[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 67: "Tôi ở đây."



Nhật Bản.

"Sao rồi?" Reborn nhìn chăm chú vào camera hành trình, hơi hơi nhướng mày: "Cậu đi lạc mọi người, ổn chứ?"

"Ờ." Ở trạng thái lửa Dying Will, khuôn mặt của Sawada Tsunayoshi rất lạnh lùng: "Như vậy cũng tốt."

"Vậy sao." Reborn tuỳ ý đáp lại, ngồi một bên theo dõi tình hình.

"Reborn đại nhân, tôi còn có một đồ muốn đưa cho ngài."

Giannini cặm cụi trong tủ đồ một lúc, hồi lâu sau mới lấy ra được một máy móc, đặt lên bàn: "Đây là đồng bộ với tai nghe của Decimo."

"Đây là..?"

"Nghiên cứu mới nhất của chị Kaori và tôi, hình ảnh ba chiều."

"Hình ảnh ba chiều?"

"Vâng, ngài có thể xuất hiện ở chỗ của Decimo nhờ tai nghe..."

.
.

Sawada Tsunayoshi đang gặp khó khăn.

Hắn đã đánh bại đa số những White Spell đuổi giết mình, nhưng hiện tại đang ở trong ống cống. Kẻ địch của hắn lúc này là những Mosca với sức chiến đấu vượt bậc Mosca khi hắn đấu với Xanxus, con Mosca này hiện đại hơn nhiều.

"Chậc." Khá là rắc rối rồi đây. Tsuna đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không hề có một điểm tựa gì cả. Nếu như hắn muốn sử dụng X-burner thì có vẻ hơi khó. Nhưng nếu chỉ đánh không bằng những chiêu thức kia...

Sawada Tsunayoshi rơi vào băn khoăn.

Ở cách đó không xa, Spanner vẫy vẫy tay gọi Kao lại, lấy một chén trà nóng uống cho ấm người. Sau đó hắn xoa xoa mi tâm, chống cằm cười khẽ.

"Xem nào... Cuối cùng thì cậu cũng đến đây... Sawada Tsunayoshi."

Bị giết hay được cứu... Cái này thì phải xem cậu như thế nào...

"Tốt nhất là không có gì đặc biệt đi."

Để hắn giết chết tên này...

"Kao."

"Vâng?"

"Giết Vongola Decimo nhé?"

"Vâng."

Nhất thời, Spanner ỉu xìu nằm trườn trên bàn.

"Cô ấy sẽ không bao giờ trả lời như vậy.... Hầy, được rồi." Thanh niên tóc vàng vỗ vỗ má, đứng dậy tiến lại gần Mosca King: "Chiến thôi."

.
.
.

【Thân ái.】

Ánh sáng trong căn phòng hơi tối, nhưng Xanxus vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng người kia.

【Làm sao?】

【Tôi mệt quá.】Cô gái lại gần ghế sô pha, ngã oạch xuống dưới: 【Mệt mệt mệt.】

Xanxus vẫn duy trì tư thế vắt chân chống cằm trên chiếc ghế chuyên dụng của mình, nhướng mày lên chẳng buồn động đậy:

【Thế nào? Lại đi tìm chết sao?】

【Nào có!】Vẻ mặt của cô gái lúc này ở trong mắt hắn có chút mơ hồ: 【Đám người đáng giận kia lại dám làm thế với tôi! Nhất là Gokudera Hayato, mẹ kiếp, chắc là tên khốn này không muốn xài bom nữa!】

【Tên Hibari Kyoya thì cứ khăng khăng một mực muốn cắn chết tôi, hừ, tôi há là người phàm tục như anh ta có thể nhúng chàm!】

Xanxus: ...

【Còn Cá Mập và Takeshi nữa.】Trong bóng tối, Xanxus nghiêng đầu, nhìn cô ấy lăn lộn trên ghế sô pha, phát điên túm chặt lấy chiếc gối, làm nó bị biến dạng: 【Đấu kiếm thì đấu kiếm, lại còn lôi tôi vào. Khinh thường tôi không biết dùng kiếm sao?!】

【Là do cô thích tìm đường chết.】

【Bel nói không tìm đường chết thì sẽ không chết, nhưng người hoàn mỹ như tôi luôn khiến người khác phải—— A! Mẹ, Xanxus anh làm gì!】

Xanxus hạ tay xuống, bình tĩnh ném hung khí trên tay đi:【Yên tĩnh. Không thì rời khỏi Varia.】

【——!! Xanxus! Anh không thể vô tình như thế!】

【Thế nào?】Hắn cười nhạo: 【Không gọi thân ái nữa?】

【Anh anh anh anh sẽ hối hận!】

【Ồ.】

【Cái con người bạc tình này! Đi thì đi!】

Bóng dáng của cô gái càng chạy càng xa, hé mở cánh cửa, muốn biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Cả căn phòng u tối đó bị tia sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, sau đó dần dần càng ngày càng sáng, nhiệt độ cũng càng ngày càng tăng. Xanxus mở bừng mắt ra, tiến lên muốn túm lấy tay của cô, gằn giọng: 【Làm gì vậy hả?!】

Nhưng mà hắn không thể bắt lấy cô ấy.

Người đó nằm yên tĩnh giữa những đoá hoa màu trắng, xung quanh bùng lên ngọn lửa dữ dội, nóng bỏng. Xanxus cứng đờ, im lặng đứng lại. Hắn đứng đó, cho đến khi tất cả đã hoá tàn tro mới xoay người, rời đi.

Vào khoảnh khắc hắn bước vào trong bóng tối, ở ngoài hiện thực, Xanxus lẳng lặng mở mắt.

Căn phòng vẫn tối om, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của người kia trong khung ảnh trên bàn.

Vẫn rạng rỡ, tươi đẹp và sinh động như thế.

【Thân ái!】

"..."

【Thân ái~】

"..."

【Thân~ái~】

Hồi lâu, Xanxus thoả hiệp:

"Ừm. Tôi ở đây."

Giọng nói khàn khàn của hắn cất lên.

Sủng nịch và cưng chiều.

Fran ở bên ngoài cửa phòng dừng động tác gõ cửa lại, thở dài xoay người rời đi.

"Aizz... Cái tổ chức này có bệnh."