Không Yêu Không Vui

Chương 6



Đúng ngày hôm đó, Tô Vận lại đến muộn.

Còn đến muộn những hai tiếng.

Hôm đó cô có ca giải phẫu khẩn cấp, hơn nữa quá trình phẫu thuật đã dự kiến là phức tạp, đến lúc giải phẫu xong cũng nhiều hơn thời gian họ tính toán trước đó hai giờ. Bỏ con dao giải phẫu xuống Tô Vận thật sự muốn nằm bẹp luôn xuống đất.

Khi cô bấm máy gọi cho Lâm Việt trước để nói xin lỗi, lời còn chưa ra đến miệng anh đã tranh trước, nói rằng anh đang ở nhà ăn ngay đối diện bệnh viện, còn cố ý dặn dò cô đừng quá gấp gáp, nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng xuống.

Tô Vận ngàn vạn lần không nghĩ tới Lâm Việt là người thiện lương đến vậy, vô cùng tinh ý mà quan tâm. Cô vọt đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác rồi đến nhà ăn.

Tới nhà ăn rồi, Tô Vận thấy Lâm Việt đang lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha xem tạp chí, giữa hai đầu lông mày là cả bầu trời không đứng đắn. 

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Tô Vận với Lâm Việt.

Lâm Việt thấy người đã tới, ngồi xuống xong, khéo léo rót cho cô cốc nước: “Trước tiên làm ngụm nước đã.”

“Cảm ơn.” Tô Vận đi nhanh, đến giờ hô hấp vẫn còn hơi gấp, cô dùng hết sức kiềm nén cho lồng ngực đỡ phập phồng. 

Sau đó bọn họ không nói thêm nữa, nhưng không khí không những không xấu hổ chút nào, tựa như những người bạn lâu năm, chẳng có chút ngại ngùng khách sáo.

Lâm Việt lấy menu: “Cô muốn gọi gì?”

“Cho tôi một phần salad hoa quả đi.” Cô thật sự mệt mỏi, không muốn ăn uống gì cả. Còn Lâm Việt gọi một phần bò bít tết.

Sau đó nói với cô: “Nếu cô thật sự không ăn uống gì được, đến salad hoa quả cũng thấy khó ăn thì không cần ngại ngùng gì đâu. Nếu sau bữa cô vẫn đói tôi sẽ đưa cô đi ăn khuya nhé.”

Chính anh cũng mệt mỏi đến chẳng thiết ăn uống, mà cô lại đứng giải phẫu 7 tiếng đồng hồ, lại càng chẳng có tâm trạng ăn uống gì.

Tô Vận vô cùng cảm kích nhìn anh: “Vậy xong salad hoa quả thì đi nhé.”

Cô uống hơn nửa ly nước ấm xuống rồi nhẹ nhàng lấy menu xem: “Tôi giải phẫu lâu như vậy anh gọi điện thoại cũng không được, lại phải đợi quá lâu, tôi còn tưởng anh đã sớm rời đi rồi.”

Lâm Việt cười: “Tôi cũng muốn lắm, cơ mà thật không dám làm vậy.”

Tô Vận: “Tôi khủng bố đến vậy cơ à?”

“Ấy ấy không phải, là tôi sợ mẹ, bà đã sớm nói với tôi cô có ca giải phẫu cấp, nhất định khó có thể đến đúng giờ, nên tôi mới kiên nhẫn chờ.” Lâm Việt lại rót đây ly nước cho cô.

Tô Vận giật mình: “Sao mẹ anh lại biết tối nay tôi có ca phẫu thuật?”

Lâm Việt ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm, nhìn cô không giống nói dối lắm, xem ra là bị giấu rồi. Người mẹ này của anh lại còn chơi trò giấu diếm cơ đấy.

“Cô đoán xem mẹ tôi là ai?”

Tô Vận chớp mắt, giống như ngộ ra điều không thể tưởng tượng được. Bộ trưởng Lưu sao có thể đem chính quý tử nhà mình đi giới thiệu cho cô?

Lâm Việt: “Nghĩ ra rồi?”

“Đại … đại khái cũng đoán được một chút.”

“A.” Lâm Việt cảm giác cô rất có ý tứ, “Có phải thấy rất thụ sủng nhược kinh (1) không?”

(1) thụ sủng nhược kinh: thấy được yêu mến mà sinh ra lo lắng

Tô Vận đờ đẫn gật đầu.

Lâm Việt bắt đầu trêu cô: “Nếu cô không lấy tôi, chẳng phải bà ấy sẽ rất thất vọng sao?”

Tô Vận: “……” Bên tai cô đỏ ửng lên.

Lâm Việt cười to, rồi sau đó lại hỏi: “Không nhận ra tôi à?”

Tô Vận lại lần nữa phát ngốc.

Chưa bao giờ gặp qua mà.

Lâm Việt bất mãn ở trong lòng, biết ngay lúc ấy cô nàng này đem tâm tư đặt chỗ khác mà, khéo chừng còn chưa thèm liếc anh một cái.

Anh nhắc Tô Vận: “Cô hút điếu thuốc đầu tiên ở đâu?”

Anh dám chắc lần đó là lần đầu cô hút thuốc, động tác trúc trắc, còn bị sặc suýt chết.

Tô Vận nháy mắt trong đầu hiện ra hình ảnh ở cửa hàng tự phục vụ, chiếc xe kia đậu ở đó và người đàn ông áo hồng.

“Anh là người gọi ‘anh tư’?”

Lâm Việt gật đầu.

Tô Vận: “Thảo nào.”

Lâm Việt tiếp lời cô nói: “Và anh tư gặp mẹ tôi ở phòng bệnh?”

“Đúng vậy.”

Salad hoa quả và thịt bò bít tết được bưng lên.

Tô Vận nhai nhai một miếng hoa quả trong miệng.

Lâm Việt nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi như thế nào?”

Tô Vận đang nhai hoa quả, bị anh hỏi thẳng thừng như vậy nên sặc một miếng.

Lâm Việt lấy ly nước đưa cho cô: “Chẳng nhẽ tôi không có tiền đồ như vậy cơ à?”

Tô Vận uống liền mấy ngụm nước, cảm giác gương mặt đều nóng lên.

Lâm Việt cười nhẹ, lại nói: “Tôi không có cảm giác nam nữ gì với cô, tôi cũng có thể khẳng định cô cũng chung cảm giác này với tôi. Tôi nói không sai chứ?”

Chính vào lúc này, thiện cảm của Tô Vận với anh đạt level max. Người đàn ông này luôn thẳng thắn như vậy, nói trắng ra không quan tâm đến tâm trạng hay mặt mũi của đối phương.

Tô Vận gật đầu: “Nói chuyện cùng anh tôi thấy rất vui.”

Lâm Việt sau đó liền bắt đầu phân tích tình trạng khốn khổ của họ.

“Mẹ tôi ngày trước cũng giới thiệu cho tôi không ít đối tượng xem mắt, nhưng trước giờ bà không quá nhiệt huyết như bây giờ, một mực muốn cô thành con dâu của mình. Hơn nữa bà vẫn đang là lãnh đạo, cô tuy không có nịnh hót bà ý như những người khác, nhưng chính cô cũng rất sợ nếu chẳng may đắc tội bà ý. Rốt cuộc đắc tội lãnh đạo cấp cao cũng chẳng phải chuyện tốt.”

Những lời này Tô Vận vô cùng tán thành.

Cô thật sự không có nịnh bợ Lưu Văn Ngọc, càng không muốn chiếm cái lợi gì từ bà, lại càng không dám nghĩ đắc tội bà ấy.

Ban đầu đối với chuyện gặp mặt này cô hơi ác cảm, nhưng Lưu Văn Ngọc là lãnh đạo, từ góc độ khác lại quan tâm cô như một vị trưởng bối, dù cô có không muốn vẫn phải thể hiện sự biết ơn, vui vẻ mà đến.

Lâm Việt lại nói: “Mấu chốt ở chỗ là, bà ấy không giới thiệu cho cô người khác, lại đem chính con trai mình ra, trong mắt bà ấy, con mình là người đàn ông tốt nhất, lớn lên tốt đẹp, gia thế hiển hách, ai có thể lấy được người chồng là tôi thì đó đều là phúc mấy đời của cô gái đó. Cô nói nếu cô cự tuyệt tâm ý của lãnh đạo, chẳng phải là sống không biết điều sao?”

Tô Vận vẫn như cũ gật đầu.

Những lời này nghe hơi có vẻ châm chọc, nhưng lại là sự thật. 

Lâm Việt uống xong bát canh liền chuyên chú ăn thịt bò bít tết. Tô Vận nhìn anh, sợ mình vô ý vô tứ nhưng dường như trong mắt anh chỉ còn miếng thịt bò, căn bản không để ý cái gì khác.

“Lâm Việt.” Tô Vận nhẹ giọng gọi.

Lâm Việt ngẩng đầu: “Có việc gì?”

Tô Vận: “… Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Việt cười: “Còn có thể làm sao bây giờ? Lấy tôi đi.”

Tô Vận: “……”

Lâm Việt buông dao nĩa, xoa xoa tay.

“Trước tiên chúng ta giả vờ hẹn hò hai tháng, chờ thêm một thời gian tôi tuỳ tiện tìm một cô gái để ‘ ngoại tình ’, cô lại tự do. Đến lúc đó mẹ tôi không chỉ không trách cô, lại còn thấy cô tốt đẹp hơn ngàn vạn lần, cảm thấy bà thật vô phúc khi có đứa con lông bông như tôi.”

Tô Vận nhìn anh, trong lòng tràn đầy cảm kích, áy náy còn có bất an.

Lâm Việt lại lần nữa cầm lấy dao nĩa, nâng cằm hướng đĩa salad của cô: “Ăn nhanh thôi nào.”

Bước ra khỏi nhà ăn đã mười rưỡi.

Bệnh viện ngay đối diện nhà ăn, Lâm Việt đi bộ cùng Tô Vận trở về. 

“Lâm Việt, cảm ơn anh.”

“Tô Vận, đây là lần thứ hai trong tối nay cô cảm ơn tôi đấy. Kỳ thật cô không cần để ở trong lòng, tôi cũng có tâm tư riêng, giúp cô cũng là tự giúp chính mình.”

Kỳ thật, tâm tư của anh còn hơn thế, nhưng là hiện tại chưa thể nói ra.

Tới cửa bệnh viện, Tô Vận giục Lâm Việt trở về nhưng anh còn muốn kiên trì đưa cô đến tận ký túc xá.

Anh giải thích: “Cô không hiểu mẹ tôi đâu, khẳng định là bà ấy không yên tâm tôi với cô đi hẹn hò, nói không chừng còn âm thầm phái người đi theo dõi. Nếu quyết định hai tháng hẹn hò giả vờ, chúng ta phải diễn cho tới một chút.”

Tô Vận nghe xong cười cười, không cự tuyệt.

*

Mấy ngày sau, mỗi lúc đến giờ tan tầm Lâm Việt đều đưa Tô Vận ra ngoài ăn cơm. Hai người ăn xong lại đi xem phim, đi bộ trên đường, tình nồng ý đậm.

Trong lúc đó, Lưu Văn Ngọc chỉ hỏi thăm Tô Vận một lần, cảm giác của cô với Lâm Việt như thế nào. Tô Vận chỉ nói không tồi, đã phát triển đến giai đoạn nào.

Lưu Văn Ngọc không hỏi thêm nhiều, nhưng có thể thấy rõ ràng là bà vô cùng vui sướng.

Hôm đó họ ăn cơm tối xong, Lâm Việt đang đi dạo cùng Tô Vận trong công viên thì Tô Nịnh Nịnh gọi điện đến.

“Alo, Nịnh Nịnh, xong rồi à?”

“Vâng, mới vừa chụp xong ngoại cảnh, em mệt chết mất. Chị, mai em còn phải lập tức đến Hồng Kông, lại thêm một quảng cáo, không thể gặp chị được.” Tô Nịnh Nịnh xin lỗi.

“Không có việc gì, công việc quan trọng hơn.”

“Nhưng em muốn báo cho chị một tin tốt nè, tháng 10 tới em sẽ đến Bắc Kinh đóng phim, đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt.”

Tô Vận không nén được hưng phấn: “Thật sự? Diễn vai gì vậy?”

“Một bộ phim cổ đại, em diễn vai nữ số 3, có nhiều cảnh phối hợp diễn với ảnh hậu Diệp Tình Lam đấy, thật mong chờ quá đi.”

“Kinh nhỉ, đến lúc đó chị sẽ đến thăm em, nhớ xin chữ kí cho chị nha, phòng của chị có vài y tá mê phim cô ấy đóng lắm.”

“Cái này nói trước hơi khó. Chị, em tắt máy đây, đang có cuộc gọi liên quan đến công việc.”

“Được.”

Tô Vận cúp điện thoại xong, còn vui sướng nghĩ đến có thể thường xuyên nhìn thấy Tô Nịnh Nịnh, cô nhịn không được cười khẽ.

Lâm Việt làm không quan tâm lắm hỏi: “Họ hàng em có ai làm diễn viên à?”

Tô Vận cất điện thoại, cô và Lâm Việt đã khá thân rồi, cũng coi như là bạn bè, không giấu diếm nữa. “Đúng vậy, em gái em là diễn viên, nhưng chắc anh chưa nghe đến bao giờ đâu,”

“Cũng chưa chắc, em thử nói tên xem.”

“Là Tô Nịnh Nịnh.”

Lâm Việt giật mình: “Tô Nịnh Nịnh là em gái em ư, trời ạ anh chính là fan của cô ấy đấy. Hôm nào cô ấy tới Bắc Kinh đóng phim, em nhất định phải cho anh gặp mặt thần tượng nha.”

Tô Vận vui vẻ đáp ứng, cô chỉ nghĩ rằng Lâm Việt đang cho mình chút mặt mũi, nói Tô Nịnh Nịnh là thần tượng của anh.

Lâm Việt tâm trạng vô cùng tốt hỏi cô: “Có mệt hay không? Nếu không mệt, anh đưa em đi Yếm Phong ngắm cảnh đêm Bắc Kinh.”

“Được thôi.”

Dọc đường đi đều là Lâm Việt nói chuyện. Tô Vận cũng theo tâm trạng tốt của anh nghe ngóng được nhiều chuyện hay ho. Họ nói một tràng bỗng nhảy đến tập đoàn Trung Xuyên cùng công ty RT của Thuỵ Sĩ hùn vốn mở công ty chế dược cho Trung Xuyên. Có thông tin cho biết công ty ấy được đặt tại Thượng Hải, sẽ trở thành trung tâm nghiên cứu của nước ngoài lớn nhất.

Tô Vận hỏi Lâm Việt: “Tin này là thật sao?”

Lâm Việt gật đầu: “Là thật, cuối năm nay là trung tâm ấy được khánh thành, sẽ trở thành trung tâm nghiên cứu lâm sàng y dược phẩm lớn nhất châu Á.”

Tô Vận lại hỏi: “Chủ tịch của Trung Xuyên là Tưởng Mộ Thừa phải không? Hình như anh ta rất giỏi.”

Lâm Việt liếc mắt nhìn cô, nghĩ thầm, cô lại giả vờ à.

“Đúng là rất giỏi.”

Tô Vận: “Anh quen Tưởng Mộ Thừa không?”

Lâm Việt chơi xấu: “Anh không quen anh ấy lắm, nhưng quan hệ của anh tư cùng anh ấy thì rất tốt.”

Cục đá trong lòng Tô Vận rơi xuống đất, rất tốt, Tưởng Mộ Thừa không phải anh tư.

Cô nhìn về phía Lâm Việt: “Anh tư là họ hàng của anh à?”

Lâm Việt nhìn đường phía trước, lắc đầu: “Không phải, bọn anh cùng lớn lên trong khu viện, ở trong nhà anh ấy là con trai thứ tư, mọi người đều theo thói quen gọi anh ấy là anh tư, em cũng có thể gọi như thế.”

Tô Vận sợ bị Lâm Việt nhìn thấu tâm tư, khéo léo hỏi: “Hoá ra là cùng lớn lên, nhưng sao nhìn anh ta trông không lớn hơn anh mấy, giống như cùng trang lứa vậy.”

Cô thực ra là muốn biết anh ta đã kết hôn hay còn độc thân.

Không đợi được Lâm Việt trả lời, di động anh vang lên, là điện thoại của thư kí, anh nói nhanh: “Được, tôi lập tức trở về.”

Lâm Việt xin lỗi Tô Vận: “Ngại quá, đêm nay không có duyên đi xem cảnh đêm rồi, công ty con ở nước ngoài xảy ra vấn đề, anh phải trở về mở cuộc họp video, giờ đưa em về đã.”

Tô Vận vội vàng xua tay: “Không cần đâu, anh thả em ở vỉa hè phía trước, em bắt xe về cũng được, anh đến công ty nhanh đi.” Cô vừa nói vừa tháo dây an toàn.

“Như vậy sao được, đã trễ thế này không thể để phụ nữ tự về một mình được.” Lâm Việt đánh mắt nhìn quang cảnh nơi đây, chỗ này gần biệt thự của Tưởng Mộ Thừa.

Anh gọi Tưởng Mộ Thừa: “Anh tư, anh ở nhà sao?”

“Ừ.”

“Ba phút nữa em đỗ ở tiểu khu nhà anh. Tô Vận đang ở trên xe em, vốn dĩ bọn em định đi xem cảnh đêm nhưng giờ em phải về công ty mở họp gấp, công ty ở nước ngoài có vấn đề xảy ra. Để cô ấy về một mình em không yên tâm, anh có thể nhờ tài xế đưa cô ấy về hộ em được không?”

“Được.”

Tô Vận nghĩ đến việc ngồi chung xe với người đàn ông kia, không hiểu sao tim đập bình bịch, cô cảm giác mình đúng là hết thuốc chữa. Nói không chừng có ngày mạng nhỏ này của cô lại thua trong tay anh.

Vài phút sau đã đến cửa biệt thự của Tưởng Mộ Thừa, Lâm Việt nghĩ có khi còn phải đợi vài phút, ai dè Tưởng Mộ Thừa đã đứng cạnh xe của anh ấy rồi.

Cũng thần tốc quá đi.

Mấu chốt là, tài xế thế mà lại chính là Tưởng Mộ Thừa.

Thật là có tâm quá mà.
— QUẢNG CÁO —