Sáng nay khi ăn cơm, Trầm Khánh Khánh không biết vì sao LiễuLiễu lại rất xấu hổ, cô bé ngây thơ thuận miệng hỏi một câu rất trẻ con, ví dụnhư “Sao dì Khánh Khánh lại ngủ chung với ba ba vậy?” Cô suýt phun cả sữa ra,lúc ấy cô ngốc nghếch đỏ mặt, nói không ra đáp án, cô thấy mình thật xấu hổ…Nhưng trên thực tế, cô cũng không làm chuyện xấu gì. Trữ Mạt Ly đằng sau cườinhư hồ ly, cứ như chuyện không liên quan đến mình.
Trữ Mạt Ly đưa cô đến trường quay, trước khi cô xuống xe,không thể thiếu nụ hôn tạm biệt, sau đó anh nói tối nay có chuyện muốn nói vớicô, Trầm Khánh Khánh bảo anh sao tối qua không nói, sao không nói thẳng là lấycớ để cô đến nhà anh đi, nhưng Trữ hoàng đế vẻ mặt chính nhân quân tử trả lời,là anh muốn nói chuyện, nhưng em đang ngủ, nhớ là đêm nay không được ngủ.
Giữa những cảm xúc phức tạp, Trầm Khánh Khánh bắt đầu mộtngày quay phim tràn ngập mùi thuốc súng. Liên tục như vậy, chiều nay cô cònphải bớt thời gian, xin nghỉ tham dự một hoạt động cắt băng khánh thành, buổitối quay lại tiếp tục quay phim… Trục máy quay phim hoạt động một ngày, khi tớikhuya mới kết thúc công việc, cô đã không chịu nổi áp lực bao quanh như vậy. Từđằng sau, hình như cô nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng gì, nhưng đầu óc lạichậm chạp không kịp phản ứng, trong nháy mắt khi ống tuýp của bóng đèn quayphim đập xuống, cô mới phát hiện ra.
“Cẩn thận!”
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trầm Khánh Khánh được nhânviên bên cạnh đẩy ra một cái, nhưng không may là cánh tay cô vẫn bị đập trúng.Dường như nghe thấy cả tiếng gãy xương, Trầm Khánh Khánh hồ đồ một hồi mới giậtmình thở hắt ra.
Mọi người ở đây đều choáng váng một giây. Ngay sau đó thìchen nhau chạy tới, tay chân luống cuống đưa cô đến phòng cấp cứu.
Trầm Khánh Khánh không biết là nên may mắn hay nên buồn bực,cảnh diễn hôm nay vừa quay ở tòa nhà mới của bệnh viện, sau khi bị thương chạyđến bệnh viện cách vách chỉ cần 5 phút. Buồn bực là, cú đập này cũng không phảiđau đớn bình thường!
Đêm khuya, một diễn viên nổi tiếng đến phòng cấp cứu bệnhviện, tin tức này lan truyền nhanh chóng, mấy y tá nhỏ bà tám lén lút chạy tớiphòng bệnh, sau đó tin tức từ trong miệng bọn họ rơi vào tai bác sĩ Quý đangtrực.
Đúng lúc Quý Hàm đang trực, bỗng nhiên nghe thấy có ngườinói cái gì mà Trầm Khánh Khánh bị đập thành tổ ong vò vẽ, đưa tới phòng cấpcứu?! Tim anh nhất thời ngừng đập, Tiếu An bên cạnh nhìn anh lo lắng, chỉ thấyngay sau đó, anh mặt mày trắng bệch xông ra ngoài.
Khi Quý Hàm đến phòng cấp cứu thì bị chặn ở bên ngoài khôngđược đi vào.
Anh cố giữ bản thân bình tĩnh: “Tôi là bác sĩ ở đây.”
Người chặn anh lại ở cửa cũng rất khó xử: “Ngại quá, bêntrong đang chữa trị.”
Đúng lúc Adatừ bên trong đi ra, Quý Hàm lập tức túm lấy tay cô: “Để tôi vào.”
Adahoảng sợ lắp bắp: “Hả… Việc này… Tôi đi hỏi một chút.”
“Trước tiên cô nói cho tôi biết, cô ấy thế nào rồi?”
“Không sao, bác sĩ đang nẹp cho cô ấy, không bị gãy xương.
Quý Hàm khẽ thở hắt ra: “Vậy thì tốt rồi.”
Adađi vào, sau đó không lâu lại đi ra: “Cô ấy bảo anh chờ một chút, bây giờ cũngkhông tiện lắm…” Cô do dự nhìn phía sau Quý Hàm, Quý Hàm sửng sốt, lập tức hiểura, nơi này có rất nhiều đồng nghiệp của Trầm Khánh Khánh, nếu bây giờ anh đivào, ắt sẽ khiến người khác chú ý.
“Tôi hiểu rồi…”
“Ada,Khánh Khánh bị thương như thế nào?”
Đồng tử Quý Hàm chợt co rút lại, anh quay lại, lạnh lùngnhìn người đàn ông trước mặt đang đi tới.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Trữ Mạt Ly không khỏicau đôi mày tuấn tú, vẻ mặt kỳ lạ khó nắm bắt.
Trữ Mạt Ly đi thẳng tới, mặt không đổi sắc, nhưng tất cảcũng không che dấu được nôn nóng trong đáy mắt. Anh vừa tới trường quay, ngườibên cạnh phải dừng bước chân, dán mắt vào anh như không thể tin nổi, ngay cảmọi người trước cửa phòng cấp cứu cũng choáng váng, bất giác nhường đường.
Nhưng Trữ Mạt Ly cũng không đi vào quấy rầy điều trị, sau đókhông để ý tới những người khác, trực tiếp hỏi Ada: “Bị thương rất nặng?”
“Có một chút, nhưng may là không bị gãy xương.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trữ Mạt Ly chau mày, trong lòng đámngười xung quanh bắt đầu run lên, lúc này đạo diễn Lí đi tới giải thích với anhtình huống lúc đó, luôn miệng xin lỗi, Trữ Mạt Ly vẫn giữ im lặng, sau đó mọingười lại nhìn chăm chú vào ngón tay đang cởi gang tay kia, trái tim mọi ngườinhư bị anh bóp nghẹn từng chút một.
Trữ Mạt Ly khẽ nghiêng qua, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng,vô cùng âm trầm: “Tôi rất muốn biết tiền tôi đầu tư đã đi đâu rồi, ngay cảtrường quay cũng không bố trí ổn thỏa.”
Có ngu ngốc mấy cũng nhìn ra được, Trữ hoàng đế nổi giận.
Sắc mặt đạo diễn Lí vô cùng khó coi, nhưng dưới áp lực dọangười của Trữ Mạt Ly, ông cũng không cãi lại câu nào.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Trầm Khánh Khánh từ bêntrong đi ra, trên tay phải có một cái nẹp, sắc mặt ngoại trừ hơi tái, những thứkhác đều ổn… Trữ Mạt Ly và Quý Hàm phía trước thấy vậy cũng thấy an tâm.
“Em…”
“Em sao rồi?”
Thế nhưng Trữ Mạt Ly lại bị Quý Hàm đi trước một bước, sắcmặt hoàng đế nhất thời đen kịt, người đứng cạnh anh vô thức cảm giác được nguyhiểm, không khỏi lui lại vài bước.
Trầm Khánh Khánh nghiêng mặt nhìn Quý Hàm, bắt gặp ánh mắtcô, Quý Hàm bỗng nhiên hoảng sợ, bất giác tránh đi ánh mắt ấy, hỏi vị bác sĩphía sau cô: “Tình hình thế nào rồi?”
Bác sĩ kia ngây người, hiển nhiên không hiểu sao Quý Hàm lạichạy tới hỏi thương thế của Trầm Khánh Khánh, nhất thời không biết nên đáp haykhông.
“Tôi không sao.”
Cuối cùng, vẫn là Trầm Khánh Khánh tự mình mở miệng giảm bớtkhông khí yên lặng xấu hổ này, thấy đạo diễn và mọi người trong đoàn phim đềumang vẻ mặt của ngày tận thế, sau đó nhìn thấy người ở phía sau, Trữ Mạt Ly sắcmặt âm trầm, Trầm Khánh Khánh đã biết nguyên nhân.
Vì thế, để tránh cho mọi người bị Trữ Mạt Ly khủng bố tớichết, cô bảo mọi người quay về trước: “Mọi người không cần khẩn trương như vậy,sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay phim. Đạo diễn Lí, anh về đi.”
Trữ Mạt Ly bỗng chen vào cắt ngang, ngữ khí không cho ai cãilại: “Chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, phải truy hỏi rõ ràng.”
Trữ Mạt Ly dứt khoát gọi Ted tới, giao một câu: “Điều tracho rõ.”
Trầm Khánh Khánh càng không biết làm sao.
Người trong đoàn phim cuối cùng cũng dè dặt trở về. Sau đó,đối mặt Trữ Mạt Ly và Quý Hàm, tam giác ba người đưa tới không ít ánh mắt vâyxem, Trữ Mạt Ly rất chói mắt, anh chưa bao giờ tỏa sáng kém ai, cô cũng rấtchói mắt, một tay đặt trước ngực, lại thêm một vị Quý Hàm, hình như cũng quênmất đây là nơi công cộng, cô sợ lát nữa nếu có phóng viên chạy tới, thì mai lạicó tin tức để xem rồi.
Cô đành phải nói với hai người đàn ông đang khó chịu: “Bâygiờ em ổn rồi, hai người… cũng đi về đi.”
Trữ Mạt Ly hơi lớn tiếng: “Em bảo anh đi về?”
Trầm Khánh Khánh hơi chột dạ: “… Vâng, Ada ở lại giúp em.”
Trữ Mạt Ly nhìn cô chằm chằm một lúc, con ngươi đen tối thâmsâu như ngôi sao đã tắt, như muốn hút hết vẻ mặt của cô, sau đó, anh cũng chẳngnói một lời, quay người rời đi.
Trữ Mạt Ly đi rồi, Quý Hàm tiến lên từng bước nói: “Anh giúpem sắp xếp phòng bệnh.”
“Không cần, trợ lý của tôi đã giúp tôi sắp xếp cả rồi.” TrầmKhánh Khánh lùi lại từng bước, Adadìu cô, thản nhiên từ chối.
“Trầm Khánh Khánh, bây giờ em vẫn muốn giận dỗi anh sao.”
“Bác sĩ Quý, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng bây giờ tôikhông cần anh giúp.” Trầm Khánh Khánh còn nói, “À, nếu ký tờ giấy kia thì tốtrồi, đỡ gây phiền phức cho tôi.”
Môi Quý Hàm trắng bệch, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi,anh xiết chặt tay, dường như cảm giác sụp đổ đêm đó lại dâng lên. Anh đứng tạiđây, thân thể hơi lạnh, chút tự tôn còn sót lại bị bong ra từng mảng. Anh nghecô gặp chuyện không may, tim suýt thì ngừng đập, liều lĩnh chạy tới, lại gặpphải thái độ lạnh như băng này của cô.
“Em đừng tuyệt tình như vậy.”
“Người tuyệt tình, có thế nào cũng chẳng phải là tôi.”
Cô tuyệt tình? Trầm Khánh Khánh thấy thật nực cười, nếu côtuyệt tình, vừa rồi cô sẽ không kêu Trữ Mạt Ly đi.
Cuối cùng Trầm Khánh Khánh vẫn khăng khăng, không để Quý Hàmgiúp đỡ. Cô được sắp xếp vào một phòng bệnh riêng, thật ra cánh tay cô rất đau,động một chút thì mồ hôi lạnh lại ứa ra, Adagiúp cô chỉnh giường, lo lắng nói: “Chị Khánh Khánh, đau lắm sao?”
Trầm Khánh Khánh kêu lên một tiếng đau đớn: “Không sao, chịchịu được. Lát nữa em về giúp chị soạn một ít đồ dùng, sáng mai đưa đến nhé.”
“Hả? Không được, đêm nay em ở đây với chị.”
“Một mình chị có thể…”
“Cẩn thận mạnh miệng quá lại đứt lưỡi.”
Tim Trầm Khánh Khánh đập mạnh, nhìn về nơi có tiếng nói, TrữMạt Ly như cười như không mang theo cái túi to đứng ở cửa. Không cần ai mởmiệng, Ada lập tức che miệng, bỏ chạy.
Trầm Khánh Khánh rất ngạc nhiên, nhưng miệng lại không khỏitrêu chọc anh: “Anh không giận à?”
“Con mắt nào của em thấy anh giận vậy?” Người nào đó nói dốikhông chớp mắt, bình tĩnh kéo một cái ghế qua, ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Trầm Khánh Khánh hừ hừ: “Anh chớp mắt cái đi, em chỉ biếtanh rất tức giận.” Vừa rồi rõ ràng là bị chọc tức, lại còn không chịu nhận.
Thân thể Trữ Mạt Ly tiến lại gần, mắt phượng híp lại: “Bâygiờ thì sao?”
“Vẫn còn đang giận.” Trầm Khánh Khánh đưa cái tay không bịthương chạm nhẹ vào cằm anh, vô cùng cảm khái gương mặt anh tuấn này, “Đàn ônggì mà lòng dạ hẹp hòi.”
“Chỉ có em mới dám vứt hết thể diện của anh.”
“Em suy nghĩ chu toàn, anh ở đây, sợ là mọi người nhất địnhphải chết.”
Trữ Mạt Ly kéo tay cô xuống, đặt lên môi: “Em không sợ anhgiận à?”
Mặt Trầm Khánh Khánh nóng lên, nói: “Sợ gì chứ, cũng chẳngphải chưa gặp bao giờ.”
“Anh cũng đừng tức giận.” Trầm Khánh Khánh nghĩ nghĩ, vẫnnên giải thích với Trữ Mạt Ly, nói, “Quý Hàm… em không muốn làm khó anh ta quá.Bây giờ em vẫn chưa… ly hôn với anh ta, anh có thể hiểu không?”
“Ừ.” Trữ Mạt Ly trả lời không chút để tâm, nhưng sắc mặt vẫnkhinh thường, “Lòng dạ anh thật sự rất hẹp hòi, vậy nên, anh không biết lần saucó thể nhẫn nhịn đến đâu.”
Trầm Khánh Khánh thở dài, thôi, anh đã làm đến nước này,cũng chẳng dễ dàng gì.
Cô bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể quay lại, em rấtvui.”
Thật sự rất vui, cô không ngờ sau khi anh đi còn có thể quaylại.
Anh sửng sốt, lập tức mỉm cười, dịu dàng hỏi cô: “Tay em đau lắm sao?”
Cô ngẩng mặt, khẽ cười nói: “Hơi hơi.”
Anh lại yên lặng, nắm chặt tay trái của cô, ánh mắt vẫn đặttrên cánh tay bị thương kia.
Ngạc nhiên với vẻ bất an của anh, Trữ Mạt Ly an ủi anh: “Bácsĩ nói may mà có người đẩy em ra, không đập thẳng vào người, nên không nghiêmtrọng lắm. Ngày trước em còn bị tai nạn giao thông, anh không biết đâu, so sánhvới chuyện đó thì vết thương nhỏ này chẳng đáng kể chút nào, khi đó mới gọi làthảm, nằm bất động trên giường bệnh, còn chảy rất nhiều máu…”
Trữ Mạt Ly đột nhiên cắt ngang cô, có phần kịch liệt, lại cóphần hốt hoảng: “Đừng nói nữa.”
Sắc mặt anh hơi khó hiểu, mặt bỗng cắt không còn giọt máu,Trầm Khánh Khánh đoán rằng chắc cô dọa anh, vì thế thoải mái cười: “Không saođâu, đều là quá khứ rồi. Này, em không quen anh như này đâu, em sẽ cười nhạoanh đấy.”
Trữ Mạt Ly không cười, anh cúi xuống, tránh chỗ cô bịthương, cô như một bảo bối vừa chạm đã vỡ, anh rất cẩn thận ôm lấy cô, hôn nhẹlên hai má cô, nói bằng một giọng trầm thấp: “Đừng bị thương nữa, anh… khôngchịu được.”
“Anh nói gì vậy?” Trầm Khánh Khánh không biết anh làm sao,thật sự không giống Trữ Mạt Ly, “Thật không có việc gì mà, chỉ là hơi đau…”
Chữ đau kia biến mất trong nụ hôn của anh, nhưng đúng lúcnày, đột nhiên vang lên một tiếng ho khan.
Trầm Khánh Khánh hoảng sợ, Trữ Mạt Ly nhíu mày, không chúthoang mang đứng lên, quay đầu lại không vui vẻ gì, mắt phượng hiện lên vài tianguy hiểm.
“Ai?”
Một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng, mười ngón tay cô nắm chặtlại, nhìn ra cô đang rất khẩn trương, nhưng thái độ của cô thật kiên định: “Tôicó lời muốn nói với cô Trầm.”
Trầm Khánh Khánh nhớ lại, trong trí nhớ cuối cùng cũng tìmđược một khuôn mặt.