Chương 18: Lời tỏ tình bất ngờ của anh (2)
Editor: peeWan
______________________
Biết cô nhất thời không tiêu hóa được lời thổ lộ của mình, Tưởng Mộ Thừa rất quan tâm xoa xoa huyệt thái dương cho cô, cố gắng giúp cô thả lỏng.
Nửa phút trôi qua, ý thức Tô Vận mới chậm rãi trở về.
Ngủ với anh cả một đời, đồng ý không?
Đồ đần mới không đồng ý.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương, giữa bọn họ còn có chuyện chưa giải quyết được.
Tô Vận ngước mắt nhìn thẳng anh: "Tưởng Mộ Thừa, anh thả em ra, bây giờ em không muốn để ý đến anh, chừng nào chuyện của Nịnh Nịnh chưa được xử lý tốt em đều không muốn nhìn thấy anh."
Tưởng Mộ Thừa cam đoan: "Chuyện của Tô Nịnh Nịnh, là anh sơ xuất, sau khi anh cho người điều tra rõ ràng sẽ cho em một lời giải thích, nhất định khiến em hài lòng. Ngày mai anh sẽ tự mình đến đón em em, đưa cô ấy đến đoàn làm phim."
"Lỗi của anh, thật xin lỗi."
Thật ra cũng không thể chỉ trách anh, hiện tại anh khiêm nhường như vậy, Tô Vận ngược lại mất bình tĩnh.
Nhưng cô xụ mặt xuống, không thèm để ý đến anh.
Tưởng Mộ Thừa còn nói: "Tô Vận, lần xin lỗi đầu tiên trong đời anh là cho em rồi đó, người không biết không có tội, đừng giận nữa, ha?"
Tô Vận vẫn cảm thấy uất ức, không hiểu sao muốn nhỏ nhen với anh, "Tưởng Mộ Thừa, em vẫn không muốn để ý đến anh."
"Được, vậy thì không để ý tới anh."
Tưởng Mộ Thừa ôm cô mặc cho cô phát cáu, mặc kệ cô nói gì anh cũng không để ý. Đợi thái độ của cô với anh tốt hơn, anh lại hỏi: "Sao em lại đến khoa Cấp cứu?"
"Việc này giao cho anh là được." Tưởng Mộ Thừa hôn hôn tóc cô, "Về sau mặc kệ gặp chuyện gì cũng nên nói cho anh, giống như chuyện hôm nay, suýt nữa trở thành cục diện không cách nào vãn hồi."
Tô Vận gật gật đầu.
Mới yên tĩnh được một chút, cô lại bắt đầu xấu tính lặp lại câu kia: "Tưởng Mộ Thừa, em hiện tại vẫn không muốn để ý đến anh."
Tưởng Mộ Thừa dung túng cô, tựa đầu cô trên ngực mình, "Vậy thì nghỉ ngơi một lúc."
Tô Vận nằm trong lòng anh, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, "Tưởng Mộ Thừa."
"Hả?"
"Em không có cha mẹ, nhà rất nghèo, vả lại... gánh vác gia đình lại rất nặng, không môn đăng hộ đối với anh, bố mẹ anh..."
Tưởng Mộ Thừa ngắt lời cô, cười nói: "Mới đó mà vội gả cho anh rồi sao?"
"Anh... Em... Ý em không phải như vậy..." Tô Vận nhất thời nói năng lộn xộn.
Tô Vận cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, "Có phải anh với Lâm Việt có một chân (*) không?"
(*) Có một chân (有一腿): chỉ mối quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Tưởng Mộ Thừa mặt đen thui, trả lời hắc cô: "Anh có một chân với người khác."
Tô Vận: "Với ai?"
"Thẩm Lăng."
"Thẩm Lăng là ai?"
"Nhân tình của anh."
"..."
Tưởng Mộ Thừa thừa dịp cô thất thần, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, nhẹ nhàng mút vào, Tô Vận vô ý thức đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn.
...
*
Giữa trưa hôm sau, Tô Vận còn đang trong giấc mộng nhưng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô sờ qua điện thoại, là Triệu Tinh gọi.
"Chị ơi, em đang ngủ."
Giọng nói của Triệu Tinh không giấu được kích động: "Mau dậy, mau dậy đi, bạn học cấp một cũ của tôi mới đến báo danh ở bệnh viện, vừa nãy trên đường tôi gặp cậu ta, bây giờ cậu ta đang đến xe lấy đồ rồi bọn tôi sẽ đến nhà ăn ăn cơm, cho cậu năm phút, mau chuẩn bị rồi cút xuống cho tôi."
Tô Vận mơ mơ màng màng, hỏi: "Bạn tiểu học gì?"
"Móa, mất trí nhớ à? Mấy hôm trước tôi nói với cậu, là người bạn học đẹp trai ở khoa Nội tim mạch, cái người tú sắc khả san (*) đó."
(*) Tú sắc khả san (秀色可餐): chỉ (1) người phụ nữ có sắc đẹp mê hoặc lòng người, hoặc (2) cảnh đẹp tự nhiên.
Tô Vận: "Đàn ông đã có vợ thì có gì hay mà xem."
"Nhìn trai đẹp thì tâm tình tốt, tâm tình tốt, hiệu suất giải phẫu cao, giả phẫu nhiều, tiền thưởng cũng sẽ nhiều, liếc mắt một cái, cuối năm chúng ta có thể trở thành tú bà rồi."
Tô Vận: "..."
Triệu Tinh khôi phục trạng thái nghiêm túc: "Cậu ta là chuyên gia Nội tim mạch đấy, nếu cậu quen cậu ta thì có thể học thêm không ít, nói không chừng sau này cậu có thể trở lại khoa Nội tim mạch, giữ mối quan hệ với chủ nhiệm Phó đối với cậu chẳng có gì xấu cả, mau lên!"
"Biết rồi, biết rồi!" Tô Vận để điện thoại di động xuống, ngửa mặt lên trời thở dài, vùng vẫy mấy lần mới ngồi xuống, trái lại cô khá tò mò người đàn ông này có thể đẹp trai đến mức nào.
Tô Vận đi vào nhà ăn, giờ này là giờ cao điểm đi ăn cơm, cô phải chen hơn mười phút mới lấy được cơm, sau đó bưng khay đồ ăn đến khu nhân viên để tìm Triệu Tinh.
Có vài đồng nghiệp đã ăn xong nhưng vẫn ngồi tại chỗ không đi, ánh mắt thỉnh thoảng ngắm nhìn về phía cửa sổ bên kia.
"Tô Vận, bên này." Triệu Tinh vẫy tay với cô.
Tô Vận theo tiếng nhìn lại, bọn Triệu Tinh đang vị bên cửa sổ, lúc nãy bị người đàn ông ngồi quay lưng với cô chắn tầm nhìn nên cô không thấy được.
Hóa ra mấy cô hoa si này ăn xong không chịu đi là vì ngắm soái ca à?
Đúng là không cứu nổi.
Có điều khi ánh mắt cô lần nữa rơi trên bóng lưng người đàn ông đó, cô mới phát hiện đó là một bóng lưng rất quen thuộc, đã từng vô cùng quen thuộc.
Cô tự thôi miên bản thân, không thể là anh ta, sẽ không.
Cô đi một bước, trái tim co lại một lần, sự đau đớn này khiến cô không biết phải làm thế nào.
Ngay lúc Tô Vận đang tự nói với mình rằng đó không phải anh ta, hiện thực liền cho cô một đòn cảnh cáo.
Người đó đột nhiên quay đầu.
Không kịp chuẩn bị, ánh mắt khổ sở của Tô Vận chạm phải ánh mắt của người đàn ông đó.
Hai chân như bị hóa đá, cô làm sao cũng không cử động được. Hai tay không ngừng run rẩy làm chén canh ở góc khay đựng đồ ăn sánh ra ngoài.
Canh nóng rực đổ trên tay cô nhưng cô không hề có cảm giác gì.
Khi khoảng cách chỉ còn hơn mười mét, cô cảm giác như mình đã dùng hết sức lực cả đời này để đi đến bàn ăn, sau đó cô như kiệt sức, cả người như muốn sụp xuống.
Triệu Tinh không hiểu rõ tình hình, cười nói: "Từ khi nào mà trở thành thục nữ như vậy, lại còn bắt đầu đi bước nhỏ nữa?" Rồi đỡ khay thức ăn giúp cô.
Sau đó giới thiệu với cô: "Đây là bạn học tiểu học của tôi, Phó Minh Diễm."
Sau đó vẫn dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói với người đàn ông: "Đây là người tôi mới nhắc đến với cậu đấy, bông hoa của viện chúng ta, vợ nhỏ của tôi, Tô Vận, xinh đẹp không?"
Phó Minh Diễm không đáp, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Vận như muốn nhìn thấu lòng cô.
Rời xa đã sáu năm, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này.
Cô đã thay đổi, trong ánh mắt không còn thấy được sự thanh thuần tươi trẻ của tuổi trẻ nữa rồi.
Nhưng hình như vẫn chưa thay đổi gì, vẫn là người con gái anh ta yêu, xinh đẹp và ấm áp.
Vẫn là Tô Vận tỉnh lại trước, giọng cô hơi khàn: "Bác sĩ Phó, nghe danh đã lâu."
Phó Minh Diễm xót xa khi nghe cô xưng hô như vậy, nhiều lời muốn nói nhưng bị nghẹn lại trong cổ, cuối cùng chỉ máy móc nói hai chữ: "Xin chào."
Tô Vận ăn bữa cơm này nhưng chẳng có vị gì, cô cảm giác đồ ăn trước mặt đều mơ hồ, nhiều lần cảm giác đồ ăn đã được kẹp trong đũa nhưng khi đưa đến miệng mình mới biết là trống không.
Cũng may có Triệu Tinh ríu rít bên cạnh, miệng nói không ngừng, cũng không chú ý đến sự khác thường của cô, Phó Minh Diễm thỉnh thoảng cũng phụ họa vài câu nên bữa ăn này cũng không đến nỗi tẻ ngắt.
Lúc ăn được một nửa, điện thoại Tô Vận vang lên.
Cô lập tức nghe máy: "À, được được, tôi qua ngay." Cô vội cúp máy rồi áy náy nói với Triệu Tinh: "Bên khoa Cấp cứu mới có bệnh nhân, tôi muốn qua đó giúp."
Rồi không đợi Triệu Tinh nói chuyện, Tô Vận liền chạy trối chết.
Triệu Tinh lắc đầu, nhỏ giọng thắc mắc: "Tối hôm qua mới trực ca đêm, hôm nay không phải nghỉ ngơi sao?"
Tô Vận chạy khỏi nhà ăn thật xa mới dừng lại, che ngực thở hổn hển, lần đầu tiên cô thấy biết ơn tổng đài chăm sóc khách hàng 10086 đến kịp thời như thế.
Còn chưa đi đến ký túc xá, điện thoại di động của cô vang lên lần nữa, cô nhấn nút trả lời, mũi cay cay: "Alo."
"Dậy chưa?"
"Hôm nay em dậy sớm, cơm cũng ăn rồi."
"Anh đã đưa Tô Nịnh Nịnh đến đoàn làm phim, sau khi cô ấy xả giận thì rất vui vẻ."
Tô Vận nhất thời quên đi buồn bã, vội hỏi: "Nó tức giận thế nào?"
Tưởng Mộ Thừa lặng im nửa giây: "Cô ấy mắng anh."
Tô Vận: "..."
Tô Nịnh Nịnh đúng là không đủ.
(*) Không đủ (不够): là một câu chửi rút gọn ở phương Bắc, tức là chỉ người nào đó không coi nghĩa khí ra gì, không có đạo đức, không có suy nghĩ, không nể mặt mũi.
Tưởng Mộ Thừa lại nói: "Lúc cô ấy biết bạn gái của anh là em thì xin lỗi anh, sau đó lại mắng em một trận, nói em không nói gì với cô ấy."
Tô Vận lúc này mới hoảng lên, vội vàng giải thích thay Tô Nịnh Nịnh, nói Nịnh Nịnh thẳng thắn để anh đừng để những lời kia ở trong lòng.
"Sao anh lại đi chấp trẻ con chứ." Tưởng Mộ Thừa hỏi cô: "Đang ở ký túc xá sao?"
"Không có." Tâm tình Tô Vận rất tồi tệ vì nhìn thấy Phó Minh Diễm, những chuyện trong quá khứ ào ào ùa về ép cô không thở nổi.
Bây giờ cô vô cùng muốn gặp Tưởng Mộ Thừa: "Anh Tư."
"Hả?"
"Bây giờ anh có bận không?"
"Sao vậy?"
Tô Vận dùng đầu ngón tay lau nước mắt: "Không có gì, sợ anh bận bịu, ảnh hưởng đến thời gian của anh."
"Em khóc." Giọng khẳng định.
Tô Vận phủ nhận: "Không có, chắc do mới vừa dậy, giọng nói hơi khàn."
Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: "Nếu không khóc thì em lau nước mắt làm gì?"
Tô Vận sững sờ, anh có Thiên Lý nhãn à? Cô vô thức ngẩng đầu, phát hiện dưới lầu kí túc xá có một bóng hình quen thuộc.
Tưởng Mộ Thừa thanh thản mà lười biếng dựa vào cửa ô tô, mặc sơ mi trắng bên trong bộ âu phục màu xanh đậm, cách phối đơn giản nhưng khi được mặc trên người anh lại toát lên khí chất độc nhất vô nhị.
Anh một tay bỏ túi, tay kia cầm điện thoại để bên tai, vẻ mặt chuyên chú nhìn về phía cô.
Tô Vận giống như cô nữ sinh mới biết yêu đương, chạy tới nhào vào trong ngực anh.
Tưởng Mộ Thừa vững vàng đón được cô: "Ai lại bắt nạt em rồi? Ăn một bữa cơm cũng có thể khóc như mưa."
Tô Vận không nói đạo lý: "Là anh bắt nạt."
"Được, là lỗi của anh."
Nước mắt Tô Vận đều chùi hết lên áo sơ mi của anh, càng khóc càng thương tâm.
Tưởng Mộ Thừa không hỏi lại cô mà dùng sức ôm cô trong lòng rồi dùng cằm vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Hơn mười phút sau, Tô Vận còn khóc thút thít.
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu xoa xoa gò má cô, thì thầm: "Có muốn anh đổi áo sơ mi cho em tiếp tục lau nước mắt không?"
Tô Vận phì một tiếng, nín khóc bật cười, liếc anh một cái.
Tưởng Mộ Thừa dùng ngón tay lau lau nước mắt cho cô, "Làm bằng nước à?"
Tô Vận nhìn anh nói: "Ban nãy em gặp người quen ở nhà ăn liền nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ, nghĩ đến bà ngoại em, cậu em... Bà ngoại em qua đời năm năm trước, cậu em ông ấy... Ông ấy..." Cô lại nghẹn ngào, không nói được.
"Đừng nói nữa." Tưởng Mộ Thừa che tai cô.
Anh biết tất cả mọi chuyện, biết bà ngoại cô vì không chịu được đả kích cậu cô vào tù mà qua đời, còn cậu cô đến giờ vẫn thần chí không rõ.
Biết khi cô làm việc ở bệnh viện Thượng Hải, bởi vì lúc giải phẫu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn mà phải bồi thường một khoản kếch xù bồi thường, sau đó còn bị ép từ chức.
Còn biết rất nhiều chuyện tồi tệ trong quá khứ của cô.
Anh biết hết những ngày cô đã trải qua.
"Anh Tư."
"Hả?"
"Chuyện nhà em anh cũng biết đúng không?" Nếu ở khu phục vụ đã biết cô là ai, chắc đã điều tra về cô.
"Ừ, điều tra em, biết một chút." Cũng không biết đầy đủ, ví dụ như tình sử của cô, anh không điều tra, cảm thấy cô là người * (*), dù cô không nói, anh sẽ không tra, cũng không hỏi.
(*) Ở đây tác giả dùng dấu *.
"Vậy em không nói nữa."
"Được."
"Anh Tư."
"Hả?"
"Chuyện quá khứ em cũng không muốn truy cứu, chuyện gì qua hãy để nó qua đi, được không?" Không biết tại sao Tô Vận có linh cảm Tưởng Mộ Thừa nhất định sẽ điều tra rõ những chuyện trong nhà cô, không chừng sẽ trút giận thay cô.
Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng, chỉ là dùng sức ôm cô thật chặt.
"Anh Tư!"
Tưởng Mộ Thừa hôn trán cô một cái, đổi chủ đề, hỏi cô: "Thích gọi anh là anh Tư sao?"
"Đúng đó, anh Tư hai chữ, Tưởng Mộ Thừa ba chữ, gọi anh Tư để tiết kiệm công sức."
Tưởng Mộ Thừa: "..."
Thật sự là bị lý do này làm nghẹn rồi.
Tô Vận nhéo hông anh một cái, nhắc nhở lần nữa: "Nghe không? Không được truy cứu chuyện trước kia, lật ra cũng không thay đổi được bất kì chuyện gì, chỉ làm cho mình ngột ngạt."
Lại một thoáng trầm mặc, Tưởng Mộ Thừa mới mở miệng: "Được. Nhưng nếu như những người kia sau này còn chọc giận em, anh nhất định sẽ tính hết một lượt nợ cũ nợ mới, gϊếŧ chết bọn họ."
Tô Vận: "..."
Đúng là bạo lực!