Không Xứng

Chương 55



Mỗi ngôi sao luôn trải qua thời kì khó khăn như vậy, mọi mũinhọn đều chĩa về cô, nhắm ngay vào tim cô, dường như mọi người cùng bắt taynhau, cùng nhau gây khó dễ, khiến người ta trở tay không kịp. Có thể, đám phóngviên này điên cuồng như vậy vì muốn lấy được tin tức, câu kéo độc giả, nhưngđối với Trầm Khánh Khánh, cũng bị tổn thương không ít. Trầm Khánh Khánh đã quabao sóng gió lớn nhỏ, lúc này đây, cô biết rằng tiền đồ của mình không còn sánglạn. Bởi vì Trữ Mạt Ly không ra mặt ngăn cản càng khiến tình thế trở nên xấuđi. Có những người yên lặng xem động tĩnh, không dám gây chiến, viết ít ít ồnào, ai biết khi nào Trữ hoàng đế ra tay gây khó dễ, không chừng người ta đang ởtrong chỗ tối, vừa gặp thời cơ liền giết họ không còn một mảnh. Có những ngườicó lá gan lớn hơn, bắt đầu rêu rao đồn thổi, lấy ra chuyện Trữ Mạt Ly theo đuổiTrầm Khánh Khánh, bây giờ Trầm Khánh Khánh là gái đã có chồng, như vậy Trữ MạtLy là kẻ thứ ba không hơn không kém, còn ám chỉ Trữ Mạt Ly một tay che trờinhiều năm, bây giờ thì như kẻ nhu nhược không dám ra mặt.

Trầm Khánh Khánh “ầm” một tiếng trước bàn máy tính, một taynâng cằm ngổn ngang trăm mối. Cô đã trở thành trung tâm của dư luận, họ đều bàythiên la địa vọng khắp nơi, nhưng cô vẫn không xuất hiện.

Mấy scandal đáng ghét này cũng thôi đi, hôm trước mẹ Quý Hàmcòn tìm tới cửa, vừa gặp đã chửi như tát nước vào mặt Trầm Khánh Khánh. TrầmKhánh Khánh thấy thật buồn cười, cô đã ly hôn với con bà ta, bà ta còn ở đó oángiận cái gì chứ, khi bàn tay đang muốn đi lên má, Trầm Khánh Khánh nhanh taynhanh chân chặn lại, sau đó cô cũng không nói gì, lạnh lùng đẩy người ra cửa,mặc kẻ điên kia ở bên ngoài kêu trời kêu đất. Làm như vậy đương nhiên có nguyhiểm, nhưng cũng may bà Quý vẫn nhìn ra nặng nhẹ, trừ việc tìm Trầm Khánh Khánhgây phiền phức, cũng không công khai mối quan hệ của cô với con bà ta ra ngoài.

Ngón tay gõ trên bàn không theo nhịp phách nào, Ada bên kia đành phảingồi cạnh cô hỏi: “Chị Khánh Khánh, đừng xem nữa, những người đó vốn không biếtchuyện gì đã ầm ĩ cả lên, đều là đám người không có mắt…”

Trầm Khánh Khánh lại không đầy căm phẫn như vậy, chỉ thu dọnđồ diễn, nói: “Quay phim.”

Không khí trên trường quay mấy ngày nay quỷ dị đến cực điểm,cũng chỉ có nhân tài lớn như Trầm Khánh Khánh mới có thể làm như không cóchuyện gì mà quay phim yên ổn như trước. Nhưng mà, cô không bị ảnh hưởng khôngcó nghĩa là người khác không bị ảnh hưởng, huống chi nơi này nhiều phóng viênvây quanh như vậy, mỗi ngày nhân viên trong đoàn đuổi đám phóng viên kia cũngđủ phiền phức rồi. Là một nhân vật quan trọng cùng đoàn phim với Trầm KhánhKhánh, Phương Thuấn cũng khó tránh khỏi một kiếp, nhưng người chật vật nhất lạilà An Thiến. Trong mắt người ngoài cô ta là bạn gái cũ của Trữ Mạt Ly, nhưng từđầu đến cuối Trữ Mạt Ly lại chưa từng xác nhận, cuối cùng bị người đến sau làTrầm Khánh Khánh một cước đá văng, mà nhiều năm nay cái gì cô chờ đợi cũngkhông có được. “Scandal li hôn” lần này cũng cuốn cả cô vào, bị người người bóctrần vết sẹo khiến An Thiến muốn một đao giết chết Trầm Khánh Khánh.

Hôm nay khi sắp kết thúc công việc, An Thiến đi tới phònghóa trang của Trầm Khánh Khánh, túm lấy tay cô, khiến những trang sức trên taycô rơi xuống đất.

Trầm Khánh Khánh bị đau, cau mày: “Cô phát điên cái gì vậy?”

“Tôi điên à? Hừ, tôi đây phục cô rồi!” An Thiến bỏ tay TrầmKhánh Khánh ra, tỏ vẻ chỉ muốn cô chết đi, “Trước kia tôi chỉ biết cô là một kẻkhông biết xấu hổ, không ngờ cô còn vô liêm sỉ như vậy. Một người phụ nữ cóchồng đi quyến rũ người đàn ông khác, lại là cấp trên của mình, Trầm KhánhKhánh, cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi thua cô rồi, tôi đương nhiên khôngđịch nổi loại người như vậy.”

Trầm Khánh Khánh nhẫn nhịn, nhặt trang sức rơi xuống đất,tiếp tục tháo trang sức: “Tôi không rảnh nghe cô oán hận.”

“Tôi thật sự thương hại cho ông chồng kia của cô, bị vợ mìnhcắm sừng…”

Lại có người không gõ cửa đã xông vào, Trầm Khánh Khánh từtrong gương nhìn thấy người tới, không khỏi dừng động tác.

“Anh ta bảo là vội tới để… chuyện kia. Anh để anh ta vào.”Ted giải thích.

Trầm Khánh Khánh quét mắt nhìn đến tờ giấy trong tay QuýHàm, gật đầu, lãnh đạm nói với An Thiến: “Tôi có khách, cô cút đi.”

An Thiến đến trước mặt Quý Hàm đánh giá một phen, Quý Hàmmặt không đổi sắc nhìn về phía trước.

Trầm Khánh Khánh thấy vậy, vội vàng đứng lên, ra lệnh đuổikhách: “Còn chưa cút?”

An Thiến lại tự ý đi vòng quanh Quý Hàm chậm rãi nói: “Chưatừng gặp anh, anh là bạn của Trầm Khánh Khánh? Trợ lý? Hay là…?”

“Là ai thì liên quan gì đến cô?” Trầm Khánh Khánh mất kiênnhẫn nói.

“Hay là…” An Thiến nghiêng mặt, cười độc ác, “Người bị cắmsừng kia?”

Sắc mặt Quý Hàm thay đổi đột ngột, trước khi An Thiến tiếptục gây khó dễ, Trầm Khánh Khánh lập tức đứng lên đi tới cửa, tự mình mở cửa,lạnh lùng nói với An Thiến: “Cút ra ngoài.”

An Thiến cười như không cười nói thêm: “Bên ngoài có rấtnhiều phóng viên.”

Trầm Khánh Khánh thẳng thừng: “Nếu cô không muốn bị phongsát [1], thì an phận vài ngày đi.”

[1] phong sát: đẩy người ta bước vào đường cùng, khônglối thoát.

“Trầm Khánh Khánh, cô vẫn tự cầu phúc cho mình đi.” An Thiếnmỉm cười, không rõ ý tứ rồi đi ra.

Cô ta vừa đi khỏi cửa, Trầm Khánh Khánh đóng sầm cửa lạiquát lên với Quý Hàm: “Anh còn tới làm gì, anh biết bây giờ có bao nhiêu ngườiđang tìm anh không? Tôi mất bao công sức giúp anh ẩn núp vì cái gì vậy! Vừa rồilúc vào có bị ai nhìn thấy không?”

Ted vội nói: “Không đâu, anh dẫn anh ta vào, trốn thoát đámphóng viên này.”

Trầm Khánh Khánh xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trở lại:“Vậy thì tốt rồi.”

Bên trong yên tĩnh, Ted ra hiệu, những người khác lặng lẽ đira ngoài.

Trầm Khánh Khánh cúi đầu ngồi trước gương, không biết đangsuy nghĩ cái gì, mày vẫn chưa dãn ra, bây giờ cô không biết phải làm sao nữa,đối mặt với Quý Hàm khiến cô khó xử hơn cả đám phóng viên. Quý Hàm đứng cạnhcô, mặt trầm như nước.

Thời gian im lặng này, luôn cần có người ngăn cản nó, phá vỡim lặng.

“Anh đến đây để giải thích, Tiếu An vô tình thấy đơn ly hôn,quá xúc động nên mới làm ra chuyện như vậy.”

“Sao anh phải giải thích giúp cô ta? Cô ta lấy tư cách gìthay anh bênh vực kẻ yếu?” Trầm Khánh Khánh chau mày, ngẩng đầu đánh giá anh,“Huống hồ, tôi cũng không tức giận, không cần anh giải thích.”

Đôi mắt Quý Hàm bỗng sáng lên, lại bị lời nói tiếp theo củaTrầm Khánh Khánh dập tắt.

“Chẳng lẽ anh muốn chia sẻ với tôi sao? Để mọi người biếtkhông phải Trầm Khánh Khánh đơn phương ly hôn, là nhà trai cũng ngoại tình,khiến hôn nhân tan vỡ…”

“Anh không có.”

“Vậy nên, anh nên làm gì thì cũng đừng đường đột tới tìmtôi.” Trầm Khánh Khánh nghiêm túc nói, “Bây giờ chuyện này đang rất ầm ĩ, nếuanh bị phát hiện, không chỉ có anh, mà cả bạn bè anh, gia đình anh đều bị phóngviên quấn lấy. Tôi sẽ xử lý, anh chỉ cần giữ lấy thân, để mẹ anh bình tĩnh, mọichuyện sẽ thành quá khứ.”

“Anh vẫn không tìm thấy em, sao chuyện này lại thành ra nhưvậy, anh sợ…”

“Yên tâm, tôi không phải người không chịu nổi đả kích nhưvậy đâu. Phải chết thì cùng chết, sao tôi có thể chết trước chứ.”

“Trữ Mạt Ly đâu, vì sao hắn không ra mặt, là hắn bắt đầu mọichuyện, sao lại để em một mình đối mặt. Em thật lòng với hắn, chưa chắc hắn sẽthật lòng với em.”

Trầm Khánh Khánh vốn không định nói cái gì, nhưng nghe câunày, cô không kiềm chế được: “Quý Hàm, anh biết điểm khác nhau lớn nhất giữaanh với anh ấy là cái gì không? Đúng vậy, chính là trong miệng anh rất thậtlòng. Anh nói rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thực hiện. Còn anh ấy thì chẳng nóigì hết, lại vì tôi làm mọi chuyện. Thật lòng là thế nào, tôi nghĩ tôi không cầnlời nói suông. À, còn có, Mạt Ly cũng sẽ không nói xấu anh trước mặt tôi.”

Trầm Khánh Khánh dừng lại trước mặt Quý Hàm, đưa tay giànhlấy tờ giấy trong tay anh: “Thứ này tôi nhận, không tiễn.”

Anh vốn định níu kéo cô lần cuối, không ngờ lời nói của côlại như một gáo nước lạnh khiến anh run rẩy, trái tim lạnh lẽo.

“Khánh Khánh…”

Quý Hàm vẫn muốn nói thêm cái gì, đã có người đi đến, haingười cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Trữ Mạt Ly mang theo hơi lạnh từ bên ngoàinhanh chân đến bên cạnh Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh còn chưa nhìn rõ mặtanh, anh đã cúi đầu hôn cô, Trầm Khánh Khánh và Quý Hàm cùng sửng sốt.

Trữ Mạt Ly ra vẻ tôi chẳng làm gì cả, dùng thái độ kiêu ngạothường thấy nói với Quý Hàm: “Trước khi quay phim tôi có chuyện nói với KhánhKhánh, nếu anh Quý không còn việc gì, Ted sẽ đưa anh ra ngoài.”

Khí thế này rõ ràng là nói anh không muốn đi cũng phải đi.Quý Hàm bị Trữ Mạt Ly dứt khoát đuổi đi, anh vừa đi khỏi, vẻ mặt Trữ Mạt Ly dễchịu hẳn. Trầm Khánh Khánh bên cạnh nhìn thấy, thở dài: “Sao anh lại tới đây?”

Trữ Mạt Ly không trả lời câu hỏi này, nhưng thật ra lại nhìnchằm chằm vào tờ giấy trên tay cô: “Đưa anh xem.” Nói xong giành lấy.

“Ted mật báo cho anh à?”

Trầm Khánh Khánh khoát tay, né tránh Trữ Mạt Ly. Nhưng nghĩlại lại thấy không ổn, Quý Hàm đến đây chưa đầy mười phút, sao Trữ Mạt Ly tớinhanh như vậy, từ công ty đến đây không thể chỉ mất mười phút.

“Muốn biết à? Đưa cái này cho anh trước.” Trữ Mạt Ly thừadịp Trầm Khánh Khánh thất thần, nhanh giành lấy tờ giấy, “Đừng quên, anh caohơn em.”

Trữ Mạt Ly nhanh chóng mở tờ giấy ra, trong nháy mắt đơn lyhôn đã ở trên tay anh, anh trực tiếp nhìn qua vài dòng trên, nhìn đến cái tênkí ở cuối cùng. Trầm Khánh Khánh nhận thấy anh thở phào nhẹ nhõm, cô thuận tiệnnhìn lại, góc phải là chữ ký Quý Hàm đơn giản.

Trầm Khánh Khánh còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị TrữMạt Ly ôm lấy, cảm nhận được hơi lạnh trên người anh, đầu vai anh hơi ẩm ướt,còn cả bông tuyết trong suốt đang tan ra.

“Lạnh.” Chỉ mặc một áo, Trầm Khánh Khánh không khỏi khẽ run.

Trữ Mạt Ly lập tức buông cô ra, Trầm Khánh Khánh đang buồnbực, đã thấy anh nhanh tay cởi áo khoác, hỏi: “Thấy anh nhanh không?”

Sắc mặt anh khá là vui sướng, đuôi lông mày mang nét cười ấmáp, khóe môi nhếch lên, thậm chí hơi giống trẻ con, Trầm Khánh Khánh không ngờđơn ly hôn có thể làm anh vui như vậy.

Không đợi cô trả lời, anh đã duỗi cánh tay dài kéo cô vàotrong lồng ngực: “Thật ra anh ngồi gần đây nhìn theo em.”

Trầm Khánh Khánh ngẩng mặt cười nói: “Nên anh vội tới đâythị uy?”

Anh dùng nụ hôn trả lời cô. Nghĩ tới đám phóng viên đang vâyđuổi chặn đường, long trời lở đất, ngược lại thì bọn họ, như chuyện không liênquan tới mình, ở đây tận hưởng bình yên và ấm áp.

Trầm Khánh Khánh tựa vào vai Trữ Mạt Ly, vừa liếc mắt có thểthấy tờ đơn ly hôn trên bàn trang điểm.

Tình cảm tám năm, chỉ một tờ giấy là chấm dứt tất cả.

Muốn nói không buồn, là giả. Nghĩ đến trong lòng trống rỗng,lại lập tức bị nhét vào một cái ôm.

Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ ôm cô, không phải Quý Hàmluôn ngại ngùng hay cười với cô, mà là Trữ Mạt Ly sẽ vì cô một tay che trời.Khi cô đã chết tâm, khi cô đã nhận định, sẽ đánh chết không thay đổi, nếu ép côsửa lại, vậy đánh chết cũng không quay đầu.

Một hồi im lặng, Trữ Mạt Ly kéo cô ngồi xuống trên ghế, nói:“Ngày kia là lễ trao giải, tỷ lệ đoạt giải của em rất lớn.”

Trầm Khánh Khánh thờ ơ: “Sao tốt được chứ, em cũng khôngquan trọng lắm.”

“Như vậy, chuyện hợp đồng, em đã từng nghĩ tới chưa? Lúc embị thương thì anh đã định bàn chuyện này, nhưng bây giờ bên ngoài đều thăm dòem có kí hợp đồng tiếp hay không.”

“Vậy anh thấy thế nào?”

Trữ Mạt Ly híp mắt, bí hiểm nhìn cô chăm chú, chỉ nói: “Nếukí tiếp, mọi điều kiện của anh sẽ làm em hài lòng.”

“Anh muốn kí tiếp hợp đồng với em? Nghe An Thiến nói, anhkhông định kí tiếp mà.”

Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Em thì sao?”

“Chưa nghĩ ra.”

“Anh tôn trọng quyết định của em.”

“Anh nên lo lắng đi là vừa, nếu kí tiếp, đừng trách em côngphu sư tử ngoạm, đòi lại mấy năm nay.”

Trữ Mạt Ly nâng cằm cô lên, vẻ mặt nghiêm túc, còn chânthành nói: “Dù sao bây giờ của anh cũng là của em, của em cũng là của em, cònchưa đủ à?”

Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên, đỏ mặt, quay người đi… khẽ hohai tiếng: “Thôi, chuyện này chờ sau ngày trao giải, em cho anh… câu trả lờithuyết phục.”

“Khánh Khánh, những điều anh nói là thật.” Anh quay mặt côlại, để cô nhìn mình.

“Vâng…” Trầm Khánh Khánh lúng ta lúng túng, không biết nênnói cái gì, đối mặt với lời thổ lộ bất ngờ của anh, tim cô đập thật nhanh, cóchút không biết phải làm sao.

Trữ Mạt Ly giữ gáy cô, đặt lên trán cô, giống như thề thốt,lại giống như uy hiếp: “Vậy nên, bây giờ, em đừng mong rời khỏi anh.”

Trầm Khánh Khánh có phần mơ hồ, nhưng chưa kịp nghĩ lại, lýtrí đã bị bao phủ trong nụ hôn của anh.

Đêm trước lễ trao giải, Trầm Khánh Khánh đang đắn đo kếtluận tình yêu, bỗng nhiên, có một tờ đơn li hôn và thanh minh được Ted côngkhai. Người thanh minh là người chồng cũ bí ẩn của Trầm Khánh Khánh, anh khôngtiết lộ thân phận của mình, còn lời ít ý nhiều sáng tỏ nhân vật công chúng đangquan tâm, cô trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích, nhưng hôn nhân tan vỡlà hai bên đều có trách nhiệm, dư luận đừng chĩa mũi nhọn Trầm Khánh Khánh.

Lời thanh minh này vừa xuất hiện, tin đồn lại nổi lên bốnphía, có người càng lùng tìm anh, nói ông trời sẽ không phụ người có lòng, cóngười nói chồng cũ của Trầm Khánh Khánh là người ngoại giới, có thể là một bácsĩ. Sau đó, lại có người nói, nhiều năm trước Trầm Khánh Khánh gặp tai nạn giaothông, là chồng cũ cứu cô, bây giờ chồng cũ còn thanh minh giúp cô, hành vi củacô quả thật là vong ân phụ nghĩa, trời đất không dung.

Dù trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Internet,nhưng cũng trở thành ngôi sao được bàn luận nhiều nhất.

Hôm tổ chức lễ trao giải, Trầm Khánh Khánh ngồi trong xe ôtô, qua cửa kính xe, có thể nhìn thấy đám người ồn ào, cùng vô số ánh đèn flashloang loáng không ngừng, thảm đỏ vẫn kéo dài về phía trước, nhìn không rõ tậncùng.

Trang điểm kỹ lưỡng, hít sâu một hơi, nở một nụ cười khôngchê vào đâu được, Trầm Khánh Khánh gật đầu với Ted, Ted hiểu ý, giúp cô mở cửaxe.

Giờ phút cửa xe mở ra, cô cảm giác có rất nhiều ánh đènflash lóe sáng, nối tiếp nhau thành một biển sáng trắng lóa.

Trầm Khánh Khánh thong thả xuống xe, váy dài màu đen buôngxuống, làn váy đính đầy kim cương chói mắt, nhưng ánh sáng của kim cương khôngquyến rũ hơn nụ cười của cô, bất luận bị ai bàn tán, bôi nhọ thanh danh, cô vẫntao nhã như trước, ung dung như trước, trong gió tuyết, chỉ có cô là nữ hoàngtỏa sáng rực rỡ nhất.

Chiến trường của cô, bắt đầu từ tối nay.