Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 3



Giọng ai nghe quen quen. Nhưng trong lúc vội, cô tạm gác qua một bên.

Lời mời đến khi đang cầu. Chờ thật lâu mới có xe dừng. Vừa lúc, cận giờ sợ lỡ hẹn với khách, Ngọc Dao nhanh miệng: “Dĩ nhiên là muốn!”

Dương Duy từ phía sau vươn cánh tay dài mở cửa xe. Rồi khom lưng làm động tác mời.

Ngọc Dao giật hết cả mình. Cô nhìn sững vào mặt anh nửa ngày, lắp bắp: “Lại..là anh...hả?”

Dương Duy nhướn mày: “Đúng là tại hạ!

Hân hạnh mời quý cô nương lên xe!”

Ngọc Dao khoát tay: “Khỏi! Tôi mà ngồi chung không gian với anh, tôi gọi anh là papa!” Nói xong, cô nguýt một cái sắc hơn dao, ôm áo phao nghênh ngang đi bộ.

Dương Duy nhìn theo cô gái có ba vòng bắt mắt trong bộ đồ bơi, anh cười hì hì rồi lên xe: “Đến phòng tâm lí A&D!” Sáng nay anh gặp vị bác sĩ mới.

Chiếc BMW lướt qua mặt Ngọc Dao. Người đang đi bộ liếc trộm, bỉu môi: “Tưởng đi BMW thì báu lắm! Mọe đếch cần con nhá!”

Người ngồi trong xe cũng len lén nhìn cô gái bên ngoài. Thấy cô đi bộ, tự nhiên anh xót xa đôi chân ngọc. Đôi chân ấy, thường ngày hay mỏi thích nằm dài trên lưng anh dạo phố mỗi chiều.

“Lùi lại!” Dương Duy bất ngờ nói với gã tài xế.

Chiếc BMW lập tức chạy lùi. Khi đến cạnh Ngọc Dao, Dương Duy nói luôn: “Xuống đưa cô gái ấy lên xe!”

Người cầm lái khẽ gật đầu rồi mở cửa.



Chỉ một động tác, người ấy bế Ngọc Dao nhét vào ôtô.

“Giữa ban ngày ban mặt, bắt cóc người hả?” Sau khi tỉnh hồn, Ngọc Dao nhìn người đàn ông bên cạnh đập liên tục mấy áo phao: “Anh đúng là thần kinh nặng! Có bệnh thì tìm bác sĩ chữa trị nha. Chứ anh cứ làm mấy việc khùng điên như thế này, tôi chịu hết nổi rồi! Á á á á...bắt cóc! Cứu tôi..t...ôiiiiiiii!”

Dương Duy thấy cô nhắm mắt la làng, anh mắc cười. Xời, xe anh vừa gia cố thêm bộ giảm sốc và cách âm, cô có la rách miệng, một phần tư tiếng cũng chẳng lọt được ra ngoài, ngoại trừ cô có khả năng la banh nóc xe.

Anh định chiều cô như thuở nào vẫn chiều chuộng Hải Băng. Cô muốn la thì la, muốn phá thì phá. Miễn ở trong tầm mắt của anh là được. Nhưng...anh lại thương người ta đau họng. Vẫn là nhắc tiếng: “Trong xe không có kẹo ngậm đau họng, chỉ có mỗi chuối, cô ăn không?”

Đang tức, Ngọc Dao chửi thẳng vào mặt anh: “Ai thèm kẹo, thèm chuối của anh? Tưởng tôi là con nít ba tuổi chắc?”

“Oan cho tôi quá! Không phải cô đang vội sao? Sẵn xe còn trống, tôi cho cô quá giang.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Yên tâm, tôi không cần cô gọi hai tiếng 'papa'. Nếu muốn, cô có thể gọi thẳng tên tôi Dương Duy hay Duy, tôi đều chấp nhận hết!”

“Có ma nó mới gọi anh!”

Câu nói lúc tức, Ngọc Dao nào nghĩ gì? Nhưng lọt tai Dương Duy là cả một nỗi niềm hoài niệm. Anh tự nhiên buồn thiu, thu ánh mắt đang nhìn cô, ngã lưng ra thành ghế, nhắm nghiền đôi mắt. Đúng! tên anh chỉ có...ma gọi thôi. Con ma anh yêu như sinh mệnh!

Bởi, đêm đêm, ngoại trừ anh thức, một khi rã rời rơi vào trạng thái ngủ, anh mơ hồ nghe tiếng Hải Băng gọi anh: “Duy...mau bế em. Em lạnh quá rồiiiii! Dương Duyyyyy!”

“Những lúc đó tôi bàng hoàng ngồi bật dậy rồi lao nhanh đi bế Hải Băng. Nhiều lúc, Hải Thần không có ở nhà đè áp tôi, tôi còn lần mò ra biển lao luôn xuống mặt nước.”

Ngọc Dao nghe xong, tự nhiên chạnh lòng thấy thương người ta: “Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý khơi lại nỗi đau trong lòng anh.”

“Tôi biết!”

“Nhưng tôi nhìn ra, thần kinh anh có vấn đề.”



“...” Dương Duy nhìn cô chăm chú.

“Tôi xin lỗi!”

“Cô nói đúng, không cần phải áy náy!”

“Nói vậy, anh biết mình bệnh! Vậy hà cớ gì không gặp ngay bác sĩ? Để lâu dễ biến thành bệnh hoang tưởng đó.”

“Tôi theo bác sĩ bốn năm nay. Nhưng không biết có phải gặp lang băm không mà càng trị bệnh càng nặng.”

“Vậy anh tiếc gì không đá tên lang băm ấy đi!”

“Đá rồi! Hôm nay tôi đi gặp bác sĩ mới! Không biết tay bác sĩ này có phải là hàng dỏm nữa không?

Mà không hiểu mấy tay quan trên làm ăn kiểu gì? Đến lang băm cũng cấp bằng, cấp giấy phép hành nghề.”

Ngọc Dao cười. Cô nói để anh thông cảm: “Giữa thực tế và lí thuyết cách xa nhau một trời một vực. Bắt bệnh và điều trị bệnh liên quan đến chữ tài. Chứ sinh viên tốt nghiệp, Ban Giám Hiệu trường Y dám không cấp bằng cho họ?

Hơn nữa, công cha mẹ nuôi khổ bốn năm, năm trời. Ra trường còn phải lăn lộn không đồng trong các bệnh viện để va chạm thực tế, nâng cao tay nghề. Đến khi tay nâng lên chút đỉnh, các vị tiền bối, nỡ lòng không duyệt chắc?”

“Vậy thứ dân đen như tôi mới gánh khổ nè! Tiền mất tật mang. Theo bác sĩ riết tôi thấy bệnh càng be bét.” Anh cuộn hai bàn tay xoa xoa: “Lần này, nếu gặp phải một tên lang băm nữa, tôi đấm vỡ mồm hắn!”

Ngọc Dao phụ họa: “Đúng! Đúng! Anh cứ tống hết lực vào cái mỏ phán đoán bệnh sai cho tôi!” Cho tay bác sĩ dỏm nào đó cút về quê cuốc đất nhường bệnh nhân cho những ai có tay nghề giỏi như cô kiếm cơm.