Không Yêu Lúc Sau

Chương 74: 74




Viên Miêu chột dạ: “Mẹ nghe thấy?”
“Mẹ nghe thấy hình như con đang cãi nhau với ai đó.”
Viên Miêu phủ nhận: “Không, không có ạ,” Cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Là ba của Bình Bình, Bình Bình nhớ con, mới vừa gọi điện thoại cho con.”
Hai mắt của Lôi Diệp sáng lên: “Phải không? Tại sao lại không để mẹ nghe một chút?”
Viên Miêu cứng họng: “À, người ta không quen nói chuyện với người lạ, không được tốt lắm.”
Ánh mắt Lôi Diệp tối sầm lại, Viên Miêu còn vội vàng nói: “Bình Bình rất nhớ mẹ, còn hỏi một câu đặc biệt về mẹ.”
Lôi Diệp ừ một tiếng: “Thằng bé vẫn học ở trường mẫu giáo cũ à?”
“Ừ, ba thằng bé nói, có thể tuần sau sẽ cho thằng bé chuyển trường.”
Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong Viên Miêu đến văn phòng đăng ký bất động sản, Tằng Nhược An đã chờ ở đó.

Viên Miêu nói: “Xin lỗi anh, còn phải để cho anh đi một chuyến.”
Tằng Nhược An nói: “Người nên xấu hổ là anh, thật sự để cho em chê cười rồi.”
Viên Miêu nói: “Nó ở đâu? Anh giúp tôi rất nhiều, tôi một mực cảm ơn anh.”
“Miêu Miêu.”
Viên Miêu nói: “Nhược An, không sao, ở trong lòng tôi, anh chính là bạn bè của tôi, hoặc là anh trai, tôi đối với anh chưa bao giờ vượt ngoài phạm vi đó.

Cho nên, nhà này có thể trả lại cho anh, tôi cũng cảm thấy yên tâm.

Lấy đồ của anh, tôi không hề yên tâm thoải mái.

Những gì tôi yêu cầu với anh, thực sự là một người bạn.

Ở lúc hoạn nạn, anh có thể nghĩ đến tôi, giúp tôi một lần, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn, tôi thật vô cùng cảm ơn anh.


Những thứ khác, anh cho tôi, tôi không thể yêu cầu.”
Tằng Nhược An nhìn cô, khẽ thở dài.
Hai người bước vào văn phòng đăng ký bất động sản, hành động tương tự lặp lại cách đây vài tuần, Tằng Nhược An vội vàng nộp thuế chứng thư, Viên Miêu nói: “Dù sao cũng thiếu các người rất nhiều tiền, cho dù là tôi trả, cũng dùng tiền của các người trả, tôi không muốn tranh luận với anh nữa.

Đúng rồi, tôi nghe nói, Anh thay tôi trả tiền cho Tằng Nhược Cẩm.

Tôi vẫn còn dư tiền từ lần trước tôi vay Nhược Cẩm, đưa cho anh trước đi, ngoài ra, chỉ có thể nói về sau.”
Tằng Nhược An ngạc nhiên: “Không phải em nhờ Nhất Hành thay em trả lại sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Viên Miêu, Tằng Nhược An nói: “Là cậu ấy nói, ngày hôm qua cậu ấy tới tìm anh, nói em đã đem Bình Bình đưa cho cậu ấy, vẫn cùng cậu ấy cùng nhau trở về Vân Thành, trước khi đi, để cho cậu ấy đem tiền trả lại cho anh.” Anh ta lại nói thêm một câu: “Nói nhà cũng sẽ trả lại cho anh.”
Viên Miêu không nói: “Trả lại thôi, anh ta là ba của Bình Bình, nên trả lại.”
Tằng Nhược An nhìn cô: “Vậy nên ý là, các người cùng nhau hòa giải?”
Viên Miêu suy nghĩ một chút: “Có lúc tôi cảm thấy, có phải Chư Nhất Hành là người đã cho tôi cuộc sống của anh ta, tôi liền không có cách nào.

Tôi vẫn cảm thấy, tôi đã quên anh ta, không, không phải hận, chính là quên anh ta đi, nhưng anh ta liền có khả năng….” Cô không có nói tiếp, còn chưa tới một tuần, anh ta đến gần cô cũng không có lực phản kháng, hơn nữa, cô còn không tìm ra chỗ sơ hở.
“Chư Nhất Hành là một người có bản lĩnh không tầm thường.

Chỉ cần cậu ấy nghĩ tới điều gì, biện pháp luôn là cậu ấy phải là người nhanh nhất, giống như tuyên bố của lớp học hồi đó.” Tằng Nhược An cười khổ: “Cho nên, đôi khi nghĩ, có lúc thua cậu ấy, anh tâm phục khẩu phục.

Dù anh ta nghỉ chơi trong thời gian ngắn, anh vẫn là không có biện pháp.” Anh ta bỗng nhiên nghĩ được điều gì: “À, cậu ta nói rõ ràng không yêu Nhược Cẩm, nhưng tại sao lần trước lại cãi nhau với Nhược Cẩm.”
Viên Miêu vẫn là không suy nghĩ ra: “Vì sao?”
Tằng Nhược An nhìn ô một cái, cười khổ: “Rõ ràng chỉ để kích thích Nhược Cẩm, để cho Nhược Cẩm cùng mẹ anh gây rắc rối với anh.

À, cậu ấy thật thủ đoạn.


Nhưng mà, chính anh cũng có nhược điểm, cũng không có thủ đoạn thấp hèn gì giống cậu ấy.”
Viên Miêu cúi đầu không nói lời nào, Tằng Nhược An hỏi: “Thế nào?”
Viên Miêu nói: “Mặc dù tôi biết kết quả, nhưng vẫn là tôi có chút không muốn.”
“Không muốn, còn chưa yêu cậu ấy?”
“Không biết, giống như không biết có phải anh ta yêu tôi hay không.”
“Em muốn cậu ấy làm thế nào mới nói yêu?”
Viên Miêu lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có thể tôi đã từng bị tổn thương một lần, luôn là không tin, anh ta sẽ thật sự yêu tôi.” Dừng một chút, cô nói: “Giống như bây giờ tôi cũng không biết, nếu như tôi chấp nhận anh ta, là bởi vì tôi tham lam cho hơi ấm của thế giới này, hoặc là bởi vì tôi thực sự yêu anh ta.”
Tằng Nhược An nói muốn đưa cô đi, Viên Miêu nói không cần.

Tằng Nhược An nói: “Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng sau này chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?”
Viên Miêu cười: “Tất nhiên tôi hy vọng có một người bạn trung thực như anh.

Nhược An, ngàn vạn lần anh không nên có gánh nặng gì trong lòng, đối với tôi mà nói, người bạn này của anh rất hợp, nhiều hơn nữa tôi cũng không chịu nổi.

Anh cũng vẫn sẽ là bạn của tôi.”
Tằng Nhược An muốn đưa tay ra sờ đầu của cô, nhưng anh chỉ có thể gượng cười nói: “Miêu Miêu, em có thể nói như vậy, anh rất vui.” Hai người tách nhau, Viên Miêu ngồi xe buýt một mình trở về.

Lúc sắp đến nơi, Lôi Diệp đột nhiên gọi điện thoại cho cô, cô bất cẩn nhấc máy: “Mẹ.”
Lôi Diệp hỏi: “Bình Bình là con của ai?”
Đầu Viên Miêu kêu ‘ong’ một tiếng.
“Nói chuyện, mẹ hỏi con, rốt cuộc Bình Bình là con của ai?”
Viên Miêu nắm chặt điện thoại di động: “Mẹ, mẹ đang ở chỗ nào ạ?”
“Mẹ hỏi con, rốt cuộc Bình Bình là con của ai? Con nói, mau nói đi.” Bên kia là câu hỏi gần như phát điên của Lôi Diệp, Viên Miêu đoán được.

“Mẹ, con lập tức tới ngay, mẹ đừng tức giận, con sẽ tới liền.”
Trong lòng Viên Miêu đang hỗn loạn, cô nghĩ rằng Chư Nhất Hành đã đưa Bình Bình đến trước mặt Lôi Diệp nói sự thật, nhưng cô không biết chuyện này lộ ra, là Chư Nhất Hành chủ động làm, hay là trường hợp khác.

Cô cũng không biết, tiếp theo cô nên nói dối, hay là phải giải quyết ra sao.
Đang lúc mất hồn, có một tin nhắn gửi đến, cô mở ra, là Chư Nhất Hành: “Cổng nhà trẻ, gặp mẹ em ở đó.”
Viên Miêu theo bản năng nhắm mắt lại, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ có chuyện này, lại là lúc này.
Viên Miêu xuống xe chạy đến trước cổng nhà trẻ, từ xa đã nhìn thấy Chư Nhất Hành đang ôm Bình Bình ở phía trước, ôm vai của thằng bé, để cho thằng bé chống chân mình.

Lôi Diệp quay lưng về phía cô, không nhìn thấy sắc mặt.
Chư Nhất Hành thấy cô chạy tới, sắc mặt bình tĩnh, một giây sau, liền cúi xuống nói với Bình Bình: “Bình Bình ngoan, đi lên xe rồi đợi có được không?”
Bình Bình vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lôi Diệp, đang sợ có chút phát run, thấy Viên Miêu tới, liền kêu lên: “Mẹ.” Thằng bé muốn chạy tới, để cho Lôi Diệp quát: “Đứng lại, con bé không phải mẹ của cháu.”
Bình Bình dừng lại, mặt đầy sợ hãi, nhìn Viên Miêu một chút, lại nhìn Lôi Diệp một chút.

Viên Miêu cúi người xuống, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể với giọng thở hổn hển: “Nào, Bình Bình, mẹ ôm.”
Trước mặt bỗng nhiên lóe lên “Bốp.” Trên mặt đau rát, Bình Bình cũng sợ đến phát khóc.
Sắc mặt tái mét của Lôi Diệp xuất hiện ở trước mặt của cô: “Viên Miêu, con nói, đang xảy ra chuyện gì?”
Mới vừa rồi, Chư Nhất Hành không có nói chuyện, chẳng qua là nắm tay Bình Bình đứng.

Thấy Viên Miêu bị tát một bạt tai, anh ta nhíu mày liền muốn đi lên, Viên Miêu đã bảo vệ Bình Bình: “Mẹ.” Cô cúi xuống nói với Bình Bình: “Ngoan, Bình Bình đừng sợ, đi lên xe chờ mẹ.” Cô quay về phía Chư Nhất Hành nói: “Anh mau đưa Bình Bình đi.”
“Không cho phép đi, hôm nay không nói rõ ràng chuyện này, không được phép đi.”
“Mẹ, mẹ muốn biết cái gì, con nói cho mẹ có được không?”
Lôi Diệp chỉ vào Bình Bình, cả người giống như phát run lên: “Con nói cho mẹ, cái thứ nghiệt chủng này là của ai?”
Viên Miêu bế Bình Bình qua: “Mẹ, Bình Bình còn nhỏ, không thể chịu được cú sốc này, thằng bé vô tội, chuyện gì cũng không biết.” Bình Bình khóc lớn, Viên Miêu đau lòng, ôm thằng bé: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Bình Bình càng lúc càng khóc lớn hơn.
Viên Miêu nói: “Mẹ, ở ngoài đường làm náo loạn như vậy, người khác sẽ cười nhạo, chúng ta về nhà nói chuyện có được không?”
“Đừng gọi tôi là mẹ.” Khóe mắt Lôi Diệp đỏ lên: “Tôi không có đứa con gái vô ơn như cô.”
“Mẹ, mọi chuyện phải giải quyết, mẹ mắng con cũng được, đánh con cũng được, cũng phải giải quyết.

Chúng ta về nhà trước đi, có được không? Sức khỏe của mẹ không tốt, đừng tức giận.”

“Cô có thể về nhà.

Đừng để cậu ta vào cửa nhà tôi.”
Viên Miêu định đồng ý, Chư Nhất Hành nói: “Vậy làm sao con có thể nói rõ ràng cho mẹ biết?”
Lôi Diệp cắn răng: “Cậu!”
“Mẹ.” Một tiếng này là Chư Nhất Hành gọi.
“Cút, ai là mẹ của cậu?” Lôi Diệp nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, có chút đứng không vững, Viên Miêu vội vàng đi lên đỡ bà ấy, lo lắng gọi: “Mẹ, mẹ.”
Chư Nhất Hành đã bước lên, khoác tay Lôi Diệp trên bả vai: “Đi, đi bệnh viện.”
Đoàn người đang bận rộn, nhỏ giọt từng chút một, cuối cùng Viên Miêu thở hổn hển, Lôi Diệp xanh cả mặt, hai mắt nhắm nghiền, dường như rất khó chịu.

Bình Bình sợ hãi, co rúc lại ở bên người Chư Nhất Hành, cắn ngón tay, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Viên Miêu nhìn thằng bé đau lòng, đứng lên đi ra phòng bệnh bên ngoài, Chư Nhất Hành cũng theo sau.
“Miêu Miêu, chuyện hôm nay thật bất ngờ, anh đi đón Bình Bình, không nghĩ tới, mẹ em cũng đi.

Thật sự, anh không làm chuyện gì cả.”
Viên Miêu rất mệt mỏi, nhớ tới tối hôm qua Lôi Diệp hỏi cô Bình Bình còn học ở trường mẫu giáo cũ không, lúc đó cô chỉ cho là câu hỏi bình thường, ai nghĩ tới, bà lão sẽ đi tới trường mẫu giáo để gặp Bình Bình, có thể là câu “Muốn chuyển trường” nói ra có tác dụng đi.
Thấy Viên Miêu không nói lời nào, Chư Nhất Hành có chút áy náy: “Thật sự anh không có làm chuyện gì.

Hôm nay anh đến muộn quá, lúc tới, Bình Bình đi ra.

Lúc đó mẹ em quay lưng về phía anh, đang cùng Bình Bình nói chuyện, còn tưởng rằng là người thằng bé không biết, gọi thằng bé một cái, không nghĩ tới…”
“Chuyện này tôi không trách anh,” Viên Miêu mệt mỏi nói: “Nhưng tôi hy vọng sau này anh không nên xuất hiện trước mặt của mẹ tôi nữa.”
“Miêu Miêu!”
“Tôi đã nói, là người nhà của tôi không chấp nhận được anh, anh cũng đã nói, nếu mẹ của tôi không chấp nhận anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa.

Bây giờ, thử qua, anh có bỏ cuộc không?”