hôm nay làm Tổ Vũ có chút để ý.

Hắn cũng không cảm giác được trên người Cecil có địa phương nào tỏa ra hơi thở suy nhược, mà lấy kinh nghiệm của hắn tới xem, người sinh bệnh sinh khí sẽ trở nên suy nhược, bệnh càng nặng, sinh khí càng ít, nếu là bệnh nguy kịch, sinh khí sẽ chuyển hóa thành tử khí, làm người từ trong ra ngoài đều lộ ra hương vị hủ bại.

Mà sinh khí trên người Cecil phi thường đầy đủ, cho dù là tiểu yêu quái đồng cỡ cũng không thể so với hắn, quả thực là khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn, vậy đến cùng thuốc hắn uống là thuốc gì?

Tổ Vũ cảm thấy chính mình nên điều tra một chút, dù sao thì hắn cũng đã đem Cecil nạp vào phạm vi bảo hộ của chính mình.

Cho nên hôm nay Tổ Vũ quyết định buổi tối sẽ trộm đi ra ngoài tiến hành tra xét một phen, nếu có thể tìm được một cái thiết bị có thể lên mạng được thì càng tốt &lt( ̄^ ̄)/

Cũng may quản gia đã dẫn bọn hắn thám hiểm qu, bằng không Tổ Vũ còn không biết đi nơi nào tìm đồ vật mà hắn muốn đâu.

Hình thái con non cũng không thích hợp ra ngoài vào ban đêm, thời điểm hắn từ trên giường nhảy xuống dưới liền biến hóa thân hình, đồng thời cũng dán lên mình một cái ảo thuật, hiệu quả giống với ẩn thân.

Không thể không nói, ảo thuật chính là bàn tay vàng gian lận, dùng không thể tốt hơn được nữa.

Đã có một đoạn thời gian không biến thành hình người, Tổ Vũ không quá quen hoạt động tay chân một chút, cúi đầu nhìn nhìn tiểu Griffin đang ngủ say trên giường, tuy rằng cái con non này chưa đến hừng đông không mở mắt, sẽ không bao giờ nửa đêm tỉnh lại, nhưng để bảo đảm, hắn vẫn truyền cho chút linh khí, khiến nó ngủ càng trầm một chút.

Tổ Vũ rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài, tuy rằng ảo thuật có thể che dấu thân hình của hắn, nhưng lại không có biện pháp che dấu thanh âm, mà pháp thuật cách âm duy nhất hắn biết là kết giới cách âm, kết giới cách âm không thể di động, vậy nên hắn chỉ có thể hành động cẩn thận chút.

Hắn tại thang tạm dừng một chút, thời gian này người trong trang viên hẳn đều đã ngủ, nhưng hắn nhìn thấy đại sảnh dưới lầu vẫn sáng đèn.

Do dự một chút, Tổ Vũ vẫn quyết định xuống lầu nhìn xem tình huống.

Trong đại sảnh, quản gia ngồi ở sô pha uống trà, thường thường sẽ nhìn đại môn một chút, một bộ đang chờ người.

Trong nhà này, có thể làm hắn chờ cũng chỉ có vị kia.

Tổ Vũ nhìn nhìn đồng hồ treo tại phòng khách, mặt trên điểm đã qua 12 giờ.

Hắn cũng là gần đây mới biết, Chủ tinh của Liên bang có diện tích gấp 10 lần địa cầu, nhưng quỹ đạo tự quay cùng thời gian quay một vòng so với địa cầu không chênh lệch nhiều lắm, làm cho thời gian tại nơi này cùng địa cầu cũng không sai lệch quá nhiều.

Mà là trung tâm của Liên bang, bảng giờ giấc của Chủ tinh cũng khuếch tán đến toàn bộ Liên bang, trở thành giờ chủ yếu của Liên bang.

Nửa đẻm 12 giờ, đa là một ngày mới.

Nếu quản gia còn đang đợi người, này nói nên rằng năm tầng trên kia đều không có người.

Nhưng Tổ Vũ có chút do dự, năm tầng trên là nơi được phòng ngự nghiêm mật nhất trang viên, Tổ Vũ không xác định được có nên đi thử nghiệm một chút năng lực bảo an của trang viên hay không.

Bất quá, mục tiêu của hắn cũng không phải thư phòng được theo dõi nghiêm ngặt nhất, chỉ là phòng ngủ, hẳn là an toàn đi?

Đi lên tầng năm, sau khi thu phục toàn bộ máy theo dõi trên hành lang, Tổ Vũ liền hóa thành một làn khói theo khe cửa trực tiếp chui vào.

Hóa khói, đây là trò sở trường của các yêu quái, Tổ Vũ đương nhiên không thể không biết.

Cho nên, chỉ có khe hở cửa bọn họ cũng có thể ra vào tự nhiên, thủ đoạn tầm thường đừng mong có thể qua mặt các yêu quái.

Một đạo khói nhẹ như có như không dạo một vòng quanh phòng, xác định không có bất cứ một thiết bị theo dõi nào mới một lần nữa biến thành hình người.

Trong lúc tìm xem có thiết bị theo dõi hay không hắn cũng tìm được thứ hắn muốn tìm - mấy lọ thuốc đặt trên đầu giường.

Tên thuốc in trên mặt đừng nói là Tổ Vũ cái này gà mờ mới học ngôn ngữ Liên bang, cho dù là công dân Liên bang bình thường chỉ sợ cũng không biết ý nghĩa của nó, bất quá Tổ Vũ vãn móc ra điện thoại của chính mình đem mấy bình thuốc chụp lại.

Chụp xong, hắn nhìn xuống lượng điện không nhiều lắm của điện thoại, nghĩ lát nữa vẫn là bổ sung chút điện đi, tuy rằng hiện tại chiếc điện thoại này cơ bản chỉ để trưng, nhưng ngẫu nhiên đảm đương vai trò làm camera gì đó cũng coi như là có tác dụng.

Tìm được thuốc, lại chụp xing ảnh, mục đích chuyến đi lần này coi như hoàn thành.

Nhưng đồ vật Tổ Vũ muốn tìm nhất vẫn chưa có thấy.

Đám ngoại tinh nhân này đó đã không còn dùng đến máy tính hay notebook linh tinh, bọn họ đã có quang não cá nhân càng thêm tiên tiến, thiết bị quang não hình dáng chỉ như chiếc đồng hồ giúp bọn họ có thể sử dụng Internet mọi lúc mọi nơi, cũng có tác dụng đảm đương chứng minh thân phận là công dân Liên bang.

Theo quản gia nói, hắn cùng tiểu Griffin đều có một thiết bị quang não riêng chứa thông tin đăng kí cá nhân, bất quá bởi vì hiện tại bọn họ còn nhỏ, cho nên quang não cá nhân tạm thời cho Cecil bảo quản, chờ bọn hắn lớn một chút mới có thể đưa cho bọn họ.

Tổ Vũ thừa nhận hắn còn ngụy trang con non ở lại nơi này đến tận bây giờ đều vì thiết bị quang não, đương nhiên cũng không phải vì nó có thể lên mạng ( tuyệt đối không phải!), mà là vì nó đại biểu cho thân phận công dân hợp pháp của Liên bang.

Cho nên Tổ Vũ chạy tới nơi này, chính là vì tìm kiếm quang não nghe đồn là bị Cecil cất giữ này.

Những người khác không thể dùng, nhưng quang não đã kí lục thông tin của hắn nên Tổ Vũ tuyệt đối có thể sử dụng.

Đáng tiếc là Cecil tựa hồ không đem nó đặt trong phòng, Tổ Vũ dưới tình huống tránh lưu lại dấu vết cẩn thận tìm một vòng đều không tìm được, cuối cùng chỉ có thể héo héo mất hứng mà về.

Sau khi hắn rời đi không lâu, Cecil mang theo một thân mùi rượu trở lại.

Ở bất cứ nơi nào đi chăng nữa Cecil đều là mục tiêu mọi người muốn bám víu leo lên, lần tiệc rượu từ thiện này cũng không ngoại lệ, hơn nữa tại tiệc rượu trình độ này, chỉ cần có người cùng hắn chạm cốc, Cecil ít nhất cũng phải giữ ý uống một ngụm.

Điều này làm hắn đêm nay uống không ít rượu, tuy rằng chưa đến trình độ say sỉn nhưng cũng ngà ngà hơi men.

Quản gia đã sớm dự đoán được tình huống này, nhận được tin tức phi hành khí của Cecil trở về từ chỗ bảo vệ liền đem canh giải rượu từ trong phòng bếp bưng ra.

Một chén canh giải rượu vừa chua vừa cay trút xuống bụng, Cecil cả người đều thanh tỉnh không ít.

Quản gia thu chén không về, một bên dò hỏi:"Yêu cầu ăn một chút bữa khuya sao? Tiên sinh?"

"Không cần, ta muốn đi nghỉ ngơi, ngủ ngon." Cecil kéo lỏng cà vạt trên cổ, từng bước hướng lên trên tầng mà đi.

Uống không ít rượu lại uống canh giải rượu, trong bụng hắn một chút không gian cũng không còn.

"Ngủ ngon, tiên sinh."

Quản gia nhìn theo hắn lên lầu, đem chén không đưa đến phòng bếp rửa sạch sẽ mới tắt đèn phòng khách, lên lầu nghỉ ngơi.

Cecil vừa mở cửa phòng ngủ ra liền cảm nhận được một tia cảm giác không khỏe.

Tựa như là đã có người tiến vào, Cecil sắc mặt trầm xuống, đánh giúa phòng ở một chút, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy từng bị xâm nhập, lúc này mới yên tâm.

Hẳn là ảo giác của hắn, hệ thống bảo vệ của trang viên cũng là đứng đầu, nếu như có người ngoài xâm nhập tuyệt đối sẽ không có chuyện không có ai phát hiện.

Hắt nhíu mày giật giật mũi, trong không khí trừ bỏ mùi rượu cùng hơi thở của hắn, còn có hai hương vị khác.

Một hơi thở quen thuộc thuộc về quản gia, phòng của hắn luôn là do quản gia sắp xếp, cho nên nơi này có hương vị của hắn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng một cái khác lại có điểm xa lạ.

Cecil cẩn thạn phân biệt một chút, mới nhớ tới đây hẳn là thuộc về một trong hai cái con non.

...........