Hôm sau buổi sáng Phạm Quốc Thiên Bảo vẫn đi làm bình thường, đến tối khi chuẩn bị ngủ anh nói với Trương Ái Như:
- Em gọi hỏi Kiến Văn đến đâu rồi hay là anh gọi?
- Để em gọi cho, anh làm việc tiếp đi.
- Ừm, ngoan hôm nay anh có việc phải giải quyết cho xong nên khi nào nói chuyện xong rồi em ngủ trước đi nha!
Vừa nói Phạm Quốc Thiên Bảo vừa cúi xuống hôn lên trán cô, tiểu Như ngồi trên giường gật đầu với anh, khi anh đóng cửa phòng ngủ lại rồi thì cô mới gọi cho anh hai:
“Anh nghe đây bé Như?”
- Anh hai đã đến nơi chưa?
“Bọn anh đến Bangkok rồi, em muốn bọn anh đợi đi cùng ra đảo ở Phuket hay là các em bay qua đó luôn?”
- Anh Thiên Bảo giờ này còn làm việc tranh thủ hết đem nay cho xong, chắc sáng mai chúng em đi sớm qua Phuket đợi mọi người tới rồi cùng nhau ra đảo.
“À anh hiểu rồi, vậy sáng mai gặp lại em.”
- Dạ, hẹn mai gặp ạ.
Trương Ái Như nói chuyện với anh hai xong cũng nằm xuống ngủ, cô không biết đã ngủ đến bao lâu cảm nhận bên cạnh giường lún xuống, một vòng tay quen thuộc ôm lấy cô và ngủ đến sáng.
…
Trên máy bay Trương Ái Như nhìn thấy anh mệt mỏi, cô quay qua hỏi:
- Anh mệt lắm à?
- Ừm, anh không sao.
- Hay là anh chợp mắt một chút đi, đến nơi em gọi anh dậy.
Phạm Quốc Thiên Bảo gật đầu với tiểu Như và nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì Lê Đình Phúc Hưng ngồi bên cạnh tiểu Như cách một đường đi hỏi:
- Thiên Bảo hôm qua làm việc mệt à?
- Dạ, dạo này hình như anh ấy hơi bận.
- Ừm, em dạo này ổn không?
Tiểu Như không hiểu lắm ý của nên hỏi lại:
- Ý của anh là gì?
- Anh chỉ hỏi thăm em sống có tốt không mà thôi.
- Dạ em cám ơn anh.
Trương Ái Như mỉm cười với anh, Lê Đình Phúc Hưng tiếp tục nói:
- Nếu có lúc nào em cảm thấy không ổn có thể tìm anh, hiện tại anh cũng định sắp xếp công việc để về nước.
- Dạ em cám ơn anh.
Hai người lo nói chuyện không ai để ý đến một người đang ngủ, nhưng lại nhíu mày khó chịu chỉ một thoáng rồi trở lại như không có chuyện gì.
Đến sân bay Phuket cũng đã 7 giờ 45 cũng chỉ còn 15 phút nữa là nhóm Trương Kiến Văn đến, nên mọi người ở sân bay đợi luôn đi cùng cho vui.
Lê Đình Phúc Hưng hỏi tiểu Như:
- Em có muốn uống một chút nước không?
Cô ấy còn chưa kịp trả lời thì Phạm Quốc Thiên Bảo đi từ đâu đến đưa một chai nước suối lạnh cho cô nói:
- Chắc em mệt rồi uống đi, anh mua cho em.
Trương Ái Như cầm lấy nước từ anh mỉm cười nói cảm ơn, rồi quay qua Lê Đình Phúc Hưng cô nói:
- Anh Thiên Bảo mua cho em rồi em cám ơn anh.
Hai anh em nhà họ Trần đứng nhìn một màn vừa rồi, hai người nhìn nhau cười Phạm Quốc Thiên Bảo không biết có biết không.
Chứ hai anh em họ biết rõ nhất Lê Đình Phúc Hưng thích tiểu Như từ lâu rồi, đúng là gây cấn nè!
Mọi người đợi một chút thì nhóm Trương Kiến Văn cũng đến nơi, Trương Ái Như vừa thấy anh của cô liền chạy lại ôm anh, mặc dù có chồng rồi nhưng khi gặp anh hai cô cũng rất nhõng nhẽo với anh.
Nhớ đến chuyện vì sao anh đi vòng cô hỏi:
- Anh hai sao hôm qua anh không đi thẳng đến đây mà ghé qua Bangkok chi vậy?
- À… Thì…Anh có chút việc ở đó nên rủ mọi người đi cùng rồi sáng nay mới xuống đây.
Nhưng mà sao có một cô gái nhỏ đi cùng nhóm với anh hai cô vậy, Trương Ái Như chưa kịp hỏi thì Phạm Quốc Thiên Bảo lên tiếng:
- Cô bé này là ai đây? “Anh vợ” đừng nói với tôi đây là “chị dâu” nha?
Nghe Phạm Quốc Thiên Bảo nói như vậy ai cũng tập trung nhìn vào cô gái nhỏ ấy, tiểu Như thì nhìn Trương Kiến Văn xem anh trả lời thế nào?
Mà Phạm Quốc Thiên Bảo nói như vậy có lẽ là vì thấy Trương Kiến Văn đang cầm vali giúp cô ấy, không đợi mọi người tò mò Trương Kiến Văn lên tiếng:
- Giờ thì chưa phải, tương lai thì chưa biết.
Lý Thế Bảo thấy em gái đang bị chọc thì lên tiếng đính chính giúp em gái:
- Đừng chọc em gái của tôi nữa, giới thiệu với các cậu đây là Lý Tuệ Nhi 20 tuổi em gái Út của tôi, Tuệ Nhiên thì mọi người gặp hoài nên không cần giới thiệu nha!
Sau khi Lý Thế Bảo vừa nói xong thì Trương Ái Như chạy lại nựng má Tuệ Nhi lém lĩnh nói:
- Em gái anh Thế Bảo dễ thương quá trời luôn á, ước gì sau này em làm “chị dâu” của chị thì tốt quá, anh hai hé.
Trương Kiến Văn nhìn Tuệ Nhi cười, Phạm Mai Ái Linh cũng đến bắt chuyện và cười với Tuệ Nhi:
- Chào em chị là Phạm Mai Ái Linh rất vui được làm quen với em, chị học cùng lớp với chị Nhiên của em đó.
Lúc này như nhớ ra Trương Ái Như vui vẻ giới thiệu với Tuệ Nhi:
- Quên nữa chị là Trương Ái Như em gái của anh Kiến Văn lớn hơn bé 2 tuổi, rất vui được làm quen nhé!
Lý Tuệ Nhiên lúc này lên tiếng giả bộ trách móc hai cô bạn thân của mình:
- Hai người có em ấy thì quên mất tôi là ai rồi, giận hứ…
- Làm gì có nè!
Cả hai người đều lên tiếng và buông Lý Tuệ Nhi ra chạy lại ôm Lý Tuệ Nhiên, lâu ngày gặp nhau nên các cô gái rất vui vẻ.