"Em có muốn giải thích điều gì không?"
Người đàn ông lịch lãm ngay cả giày còn chưa kịp cởi ra, khuỵu một gối lên chiếc niệm mềm mại, hai tay chống lên giường, vây người con gái châu Á trong mùi nước hoa dịu nhẹ và thứ men rượu ngọt ngào làm người ta vô thức nhớ đến những cánh đồng nho tươi mát đến nước Pháp xa xôi. Mà người con gái Nhật Bản trong lòng anh, dưới sự áp sát này mặt đã đỏ như gấc, tay chân luống cuống cứ giơ lên rồi lại đặt xuống, chẳng biết để vào đâu. Không gian bốn bề vắng lặng tràn ngập sự ngượng ngùng trong căn phòng cuối cùng chỉ được giải tỏa bằng một tiếng cười thật khẽ. Môn Ngoại Cố Vấn của nhà Vongola rời khởi tư thế ám muội, vừa quay lưng về phía người con gái thanh tú bắt đầu giải thoát đôi chân của mình khỏi đôi giày da bóng loáng vừa thong thả cất lời.
Câu nói còn chưa trọn vẹn, bờ vai vững chãi của anh đã đón lấy sức nặng của người con gái mà anh yêu. Mai ôm lấy chồng mình từ phía sau, vùi gương mặt nhỏ vào hõm vai anh, nhỏ giọng thì thầm.
"Nếu việc ở bên em là nɠɵạı ŧìиɦ thì anh được phép nɠɵạı ŧìиɦ, Ieyasu."
----
P/s 1: Đây là fic não tàn ;;w;;, các bạn đừng hỏi mình, mình hổng biết.
P/s 2: Đây là khi hai đứa biết nhau cả chục năm, là vợ chồng hợp pháp rồi mà cô vợ vẫn mang tâm hồn "mỏng manh" hiu hiu.