Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 13



Trong Nhà hàng sang trọng.

Ngọc Dao khoát tay Thiên An bước vào một căn phòng VIP. Việc này rất đỗi bình thường đối với cô mỗi khi Thiên An trở về. Nhưng lọt vào mắt người đàn ông trong bộ quần áo nhân viên phục vụ đứng gần đó không bình thường một chút nào. Nếu ai đó để ý sẽ thấy sắc mặt anh rất khó coi. Từ không cảm xúc dần chuyển sang xám xịt. Ánh mắt anh cũng lập tức khóa chặt vào Ngọc Dao.

“Em gọi món đi!” Thiên An đẩy tới trước mặt cô tập menu.

Ngọc Dao chỉ lật trang đầu tiên đã gọi món luôn: “Súp bào ngư, salad rau củ quả, nem nướng và bò úc áp chảo.” Cô mỉm cười ngước nhìn nhân viên phục vụ.

Nụ cười chợt cứng đơ, đôi mắt lộ vẻ sững sờ.

Cô chưa biết ứng đối làm sao thì đã nghe anh nói: “Rất hân hạnh được phục vụ quý khách.”

Sau đó, anh quay lưng bước đi làm như chưa hề quen.

“Em sao vậy? Món súp ở đây không còn hợp khẩu vị với em à?” Thiên An ở phía đối diện thấy cô cứ mãi cúi đầu nhìn vào bát súp.

“...” Tâm trí Ngọc Dao đang tập trung vào một người. Cô không nghe anh hỏi.

“Ngọc Dao!” Thiên An nhoài người qua bàn huơ tay trước mặt cô.

Cô giật mình ngẩng mặt.

Một đôi mắt lao xao ngấn nước.

“Em sao vậy?” Thiên An đau lòng. Anh nhìn chăm chú vào mặt cô.

Phải mất một phút Ngọc Dao mới sực tỉnh. Cô nặn ra nụ cười, bừa một lí do: “Em nhớ mẹ!” Mẹ cô nấu món súp bào ngư rất ngon. Ngày mẹ còn sống, hôm nào mẹ cũng nấu ăn sáng cho cả nhà.

Nhắc đến mẹ, đáy mắt Thiên An chợt động. Anh ấy cầm bàn tay Ngọc Dao bao trọn trong hai bàn tay lớn, mân mê một hồi rồi áp lên mũi: “Em yên tâm! Anh sẽ tìm cho bằng được kẻ sát hại nhà ta năm xưa.”

Ngọc Dao gật đầu.



Thiên An vươn tay lau khóe mắt ướt nhòe: “Em đừng buồn. Đợi anh tra ra chân tướng sự việc, trả thù cho ba mẹ, anh về bên em!”

Câu nói này của Thiên An làm nhân viên phục vụ vừa đặt đĩa bánh Tiramisu xuống bàn khững lại.

Ngọc Dao nhìn thấy bàn tay người ấy chợt rút mạnh bàn tay trong tay Thiên An.

Dù không có nhìn lên nhưng cô biết có một sức nặng đang đè xuống đầu, bởi cô nghe được hơi thở anh rất nặng.

Trong một khoảnh khắc, cô muốn ngẩng mặt gọi anh. Nhưng một lần nữa cô lại nghe anh lẩn tránh: “Chúc quý khách ngon miệng.” Anh lại quay lưng rời đi ngay sau đó.

Lén nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa phòng VIP, Ngọc Dao không còn tâm trạng để ăn uống.

Cô ăn vội vài miếng lấy lòng Thiên An rồi nhẹ nhàng lau khóe môi, nhìn anh: “Em no rồi! Em vào WC xíu!”

Nói là vào WC nhưng thực chất cô đi tìm anh. Qua các lối rẽ, đến thẳng phòng dành cho nhân viên phục vụ và phòng bếp. Ngọc Dao cũng không thấy anh.

“Xin lỗi, các anh có thấy anh nhân viên cao lớn ở đâu không ạ?”

Họ nhìn cô em yêu kiều trong làn váy đỏ muốn chọc ghẹo cô chút nhưng không có cơ hội. Một cánh tay dài vươn ra nắm lấy tay cô mạnh mẽ kéo đi.

Lúc tay anh chạm vào tay cô, Ngọc Dao biết ngay đó là ai!

Tại một góc khuất cầu thang bộ, anh áp cô vào tường, chống tay lên tường vây hãm cô.

“Dương Duy! Sao anh lại ở đây?” Còn mặc bộ trang phục này nữa?

Anh hiểu cô muốn biết điều gì nên nhìn vào mắt cô nói luôn: “Em đừng hiểu lầm. Hôm nay bạn anh có việc gia đình đột xuất. Anh làm thay cậu ấy.”

“À! Vậy mà em...”

Anh cắt luôn lời cô: “Nói anh nghe, anh ta là gì của em?”



Ngọc Dao choàng tay ôm cổ anh, cô cười: “Anh ghen hả?”

Dương Duy kí đầu cô: “Đừng đánh trống lảng!”

“Anh chẳng thú vị gì cả!” Cô phụng phịu. Thừa nhận tiếng 'ừ' cho cô vui cũng không chiều.

“Ảnh là...”

“Ngọc Dao!” Có tiếng Thiên An gọi. Chắc tại thấy cô đi WC lâu nên anh ấy lo lắng đi tìm.

“Suỵt!” Dương Duy đặt ngón trỏ lên môi cô ngăn cô lên tiếng. Đợi bước chân người kia đi xa dần Dương Duy mới nói: “Em mau ra đi!”

“Khi nào anh về!” Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào anh chờ đợi.

Cõi lòng đang đắn đo của Dương Duy chợt mềm nhũn. Anh vuốt mái tóc cô, buộc miệng: “Chiều anh ghé đón em!”

Trước khi vẫy tay rời đi. Ngọc Dao dướn người hôn anh một cái hứa hẹn: “Chiều gặp nha!”

Vậy mà, giờ tan tầm qua rất lâu rồi. Ngọc Dao đợi mãi vẫn không thấy anh đến đón. Bên gốc cây xà cừ trời dần đổi màu. Từ hoàng hôn chuyển sang chạng vạng rồi thành phố lên đèn. Bóng chiếc BMW vẫn như chim trời, cá nước.

Cô mở túi xách, lần đầu tiên bấm vào một dãy số anh đã lưu gọi đi một cuộc.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Tiếng cô nhân viên tổng đài lặp lại lần thứ mười, Ngọc Dao cuối cùng dù muốn dù không cũng phải thừa nhận một sự thật: Dương Duy không đón cô như đã hẹn.

Một khoảng trống mất mát xé toạc cõi lòng Ngọc Dao. Cô bơ vơ đi trên con phố. Bước thấp bước cao vì lòng cứ mãi vấn vương hàng loạt câu hỏi: Anh đang làm gì?

Vì cớ sao em gọi anh không được? Là do điện thoại hết pin sụp nguồn? Hay do anh khóa máy muốn chặn cuộc gọi từ em?

Dương Duy rốt cuộc anh ở đâu?