Dương Duy cùng anh em đợi ở cổng. Bóng chiếc xe chở đoàn Quân y vừa cua vào, không hiểu sao tim anh bất chợt đập tăng tần số.
Anh đưa tay áp ngực, mắt vô thức đau đáu vào chiếc xe đang dần đến gần anh. Càng gần tim anh càng đau âm ỉ. Nhưng dẫu có đau hơn nữa anh vẫn chịu được. Bởi, ba năm qua, trong lồng ngực trái anh chưa bao giờ hết đau. Nói như anh em trong Đồn hay trêu anh là: Đau tim đã trở thành căn bệnh kinh niên của sếp Duy!
Họ không lấy gì làm lạ. Khi tay trái anh hay áp lên xoa ngực mỗi ngày.
Giờ này cũng vậy. Tay phải chào, tay trái xoa ngực. Chỉ có điều…sao bỗng dưng anh muốn khóc!
Chắc có lẽ, ba năm ở miền biên quan lắm sương nhiều gió, anh mày mò từng tấc đất đi tìm vợ nhưng…vợ anh…Ngọc Dao à…em ở đâu?
Tiếng gọi vợ chất chứa cả trường tương tư vọng vào đại ngàn rồi tan hẳn vào cao xanh ấy đã khiến trái tim anh trở nên yếu mềm. Nước mắt bất lực vì thế cứ mãi chảy dài xuống sườn má đen sạm theo nắng, gió biên cương.
Muốn khóc là khóc thế thôi! Không kiềm lòng được nữa.
“Anh Duy, xe dừng rồi kìa!” Đồng đội đứng bên cạnh thấy anh khóc, đưa cho anh chiếc khăn tay.
Dương Duy nhìn chiếc khăn thêu đôi cánh bướm, anh biết là khăn yêu, khăn thương của người ta. Anh đẩy lại: “Cậu cất đi! Anh lau tay là được rồi!” Đời anh thảm! Làm gì có ai tặng khăn mà lau! Có cô vợ cũng chán anh, bỏ anh đi mất tiêu rồi! Cả phần đời còn lại, anh nguyện nằm lại nơi này để Ngọc Dao của anh có được một người thân nơi quan ải.
“Đồng chí Duy, hân hạnh!” Mãi nhớ vợ, một bàn tay đập mạnh vào vai anh.
Anh bình ổn tâm trạng đón khách: “Anh Tâm, mừng anh cùng đoàn công tác đến thăm Đồn!”
Cái bắt tay, bá vai của hai người đàn ông quyền lực nhất cùng với nụ cười vui mừng của họ làm các thành viên khác cũng hồ hởi, cởi mở. Họ lần lượt bắt tay chào nhau.
Cách một quãng thời gian, tầm ba phút. Trên chiếc xe không còn ai bước xuống. Dương Duy cứ ngỡ anh Tâm trưởng đoàn báo nhầm quân số chín thành mười. Anh quay đi.
“Chú bộ đội ơi, chú chưa đón cháu mà!”
Trái tim Dương Duy chừng như quên đập. Anh quay ngoắc lại.
Trước mắt anh là cậu bé con chuẩn soái ca nhí. Nhìn cậu bé anh như nhìn thấy mình ở tuổi lên ba. Khuôn mặt này, đôi mắt này. Và cả sóng mũi, nụ cười thơ ngây này nữa. Sao giống cậu bé Duy mà thuở nào mẹ cho anh xem ảnh gia đình.
Anh vô thức bước lại gần. Gần hơn. Gần nhất có thể nhìn rõ thêm cậu bé. Cả thế giới của anh giờ đây dường như tập trung về thiên thần nhỏ. Anh thả người quỳ gối, đôi mắt rớm lệ rưng rưng, hai bàn tay run run khẽ chạm vào đôi má non mềm vị sữa. Càng nhìn cậu bé, cả người anh càng phát run, miệng vì thế cũng nghẹn ngào nói chẳng nên lời. Anh bặm môi cố ngăn tiếng nấc.
Mà cậu bé con cũng mải miết nhìn anh. Đôi mắt trong veo chăm chú vào mặt ông chú đang vuốt ve hai gò má mình.
Trong mắt ông chú, bé con thấy hình ảnh mình đang ngơ ngác nhìn người đàn ông mới lần đầu gặp gỡ mà có cảm giác quen thân như bên nhau lâu rồi. Còn trong đôi mắt bé con, anh thấy mình đang mếu máo sắp không chịu nổi xúc động nữa.
Huhuhuhu…Cuối cùng rồi tiếng khóc cũng bật ra khỏi cõi lòng chờ mong khắc khoải của Dương Duy. Anh ôm chầm lấy bé con mà không hiểu nổi lòng mình đang nghĩ gì?
Bé con đứng im cho ông chú ôm. Chắc cậu bé thấy thương ông chú. Cậu đưa bàn tay nhỏ xíu lên lau giúp chú nước mắt. Lau hoài lau mãi mà vẫn không có khô. Cậu bé buộc miệng nói: “Chú hư quá! Hư hơn Dương Hạo!”
Một cái tên đi kèm với họ Dương khiến Dương Duy tự nhiên im bặt. Cơn xúc động chừng như đông lại. Anh nghe tim mình xốn xang bao điều. Anh còn chưa kịp bình ổn để hỏi thăm bé con vài điều. Rằng: Ba con là ai? Mẹ con tên gì? Sao họ con giống họ chú vậy? Mà con cũng giống chú hồi nhỏ nữa? Con không tin ư? Vậy theo chú, chú cho con xem album ảnh kỉ niệm của chú.
Anh định nói với bé con dễ thương như vậy?
Chợt có tiếng người gọi: “Dương Hạo!”
Giọng nói yêu thương này. Âm thanh dịu dàng này. Phải nói là lâu lắm rồi anh mới được nghe lại. Bao nhớ mong phút chốc chợt vỡ òa. Trong ngực anh, trái tim đau chợt đập lên từng nhịp rộn ràng. Một niềm vui hân hoan như mở cờ trong bụng.
Sao hôm nay anh đổ thêm bệnh run nữa vầy trời!
Anh hít sâu vài hơi. Từ từ quay mặt. Lòng thầm lo niềm vui mình đang vui sẽ hóa thành mộng tưởng. Tự nhiên, bao can đảm một thời bay mất tự hồi nào theo năm tháng luống bi ai. Anh lại vùi mái tóc nhiều sợi bạc vào lòng bé con.
Trong ngực nó anh cố giấu nước mắt. Còn bé con lại mừng vui gọi: “Mẹ ơi, mau lại xem chú này này! Chú giống Dương Hạo lắm ạ?”
Ôi trời!
Bước chân Ngọc Dao hóa đá. Mà Dương Duy trong lòng cũng rúng động tâm can. Anh quay ngoắc mặt nhìn thẳng về một hướng.